← Ch.0068 | Ch.0070 → |
Tốc độ của Lý Dương quả thật quá nhanh, những người khác còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã vọt vào trong, khi những người khác phản ứng lại và bắt đầu nhảy vào trận đấu thì Lý Dương đã tìm thấy Điêu Khắc Sư mà mình đã ngắm trước đó và mua với giá 300 tệ.
- Không công bằng, phạm quy, có người phạm quy.
Một thành viên của Hiệp hội Ngọc thạch nhìn trúng Điêu Khắc Sư với Lý Dương lập tức gào lớn. Trên thực tế thì cuộc mua sắm cạnh tranh bắt đầu khi người chủ trì tuyên bố, đây là lần đầu tiên Lý Dương tham gia vào hoạt động này, chỉ nghĩ giành cho thật nhanh, lại không nghĩ rằng mình đã nhanh hơn một bước, nếu nói là phạm quy thì cũng là đúng. Nhưng mà việc như thế này trước giờ chưa hề định qua quy củ gì cả, nó vốn dĩ chỉ là hoạt động mua vui. Lấy đâu ra mà nhiều quy củ nghiêm ngặt cơ chứ.
Cho nên tranh thủ lúc không có kẻ nào đang để tâm tới người kêu gào kia, mười mấy Điêu Khắc Sư đều đã bị vây kín toàn người là người rồi. Những người khác thì đều đã có trong tay tác phẩm mà họ dự định. Loáng cái hơn hai mươi Điêu Khắc Sư đều đã hoàn thành giao dịch, dù có ai kháng nghị thì bọn họ cũng chẳng hỏi tới.
Mấy vị chủ trì hội nghị trên khán đài đang bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, các thành viên của Hiệp hội Ngọc thạch dưới khán đài cũng dồn dập thảo luận. Bình thường các chỉ tiêu đánh giá của những cuộc như thế này đều là người quen biết, Lý Dương lần đầu tiên tới tham gia mà đã có được cơ hội như thế này tuyệt đối là chuyện hiếm có. Lại còn như sự hiểu biết lờ mờ của Lý Dương về cách thức tham gia chưa gì đã chạy lên trước như vậy thì đã ít lại càng ít hơn. Thế nên mới làm ra trò nực cười như vậy.
Lúc mọi người thảo luận, trong âm thanh kháng nghị của rất nhiều người khi không tranh được Điêu Khắc Sư ưng ý, Tư Mã Lâm lặng lẽ đi tới chỗ ngồi của Chủ tịch. Tư Mã Lâm hiểu, nếu như hắn không ra mặt thì không biết mấy thằng cha này sẽ nhân cơ hội nhỏ như thế mà cáo mượn oai hùm cỡ nào.
Sự việc quả giống như Tư Mã Lâm dự đoán, vài vị lãnh đạo trong Hiệp hội Ngọc thạch sau khi thảo luận liền muốn hủy bỏ tư cách của Lý Dương, những cái khác thì vẫn như ban đầu. Mọi người cũng hiểu rõ những kẻ nào sẽ thấy vui sướng nhất, nếu lại làm lần nữa thì khẳng định sẽ rất hỗn loạn, thà duy trì như cũ. Dù sao thì mục đích cuối cùng của hoạt động này chính là bình chọn ai là điêu khắc điêu khắc giỏi nhất, những Điêu Khắc Sư này rơi vào tay ai thì cũng không quan trọng nữa.
Chẳng ai biết Tư Mã Lâm đã nói gì với mấy vị này, mấy vị lãnh đạo của Hiệp hội Ngọc thạch lúc đầu là ngẩn người, sau đó đều kinh ngạc nhìn Tư Mã Lâm, tiếp sau đó mấy người lại thương lượng đơn giản một chút, cuối cùng một vị tóc đã bạc đứng lên tuyên bố kết quả của cuộc mua sắm cạnh tranh lần này.
- Chàng trai trẻ này rất bốc đồng sao?
Câu đầu tiên của người đó đều khiến cho tất cả mọi người cười lớn, Tư Mã Lâm lắc đầu cười cười rồi cũng lặng lẽ rời khỏi, câu nói này cũng đủ để anh ta biết Lý Dương sẽ không gặp phải rắc rối gì đâu.
- Bốc đồng cũng là chuyện tốt, phù hợp với tôn chỉ hoạt động mà chúng tôi đề ra, dù cho vừa rồi quả thực có một số chỗ không đúng, nhưng chúng tôi cũng rất hiểu, chàng trai này là lần đầu tiên tham gia vào hoạt động của chúng tôi, trên nguyên tắc giao lưu thứ nhất, tranh tài thứ hai, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của chàng trai đó nữa, nhưng mà sau này nhất định phải chú ý.
Ông ta nói xong liền ngồi xuống, ngoài hai kẻ cùng lựa chọn Điêu Khắc Sư đang kháng nghị ra, những người khác cũng cười cho qua chuyện. Giống như ông cụ đó nói vậy, giao lưu là đầu tiên, tiếp đó mới là tranh tài. Xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ thế nào cũng sẽ không khiến cho người ta để tâm, có chút tiết mục thế này ngược lại lại tăng thêm không khí hài hước vui vẻ cho mọi người.
Tên của Lý Dương bắt đầu được tuyên bố trong số tên của những người khác, ngay cả bản thân Lý Dương cũng thật không ngờ trong lần thể hiện đầu tiên của mình ở hoạt động lần này có thể như vậy. Sau đó Lý Dương vô cùng oán trách Trương Vĩ, nói không rõ ràng làm hắn bị tổn hại hình tượng nghiêm trọng.
Sự việc của Lý Dương chỉ là một chút tiết mục thú vị, năm mươi tác phẩm Điêu Khắc Sư đều tạm thời bị thu lại, sau buổi chiều bình xét thì nhân tài cạnh tranh có thể được lĩnh đi. Đương nhiên, những kẻ được nhận tác phẩm tốt nhất là những kẻ kiêu ngạo.
Cuộc so tài này tuy sự may mắn là quan trọng nhất, nhưng cũng có một phần nào đó là ở con mắt có tinh tường hay không.
Giữa trưa, đám người dần dần tản ra, hai giờ chiều mới bắt đầu tổ chức trở lại, các vị thành viên của Hiệp hội Ngọc thạch Minh Dương lúc đi ăn cơm không ít người lôi chuyện vừa rồi ra trêu ghẹo Lý Dương.
Tới khách sạn, những người ở nơi khác cũng chỉ chỉ trỏ trỏ Lý Dương, chuyện hài hước sáng nay khiến cho tất cả mọi người đều biết đến cậu thanh niên trẻ tuổi này, chiến tích trước đây của Lý Dương cũng dần dần được lan truyền. Kết quả tự nhiên khiến cho người để ý tới Lý Dương ngày càng nhiều, ngay cả một số người không phải là người trong Hiệp hội Ngọc thạch cũng bắt đầu nghe ngóng hỏi thăm Lý Dương.
- Trương tổng, ông cũng chẳng nói rõ là phải đợi chủ trì tuyên bố bắt đầu mới được mua sắm cạnh tranh, tôi bị ông hại thê thảm rồi.
Trong bữa cơm, Lý Dương bộ dạng mặt mày nhăn nhó khiến mọi người đều khoái chí cười lớn. Trương Vĩ cũng có chút xấu hổ.
Cách thức tham gia mọi người đều biết, hắn lại không để ý Lý Dương là lần đầu tiên tham gia nên quên mất dặn dò, kết quả gây ra một trận cười hài hước đến như vậy.
Đừng nói Trương Vĩ, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng đều quên nhắc nhở Lý Dương. Nhưng mà nhìn cái bộ dạng lúng túng, ngượng ngùng của Lý Dương mà khiến cho mấy người đó trong lòng đều sảng khoái lạ thường. Từ trước tới giờ, sự may mắn của Lý Dương đều khiến cho người khác rất ghen tị, dính một chút chê cười vậy cũng khiến trong lòng mọi người người trở nên thoải mái một chút.
- Xin lỗi, đều là tôi sai, khi về tôi nhất định sẽ đền bù hậu hĩnh.
Trương Vĩ liên tục cười gượng, cái chức hội trưởng này chẳng ngon ăn tẹo nào, phân công không công bằng thì mọi người sẽ trách tội, còn xảy ra vấn đề gì thì vẫn là kẻ phải chịu trách nhiệm đầu tiên.
- Thôi đi, chiều nay bình xét tôi chẳng đi đâu, bọn anh Tư Mã đi coi coi xem cái tôi chọn cuối cùng xếp vị trí thứ mấy, sau đó mang nó về cho tôi là ok.
Lý Dương hai tay chống mặt, mang bộ dạng rầu rầu rĩ rĩ, mọi người thì lại phá lên cười.
Tư Mã Lâm ho khan cười cười, vừa ho khan vừa nói với Lý Dương:
- Cậu đừng nói là hoàn cảnh nhỏ như vậy mà không chống đỡ nổi nhé, sức chịu đựng kém vậy sao? Tôi thấy thật chẳng giống cậu tẹo nào.
- Hài. Thôi thì chiều vẫn đi vậy, coi như nổi tiếng chút, có những người muốn nổi tiếng còn khó khăn nữa là.
Bị Tư Mã Lâm kích bác, Lý Dương cũng không tiện nói không đi, nhưng cái bộ dạng như kiểu vào sinh ra từ vì đại nghĩa lại khiến cho mọi người cười ngặt nghẽo.
Có một điểm Lý Dương lại không biết, anh ta quả thật là nổi tiếng rồi. Lúc bọn Lý Dương ăn cơm còn có người đem tấm ảnh chụp được lúc Lý Dương là người đầu tiên xông tới Điêu Khắc Sư tung lên diễn đàn Nam Dương. Bây giờ mọi người ở Nam Dương đều đang thảo luận rất rôm rả.
Ăn xong bữa trưa, quay về khách sạn nghỉ ngơi một lúc liền sắp tới thời gian diễn ra cuộc bình xét hoạt động, đoàn người Lý Dương chậm rãi đi tới quảng trường, dọc đường mọi người còn không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ Lý Dương. Cảnh tượng cuối cùng của mỗi lần diễn ra hoạt động Điêu Khắc Sư chính là cảnh tượng mà mọi người thích xem nhất. Lý Dương lần này lại là đầu tàu gương mẫu, như kiểu hạc giữa bầy gà khiến cho không ít người có ấn tượng sâu sắc.
Lượng người buổi chiều tới còn nhiều hơn so với ban sáng, khu đất rộng ở giữa sân đấu giờ đã biến thành một bục. Năm mươi tác phẩm điêu khắc buổi sáng đều được bày trên đó và được đánh số thứ tự, ba tác phẩm đoạt giải cao nhất lần này đều sẽ có chuyên gia tới để đánh giá một cách chuyên nghiệp. Tác phẩm xếp vị trí thứ tư dến thứ bảy cũng sẽ có xếp hạng và giấy chứng nhận, các vị trí đằng sau thì không có gì.
Hơn hai giờ, người trên bục Chủ tịch tất cả đã trở về vị trí, mọi người dưới bục đều đang dồn dập nghển cổ chờ đợi xem xem tác phẩm nào có thể đoạt giải nhất, thậm chí có một số người còn dùng một cái đĩa nhỏ cá cược với nhau, nếu đặt cược đúng thì còn có thể giành được chút tiền.
Năm mươi điêu khắc sư lúc này đều đã thay quần áo, lặng lẽ ngồi một bên. Đối với bọn họ mà nói thì kết quả của trận đấu này vô cùng quan trọng. Nếu đoạt được thứ hạng cao thì danh vọng và cuộc sống về sau đều sẽ lên như diều gặp gió.
Đợi người chủ trì nói mấy lời đơn giản xong, mấy vị chuyên gia cuối cùng cũng từ từ đứng dậy ở giữa bục Chủ tịch. Hoạt động như thế này vốn dĩ chẳng có gì mờ ám, cho nên cuộc bình chọn rất công bằng, cũng có một vài chuyên gia trong nước và trong tỉnh tới xem, đánh giá các tác phẩm một cách công tâm nhất.
- Nó, đường dao mịn màng trôi chảy, nét chuyển ngoặt tự nhiên, điêu khắc sinh động như thật, cuốn hút say mê người xem một cách độc đáo...
Chuyên gia còn chưa lấy bản thảo, chậm rãi bình phẩm một khối ngọc. Ông ta chưa nói là khối ngọc thứ mấy khiến tất cả mọi người đều đang đoán già đoán non, đặc biệt là mấy vị điêu khắc sư và những người tham gia trận đấy mua sắm cạnh tranh, đều hy vọng chuyên gia đang nói tới là vật của bọn họ.
- Đây là số 39, ngọc điêu Độc Sơn 'Tống tử Quan Âm'.
Trong sự chờ đợi hồi hộp của mọi người, chuyên gia rốt cuộc cũng nói tác phẩm đang bình luận là của người nào. Lý Dương hơi sửng sốt. 39 là một con số không tồi, nhưng lại không phải là đồ mà anh ta lựa chọn. Chẳng nhẽ năng lực đặc biệt của mình nhìn nhầm rồi sao, hoặc là quy tắc đánh giá của vị chuyên gia này không giống như suy nghĩ của mình.
- Chúc mừng số 39 đã đạt được huy chương đồng của trận đấu.
Cuối cùng chuyên gia lớn tiếng nói, điêu khắc sư có tác phẩm số 39 và người mua tác phẩm này đều mỉm cười tiến lên bục Chủ tịch, lời này của chuyên gia khiến hai người bọn họ ngẩn người một chút, cho dù vẫn cười tiến lên bục nhưng nụ cười hiện rõ không còn nồng nhiệt như vừa rồi. Huy chương đồng quả thật là không tồi, nhưng kiểu gì thì cũng không tốt bằng chức quán quân, cuối cùng mới biết bị chuyên gia đùa bỡn.
Các điêu khắc sư cũng ngẩn người một lúc, sau đó tất cả đều ngồi ngay ngắn, các năm trước đều là bình luận quán quân, ai dè năm nay vị chuyên gia này lại nổi hứng bình luận huy chương đồng trước. Huy chương đồng càng tốt, chứng minh mỗi người bọn họ đều còn cơ hội.
- Tác phẩm tiếp theo đây khiến mỗi người chúng ta đều phải ngạc nhiên thán phục.
Chuyên gia bắt đầu bình luận tác phẩm thứ hai. Lần này thì ai cũng biết đây là tác phẩm giành huy chương bạc hôm nay. Quả nhiên sau đó chuyên gia cũng không có dông dài lan man, trực tiếp tuyên bố á quân. Điêu khắc sư và người mua tác phẩm đạt được giải á quân đều rất vui mừng tiến lên bục Chủ tịch. Có thể giành được chức á quân cũng không tồi, ít nhất thì cũng khiến cho tâm lí bọn họ không còn thấp thỏm như trước nữa.
- Sau đây chính là tác phẩm quan trọng nhất của chúng ta hôm nay, nó đã chinh phục được tất cả chuyên gia chúng tôi hôm hay.
Bình phẩm tác phẩm đoạt giải quán quân ước chừng mười mấy phút, cuối cùng mới vung tay hướng lên trên bục, nói số thứ tự của quán quân:
- Quán quân chính là, số 17.
Số 17 là quán quân, trong số các điêu khắc sư lập tức có người đứng phắt dậy, trên mặt rạng rỡ niềm vui, những người khác thì ghen tị nhìn hắn. Trình độ chạm trổ của những người này đều không chênh lệch là bao, nếu nói là đều phục hắn thì là chuyện không thể nào, chỉ có thể nói là giải quán quân lần này may mắn hơn kẻ khác một chút thôi.
Lý Dương cũng hơi sửng sốt, lập tức cười lớn bước lên bục. Lý Dương và quán quân cùng nhau đứng trên bục Chủ tịch, mọi người ở dưới sửng sốt nhìn. Buổi sáng Lý Dương đã để lại trong lòng mọi người ấn tượng quá sâu sắc, ai cũng không thể ngờ rằng người bị đánh giá là 'Rất bốc đồng' này lại đúng là giành được tác phẩm đoạt giải quán quân, xem ra chạy nhanh nhất cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Rì rầm xôn xao.
Những tràng vỗ tay nhiệt liệt phía dưới vang lên, Lý Dương giành được tác phẩm quán quân càng khiến bọn họ thấy thích thú. Ánh mắt nhìn Lý Dương đứng trên bục cao còn lấn át cả ánh mắt nhìn về vị điêu khắc sư kia.
-o0o-
← Ch. 0068 | Ch. 0070 → |