Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0651

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0651: Ngọc tỷ thật giả (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Màn hình lớn không ngừng thay đổi hình ảnh, hai phút sau liền cố định tại nơi đó, khiến cho rất nhiều người không đủ thời gian để xem.

Nhóm chuyên gia bắt đầu đứng lên thảo luận, bảo bối thứ nhất là Nguyên Thanh Hoa rất tinh xảo, khiến cho mọi người rất kinh ngạc, khiến cho nhiều người xem trọng hội nghị giám bảo này hơn.

- Thật sự, chắc chắn là thật.

Mao lão lên tiếng đầu tiên, xem ra rất hài lòng về Nguyên Thanh Hoa, một Nguyên Thanh Hoa đầy đủ như vậy, ông ta không thể có.

Hội nghị giám bảo không hạn chế người trao đổi, chỉ có điều phán đoán cuối cùng do chính mình quyết định, phán đoán sai lầm sẽ rất xấu hổ, mọi người đều là chuyên gia, cũng có sự tin tưởng vào chính bản thân mình.

- Nguyên Thanh Hoa này tôi đã nghe nói qua, mười mấy năm trước xuất hiện một lần, sau đó không bao giờ thấy tin tức nữa, không nghĩ là Lâm Lang lại có được.

Hoàng lão nhỏ giọng nói, hơn nữa có vẻ có chút tiếc nuối.

Lúc trước Nguyên Thanh Hoa không có giá trị như bây giờ, ông nghe chuyện cũng đã đến Hungary, nhưng cuối cùng lại đến chậm một bước, Nguyên Thanh Hoa đã bị người khác mua mất, cho đến buổi hôm nay ông mới biết được người đó là ai.

Nghe các chuyên gia xung quanh bàn tán, Lâm Bá Văn tự nhiên cũng ngồi thẳng lên, khuôn mặt cũng lộ vẻ tự hào, Nguyên Thanh Hoa này đúng là năm đó Lâm Lang đi Hungary mua được.

Lý Dương lặng lẽ sử dụng năng lực đặc thù của mình, nơi anh ngồi cách bàn triển làm chưa đến 50m, khoảng cách vừa đủ.

Chiều, hình ảnh và màu sắc xinh đẹp của bảo bối dần hiện ra, đây có thể xác định có từ triều đại nhà Nguyên, bảo bối này là thật.

- Các vị chuyên gia, các vị hãy dùng giám bảo khí của mình đánh giá xem đồ vật này có đúng như lời Lâm tiên sinh nói không, đó có phải là chính phẩm không.

Người chủ trì đứng dậy nói vấn đề mấu chốt.

Cái gọi là giám bảo, chính là một máy bỏ phiếu trên cổ tay, mặt trên có màn hình nhỏ, có hai nút một đỏ và một đen.

Màu đỏ biểu thị đó là thật, màu đen biểu thị đó là giả, chỉ có hai lựa chọn, không có lựa chọn thứ ba.

Nơi này không phải không có đồ phỏng chế, không cẩn thận đều có thể xem như đồ dởm, thời điểm Vương Cương ấn, người bên cạnh còn trêu ghẹo anh, nói rằng nơi này có xuất hiện đồ giả.

Sau khi ấn nút còn có xác nhận, sau khi xác nhận xong thì sẽ cho chuyên gia biết sự lựa chọn của chính mình, sau đó kết thúc thì tự động tắt.

Trước khi tiến hành đánh giá có nhân viên giải thích cách sử dụng, đây là lần đầu tiên sử dụng nên xung quanh có rất nhiều nhân viên để hướng dẫn cách sử dụng.

Lần này tới đây, cũng không có nhiều chuyên gia nhiều tuổi, đại đa số đều hiểu được ý tưởng mới mẻ này.

Đèn chiếu sáng trong tay các chuyên gia bắt đầu sáng lên, hầu như thuần một màu đỏ, có người không cẩn thận ấn nhầm nút có nhân viên bên cạnh giúp anh ta sửa lỗi ngay, bởi vì thao tác sai lầm chọn sai kết quả có thể sửa lại được.

Chỉ có điều phải sửa trước khi kết thúc, nếu có kết quả rồi mới sửa thì không được.

Màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ, trên màn hình lớn xuất hiện kết quả.

Trong hội trường có tất cả 515 chuyên gia đến từ các nước, toàn bộ đều nhận định Nguyên Thanh Hoa này là thật, như vậy Nguyên Thanh Hoa được đưa ra, chỉ cần có một trình độ nhất định là có thể thấy được sự thật giả và không có ai đánh giá sai cả.

Huống hồ đây là bảo bối thứ nhất, lại của chủ nhà, làm sao có thể là giả được.

Lâm Lang mang theo bảo bối của mình và mỉm cười đi xuống, năm ngày sau bảo bối này còn được triển lãm tại trung tâm triển lãm, để mọi người xem.

Sau khi Lâm Lang đi xuống thì có ba nhà sưu tầm Canada đi lên.

Ba người họ mang theo tất cả 5 bảo bối, lần lượt đặt trên bàn triển lãm, tiếp đó giới thiệu ngắn gọn về bảo bối của mình.

Năm bảo bối, trong đó có một vương miện người Anh-điêng xứ Canada giá trị cao, đoán chừng mấy chục triệu nhân dân tệ, còn có tác phẩm điêu khắc nổi tiếng ở thế kỷ 13 châu Âu giá trị ít nhất cũng 5 triệu nhân dân tệ.

Mặt khác còn có hai bức tranh và một đồ sứ Trung Quốc.

Đồ sứ thời nhà Thanh giá trị cũng không thấp, hiện tại xuất hiện 6 bảo bối, đã có hai bảo bối là đồ sứ Trung Quốc, khiến cho các chuyên gia trong nước rất tự hào.

Trong nước rất nhiều bảo bối được lưu truyền ở nước ngoài, điều này là sự thật ai cũng phải công nhận.

Song có điều đa số mọi người lúc này đều đang chú ý đến bức tranh ở chính giữa, màn hình lớn đang hiển thị 5 bảo bối để lúc nữa các chuyên gia đánh giá sự thật giả, mấy người Lý Dương cũng đang chú ý đến bức tranh ở giữa kia.

Bức họa này là tác phẩm nổi tiếng của họa sĩ Miller

Miller là một họa sĩ xuất sắc nhất nước Pháp thể kỷ XIX, bức tranh của ông được tìm kiếm khắp châu Âu, giá trị thị trường rất cao, đây là một bức họa tiêu biểu của họa sĩ thước lặc, giá trị rất cao.

Theo giá trị mà nói, bốn bảo bối còn lại không thể so với bức họa này được.

Sau khi nhìn thấy bức họa, có vị sưu tầm người Pháp bị kích động, thậm chí đứng lên kêu to, liên có nhân viên tiến tới trấn an.

Về cơ bản hắn hét cái gì Lý Dương nghe không thể hiểu nổi, hỏi mọi người xung quanh mới hiểu được, vị đó là fan của Miller, rất yêu thích bức tranh của Miller, hắn hỏi ai đang sở hữu bức tranh đó, có muốn chuyển nhượng hắn sẵn sàng thu mua với mọi giá.

Sau khi nghe người phiên dịch, các chuyên gia Trung Quốc đều nở nụ cười.

Hội nghị giám bảo lần này chắc chắn có thể xúc tiến trao đổi nghệ thuật, tiến hành giao dịch tại hiện trường không phải không có khả năng, sau khi hiểu vị người Pháp kia nói gì Lý Dương cũng đang suy nghĩ.

Nếu có bảo bối Trung Quốc không tồi xuất hiện, có thể thu mua vài món, dù sao hiện tại Lý Dương cũng không thiếu tiền.

Ba nhà sưu tầm, 5 bảo bối, thời gian triển lãm cũng không dài, cùng lắm mất 6, 7 phút.

5 bảo bối này đều tốt cả, Lý Dương dùng năng lực đặc thù để quan sát, niên đại của mấy bảo bối này không có vấn đề gì, thực sự có thể rất lớn.

Ở trong này hiện tại Lý Dương cũng không dám khẳng định mọi phán đoán của mình là hoàn toàn chính xác.

5 bảo bối đều được thông qua bởi màu đỏ, hoạt động mở màn thật sự không tồi, ba nhà sưu tầm Canada mang theo bảo bối của mình đi xuống vẻ mặt rất hứng khởi.

Bất kể thế nào, bảo bối của họ cũng được các chuyên gia trên thế giới thông qua, những bảo bối đó về sau sẽ có giá trị rất cao.

Sau khi ba người đi xuống, các chuyên gia Canada hôm nay sẽ không tiếp tục triển lãm bảo bối của mình nữa, ngày mai sẽ tiếp tục.

Người chủ trì đứng dậy nói:

- Mời các chuyên gia Trung Quốc lên đài, để chúng ta thưởng thức sự thần bí bảo bối của Trung Quốc.

Lý Dương sửng sốt, Lâm Lang đã nói cho anh biết sẽ cho anh triển lãm bảo bối trong ngày đầu tiên, anh cũng chuẩn bị khá tốt, nhưng không nghĩ lại đến lượt mình nhanh đến thế.

Đại diện của nhiều nước hướng về phía ghế đại biểu Trung Quốc, Trung Quốc là một trong bốn nền văn minh cổ, cũng là quốc gia duy nhất có di sản độc đáo mà không bị gián đoạn, sự bí ẩn của Trung Quốc, của bảo bối Trung Quốc được nhiều người thừa nhận.

Nghe người chủ trì nói đến tên Trung Quốc, đa số các chuyên gia đều có sự hiếu kỳ.

Đặc biệt mấy ngày nay tên Lý Dương được truyền rộng rãi, hầu như ai cũng đã nghe qua tích kiếm tiện nghi của Lý Dương, nay tất cả mọi người đều đoán người lên đài chắc là Lý Dương.

Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, từ từ đứng lên, thực lòng anh không muốn lên sớm như vậy.

- Khoan đã.

Lý Dương vừa định lên đài, người ngồi ghế bên cạnh lập tức đứng lên kêu to.

Ngay lập tức mọi người đều nhìn về phía người này, tất cả mọi người đều kinh ngạc không hiểu anh ta muốn cái gì.

Lý Dương có vẻ giật mình, người gọi này không ai khác chính là

Tam Tỉnh Khang, Tam Tỉnh Khang còn ngửa đầu ra vẻ rất đắc ý.

Ở bên kia Lâm Lang cau mày, người chủ trì sửng sốt hỏi:

- Vị tiên sinh này, không biết anh có ý kiến gì?

- Xem ra chuyên gia Trung Quốc không cần lên đài, tôi có đem theo báu vật Trung Quốc, trực tiếp mang ra cho các vị thưởng thức, tôi tin tưởng bảo bối của họ không thể sánh bằng của ta.

Tam Tỉnh Khang lớn tiếng nói, các đại biểu Trung Quốc bên cạnh mạnh mẽ đứng lên giận dữ nhìn Tam Tỉnh Khang.

Mặt Lâm Lang càng cau có.

Tam Tỉnh Khang và Lý Dương có mối bất hòa, cũng bất hóa với nhóm các chuyên gia Trung Quốc, điểm ấy Lâm Lang đã sớm nhận ra, nhưng anh không nghĩ tới Tam Tỉnh Khang có thể làm giáng một cái tát vào các chuyên gia Trung Quốc như thế này, những lời này thậm chí còn tàn nhẫn hơn cái tát.

- Vị tiên sinh này, như vậy có lẽ không phù hợp với quy định của chúng ta.

Người chủ trì ngượng ngùng cười nói, anh không nghĩ hoạt động vừa mới bắt đầu lại có việc xảy ra ngoài ý muốn như vậy, đó là một thử thách đối với một chủ trì như anh.

Mặt khác, các chuyên gia bắt đầu bàn tán, rất nhiều người tỏ ra vui sướng khi gặp họa thế này, đặc biệt đối với một số nước đối địch Trung Quốc, trong lòng họ rất hả hê.

Khổng Huyên là người vui nhất, chuyện ngọc tỷ truyền quốc cô cũng có nghe, gặp người Nhật Bản trực tiếp khiêu khích Lý Dương, Khổng Huyên thiếu chút nữa không kiềm chế được mình mà vỗ tay chúc mừng.

Camera đài truyền hình trực tiếp ngắm thẳng vào Tam Tỉnh Khang và Lý Dương để đưa tin.

Bình thường xem xét không có bất kỳ người nào đánh giá xem xét, so với việc có xung đột trực tiếp như vậy, hai bên đối đầu như vậy họ càng hứng thú hơn.

Đây là chương trình truyền hình trực tiếp, có việc xảy ra sẽ khiến người ta rất thích xem.

- Tiên sinh đừng ngại, theo trình tự, sau khi chuyên gia Trung Quốc trưng bày bảo bối sẽ đến phiên của Nhật Bản, lúc đó anh mang bảo bối của mình ra cũng chưa muộn.

Người chủ trì nhận được lệnh, đi tới mềm mỏng nói với Tam Tỉnh Khang một câu, nhân viên bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào Tam Tỉnh Khang.

Tam Tỉnh Khang không nói gì, đứng ở đó nhìn Lý Dương.

- Không sao, cho hắn triển lãm trước cũng tốt, chẳng qua tôi hi vọng chính hắn không phải hối hận là được.

Trên mặt Lý Dương đột nhiên nở nụ cười tươi, vừa rồi anh còn do dự không biết có nên mang Ngọc Tỷ Truyền Quốc ra hay không, nay tự Tam Tỉnh Khang mang tới, nếu hắn muốn chết, Lý Dương không lý do gì lại không hoàn thành tâm nguyện của hắn.

*****

Tam Tỉnh Khang đang tươi cười chợt cứng đờ, ánh mắt trầm xuống nhìn Lý Dương.

Ban đầu hắn những tưởng Lý Dương sẽ cự tuyệt không cho hắn cơ hội này, không nghĩ rằng Lý Dương bằng lòng một cách thoải mái như vậy.

Lời nói vừa rồi của hắn rất nặng, cũng tương đương đem nhóm đại biểu chuyên gia Trung Quốc biến thành một người, Ngọc Tỷ Truyền Quốc là một bảo vật vô cùng hiếm có, nếu có vật mang ra trước nó, người khác sẽ nói bảo bối này không bằng Ngọc Tỷ.

Nhưng lúc này nếu Tam Tỉnh Khang mang ra trước thì lại không giống.

Ngọc Tỷ Truyền Quốc có thể là vật nổi bậc nhất trong đại hội, trừ khi chuyên gia Trung Quốc có bảo vật tốt hơn so với Ngọc Tỷ Truyền Quốc thì mới có thể ngăn chặn Tam Tỉnh Khang được.

Ngọc Tỷ Truyền Quốc là độc nhất vô nhị, ở Trung Quốc là báu vật đứng thứ nhất thứ nhì, chuyên gia Trung Quốc muốn đem ra một bảo bối tốt hơn, trên cơ bản là không có khả năng.

Đến lúc đó các chuyên gia Trung Quốc chỉ có hai lựa chọn, một là chịu mất mặt, chịu xấu hổ tiếp tục triển lãm bảo bối của mình, chẳng qua chỉ bị các nước khác xem nhẹ mà thôi, mình không thể ngẩng cao đầu mà tự hào được.

Mặt khác chính là không tham gia triển lãm nữa, rời hội trường đi về.

Bất kể lựa chọn cách nào thì cũng khiến Tam Tỉnh Khang rất vui, cho nên hắn mới muốn phải triển lãm bảo bối của mình trước Lý Dương.

Theo lý mà nói Lý Dương không nên đồng ý mới phải.

Lý Dương dễ dàng đồng ý khiến Tam Tỉnh Khang hơi chột dạ.

- Ba, ở đây hắn cố làm ra vẻ huyền bí, nếu hắn đồng ý chúng ta đem bảo bối của mình ra trước, sau đó hắn có dùng cách gì thì cũng vô dụng mà thôi.

Tam Tỉnh Kết Y nhìn cha mình có chút đắn đo liền nhỏ giọng nói, ánh mắt Tam Tỉnh Khang sáng lên, đứa con nói đúng, thiếu chút nữa Tam Tỉnh Khang đã bị Lý Dương hù dọa.

Người chủ trì ngây người ra, chuyện trước mắt xử lý không tốt lắm.

- Để cho Nhật Bản lên trước.

Bên tai anh đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, người chủ trì không do dự nữa, lập tức tươi cười nói với Lý Dương và Tam Tỉnh Khang:

- Nếu các chuyên gia Trung Quốc đã bằng lòng vậy mời đại biểu chuyên gia Nhật Bản lên đài để mọi người cùng thưởng thức bảo bối.

Người chủ trì phản ứng rất nhanh, người nói với anh vừa rồi chính là Lâm Lang.

Lúc này Lâm Lang đang ở bàn chỉ huy, người chủ trì được trang microphone, qua tai nghe người chủ trì có thể nghe được lệnh từ bàn chỉ huy.

Có điều vừa rồi anh từ chối cũng là ý của Lâm Lang, sau đó lại thay đổi khiến người chủ trì cũng không hiểu ra sao nữa.

- Được, cảm ơn, hy vọng anh không hối hận vì quyết định của mình.

Tam Tỉnh Khang bắt chước theo lễ nghi của người Trung Quốc ngày xưa, chắp tay làm lễ, lặng lẽ cười một tiếng, lập tức lên đài, Tam Tỉnh Kết Y vui mừng đi theo sau y.

Lúc đi qua Lý Dương, Tam Tỉnh Kết Y còn hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Lý Dương khẽ cười thở dài, lại nhìn về phía Lâm Lang, vừa rồi anh chú ý tới Lâm Lang, Lâm Lang ra ám hiệu hỏi anh đồng ý hay từ chối người Nhật Bản, cuối cùng Lý Dương ra quyết định, tỏ vẻ không từ chối.

Lý Dương Lâm Lang hiểu được ý của mình, Lâm Lang và Lý Dương cũng không tin tưởng nhiều lắm liền trực tiếp giúp anh ta đối phó với chuyện này.

Nếu Lý Dương đồng ý cho Tam Tỉnh Khang lên trước, chắc chắn anh đã nắm trong tay vấn đề, Lâm Lang đang rất tò mò về Lý Dương.

Tam Tỉnh Khang lên đài, các chuyên gia thôi không bàn tán nữa, tất cả ngổi ngay ngắn lại chuẩn bị xem trò hay.

Chuyện ngọc tỷ truyền quốc không chỉ xôn xao ở Trung Quốc và Nhật Bản, các nước khác ít nhiều cũng biết những người này, đặc biệt các chuyên gia, đa phần họ biết chuyện ân oán chỉ là không nghĩ mâu thuẫn lại tiến triển nhanh như vậy.

- Anh nói, hắn muốn trưng bày Ngọc Tỷ Truyền Quốc của, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Lý Xán nhỏ giọng hỏi Liễu Tuấn, anh cũng có chút lo lắng, nếu đúng đem trưng Ngọc Tỷ Truyền Quốc, các chuyên gia Trung Quốc sẽ vô cùng xấu hổ.

- Không sao cả, không thấy Lão đại tự tin như vậy sao, sợ gì chứ, ta tin tưởng Lão đại.

Liễu Tuấn lắc đầu, Lý Xán đi theo anh cùng nhìn Lý Dương im lặng, biểu hiện của Lý Dương thật sự rất tự tin, khiến Lý Xán cũng yên tâm một chút.

Liễu Tuấn nói xong câu đó trong lòng lại suy nghĩ, cho dù đó thật là ngọc tỷ truyền quốc, Lão đại đem ra một báu vật thần khí cũng có thể so sánh được, đáng tiếc bảo vật Trung Quốc lại ở trong tay người Nhật Bản, cuối cùng lại của mình so sánh với mình.

Cái cảm giác này khiến cho người ta thật không cam lòng, chỉ có điều đây là cách giải quyết duy nhất lúc này.

Không phải chỉ mình Liễu Tuấn suy nghĩ như vậy, lão Liễu, lão Chu, Bạch Minh cũng có chung suy nghĩ, Tam Tỉnh Khang thật sự mang ra Ngọc Tỷ Truyền Quốc, cũng chỉ có quốc bảo thần khí của Lý Dương là có thể so sánh được.

Lý Dương vẫn giữ bí mật nên bọn họ chỉ có thể đoán vậy thôi.

Cũng có khả năng, các chuyên gia bảo vật hôm nay ắt hẳn không thể gặt hái, nhiều ít khiến cho người ta có chút tiếc nuối.

- Mở ra đi.

Lý Xán đột nhiên kêu lên một tiếng, Tam Tỉnh Kết Y đã muốn mở cái rương, đem ra một cái hộp đẹp đẽ đặt lên bàn, trái tim Lý Xán đập rộn ràng, hai mắt không rời bàn triển lãm.

Hoàng Lão Tắc nhẹ nhàng nhìn Lý Dương, Lý Dương vẫn giữ vẻ mặt cũ và mỉm cười, không có chút thay đổi nào.

Điều này khiến trong lòng Hoàng Lão thầm khen ngợi, ông cũng không biết Lý Dương dùng cách nào để đối lại, nhìn thấy Lý Dương bình tĩnh như vậy nên ông cũng thấy an tâm.

Cho dù Lý Dương không thể giải quyết, Hoàng Lão cũng có biện pháp phản kích lại người Nhật Bản, hôm nay ông mang cái gì đến chính là đã có sự chuẩn bị.

Lợi nhuận bán đấu giá trong nước của công ty.

Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng vài người ở công ty đều có mặt trước TV. Canada có truyền hình trực tiếp nhưng trong nước không bắt được, Trịnh Khải Đạt mua bộ truyền hình vệ tinh, tìm người có khả năng hỗ trợ, để thu được tín hiệu truyền hình từ Canada.

- Lý lão đệ, sao cậu lại đồng ý cho hắn ta lên trước thế.

Nhìn thấy Lý Dương đồng ý Tam Tỉnh Khang, Trịnh Khải Đạt bất đắc dĩ đập mặt bàn, hận một cái hiện tại không thể gọi điện cho Lý Dương hỏi vì sao lại làm thế.

Ai cũng đều biết, Ngọc Tỷ Truyền Quốc làm nổi bật tâm tư của nhân vật trong lời nói, với chuyên gia Trung Quốc sẽ thật bất lợi.

Trên mặt Tư Mã Lâm cũng tỏ vẻ khó chịu, cũng đành bất đắc dĩ.

Hoạt động bên Nam Dương chưa chấm dứt, họ cố ý có mặt ở đây để xem TV, hệ thống vệ tinh được đặt ở Trịnh Châu.

Hiện tại Minh Dương dẫn đầu, đem tất cả giải thưởng tặng cho tên thứ hai, họ đều đuổi không kịp.

Mặt khác đám hội trưởng đều biết, nguyên liệu lần này đều là do Lý Dương cung cấp, họ ghen tỵ đồng thời rất bất đắc dĩ, trong lòng còn nghĩ sau này có cần lập quy định cho Minh Dương hay không.

Tình huống trước mắt Minh Dương chỉ cần có Lý Dương ở đây, mỗi giải vô địch họ sẽ không có gì ngoài ý muốn, thật đúng khiến họ không cam lòng.

Loại ý tưởng này từng hội trưởng đều có nhưng không ai dám nói ra trước, ai nói ra chắc chắn sẽ đắc tội với Lý Dương, Lý Dương khá nóng tính, đắc tội anh ta có thể hoạt động nam dương sẽ bất ổn.

- Các vị, tôi nghĩ tất cả mọi người đã nghe qua chuyện xưa, cũng đã nghe qua một câu thành ngữ.

Hòm sắp mở ra Tam Tỉnh Khang đột nhiên lại đóng lại, cười ha hả nói một câu.

Các chuyên gia nhìn hắn, hắn nhìn xung quanh rồi nhìn về hướng bàn chủ tịch.

Tam Tỉnh Khang không để ý đến phản ứng của mọi người, tiếp tục nói:

- Thành ngữ kia gọi là Châu về hợp Phố (của về chủ cũ), chuyện xưa là chuyện Hòa Thị Bích, chúng ta đều biết Hòa Thị Bích là khối mĩ ngọc, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, khối mĩ ngọc rơi vào tay ông ta, sau đó ông ta dùng khối mĩ ngọc này tạo ra khối ngọc tỷ, chính là Trung Quốc chân chính truyền quốc ngọc tỷ.

Tam Tỉnh Khang chậm rãi nói xong, ít nhiều các chuyên gia đều có phản ứng, có người còn thầm mắng hắn.

Không cần hắn giải thích mọi người cũng đều hiểu về Ngọc Tỷ Truyền Quốc, còn cố ý tỏ ra có học vấn nói thành ngữ, đó không phải là lãng phí thời gian của mọi người sao, hắn và Trung Quốc có ân oán làm gì có ai không biết.

Tam Tỉnh Khang không hề biết mọi người không hài lòng, vẫn rất đắc ý chậm rãi mở hòm.

- Mời các vị thưởng thức, lần này tôi mang đến Ngọc Tỷ Truyền Quốc Trung Quốc.

Tam Tỉnh Khang mở hòm, hai tay cẩn thận cầm ngọc tỷ màu ngọc bích, phía trên được chạm khắc hình rồng, hình vuông, thoạt nhìn ngọc bích thật là tốt, trên cái sừng còn được dát vàng.

Phía dưới ngọc tỷ có khắc trùng điểu chữ triện, rất ít người có thể nhận biết được, chỉ có mấy chuyên gia Trung Quốc nhìn vài lần trên màn hình lớn, đều không biết được đánh nhắm mắt lại.

- Thật đúng là Ngọc Tỷ Truyền Quốc.

Lý Xán đau khổ nhắm hai mắt lại, người khác cũng đều không dễ chịu chút nào, Ngọc Tỷ Truyền Quốc tượng trưng tinh thần từ nhiều năm tới nay, hiện nay biểu tượng này đã bị suy yếu, nhưng dù sao đó vẫn là nét văn hóa của Trung Quốc, hơn nữa lại là văn hóa trọng yếu.

Văn hóa này chính là văn hóa đế vương, Trung Quốc trải qua 2000 năm tư duy phong kiến, giữa chuyên chế quân chủ ngọc tỷ đều chiếm một phần rất quan trọng.

Mà khối ngọc tỷ này được sáng chế từ đời hoàng đế đầu tiên, đó là chân chính Ngọc Tỷ Truyền Quốc.

Cầm ngọc tỷ trên tay Tam Tỉnh Khang càng thêm đắc ý, thậm chí còn đi vài vòng quanh bàn chủ tịch, khiến các nhiếp ảnh gia rất tức giận.

Hắn cứ đi như vậy khiến các nhiếp ảnh không quay chụp được các góc cạnh của ngọc tỷ, trên màn hình lớn không hiển thị được rõ ngọc tỷ.

Cuối cùng người chủ trì nhắc nhở, mới khiến Tam Tỉnh Khang để yên ngọc tỷ trên bàn triển lãm, sau đó bốn màn hình lớn hiển thị các góc cạnh của ngọc tỷ, lúc này các chuyên gia mới thấy rõ ràng.

Sau khi Tam Tỉnh Khang mở hòm, Lý Dương dùng năng lực của mình để đánh giá, khi anh nhìn thấy hình ảnh bên trong của ngọc tỷ cũng há hốc miệng, ánh mắt cũng trừng lên tròn xoe.

*****

Sau khi Tam Tỉnh Khang đưa ra ngọc tỷ, không chỉ Lý Dương mà Hoàng lão vốn ban đầu cau mày cũng giãn ra.

Hoàng lão không tài nào mở miệng được, vẻ mặt so với Lý Dương không có gì khác nhau.

Ngoài trừ Hoàng lão, các chuyên gia ngồi phía dưới cũng đều nhíu mày, nhìn sang chỗ đám Nhật Bản, lúc này Thanh Mộc Vị Ương đang rất tức giận.

- Đây là Ngọc Tỷ Truyền Quốc, thoạt nhìn thật đẹp.

- Nhóm chuyên gia Trung Quốc lần này thảm rồi, họ không thể đưa ra bảo bối nào tốt hơn Ngọc Tỷ Truyền Quốc, chỉ có thể chán nản rời khỏi mà thôi.

- Ngọc tỷ này giá trị bao nhiêu tiền vậy?

Không ít lời bàn tán ở phía dưới được cất lên, đa phần những người đang nói là người đi cùng các chuyên gia, không ít người còn hâm mộ Tam Tỉnh Khang, bảo bối này so với Nguyên Thanh Hoa xem ra còn tốt hơn.

Trên truyền hình, đa số đều rất tán thưởng.

Khối ngọc tỷ này thoạt nhìn chất rất là tốt, màu trắng mịn tinh tế, ánh sáng chiếu xuống còn có phản quang, vừa thấy đã biết là quý giá.

Khối kim sừng kia cũng rất lóng lánh, khiến nhiều người tin tưởng rằng đây là Ngọc Tỷ Truyền Quốc Trung Quốc.

Lúc này ở khu Vancouver Canada có không ít người Hoa đang xem chương trình trực tiếp này, Vancouver Canada là thành thị của người Hoa, toàn bộ có đến 400 nghìn người Hoa đang cư trú, chiếm 1/5 tổng số dân.

Những người Hoa đó giúp làm gia tăng một phần lớn lượng khán giả xem chương trình.

Người quản lý đài truyền hình cười đắc ý, bọn họ bắt phải trả giá cao cho chương trình, căn cứ vào số liệu biểu hiện trên bàn, chương trình họ đã thu hút được nhiều khán giả, trước mắt sẽ còn tiếp tục tăng nữa.

Trong lòng người quản lý kia chỉ sợ lúc này mâu thuẫn giữa Trung Quốc và Nhật Bản lại thêm căng thẳng.

- Hoàng lão

Lý Dương quay đầu lại mỉm cười nhìn Hoàng lão, Hoàng lão cũng nhìn anh, anh nhìn thấy trong mắt Hoàng lão ánh lên cái nhìn bất đắc dĩ cùng với sự chế giễu.

- Ngọc Tỷ Truyền Quốc này chính là bảo ngọc Hòa Thị Bích, đến triều đại nhà Hán, có kêu gọi Vương Mãng soán vị, làm tổn hại đến ngọc tỷ, sau đó có người dát vàng tạo thành sừng, đó cũng là nguồn gốc của kim sừng.

Tam Tỉnh Khang lớn tiếng nói, hắn có vẻ am hiểu về lịch sử Trung Quốc.

Chỉ vào sừng màu vàng hắn tiếp tục nói:

- Kim sừng này tuy bị làm tổn hại nhưng lại có ý nghĩa lịch sử, ở Trung Quốc có câu "Đắc ngọc tỷ giả được thiên hạ" nghĩa là ai có được Ngọc Tỷ Truyền Quốc người đó là hoàng đế. Bảo bối này ở Trung Quốc có vai trò mà không thể vật nào thay thế được, trên thế giới cũng khó có loại bảo bối này, hoàn toàn xứng đáng là thần khí.

Tam Tỉnh Khang ra sức giới thiệu, Tam Tỉnh Kết Y đứng cạnh cha mình nhìn Lý Dương một cách khiêu khích.

Các chuyên gia dưới đài cũng không ai phản ứng giống ai cả.

Ít nhất có 7, 8 chuyên gia có vẻ mặt kỳ lạ, còn đa số đều tán thường bảo bối này.

Chỉ cần bắt đầu tiến hành đánh giá, rất nhiều người chuẩn bị để ấn nút đỏ.

Các đại biểu quốc gia Đông Nam Á ngồi cùng một khu, Khổng lão nhìn Lý Dương lắc đầu thở dài.

- Đáng tiếc, nếu là thật sự thì hôm nay hắn khiến cho Lý Dương thật khó chịu, tình hình này là không ổn rồi.

Khẩu khí nói chuyện của Khổng lão thật phức tạp, ông cũng là người Hoa, cứ cho là ông không thoải mái vì chuyện đêm quang chén nhưng ông cũng không mong muốn bảo bối đó ở trong tay người Nhật Bản.

Năm đó người nhà Khổng lão cũng bị nạn ở Nhật Bản.

- Ba, liệu đây có phải là đồ giả không?

Khổng Huyên đột nhiên mở to hai mắt nhìn, bất kể là mặt nào thì khối ngọc này đều rất không sai, hơn nữa thoạt nhìn đã bị cuốn hút, Khổng Huyên mới nhìn cũng tin đây là Ngọc Tỷ Truyền Quốc chân chính.

Khổng lão thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.

Gia truyền của họ nhà Khổng là chơi ngọc, ngọc khí ở đây được tạo bởi tay nghề cao, xếp hàng đầu trên thế giới, chính là Hà lão và Khổng lão rất sùng bái trình độ chế tác ngọc khí này.

Khổng lão tham gia đại thọ Lão gia tử, cũng để khẳng định mình.

Lần này lúc đầu Khổng lão không nghĩ sẽ đến Toronto, còn đưa theo cả Khổng Huyên, nhưng biết Lương lão và Sở lão đều tới tham gia hoạt động nên ông cũng đến, Lương lão là người luôn thích sự náo nhiệt, những người này có thể nói đều bị Lương lão giật dây tới.

Bọn họ đến coi như làm cho nơi này gia tăng không ít các chuyên gia.

- Lão Khổng, có thể chắc chắn sao?

Lương My nhỏ giọng hỏi một câu, Ngọc Tỷ Truyền Quốc này, hắn có cảm giác không phải nhưng không thể nói rõ được, lời nói không chứng cứ sẽ không thuyết phục người.

- Có thể, nhưng người làm ra ngọc tỷ này chắc chắn rất đặc biệt, một người tài giỏi, lần này có không ít người bị đánh lừa.

Người anh em họ Khổng cảm giác phức tạp nhìn Lý Dương bên kia, không biết Lý Dương có nhìn ra vấn đề của ngọc tỷ hay không.

Trong lòng hắn có cảm giác Lý Dương có thể nhận ra sự thật giả của ngọc tỷ.

Thực lực của Lý Dương khiến nhiều người nể phục, mặc dù anh còn trẻ nhưng cũng không hề thua kém các bậc tiền bối, Lý Dương có thể phát hiện nhà bọn họ bộ ẩn pháp che dấu đêm quang chén, thì không lý do gì lại không nhìn ra đồ giả này.

Tam Tỉnh Khang đứng trên đài quan sát xung quang một lúc lại quay đầu nhìn Lý Dương khiêu khích.

- Lý Dương, làm sao bây giờ?

Chu lão nhíu mày nhỏ giọng hỏi Lý Dương, Ngọc Tỷ Truyền Quốc thoạt nhìn không sai, trong mắt ông đó là đồ thật.

-Chu lão, không có việc gì đâu, ông cứ yên tâm.

Lý Dương quay đầu lại nhếch miệng cười, lúc trước Lý Dương còn có chút lo lắng, sợ rằng ngọc tỷ trên tay Tam Tỉnh Khang là vật phỏng chế Trung Quốc cổ đại và ngọc tỷ chân chính đưa ra cùng một lúc thì không dễ dàng gì.

Nhưng mà điều anh lo lắng cũng thừa, Tam Tỉnh Khang muốn chết, sẽ khiến cho hắn được toại nguyện.

Chu lão vẫn nhíu mày, Hoàng lão quay đầu lại cười với Chu lão và nói:

- Không việc gì, cứ tin Lý Dương đi.

Chu lão kinh ngạc liếc nhìn Hoàng lão, đây là lần đầu tiên Hoàng lão ủng hộ Lý Dương, hơn nữa xem ra trên mặt Hoàng lão có gì đó khó hiểu.

Lý Dương gật đầu với Chu lão khiến ông an tâm một chút, ngồi thẳng thân mình tiếp tục nhìn Ngọc Tỷ Truyền Quốc kia.

Không hiểu vì sao sự lo lắng trong lòng ông được giảm đi nhiều, có lẽ do lời nói Hoàng lão, ông ta còn tin Lý Dương như vậy thì mình sao phải lo lắng nữa.

Người chủ trì muốn đứng trước đài đề bắt đầu cho tiến hành đánh giá, thời gian đã bị lãng phí quá nhiều rồi phải tiến hành nhanh.

- Đây là bảo bối chuyên gia Nhật Bản Tam Tỉnh Khang mang đến, đó là Ngọc Tỷ Truyền Quốc Trung Quốc, mời mọi người...

- Khoan đã

Người chủ trì chưa dứt lời thì Tam Tỉnh Khang lại cắt ngang và bước tới trước đài.

- Lý tiên sinh, tôi hỏi anh một chút, tôi có bảo bối thế này, bảo bối của các anh có thể nào so sánh sao?

Tam Tỉnh Khang kiêu ngạo hỏi, khiến không ít các chuyên gia đang xem trọng ngọc tỷ tỏ ra thất vọng, Tam Tỉnh Khang rất đường hoàng, không phải đang có vật báu của Trung Quốc sao, cần thiết phải ép người quá như vậy không.

Thực ra Tam Tỉnh Khang cũng không hiểu nổi hành vi của mình, lời này vốn đế lúc Lý Dương lên đài mới hỏi, nhưng hắn sợ Lý Dương bỏ đi, nên đã giành hỏi trước.

Mà tạo nên kết cục này tất cả là vì hắn đố kỵ với Lý Dương.

Đặc biệt khi hắn tận mắt chứng kiến Lý Dương giải ra giá trị 200 triệu mĩ kim long thạch loại Phỉ Thúy, sự đố kỵ của hắn càng tăng cao, sau có cơ hội khiến Lý Dương bẽ mặt hắn có thể bỏ qua sao.

Từ điểm đó có thể nhận thấy, hắn cùng với con hắn – Tam Tỉnh Kết Y đúng là một loại người.

- Tam Tỉnh Khang.

Thanh Mộc đột nhiên kêu một tiếng, Lý Dương quay đầu lại nhìn hắn một cái, lập tức đứng lên.

Tam Tỉnh Khang này thật sự không biết sống chết, ngay cả súng hắn cũng chưa giơ lên, từng bước tiến lên, hắn muốn nhanh xử Lý Dương, Lý Dương sẽ không có khả năng phản ứng lại.

Thanh Mộc hết sức khó coi, Lý Dương lo lắng hắn nhìn ra cái gì, ngăn cản Tam Tỉnh Khang, lúc này mới nhanh chóng đứng dậy, cười ha hả hướng đến bàn chủ tịch.

Lý Dương vừa đi lên, Lưu Cương cũng theo sau, trên tay Lưu Cương cầm một cái rương nhỏ

- Tốt lắm

Người quản lý đài truyền hình kích động thiếu chút nữa nhảy lên, càng ngày càng thú vị, bọn họ như vậy chương trình càng thu hút người xem nhiều hơn.

Các chuyên gia bên dưới cũng hứng thú, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, cảnh tượng thú vị vậy ai cũng muốn xem.

Người ngồi trước TV cũng đều rất hứng khởi, ở Trịnh Châu xa xôi, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng đang nắm chặt bàn tay của mình, muốn xem Lý Dương sẽ phản kích thế nào đối với sự kiêu ngạo của Tam Tỉnh Khang.

Họ đều nhớ rõ, trước khi đi Lý Dương đã cam đoan với họ.

Bên trong biệt thự Bắc Kinh, Hà lão cũng ngồi trước TV, trên mặt rất tươi cười, Hà San San ngồi cạnh ông muốn hỏi ông cười điều gì, nhưng cuối cùng lại không hỏi nữa.

- Anh lên đây làm gì nữa?

Tam Tỉnh Khang muốn làm nhục Lý Dương, những tưởng Lý Dương thẹn quá sẽ có biểu hiện giận dữ, ngược lại Lý Dương còn lên bàn chủ tịch khiến hắn không hiểu vì sao.

- Muốn làm gì?

Tam Tỉnh Kết Y đến cạnh cha mình, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Dương.

- Tôi không muốn làm cái gì, nói cho anh hay, đừng đứng đây tiếp tục sỉ nhục quốc bảo Trung Quốc chúng ta, mang theo đồ giả của các ngươi đi xuống đi.

Lý Dương vẫn tươi cười, hơn nữa còn rất vui vẻ, ngay cả Lưu Cương cũng rất tươi cười.

Mang theo đồ giả của các người rời khỏi đây sớm đi.

Câu cuối cùng của Lý Dương khiến cho tất cả các chuyên gia đều ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc nhìn anh, trong đó có vài người tán dương gật đầu, trong đó có Hoàng lão.

Còn các chuyên gia khác đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc, bảo bối này thoạt nhìn thì đó là đồ thật, vị chuyên gia Trung Quốc này lại nói là đồ giả, hơn nữa tuổi anh ta rất trẻ, có phải bị Tam Tỉnh Khang dồn quá nên như vậy không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)