← Ch.0619 | Ch.0621 → |
- Lý Dương, thanh kiếm này có gì đặc biệt à?
Nhìn thần sắc Lý Dương vương Giai Giai hỏi nhỏ một câu, vương Giai Giai không hiểu đồ cổ nhưng cô biết trình độ của Lý Dương, làm thần sắc của Lý Dương thay đổi chắc chắn không phải là thứ bình thường.
- Xem đã rồi nói sau.
Lý Dương lắc đầu tiến lên mấy bước, ngồi bên quầy hàng xem thanh kiếm cổ trước mặt.
Người đàn ông trung niên của quầy hàng kia chỉ nhìn Lý Dương một cái sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, dường như tất cả thứ này đều không liên quan tới anh ta.
Kiếm này ngoài rất dài ra còn có cảm giác rất lạ, nhưng thân kiếm có chút cổ xưa là chắc chắn, đây cũng là một kiếm cổ mở thời nhưng thời nào thì chưa đoán ra được.
Lý Dương nhìn kỹ trên dưới hơi cau mày lại.
Kiếm và vỏ kiếm đều màu đen, nằm yên ở đó xem ra rất bình thường nhưng lại làm cho người khác có cảm giác kỳ lạ, cảm giác này rất lạ giống như một người đơn độc rất lâu rồi
Thanh kiếm này có chút kỳ lạ.
đây là cách nghĩ hiện tại của Lý Dương, anh vẫn còn chưa mở năng lực đặc thù Lý Dương nhìn mọi thứ đến thời khắc cuối cùng anh mới mở năng lực đặc thù để tiến hành kiểm chứng, sớm dùng năng lực đặc thù thì sẽ không còn hứng thú nữa.
- Lý Dương, đây là thanh kiếm gì vậy?
Hà Kiệt cũng ngồi xuống còn thò tay ra chỉ chỉ thanh kiếm bày trước mặt, trên mặt còn rất hứng thú.
Nói đến đồ cổ làm Hà Kiệt cảm giác rất thân thiết, một là dấu đỏ, hai là kiếm cổ, dấu đỏ là thứ mua hời mà bản thân anh chọn, cuối cùng lễ mừng thọ tặng cho lão gia tử làm lão gia vô cùng vui sướng.
Mà kiếm cổ lại là thứ đạt được lớn nhất mà Hà Kiệt cùng Lý Dương giữ, thần kiếm Ngư Trường, Thiên Tùng Kiếm Nhật Bản đều là anh tận mắt nhìn thấy.
Cổ kiếm mọi người không xem trọng Hà Kiệt cũng có chút hứng thú.
- Tôi không biết tôi cũng nhìn ra đây là kiếm gì. Lý Dương lắc đầu Hà Kiệt hơi ngạc nhiên lại cúi đầu nhìn thanh kiếm cổ kia.
Trình độ của Lý Dương anh vô cùng rõ, thứ Lý Dương nhìn không chuẩn thì vẫn chưa thể nói được.
Kiếm gì nhìn không biết sao? Hà San San đột nhiên tiến lại chỉ thanh kiếm và hỏi:
- Ông chủ, thanh kiếm này có thể mở ra xem không?
Hà San San bình thường xem ra lớn lớn nhưng làm việc không lỗ mãng, cô cũng biết một số thứ là không được tùy tay lấy đồ.
Ông chủ gật đầu nói:
- Có thể.
Ông chủ nói rất đơn giản nhưng hoàn toàn biểu lộ ra ý tứ Hà San San không khách khí, nắm lấy vỏ kiếm rút kiếm ra.
Kiếm rút ra khỏi vỏ không có một âm thanh gì nhưng Lý Dương lập tức trợn tròn mắt.
Mấy chủ quầy xung quanh lộ ra ánh mắt ghen tỵ, thanh kiếm này Hà San San không phải là người đầu tiên rút ra, trước đó rất nhiều người nhìn thấy kiếm rút ra.
Kiếm rút ra đen tuyền, bên trên không có bất kỳ màu sắc vết sước nào, kiếm đen như thế này Hà Kiệt và Hà San San thậm chí là Lý Dương đều gặp lần đầu tiên.
Đen cũng bày ra rồi, kiếm này là kiếm vô phong, kiểu vô phong này còn không giống như luyện tập sức khỏe kiếm không có khai phong, đây là kiếm vô phong thực sự, nếu không phải là vỏ kiếm giống kiếm thì sợ mọi người lại tưởng kiếm này là một khối sắt đen.
- Xấu thế!
Hà San San cau mày đặt thanh kiếm lên tay Lý Dương lại đứng bên cạnh Lưu Cương.
- Chị San San, kiếm xấu quá.
Hà Gia Lộ cũng kêu lên một tiếng, con trai thường thích chơi kiếm nhưng anh nhìn thấy kiếm dài như thế này chỉ có ý nghĩ muốn mất đi.
Lý Dương cầm thanh kiếm lại xem kỹ càng.
Màu kiếm là màu đen, nhưng không phải đen bình thường, nhìn kỹ trên thượng kiếm có cảm giác cô độc.
Trên thân kiếm màu đen cũng không có vết tích gì, kiếm mặc dù vô phong nhưng lưỡi kiếm chí ít có cảm giác như một thanh kiếm.
Như nhau, kiếm này thân kiếm cũng mang phong cách cổ xưa, như một vật cổ, nhưng kiếm như vậy Lý Dương vẫn không nói được rốt cuộc là ở triều đại nào.
- Kiếm này có tên gì không?
Lý Dương đang muốn mở năng lực đặc thù ra kiểm tra Hà Kiệt đột nhiên hỏi ông chủ một câu Lý Dương nghe cũng ngẩng đầu nhìn ông chủ quầy.
Nghe câu hỏi của Hà Kiệt mắt ông chủ quầy sáng lên, trên mặt còn có chút tự hào.
Hà Kiệt và Lý Dương nhìn ông ta, người này qua mấy phút mới trả lời câu hỏi Hà Kiệt, nhưng ông ta vừa mở miệng đã làm Hà Kiệt còn có Lý Dương ngạc nhiện một trận.
- Thanh kiếm này có tên, thanh kiếm này tên Can Tương, của vị đại sư thời chiến quốc có một đôi là kiếm Mạc Tà nhưng đáng tiếc kiếm Mạc Tà bị thất truyền tới nay chỉ còn lưu lại kiếm Can Tương.
Ông chủ quầy chầm chậm nói, Hà Kiệt đang cười bỗng trở nên gượng gạo, Lý Dương cũng trợn tròn mắt Vương Giai Giai ngây người nhìn ông chủ quầy muốn cười nhưng kìm chế.
- Can Tương? Tại sao anh không nói đây là Hiên Viên Thần kiếm?
Hà San San không chịu được kêu lên một tiếng, bên cạnh mấy chủ quầy trên mặt đầy sự ghen tỵ.
Kiếm này không phải lần đầu tiên rút ra, mấy người xung quanh sớm nhìn thấy thanh kiếm này tên thanh kiếm này cũng không phải là lần đầu nghe thấy.
Trên thực tế bắt đầu từ mùng một người này đã mang thanh kiếm này tới quầy này, mấy ngày nay chí ít có mười người đã hỏi tên của thanh kiếm này, mỗi lần chủ quầy bán kiếm đều có vẻ mặt như vậy cũng đều trả lời như vậy.
Lúc đầu họ còn cảm giác buồn cười, nhiều lần quá họ cảm thấy vô vị mấy ông chủ quầy bên cạnh đều xem như là tên ngốc.
Người đàn ông trung niên bán kiếm cẩn thận nhìn Hà San San một cái đột nhiên lắc đầu nói:
- Không, đây là Can Tương, nó không phải là Huyền Viên Thần Kiếm.
Hà San San há miệng to, không nói nên lời.
- Lý Dương tôi nhìn người này có vẻ có vấn đề, hay là chúng ta đi thôi.
Hà San San lại ngồi xuống nói nhỏ với Lý Dương một câu, lúc nói còn nhìn ông chủ quầy cô còn sợ người này nổi nóng.
- Lý Dương, Hà San San nói đúng đấy chúng ta đi thôi.
Vương Gia Giai cũng nói theo, người này cũng làm cô có cảm giác không bình thường.
Lý Dương lắc đầu nói:
- Đừng vội, để anh xem xem.
Lý Dương không tin lời người này nói nhưng thanh kiếm này là đồ cổ thì đúng tuyệt đối, thứ như vậy cũng có thể coi là đồ cổ rồi, biên tập một câu chuyện hay có thể lừa thiên hạ được.
Nhưng đây là thần kiếm Can Tương, đừng nói bọn họ Lý Dương đầu tiên không tin, trên tay anh có thể có hai thanh kiếm nổi tiếng Can Tương thanh kiếm đó và thanh kiếm này không có cách nào so sánh được.
Lý Dương bây giờ ở lại cũng chỉ để xem một cách chi tiết để phán đoán niên đại của thanh kiếm.
Chỉ dựa vào nhãn lực đối với một cổ vật không có bất kỳ đặc trưng nào mà phán đoán niên đại thì không phải là việc dễ, điều này phải dùng năng lực chuyên nghiệp nhiều hơn và phải có năng lực phán đoán.
Bình thường Lý Dương không hay gặp những vật không thể phán đoán ra niên đại, thứ này vừa đẹp có thể để anh kiểm tra bản thân một chút.
Nhìn thanh kiếm dài Lý Dương lại lắc đầu.
Kiếm này không phải thời Thanh, thân kiếm và vỏ kiếm lại không có thoát ra đều là có đầu năm nhất định, vỏ kiếm xem ra rất bình thường cũng rất trơn nhưng dài rồng không phải là đặc trưng của thời Thanh.
Minh, Nguyên, Tống, Đường.
Mấy triều đại này cũng đều bị Lý Dương phủ định không phải, bây giờ Lý Dương không thể nhìn ra rốt cuộc là cổ kiếm thời kỳ nào, cũng chỉ có thể dùng phương pháp loại trừ.
Thấy Lý Dương không đi Vương Giai Giai và Hà San San cũng không giục nữa, Vương Giai Giai hiếu kỳ nhìn kiếm dài trong tay Lý Dương, Hà San San có hứng thú nhìn những sản phẩm ở những quầy khác.
Nhìn thanh kiếm dài Lý Dương liên tục cau mày.
Thanh kiếm này từ thời Tần đến nay đều bị anh loại trừ, thông qua phương pháp loại trừ những triều đại này đều không phù hợp điều này cũng chính là nói cho nếu đến bây giờ Lý Dương không đoán sai thì thanh kiếm này là kiếm cổ trước thời Tần.
Kiếm cổ trước triều Tần đều là kiếm Thanh Đồng, kiếm đen và kỳ quặc như vậy Lý Dương vẫn chưa nhìn thấy bao giờ.
Lắc lắc đầu Lý Dương từ từ mở năng lực đặc thù, hình ảnh lập thể lai xuất hiện trong đầu.
Mt thường không thể nào đoán được ra niên đại chỉ có thể dựa vào năng lực đặc thù.
Dưới hình ảnh lập thể toàn bộ thanh kiếm được thể hiện ra, nhìn tầng lỗ ống trên thân kiếm Lý Dương vô cùng ngạc nhiên.
Thanh kiếm dài này có nhiều tầng lỗ ống mà còn có màu vàng.
Theo lỗ ống kính tính toán màu vàng nhạt phải qua trên một nghìn năm, màu da cam là khoảng hai nghìn năm, màu vàng thẫm là khoảng hai nghìn đến ba nghìn năm.
Thanh kiếm này còn có những phần Lý Dương đoán cũng không sai sót lắm, qua thời Tần là thời Xuân Thu hoặc đầu Chiến Quốc.
Đây cũng có thể nói, đây là một thanh kiếm cổ chân chính.
Nhưng điều làm cho Lý Dương thấy kỳ lạ nhất là thân kiếm đen như thế.
Thân kiếm không phải sắt bình thường, cũng không phải thanh đồng, là thứ Lý Dương chưa từng gặp, giữa thân kiếm còn có một cái lỗ, cái lỗ không lớn bên trong đều là chất dịch màu đỏ, chất dịch này Lý Dương cũng chưa từng gặp bao giờ.
Kiếm cổ này Lý Dương không phải chưa gặp bao giờ Trạm Lô và Ngư Trường trên tay anh cũng đều như vậy, cũng có thể nói hai thanh kiếm này đều cùng một thời đại nhưng thanh kiếm này toàn thân lộ ra một chút cổ quái, Lý Dương dưới sự giúp đỡ của năng lực đặc thù cũng không nhìn rõ toàn bộ.
Biểu hiện của Lý Dương cũng dần dần thay đổi, thanh kiếm này cho dù không phải là Can Tương cũng chắc chắn không phải là cổ kiếm không có tiếng tăm gì, Lý Dương cũng có cảm giác do dự, thanh kiếm này chắc chắn có lai lịch mà còn có rất nhiều bí mật mà hiện tại anh không biết.
- Lý Dương, cậu sao vậy?
Hà Kiệt đột nhiên nói một câu, Lý Dương đang nhìn thanh kiếm nhưng thần sắc của Lý Dương vô cùng kỳ lạ làm Hà Kiệt không chịu được hỏi một câu.
- Không, không sao, ông chủ, thanh kiếm này bao nhiêu tiền?
Lý Dương lắc đầu, cho kiếm vào vỏ, đứng lên, cười hỏi ông chủ một câu.
← Ch. 0619 | Ch. 0621 → |