Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0673

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0673: Cơ hội áo gấm về nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trước bàn của nhân viên này, mấy người chơi khác tiếp tục, mấy người Lý Dương cũng chơi.

Lâm Bá Văn bên này cứ chú ý tới Lý Dương lập tức chào hỏi bọn Bạch Minh, nhanh bước về phía Lý Dương. Đang ở mấy bàn khác chơi với mấy người Bạch Minh cũng bỏ bàn của mình đi theo.

Trên mặt Lý Dương đột nhiên lộ ra nụ cười, Lý Xán bên cạnh cũng vậy.

Phía sau mấy chuyên gia Nhật Bản, bọn Thanh Mộc Vị Ương, Chu Văn đang mặc bộ thường phục và một hình ảnh quen thuộc khác xuất hiện, lão tứ Lý Bồi quả nhiên đang ở đây, họ thực sự đi cùng nhau.

Năm người học cùng đại học, sau khi tách ra ba bốn năm đến nay lại gặp nhau ở đây, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả bằng lời.

Nhìn nụ cười của Lý Dương, trong lòng Thanh Mộc Vị Ương lại nhói lên.

Hôm qua anh báo cáo kết quả gặp mặt với Lý Dương cho Thiên Hoàng nhưng chỉ nói bảo bối của Lý Dương, hắn phải nỗ lực hơn, không nói việc đối phương uy hiếp hắn, ngữ khí của Lý Dương hôm đó làm hắn tin thực sự xuất hiện tình trạng không hay Lý Dương sẽ dám huỷ thần khí.

Nếu hắn báo cáo những lời này với Thiên Hoàng, một khi Thiên Tùng Vân Kiếm xảy ra chuyện gì, cho dù không phải trách nhiệm của hắn thì chuyện này cũng là do hắn mà ra.

- Lão đại, lão lục.

Xa xa, lão tứ Lý Bồi gọi to, nhanh bước về phía Lý Dương, lúc này trong mắt Lý Dương không còn có mấy người Nhật Bản kia chỉ có những anh em bằng hữu hơn hai năm không gặp.

Chu Văn, Lý Bồi cũng không để ý tới mấy người trước mặt, trong sòng bạc đi lại rất nhiều người hai người chân đi rất nhanh vượt qua bọn Thanh Mộc Vị Ương tới chỗ Lý Dương.

- Tứ ca.

Lý Xán hưng phấn gọi to, anh lúc này có cảm giác giống Lý Dương, bạn đại học bốn năm, sau mấy năm không gặp vui mừng khôn xiết, người không trải nghiệm bao giờ không thể hiểu được.

Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Khang và người đàn ông lùn đứng giữa bọn họ đều ngạc nhiên, trên mặt người đàn ông lùn còn lộ chút phẫn nộ.

Ban nãy Lý Dương đang cười hắn còn cho rằng cười hắn, lúc này mới biết hoàn toàn do bản thân hiểu lầm.

- Lý tiên sinh!

Người đàn ông lùn bước nhanh về phía trước, dùng tiếng Hán vẫn còn chưa thạo nói với Lý Dương một cậu, lời chào này phải mười mấy giây sau mới được đáp lại, đối phương mơ hồ tiếng Hán không rõ gọi anh.

Chỉ nói về trình độ tiếng Hán thì người đàn ông lùn này không thể so được với Thanh Mộc Vị Ương và Tam Tỉnh Khang.

- Lý tiên sinh, đây là bạn khi trước của tôi, Shan-ben-tai-lang, ông hiện tại đang kinh doanh ở Toronto, sòng bạc này ông có cổ phần nhất định, hôm nay ông xem ti vi mới biết chúng ta tới Toronto đặc ý mời chúng ta tới làm khách.

Thanh Mộc Vị Ương đột nhiên giải thích một câu, nói rất đơn giản, trong câu nói của anh nói rõ họ mấy ngày đến đây là ngoài ý muốn chứ không cố ý đi theo Lý Dương, càng không có ý gì khác Lý Dương đừng hiểu lầm.

Shan-ben-tai-lang.

Chu Văn và Lý Bồi quay lại, trên mặt có chút ngạc nhiên vội vàng lại cúi đầu xuống, họ chỉ lo chạy tới chỗ Lý Dương và Lý Xán, còn không chú ý tới chủ tịch hội đồng quản trị của sòng bạc bên cạnh họ.

Tổng tài sản của sòng bạc này lên tới trên tỷ đô la mỹ, Shan-ben-tai-lang là chủ tịch hội đồng quản trị lớn của công ty. Chiếm cổ phần mười mấy phần trăm, mà Shan-ben-tai-lang còn là một trong những người sáng lập ra sòng bạc, có vị trí rất cao ở đây.

Shan-ben-tai-lang ban nãy chỉ nhìn họ một cái lại chú ý tới Lý Dương không hề chú ý tới hai người bọn họ.

- Shan-ben-tai-lang tiên sinh, xin chào!

Lý Dương khẽ gật đầu, coi như là đáp lại lời Thanh Mộc Vị Ương, điều này làm Thanh Mộc Vị Ương nhẹ nhàng chút.

Lần này Lý Dương nói tiếng Nhật, mặc dù cũng không chuẩn lắm nhưng chí ít người Nhật có thể nghe hiểu.

Thấy Lý Dương có thể nói tiếng Nhật, sắc mặt Shan-ben-tai-lang có chút thay đổi, ông lúc này cũng hiểu chắc chắn Lý Dương ban nãy nghe được những điều họ nói.

Shan-ben-tai-lang tiện tay xoa mấy đĩa thẻ của Lý Dương cười:

- Lý tiên sinh tuổi trẻ tuấn kiệt, không ngờ tiếng Nhật cũng giỏi như vậy làm người khác bái phục, thế nào Lý tiên sinh hôm nay chơi thế nào?

Ông lần này dùng tiếng Nhật để nói, nếu nói tiếng Hán thì thật mất mặt nên không nói nữa.

- Cũng được, mấy vị không phải là có việc hay sao, vậy tôi không làm phiền nữa.

Lý Dương gật đầu, anh tới sòng bạc là để chơi, ở đây gặp được Chu Văn và Lý Bồi thật ngoài sức tưởng tượng, anh bây giờ chỉ muốn cùng nói chuyện với những người bạn lâu ngày không gặp, không có lòng dạ nào ở đây nói chuyện với Shan-ben-tai-lang.

Những người Nhật Bản này nhìn thấy mục đích lớn nhất của anh là gì nên không nấn ná nữa.

Không cần phải nói ban nãy Shan-ben-tai-lang còn nói lôi thôi, Lý Dương không muốn cho họ cơ hội nữa.

Lý Xán lúc này đã kéo Chu Văn và Lý Bồi nói nhỏ, những câu tiếng Nhật mà bọn Lý Dương nói Lý Xán không hiểu gì nên không quan tâm đến bọn họ.

Mắt Chu Văn có chút ngạc nhiên nhìn Shan-ben-tai-lang, lại nhìn Lý Dương, Chu Văn học hành đều rất nỗ lực, gần đây còn đang học tiếng Nhật, sau này tiếp đón khách Nhật ở đây, những điều hai người nói anh hiểu chút ít.

- Cậu!

Shan-ben-tai-lang mặt cứng lại, ông không ngờ Lý Dương lại không thèm để ý đến ông, như vậy phải đuổi hắn đi.

Shan-ben-tai-lang là người Nhật Bản, ông chỉ là làm ăn đầu tư lớn ở Canada, không sửa quốc tịch, ở Nhật Bản ông cũng là một người thích sưu tầm cho nên quen mấy người Thanh Mộc Vị Ương nhưng ông chỉ là thích sưu tầm còn về trình độ thẩm định thì rất bình thường.

Quen mấy chuyên gia Thanh Mộc Vị Ương vẫn là để nâng giá mấy đồ cổ Nhật Bản mời mấy vị này thẩm định là có duyên cớ.

Đại hội thẩm định lần này Shan-ben-tai-lang sớm đã biết rồi, cũng biết người Nhật cũng sẽ tới nhưng không chú ý thế nào.

Sau khi xem trên ti vi anh mới biết mấy người đến đều là người quen, liền phái người đến mời bọn họ tới sòng bạc làm khách mời cả mấy vị chuyên gia trong nước sau này anh có bảo bối gì còn có thể mời mấy vị chuyên gia giúp thẩm định.

Thanh mộc vị Ương là được họ mời tới chỉ là ai cũng không ngờ họ lại gặp Lý Dương ở đây.

Shan-ben-tai-lang lăn lộn cũng nhiều năm, trên mặt ộng lần nữa lộ ra nụ cười nhẹ nhàng nói:

– Lý tiên sinh, chúng tôi cũng không có chuyện gì, đang muốn tìm mấy người chơi, Lý tiên sinh chơi ở đây hơi nhỏ hay là chơi cùng chúng tôi, chơi lớn một chút thế nào?

- Ngại quá, tôi không chơi tiền.

Lý Dương không nghĩ gì từ chối luôn.

Shan-ben-tai-lang chân suýt nữa khụy xuống, trong mắt đầy sự phẫn nộ trừng trừng nhìn Lý Dương.

Đến sòng bạc nói không chơi tiền thế đổi thẻ bài làm gì? Mà họ là người đã từng chơi qua, lúc này nói với họ như vậy rõ ràng là làm nhục ông.

- Shan-ben-tai-lang.

Bên cạnh truyền lại tiếng gọi, Lâm Bá Văn ban nãy tới nhưng không nói gì lúc này cũng nên ra mặt.

Thấy Lâm Bá Văn, Shan-ben-tai-lang có chút ngạc nhiên, ông quen Lâm Bá Văn là hậu duệ kiệt xuất của gia tộc Lâm thị, cháu đích tôn của Lâm Lang.

Gia tộc Lâm thị ở Toronto là một nhân vật lớn, là đối tượng Shan-ben-tai-lang nỗ lực kết giao, cũng gặp qua Lâm Bá Văn nhìn cái là nhận ra ngay.

- Lâm công tử xin chào, hôm nay anh cũng tới chơi?

Sắc mặt Shan-ben-tai-lang thay đổi rất nhanh, lập tức cười chào Lâm Bá Văn, thái độ tốt hơn nhiều so với lúc nói chuyện với Lý Dương.

Lâm Bá Văn xua tay cười:

- Không, tôi đi theo Lý tiên sinh, Lý tiên sinh là khách quý của tập đoàn Lâm thị.

- Lý Dương?

Shan-ben-tai-lang lập tức quay đầu nhìn Lý Dương, trong mắt có chút nghi hoặc.

Ông chỉ xem trên ti vi mới biết Lý Dương, mà vừa nhìn thấy bọn Thanh Mộc Vị Ưowng còn không biết quan hệ giữa Lâm gia và Lý Dương.

Lâm Bá Văn lúc này trực tiếp đứng bên cạnh Lý Dương, cười nhìn Shan-ben-tai-lang. miếng đất ở Toronto tập đoàn Lâm thị là vàng, cho dù Shan-ben-tai-lang ở đây dốc sức hai mươi năm cũng không dám có chút coi thường nào.

Bạch Minh, Liễu Tuấn cũng đều quay lại, cùng nhau đứng bên Lý Dương.

- Hóa ra Lý tiên sinh là khách quý của tập đoàn Lâm thị, thất lễ rồi, tôi ban nãy chỉ là muốn mời Lý tiên sinh chơi một chút nhưng Lý tiên sinh không đồng ý.

Shan-ben-tai-lang lập tức cúi người, có Lâm Bá Văn ở đây, sự tức giận của ông bị kìm chế lại.

- Lý tiên sinh không chơi tiền, chúng ta chơi thứ khác thế nào?

Shan-ben-tai-lang ngẩng người dậy, ngữ khí thay đổi tiếp tục nói:

- Tôi biết Lý tiên sinh là một nhà sưu tầm lớn của Trung Quốc, chúng tôi ở đây có mấy tranh chữ của Trung Quốc nếu Lý tiên sinh đồng ý tôi cầm mấy tranh chữ này ra để cậu anh xem thế nào?

Lý Dương khẽ cười lại lắc đầu:

- Xin lỗi, tôi không có tranh chữ gì có thể làm đồ cược, hay là thôi vậy.

Chồn cáo đến chúc tết gà, Shan-ben-tai-lang này không có gì tốt đẹp cả, ông là người mở sòng bạc các thủ thuật chơi ông nắm rõ hết, lại chơi với một người mới đây chẳng phải là bắt nạt người khác sao?

Còn một điểm nữa, không chơi tiền, chơi đồ nhưng Lý Dương không mang đồ gì tới bảo bối mang tới mỗi thứ đều là thần khí, đều có thể sánh với mấy bức tranh chữ của ông.

Hơn nữa, lòng dạ của ông Lý Dương cũng hiểu không phải là muốn Thiên Tùng Vân Kiếm sao, Lý Dương không hề cho hắn cơ hội này.

- Không sao, Lý tiên sinh không có đồ có thể dùng tiền, tôi lấy mấy bảo bối tới, Lý tiên sinh đưa ra giá tương đương là được, cậu thấy xem thế nào?

Shan-ben-tai-lang tiến sát hơn lại nói một câu, Lý Dương vẫn không nói gì, âm thanh của Tam Tỉnh Kết Y đột nhiên vang lên:

- Lý tiên sinh không phải là người may mắn sao? Chơi bài là dựa vào vận may, Lý tiên sinh không dám?

Tam Tỉnh Kết Y bình thường cũng chơi tốt, ban nãy ông nhìn thấy Lý Dương chơi cho nên cố ý mời Lý Dương.

*****

Trong mắt Shan-ben-tai-lang hiện lên chút tia sáng, cười đứng đó không nói gì, Tam Tỉnh Kết Y lúc này nói là có ý giúp đỡ ông.

Kích tướng, đây là cách kích tướng.

Lâm Bá Văn nhìn Tam Tỉnh Kết Y, trước đó vốn có ấn tượng tốt với người này lúc này cảm thấy mất hết, con trai Tam Tỉnh Khanh lần này tới Toronto là thất bại.

Tam Tỉnh Khang trầm mặc nhìn Lý Dương không nói gì, điều này có thể thấy cách ông đối xử với con trai, nếu theo tính cách của ông ít nhất cũng phải mắng cho mấy câu.

Thanh Mộc Vị Ương chuyển ánh mắt im lặng đứng đó không có biểu lộ gì.

Hắn đã giải thích qua, việc sau này phát sinh không có liên quan tới hắn, hơn nữa đây là sòng bạc, chơi bạc ở đây là bình thường, Lý Dương đồng ý hay không là việc của hắn.

Không đồng ý hắn cũng không có tổn thất gì, đồng ý rồi đối với hắn cũng không có bất lợi gì.

Mấy người đứng ở giữa sòng bạc ai cũng không nói gì, mọi người đều tĩnh lặng nhìn Lý Dương.

- Lão đại.

Chu Văn đột nhiên kêu lên dường như tất cả ánh mắt của mọi người lúc này đều đổ về phía anh.

Chu Văn không vội vàng tiếp tục nói:

- Tôi vừa đặt khách sạn rồi, mấy năm không gặp chúng ta đi uống một chút.

- Được. Lý Dương lập tức gật đầu, cười càng to hơn.

Sáu người cùng học với nhau, tuổi của hắn là lớn nhất cũng là một người có địa vị cao nhất trong phòng, nhưng học tập tốt nhất, người thông minh nhất là Chu Văn.

Chu Văn thấy Lý Dương thực sự không muốn dây dưa với mấy người này lập tức giúp Lý Dương giải thoát vòng vây, lúc này cách kích động của Tam Tỉnh Kết Y không có tác dụng nữa rồi, Lý Dương là có việc, lúc này bỏ đi không ai nói được gì.

Sắc mặt Shan-ben-tai-lang trầm xuống.

Ông mời Lý Dương chơi mục đích thực sự không đơn giản chỉ là chơi bạc, tâm lý của dân cơ bạc rất nhiều người hiểu, một khi bước vào cuộc thì sẽ mất hết lý trí, có thể làm được những việc bình thường sẽ không làm.

Lý Dương không phải là dân chơi bạc nhưng Shan-ben-tai-lang thì nắm rõ, chỉ cần Lý Dương bước lên trên bàn chơi, ông có thể bồi dưỡng đối phương thành dân chơi bạc, để nhân cơ hội lấy Thiên Tùng Vân Kiếm trên tay Lý Dương về.

Nếu có thể lấy lại mấy thần khí của Lý Dương về thì tốt quá, anh xem bản tin buổi sáng trên ti vi rồi, ông thèm nhỏ dãi mấy thần khí này của Lý Dương.

Lý Dương kéo Chu Văn, Lý Xán và Lý Bồi cùng nhau mấy người cùng đi ra ngoài, Tam Tỉnh Kết Y có chút không cam nhưng không còn cách nào khác.

- Jason, anh muốn đi đâu? Tôi nhớ tối hôm nay có ca của anh.

Mấy người đi được mấy bước, trước mặt đi tới một người da trắng hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy Lý Bồi ngạc nhiên kêu lên.

- Giám đốc Hán Tư, tôi có bạn đến phải đi tôi đã xin nghỉ rồi.

Lý Bồi vội vàng nói một câu, Chu Văn lại giải thích nhỏ bên tai Lý Dương, Jason là tên tiếng Anh của Lý Bồi, cũng là tên khi làm việc ở sòng bạc.

- Xin nghỉ rồi? Được, tôi biết rồi.

Người da trắng gật đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Shan-ben-tai-lang ở phía sau hơi ngạc nhiên, vội vàng bước nhanh lại.

- Shan-ben-tai-lang, ngài có dặn dò gì không?

Người da trắng đối với Shan-ben-tai-lang rất kính cẩn, Shan-ben-tai-lang không chỉ là chủ tịch hội đồng quản trị của sòng bạc mà còn là cao thủ nổi tiếng trong giới chơi bạc,

Hán Tư, người ban nãy là ai? Shan-ben-tai-lang có chút suy nghĩ nhẹ nhàng hỏi một câu.

Người da trắng này là nhân viên quản lý của sòng bạc, anh nhận ra, Chu Văn và Lý Bồi chỉ là nhân viên làm thêm cấp thấp nhất, Shan-ben-tai-lang căn bản không có ấn tượng đối với họ, không quan tâm, người bên cạnh Lý Dương có hai người là nhân viên làm việc của sòng bạc của ông.

Mà một người trong đó còn là người ban nãy giải vây cho Lý Dương.

- Shan-ben tiên sinh, đó là ...

Hán Tư cúi đầu, từ từ nói ra thân phận của Lý Bồi, Hán Tư là người quản lý lầu một của sòng bạc, lầu một sòng bạc hơn trăm nhân viên đều do một tay anh quản lý, bao gồm Lý Bồi và Chu Văn.

Nói đến Chu Văn cũng là nhân viên của sòng bạc, trong mắt Shan-ben-tai-lang hiện lên chút ánh sáng.

- Shan-ben-tai-lang, nhân viên như vậy nên đuổi mới đúng.

Lần này người nói là Tam Tỉnh Khang, hơn nữa lại nói bằng tiếng Anh, âm thanh cũng không nhỏ, Lý Dương đang đi phía trước đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Tam Tỉnh Khang một cái.

- Shan-ben-tai-lang, Alvin và Jason bình thường làm việc rất nỗ lực, Alvin đã nghỉ làm, tôi tin Jason nhất định xin nghỉ rồi.

Hán Tư hơi ngạc nhiên, anh không hiểu bạn của Shan-ben-tai-lang tại sao lại nói như vậy nhưng vẫn phân bua một câu.

Hơn trăm nhân viên ở tầng một, Chu Văn và Lý Bồi là số ít nhân viên làm việc nỗ lực nhất, cũng là người anh tin tưởng nhất, bằng không khi anh không nhìn thấy Lý Bồi sẽ lập tức gọi đến hỏi ngay.

Alvin chính là tên tiếng Anh của Chu Văn, hai người nhập gia tùy tục, ở đây đều đặt tên tiếng Anh.

- Tam Tỉnh tiên sinh, cảm ơn đề nghị của ngài.

Shan-ben-tai-lang gật đầu, Chu Văn lại cười một cách khổ sở, công việc này phải bỏ rồi.

Kỳ thực khi nãy anh kéo Lý Dương đi trong lòng đã chuẩn bị rồi, Shan-ben-tai-lang là chủ tịch hội đồng quản trị, anh không biết vị chủ tịch này lại có mâu thuẫn với Lý Dương nhưng có thể thấy vị chủ tịch này muốn đưa Lý Dương lên bàn chơi không có dụng ý tốt đẹp gì.

Anh cũng nhìn ra, Lý Dương bây giờ thân phận cũng rất không đơn giản. Nhưng bất luận Lý Dương là thân phận gì thì đều là đàn anh của hắn, bạn tốt của hắn, trong tình huống này hắn thà đắc tội với chủ tịch hội đồng quản trị chứ không để Lý Dương chịu thiệt.

Về phương diện chơi bạc chỉ cần không cẩn thận là bị thiệt lớn.

Anh kéo Lý Dương đi, cho dù bây giờ Shan-ben-tai-lang không quen anh sau này chưa biết chừng cũng nhận ra anh, đến lúc đó chắc cũng là kết quả như này.

- Lão đại, mau đi thôi.

Chu Văn lại kéo Lý Dương, kết quả là đúng như anh dự đoán cho nên nghe thấy lời nói Tam Tỉnh Khang đằng sau anh cũng không quan tâm.

- Đợi lát.

Lý Dương lại lắc lắc đầu, quay người lại từ từ đi lại phía sau.

Anh từ chối Shan-ben-tai-lang, nguyên nhân lớn nhất là nhìn thấy anh em tốt, lúc này anh chỉ muốn cùng bọn họ nói chuyện, nói chuyện xa cách sau mấy năm.

Nhưng tấm nhân tình này bây giờ bị chà đạp triệt để, đặc biệt là Tam Tỉnh Khang nói đuổi hai người bọn Chu Văn.

Lý Dương không biết bọn Chu Văn xem trọng công việc thế nào nhưng nếu là công việc như vậy Lý Dương tin có thể giúp bọn họ tìm một công việc khác tốt hơn, lương cao hơn.

Nếu hai người không thích ở trong nước, thích làm ở Toronto Lý Dương cũng có thể giới thiệu cho họ tới tập đoàn Lâm thị.

Với quan hệ của Lý Dương và Lâm Lang chắc chắn hai người bọn họ sẽ được làm việc trong tập đoàn Lâm thị một cách thoải mái, vì điều này Lý Dương nợ tập đoàn Lâm thị một tấm nhân tình cũng không sao.

Nhưng Lý Dương không dễ dàng tha thứ, hai người bạn tốt là vì mình mà bị người ta tống ra khỏi cửa, vốn chỉ định cùng bạn bè ôn lại chuyện cũ không muốn dây dưa gì với mấy người Nhật Bản này nhưng anh phải tiễn ra cửa Lý Dương cũng chỉ có thể vì mục đích của họ.

Có năng lực đặc thù công cụ siêu phàm này Lý Dương chỉ cần lý trí một chút không lựa chọn .... thì chắc chắn là vẫn còn bất khả chiến bại.

Lý Dương đi tới trước mặt Shan-ben-tai-lang nhẹ nhàng nói:

- Ông nói đi, ông muốn chơi thế nào?

- Lão đại!

Chu Văn đột nhiên lại chạy lại, Lý Bồi cũng chạu theo, Lý Bồi không biết chuyện gì nhưng thấy Shan-ben-tai-lang không tốt gì với Lý Dương, lúc này cũng lo lắng nhìn Lý Dương.

- Jason, Alvin, có chuyện gì vậy?

Hans kinh ngạc cẩn thận bước lại trước mặt hai người hỏi khẽ, anh chỉ nhìn thấy Lý Bồi tới hỏi một chút, không ngờ lại gây ra nhiều chuyện như vậy.

- Giám đốc Hans, không có gì nhưng xin lỗi tôi muốn nghỉ việc.

Chu Văn nói lắc lắc đầu, khi nói trong mắt có chút không cam nhưng lại không có chút hối hận nào.

Shan-ben-tai-lang là chủ tịch hội đồng quản trị nhưng đáng tiếc không phải là chủ tịch hội đồng quản trị cởi mở, điều này rất nhiều người biết bây giờ đắc tội với ông sau này muốn làm việc ở đây cũng khó chi bằng chủ động xin nghỉ trước.

Chí ít anh có thể kéo Lý Dương ra không để anh mắc mưu, Chu Văn ban nãy là nhân viên của sòng bạc, trên bàn chơi bạc sớm cũng nhìn ra Lý Dương căn bản không biết chơi bạc, nếu chơi cùng Shan-ben-tai-lang chắc không thể thắng.

- Anh Hans, tôi cũng xin nghỉ việc.

Lý Bồi nhếch miệng cười, lương ở sòng bạc thực sự không thấp, nghỉ việc rất đáng tiếc, nhưng tình cảm anh em bọn họ quan trọng hơn, không cần phải nói Shan-ben-tai-lang muốn đuổi bọn họ.

- Lão đại, anh thấy rồi đấy bây giờ chúng tôi đều xin nghỉ việc, xem bộ dạng của anh bây giờ không tồi, sau này tôi và lão tứ đều dựa vào anh rồi.

Chu Văn cười, lại kéo Lý Dương, ý của anh rất rõ chính là không muốn Lý Dương chơi bạc với Shan-ben-tai-lang.

Sắc mặt Shan-ben-tai-lang trông rất khó coi, trước mặt bọn Thanh Mộc Vị Ương lần này hắn bị mất mặt quá, đáng tiếc bây giờ trước mặt mọi người hắn cũng không tiện làm gì.

- Lý tiên sinh, hay là chúng ta chơi Stud đi.

Không đợi Lý Dương phản ứng Shan-ben-tai-lang vội vàng nói một câu, Lý Dương đồng ý chơi rồi nếu anh đổi ý cơ hội như vậy lại đi đều không được rồi.

Làm như vậy ông chắc chắn đắc tội với Lâm thị, nhưng cứ nghĩ đến việc Lý Dương lên bàn chơi bạc được nhiều lợi ích ông lại kiên trì làm như vậy.

Trên tay Lý Dương là Thiên Tùng Vân Kiếm chỉ cần Lý Dương mất đi lý trí thì ông có thể thu lợi rất nhiều những thần khí này, có những thần khí này trong nước ông có thể có nhiều danh vọng và tiền bạc.

Đến lúc đó, ông hoàn toàn có thể về nước phát triển, trở thành nhân vật thượng lưu chân chính, không cần phải phiêu bạt ở bên ngoài.

Bất luận là người quốc gia nào đều có muốn áo gấm về nhà, đây chính là cơ hội lớn nhất để Shan-ben-tai-lang áo gấm trở về quê hương, ông vốn là dân chơi bạc gặp được cơ hội như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ.

- Được, không vấn đề gì.

Lý Dương khẽ cười, gật đầu đồng ý, Chu Văn lại há to miệng cuối cùng lại lắc đầu, trong mắt có chút lo lắng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)