← Ch.0681 | Ch.0683 → |
Hai ức, một bức tranh.
Các chuyên gia chung quanh đều ngừng nói chuyện, tất cả đều nhìn Lý Dương.
Giá trị hai ức không nói đến nữa, ba mươi bức tranh kia đã vượt qua giá trị trăm vạn, để có được cũng không dễ dàng, số tranh vẽ này, đủ để mở một triển lãm tranh quy mô nhỏ, hơn nữa còn là triển lãm vô cùng hấp dẫn người xem.
- Tống lão, ông đừng có mê họăc tôi, bức tranh này, dù thế nào tôi cũng không thể bán!
Lý Dương cười khổ lắc đầu, nghe thấy Lý Dương từ chối, mắt Tống Học Dân có chút ảm đạm, còn có sự thất vọng, nhưng đây cũng là kết quả hắn đã đoán trước, cho nên ra giá cũng chỉ là muốn thử một chút.
Nói trắng ra là, Tống Học Dân đang muốn thử vận may, muốn xem xem có thể mua được bức tranh vẽ hai mặt này hay không.
Chu lão, Liễu lão bọn họ cũng yên lặng, thở phào nhẹ nhõm, Lý Dương không bán là tốt rồi, đây là ở nước ngoài, bức tranh này Lý Dương đánh cuộc thắng mà có, bọn họ cũng nói cũng không ích gì, thật Lý Dương muốn bán đi, cho dù là bán cho bên Đài Loan, bọn họ cũng sẽ đau lòng.
- Lý Dương, cậu có thể cầm thẳng bức tranh lên cho chúng ta nhìn một chút hay không?
Mao lão nhẹ giọng nói một câu, bức tranh này vẽ hai mặt, đều là các danh họa vẽ, hơn nữa còn là đồng thời vẽ, chỉ nhìn một mặt có cảm giác thiêu thiếu, Mao lão định nói yêu cầu này từ lâu.
Cầm thẳng lên, các vị chuyên gia cũng hơi bất ngờ, ngay sau đó ánh mắt cũng nóng như lửa.
Bức tranh này, để thẳng đứng lên sẽ nhìn rõ nhất, xem bên này là tranh của Cừu Anh, quay người lại là có thể thấy tranh của Đường Bá Hổ, hai đại sư, hai cảnh vẽ khác nhau, lần lượt thưởng thức phong cách của hai người, đề nghị này quả là rất thú vị.
- Cái này không thành vấn đề!
Lý Dương lập tức gật đầu, bảo Lưu Cương tìm cái giá đỡ, cẩn thận kẹp bức tranh lên trên, tất cả mọi người tự giác đứng ở hai bên, chân đi từ từ nhúc nhích, từ từ thưởng thức hai mặt đứng của bức tranh cổ.
Tranh thị nữ của Cừu Anh, chính là miêu tả cảnh quý phi và cung nữ trong cung, sự cao quý của các quý phi, cùng với sự buồn tẻ chốn thâm cung lộ ra trên bức tranh, còn có sự cần mẫn của các thị nữ, sự ngưỡng mộ trong lòng các thị nữ, cũng đều hiển hiện rất rõ ràng.
Sau khi thưởng thức "thị nữ đồ", nhẹ nhàng bước lên một bước, lập tức lại thấy một bức tranh hoàn toàn khác.
Đây là trên núi thật cao, có một con phượng hoàng ngẩng cao đầu đưa mắt nhìn xuống thần dân của mình, vẻ uy phong và tôn quý hiện rõ trên giấy, ngay cả những người đang xem bức tranh, trong lòng cũng không nhịn được cảm giác sùng bái đối với phượng hoàng.
Có người nói, tranh của Đường bá Hổ mang một loại khí phách, quả đúng như vậy, bức " Bách điểu triều phượng đồ" này chính là một ví dụ điển hình, khí phách hoàn toàn đã bộc lộ ra ngoài.
Các chuyên gia không ngừng rục rịch, qua lại nhìn hai bức tranh, có vài chuyên gia còn nhỏ giọng nỉ non.
Bọn họ hoàn toàn dung nhập vào hai cảnh trong hai bức tranh này, một chốc nhập thân vào cung đình, một chốc lại xuất hiện ở trong núi lớn, ở cùng những cung nữ, lại ở cùng trăm điểu.
Vòng vo mấy vòng, Hoàng lão ngừng lại trước tiên, ngồi ở trên ghế sa-lon, thầm ca ngợi.
Bất luận là " Cung đình sĩ nữ đồ" của Cừu Anh, hay là " Bách điểu triều phượng đồ" của Đường Bá Hổ, cũng là tinh phẩm của hai vị đại sư, hai bức tranh hợp lại một chỗ, càng làm cho nó trở thành bảo vật vô giá.
Có thể tưởng tượng, đây là hai vị đại sư cùng vẽ, không nói đến việc bọn họ dùng cách gì để vẽ vội, trong lòng hai vị đại sư nhất định là có ý so tài, cũng là cố gắng mười phần, vẽ rất nghiêm túc.
Kết quả cuối cùng, Đường Bá Hổ hơi cao hơn một bậc.
Về điểm này, từ chữ đề trên tranh cũng có thể nhìn ra, Đường Bá Hổ lưu lại là bài thơ, còn Cừu Anh viết là một ít lời, nhưng sự tôn kính vô cùng rõ ràng.
Hoàng lão ngồi xuống không lâu, Liễu lão và Chu lão cũng đều ngừng lại.
Hơi lớn tuổi, không thể cứ đi đi lại lại ở đó thưởng thức, hai người cũng như Hoàng lão, ngồi xuống mà tràn đầy xúc cảm, nhìn thấy cả hai mặt của bức tranh này, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là niềm vui ngoài mong đợi.
- Lý Dương, vận may của cậu quả thật không tệ, nhưng sau này chớ đồng ý đánh cuộc một cách tùy tiện, lần này quá trình cậu đánh cược cùng với San-ben-tai-lang chúng tôi cũng nghe qua, không biết nên nói cậu ngu ngốc hay là nói cậu to gan đây!
Ngồi xuống rồi, Hoàng lão nói với Lý Dương một câu, quá trình cá cược dĩ nhiên là Bạch Minh nói ra, người này miệng rộng tuyệt đối không có cách nào giữ bí mật.
Trong mắt Hoàng lão bọn họ thấy, lần này Lý Dương có thể thắng, chính là do may mắn và quá to gan.
Trên bàn cược, không cho San-ben-tai-lang một chút cơ hội trình diễn kỹ thuật, sau đó mượn may mắn của mình thắng được đối phương, cách như thế sử dụng một lần thì được, nhưng nhiều thì không được.
Hơn nữa, San-ben-tai-lang chắc chắn sẽ không phục, hắn nói như vậy cũng có ý nhắc nhở Lý Dương, thật vất vả thắng được bảo bối, cũng đừng để lại bị thua.
- Hoàng lão, ông yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào!
Lý Dương sờ lên lỗ mũi, hắn bạo gan, nhưng cốt lõi không phải ở đó, đáng tiếc những lời này không thể nói rõ được, năng lực đặc thù là bí mật lớn nhất của hắn, ngay cả Vương Giai Giai cũng không biết bí mật này.
Những vị chuyên gia khác cũng đều ngừng lại, ngồi xuống uống trà Lưu Cương đưa tới.
Bọn họ cũng nhỏ giọng nghị luận, cảm giác vừa rồi khi xem tranh, khi đang nói chuyện, thỉnh thoảng bọn họ còn liếc mắt nhìn Lý Dương, có cảm giác phức tạp khó nói.
Bọn họ cũng là đám người tương đối cao tuổi, lại hâm mộ một người tuổi trẻ, thậm chí còn có chút ghen tỵ.
Nhưng lúc này, người bọn họ ghen tỵ nhất chính là Hà lão, Hà lão mới thực sự là nguời tinh thông, có đệ tử tốt như vậy, sự may mắn này của Hà lão cũng khiến mỗi vị chuyên gia thấy đố kỵ trong lòng.
ngồi một hồi, các vị chuyên gia mới cáo biệt rời đi, bọn họ ôm kỳ vọng mà đến, sau đó mang theo hài lòng mà về.
Sáng hôm sau, Lý Dương rời giường sơm một chút, Lâm Bá Văn đưa đến cho hắn một tin tức tốt.
Phòng trên tầng trên phòng của Phác Nguyên Sinh ở đã có phòng trống, hôm nay Lý Dương tham gia hoạt động trở về là có thể qua đó ở, sự trang trí của gian phòng này giống hệt phòng của Phác Nguyên Sinh, nằm phía đối diện.
Điểm này khiến cho Lý Dương rất là hài lòng, nếu đối diện, Lý Dương thậm chí không cần mở rộng năng lực tới năm mươi mét, là có thể thấy tất cả đồ đạc trong phòng Phác Nguyên Sinh, xem xem có thể tìm được cơ hội nào hay không.
Hôm nay là ngày thứ ba của đại hội, bảo bối mà chuyên gia các nước mang đến nhiều hơn, tốt hơn.
Nhưng số lần chế phẩm hiện đại xuất hiện cũng tăng lên không ít, trừ một số chế phẩm hiện đại ban giám khảo cố ý để bên ngoài, một số khác thì chuyên gia đến tham dự cũng tự nhìn ra.
Kết quả như vậy nên buổi giám định hôm nay vô cùng nóng bỏng, còn đưa tới tranh luận trong phạm vi nhỏ.
Những tranh luận thứ này cũng có ích, có thể để cho mỗi vị chuyên gia học được thêm không ít đồ, vào hôm nay chính là Lý Dương cũng cảm giác mình đạt được không ít kiến thức, những thứ này bình thời không thể tự học được.
Bảo bối hôm nay, bắt mắt nhất là chiếc vương miện mà Hawes tiên sinh mang đến.
Đây là vương miện của quốc vương nước Anh – Henry đời thứ tám, thông thường vương miện cũng là truyền đời thừa kế lại, nhưng khi Henry đời thứ tám phát triển được cải cách tôn giáo, lại tự làm vương miện, mặt trên cái vương miện này còn có một viên kim cương hơn một trăm hơn chín mươi ca-ra.
Vương miện được chế tạo từ kim loại thuần, rất nặng, ngoài viên kim cương còn có những bảo thạch khác, vô cùng xinh đẹp.
Điều này cũng có liên quan đến công lao to lớn của Henry đời thứ tám, cái vương miện này đã từng là quốc bảo của nước Anh, sau lại mất tích, chẳng ai ngờ rơi vào tay của Hawes tiên sinh.
Cộng thêm cái vương miện này, đại hội lần này đã cho thấy năm sáu món quốc bảo cao nhất của các nước, đây hoàn toàn có thể nói là phiên đại hội quốc tế chất lượng cực cao.
Cái kết quả này, ngay cả Lâm Lang cũng không dự liệu được, nhưng hắn rất hài lòng và vui vẻ đối với cái kết quả này.
Bảo bối của Hawes tiên sinh được toàn thể hội trường thông qua, hôm nay đoàn chuyên gia Trung Quốc có ba người lên đài, trong đó có Mao lão.
Mao lão mang đến chính là món đồ sứ, không phải là đồ Thanh Hoa, mà là một cái bát, giá trị của cái bát này cũng không thấp, hơn ngàn vạn, đây cũng là vật phẩm Mao lão quý trọng nhất trong tất cả các món sưu tầm được.
Món đồ sứ này, được ông coi là bảo bối gia truyền, không bán, đã từng có người ra đến giá một ngàn hai trăm vạn để mua cũng bị hắn cự tuyệt, đây cũng là kiêu hãnh lớn nhất của Mao lão.
Sau khi hoạt động ngày hôm nay kết thúc, Lý Dương không đồng ý với đề nghị của Lâm Bá Văn là đi ra ngoài du ngoạn, liền quay trở về khách sạn.
Lâm Bá Văn đang giúp Chu Văn và Lý Bồi làm lại hộ chiếu, còn một phần không nhỏ tiền lương của bọn họ tháng này, cũng lấy lại, Lý Dương không muốn đi ra ngoài, hai người định cùng Lý Xán và Liễu Tuấn đi ra ngoài dạo chơi một vòng.
Thời gian hai người ở Toronto không lâu, nhưng nếu so với Lý Xán bọn họ thì nhiều hơn nhiều, biết những chỗ nên đến chơi một lần.
- Lý Dương, vẫn tốt mà, sao lại đổi phòng lúc này vậy?
Đến phòng mới, Vương Giai Giai rốt cục không nhịn được hỏi một câu, Lý Dương yêu cầu đổi phòng lúc này, cô vẫn luôn không hiểu.
Lý Dương cười to một tiếng, nói:
- Cũng không có gì, em không cảm thấy chúng ta cả ngày giẫm lên đầu bọn ăn trộm, cần thoải mái một chút sao?
Lý Dương vừa nói xong, liền trở về phòng thay quần áo, lưu lại bộ mặt kinh ngạc, bị dọa đến sửng sốt của Vương Giai Giai.
Nguyên nhân là gì Lý Dương đương nhiên không thể nói ra được, cũng chỉ có thể giải thích như vậy, thay quần áo xong, Lý Dương liền mở rộng năng lực đặc thù, hết thảy tầng dưới lập tức cũng hiện ra ở trong hình ảnh lập thể.
Phía dưới gian phòng của Lý Dương chính là phòng của Phác Nguyên Sinh, bên trong có một két bảo hiểm, trong két bảo hiểm chỉ có một vài đồ vật bình thường và một máy vi tính xách tay, cũng không có gì khác.
Lý Dương cũng không phát hiện cái vạc Chu Công ở bên trong gian phòng, nói vậy có nghĩa là đã bị Phác Nguyên Sinh cất đi, ban tổ chức đại hội giám định có phòng lưu trữ bảo bối đặc biệt, bất kỳ chuyên gia nào cũng có thể đem bảo bối của mình gửi miễn phí ở đó, năm ngày sau đại hội, những bảo bối này còn được tiến hành triển lãm trong hai ngày.
Mấy món bảo bối của Lý Dương cũng không ký gửi, hắn có nơi cất đồ an toàn hơn, còn có nhiều hộ vệ bảo vệ hơn.
Phác Nguyên Sinh còn chưa về, Lý Dương cũng không phát hiện vật gì có giá trị, định nghỉ ngơi một lát, để cho đầu óc an tĩnh lại, suy nghĩ xem còn cách nào khác, lấy cho được cái vạc Chu Công này.
*****
Hoàng cung Nhật Bản.
Thiên Hoàng đương nhiệm ngồi quỳ ở bên trong một gian phòng kín, ở trước mặt của hắn, là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đang quỳ lạy.
- Kimura, đồ ta cũng đã chuẩn bị xong, lần này đành nhờ vào ngươi!
Thiên Hoàng thầm thở dài, người trung niên đang quỳ lạy ra sức dập đầu, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, xin yên tâm, Kimura lấy tính mạng bảo đảm, nhất định sẽ mang thần kiếm về!
– Được, ngươi làm việc thì ta yên tâm, Thanh Mộc ở bên đó sẽ phối hợp với ngươi, ta chờ tin tức tốt của ngươi!
Thiên Hoàng gật đầu một cái, lấy từ trong người ra một tờ giấy, phía trên ghi lại không ít đồ tốt, lần này vì muốn đổi Thiên Tùng Vân kiếm về, nâng cao uy vọng hoàng thất Nhật Bản, Thiên Hoàng cũng mất rất nhiều công sức.
- Vâng!
Người trung niên đang quỳ gối lại dập đầu một cái, lúc này mới cung kính nhận lấy tờ giấy từ trong tay Thiên Hoàng, từ từ lui ra khỏi gian phòng.
Toronto, Canada.
Khi Phác Nguyên Sinh trở về khách sạn đã rất khuya, sau khi trở về lại đi nghỉ luôn, không để cho Lý Dương tìm được cơ hội nào.
Điều này làm cho Lý Dương có chút tiếc nuối, chỉ có thể hy vọng sau này, xem có thể tìm được nhược điểm người này hay không, sau đó tấn công.
Ngày thứ tư của đại hội tiếp tục gay gắt, mặc dù không có xung đột ở hiện trường, thế nhưng từng món bảo bối xinh đẹp đã hấp dẫn không ít người xem, tỷ lệ khán giả xem chương trình từ đài truyền hình vẫn duy trì ổn định.
Chương trình truyền hình trực tiếp diễn ra trong nhiều ngày như vậy, mà vẫn có thể giữ vững tỷ lệ người xem cao như vậy cũng không nhiều, đài truyền hình cũng coi như mượn cái chương trình này mà thu lợi không ít.
Bảo bối xuất hiện trong ngày hôm nay nhiều nhất, có chừng một trăm năm mươi món, buổi chiều khi hoạt động vừa bắt đầu, anh em nhà Jose cũng lên đài.
Lần đại hội giám định này, được mọi người chú ý nhất có bốn người, anh em nhà Jose, Hawes tiên sinh và Lý Dương. Bảo bối của Lý Dương có ngọc tỷ và thần kiếm, còn có Hawes tiên sinh là vương miện, khiến cho tất cả các chuyên gia cũng rất khen ngợi, bây giờ mọi người cũng rất là mong đợi bảo bối của anh em nhà Jose.
Hai anh em nhà Jose cùng đi lên đài chủ tịch, người chủ trì lập tức đứng ở một bên, chủ trì chương trình trong nhiều ngày như vậy, hắn cũng biết hai người thoạt nhìn có vẻ kín tiếng này có bao nhiêu uy vọng.
- Lão Đại, theo em, bảo bối hai anh em nhà Jose mang đến tuyệt đối không hơn so với những thần khí của chúng ta, lần này vị trí quán quân đại hội giám định nhất định thuộc về anh!
Nhìn anh em nhà Jose đứng ở trên đài, Lý Xán tiến tới bên Lý Dương nhỏ giọng nói một câu, Liễu Tuấn cũng lập tức bu lại, nói không khác lời của Lý Xán.
Lần đại hội giám định này giám, sau cùng còn có một danh sách bình chọn, làm cho người ta chú ý nhất, chính là chọn bảo bối đệ nhất thế giới, đây là một mánh khóe của ban tổ chức đưa ra, không thể phủ nhận là cái mánh khóe này thu hút rất nhiều người, ngay cả các chuyên gia cũng đều bị thu hút.
Bảo bối đệ nhất thế giới, ai không muốn có cái danh này, cho dù chỉ là một món bảo bối cũng được, chất lượng của đại hội giám định thế giới lần này vốn không thấp, lại thêm cái danh này thì càng thêm vang dội.
Lý Dương cười lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Xem tình hình đã, bây giờ còn khó mà nói trước!
Về cái danh hiệu đệ nhất thế giới này, thật ra thì Lý Dương cũng mong đợi, trước mắt mà nói, bảo bối của hắn được ủng hộ cao nhất, trong đó kiếm Trạm Lô và ngọc tỷ truyền quốc đều được vào vòng bình chọn, kiếm Trạm Lô được mọi người công nhận đầu tiên.
Lý Dương vừa nói xong, trên đài, anh em nhà Jose liền lấy bảo bối của bọn họ ra, Lý Xán và Liễu Tuấn quay đầu lại, nhìn bảo bối được trưng bày trên đài.
Anh em nhà Jose mang đến là một đôi đồng hồ cầm tay bằng đồng.
Đây là một đôi pháp khí Ai Cập cổ, đồng hồ không lớn, càng giống như là đồng hồ quả lắc của Trung Quốc, tâm đồng hồ rỗng, bên trong còn có một chuông nhỏ, bên ngoài có điêu khắc hình ác quỷ, răng nanh của ác quỷ ở ngay đầu chuông, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
Đây là bảo bối đã có hơn hai ngàn năm trăm năm lịch sử, bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh, không có một chút dấu vết của gỉ sét và oxi hóa, chỉ một điểm này cũng hiếm khi thấy.
Thứ có thể so sánh với cái đồng hồ này, cũng chỉ có Ngư Trường Kiếm của Lý Dương, cũng là làm từ chất liệu đồng, và cũng không bị gỉ ste và oxi hóa.
Lúc này trên đài đang triển lãm đồng hồ, đang phô bày màu sắc và niên đại cổ của nó, cùng với cảm giác lịch sử tang thương tỏa ra, mỗi người thấy qua chiếc đồng hồ cũng thoáng sửng sốt một chút.
Vẻ mặt Lý Dương dần dần thay đổi có chút nghi hoặc, cái đồng hồ này cho hắn cảm giác không bình thường.
Cảm giác này rất khó nói, càng giống như là trực giác.
- Đồng hồ pháp lão bằng đồng, một đôi, mang sức mạnh thần kỳ!
Anh em nhà Jose giới thiệu cũng giống như tích cách của bọn họ, đơn giản rõ ràng. Người anh nói xong những thứ này cũng không nói chuyện thêm, người em đơn giản hơn, một tay một cầm hai cái đồng hồ, cứ đứng lắc lư trên đài như vậy.
- Boong ... boong ...
Chuông nhỏ trong trong đồng hồ vang lên, thanh âm rất thấp trầm, nhưng rất vang dội, khi vang lên càng giống như là trong hoàn cảnh u ám đột nhiên từ trên mặt đất có hòn đá nhỏ lăn lăn.
Thanh âm không ngừng tăng lên, bên tai Lý Dương đột nhiên có loại cảm giác như bị ù tai, sau đó, hắn phảng phất nghe được có người nói chuyện, xác thực tiếng nói càng giống như là tiếng niệm kinh.
Sao nữa, đầu Lý Dương cảm giác bị mê hoặc, ánh mắt cũng chậm chậm nhắm lại.
- Pang!
Một tiếng vang khiến cho Lý Dương chợt tỉnh, ánh mắt nhanh chóng mở to, trên đài triển lãm bảo bối, anh em nhà Jose đang tách hai chiếc đồng hồ ra, tiếng vang vừa rồi, chính là hai đồng hồ chạm vào nhau phát ra.
Lý Dương quay đầu lại liếc nhìn, tất cả mọi người chung quanh cũng giống như hắn, mang theo vẻ khiếp sợ và khó lý giải.
- Cái đồng hồ này, có tác dụng mê hoặc người ta sao?
Một giọng nói đột nhiên vang lên, trong thanh âm cũng tràn đầy kinh ngạc, người nói chuyện không phải là ai khác, chính là Hoắc Tư tiên sinh.
- Anh nói không sai, cái đồng hồ này là một đôi pháp lão thần khí, cũng gọi là đồng hồ, người không biết khi nghe tiếng chuông sẽ bị mê hoặc!
Người anh nhẹ giọng giải thích một câu, đông đảo các chuyên gia dưới đài ngồi thẳng người, ngay cả Lý Dương cũng không ngoại lệ.
Lý Dương vừa dâng lên lòng kiêu ngạo kia, lúc này cũng biến mất, thế giới to lớn thật không thiếu chuyện lạ, cũng không phải là chỉ có Trung Quốc mới có thần khí, các pháp sư Ai Cập cổ cũng có những cái đồng hồ, tuyệt đối cũng là bảo vật thần khí.
Đặc biệt là tính năng mê hoặc người đáng sợ kia, khi gặp phải kẻ địch, nếu kẻ địch có một đôi đồng hồ như vậy, kết quả có thể tưởng tượng được, cái đồng hồ này không thể trực tiếp giết người, nhưng lại có thể để cho vô số người vì nó mà chết.
- Tuyệt, rất tuyệt ...!
Hawes tiên sinh lớn tiếng nói, liên tục khen ngợi, cũng không nói thêm gì khác.
Mọi người đều là người hiểu biết, bảo bối của anh em nhà Jose như thế nào, trong lòng mỗi người cũng vô cùng rõ ràng, đây tuyệt đối là bảo bối thần khí, thần khí xuất hiện lần đầu tiên trong tay Lý Dương, đây là lần thứ hai thần khí xuất hiện.
Sự xuất hiện của bảo bối, cũng làm cho dự đoán trước đó xuất hiện dao động, bảo bối đệ nhất thế giới bây giờ chưa thể nói chính xác là của ai.
Trên màn ảnh lớn, bắt đầu tiến hành giám định đối với đồng hồ, mỗi vị chuyên gia cũng tập trung tinh thần để quan sát, thần khí cũng ít khi thấy, càng không cần phải nói đến công năng thần kỳ như thế.
Ngay cả Lý Dương, lúc này cũng quan sát vô cùng cẩn thận, còn mở ra năng lực đặc thù để quan sát cẩn thận hơn.
Cái đồng hồ này quả nhiên không bình thường, là đồng vốn đã không tệ, còn là đồng thau, các nguyên tố vật chất bên trong liên kết vô cùng chặc chẽ, chặc chẽ hơn cả sắt thép không gỉ, đây có lẽ là nguyên nhân mà nó không bị gỉ sét và không bị oxi hóa.
Bên trong đồng hồ, có một trăm lẻ tám lỗ khác nhau, dài ngắn to nhỏ đều có, phân bố chung quanh đồng hồ, bên trong nhìn như là một cái chuông, nhưng thật ra là ba, trong chuông lớn có chuông nhỏ, trong chuông nhỏ có chuông nhỏ hơn nữa.
Ba cái chuông nhỏ, cũng là bị đặt chung một chỗ, chỉ có khi bị lay động mới có thể bị tách ra một chút.
Khi lay động, ba cái chuông sẽ rung lên, một trăm lẻ tám cái lỗ nhỏ bên trong đồng hồ sẽ chấn động theo, thực tế sinh ra rất nhiều âm thanh, Lý Dương đoán bên đây mới là mấu chốt khiến nó có thể mê hoặc người.
Có phải như vậy thật hay không, chỉ có thể dùng tay thí nghiệm nhiều hơn mới có thể biết được, đáng tiếc thần khí tốt như vậy cũng không phải là của mình, khiến cho Lý Dương tiếc nuối vô cùng.
Nghĩ tới đây, Lý Dương hơi sửng sốt một chút, lại lắc đầu cười cười.
Thần khí trong tay hắn đã không ít, còn có lòng tham muốn đồ trên tay người khác, nhưng Lý Dương cũng không phải là người tham lam, hắn nghĩ như vậy cũng là thường tình, mọi người ở đây, không chỉ có những chuyên gia kia cũng có ý nghĩ như vậy.
Khi nhìn thấy bảo bối tốt, ai không muốn mình cũng có một cái đây?
Cái đồng hồ này rất tốt, bảo bối của Lý Dương cũng không kém, rất nhiều món đều không thua kém cái đồng hồ này, điển hình nhất chính là những chiếc bình tiên âm của hắn, bình tiên âm không có tác dụng mê hoặc người, nhưng lại có tính năng làm tâm tình con người tĩnh lặng lại.
Hơn nữa bình tiên âm còn có thể ca hát, đây là tính năng cái đồng hồ không có.
Bất luận là bình tiên âm còn hay là cái đồng hồ này, cũng là kết tinh trí khôn vĩ đại của người cổ đại, là tài năng của loài người.
Mấy phút sau, bắt đầu giám định đồng hồ, đồng hồ có màu đỏ nhạt.
Sau khi anh em nhà Jose xuống đài triển lãm, không ít chuyên gia dưới đài chủ động vỗ tay, đối xử thế này trước đó chỉ có mình Lý Dương được hưởng thụ qua.
Một lúc rất lâu sau, không ít chuyên gia vẫn nghị luận, anh em nhà Jose quả không để cho bọn họ thất vọng, không hổ là một trong những chuyên gia biểu hiện danh giá nhất lần đại hội này, bảo bối mang đến thần kỳ như vậy.
Vừa rồi khi anh em nhà Jose đung đưa cái đồng hồ, tất cả mọi người bị mê hoặc, giống như Lý Dương, đều nhắm hai mắt lại, dường như có một giấc mộng.
Có thần khí của anh em nhà Jose xuất hiện, mấy vị chuyên gia phía sau coi như là xui xẻo, bảo bối của bọn họ cũng không đưa tới chú ý quá nhiều của mọi người, trên thực tế bảo bối của bọn họ cũng không kém, đáng tiếc mọi người vẫn đắm chìm trong cảm giác thần kỳ vừa rồi.
Ảnh hưởng trên truyền hình cũng không lớn, lúc này rất nhiều người vẫn còn đang nghị luận và tiên đoán, tại sao cái đồng hồ thoạt nhìn không có gì bắt mắt đó, lại làm các chuyên gia tại hiện trường kích động như vậy.
Họat động trong buổi chiều rất nhanh chóng kết thúc, đến khi kết thúc, rất nhiều chuyên gia còn đang cảm thán.
Đặc biệt là sự xuất hiện của thần khí, khiến cho mọi người đàm luận nhiều hơn, một số người bắt đầu dự đoán, bảo bối đệ nhất thế giới lần này rốt cuộc là của Lý Dương hay là thuộc về anh em nhà Jose, bảo bối của Hawes tiên sinh rất tốt và cũng rất quý, nhưng so sánh với hai bảo bối kia thì hơi kém một chút.
Sau khi hoạt động kết thúc, sắc trời bên ngoài dần dần bắt đầu tối, Lý Dương vẫn luôn ở chú ý đến Phác Nguyên Sinh, Phác Nguyên Sinh nói chuyện cùng một chuyên gia người Hàn quốc khác, cười cười nói nói rời khỏi trung tâm triển lãm, cuối cùng lên xe taxi.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn muốn cùng đi theo, nhưng lại sợ bị đối phương phát hiện, hắn bây giờ là một người nổi tiếng, người tham gia đại hội giám định, không ai không biết hắn.
- Lý tiên sinh!
Lý Dương còn đang do dự, có mầy người đi tới truớc mặt, nhìn thấy mấy người này, Lưu Cương cũng lặng lẽ đi tới trước mặt Lý Dương, Triệu Vĩnh bọn họ cũng thay đổi vị trí, đứng ở nơi có thể bảo vệ Lý Dương tốt nhất.
Mấy người trước mặt này, người đi tuốt đàng trước chính là Thanh Mộc Vị Ương, đi theo phía sau hắn, chính là người ngày hôm trước bị Lý Dương đánh bại – Shan-ben-tai-lang, trên mặt Shan-ben-tai-lang còn có vẻ có chút ám muội.
← Ch. 0681 | Ch. 0683 → |