Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0702

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0702: Ta muốn giết hắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Ba nghìn vạn, ba nghìn vạn đô Mỹ đó, y cũng không cần lo lắng cho những ngày tháng sau này nữa, có số tiền này, đủ để cho y sống sung sướng ở bất cứ đất nước nào ở châu Âu.

Có thể, y có thể mua một nông trang, mỗi ngày ăn rau quả từ nông trang của mình, uống nước suối thiên nhiên, lại nuôi thêm mấy người phụ nữ, là có trải qua những ngày tháng quý tộc sung sướng.

Nghĩ tới đây, Phác Nguyên Sinh phấn khởi muốn hét to.

Cuốn nhật ký điện tử đang đặt trước mặt y, trong mắt y lộ ra chút ánh sáng hung ác, đang bắt đầu lật xem cuốn nhật ký điện tử, cái y xem, đều là nhật ký mà y đã viết trước đây.

Lúc này, Phác Nguyên Sinh, hoàn toàn không biết, còn có một người, đang cùng y chăm chú vào cái màn hình.

Nội dung của cuốn nhật ký không dài, đang xem nội dung của những quyển nhật ký trước đây, thần sắc của Phác Nguyên Sinh có chút bạo ngược của thú tính, mà Lý Dương đang ở trên đầu y, đang cố mở to hai mắt nhìn.

Mấy cuốn nhật ký này, Park Primeval mở xem rất nhanh, chủ yếu lật xem ở những chỗ quan trọng, thỉnh thoảng còn thấp giọng cười vài tiếng, âm thâm rất kinh khủng.

Lý Dương lúc này đã chú ý đến những cái này của y, y hoàn toàn đã bị nội dung của cuốn nhật ký này làm cho ngây người.

Cái tên Phác Nguyên Sinh này, trong dáng mạo khá đường hoàng, không ngờ rằng lại là một tên biến thái, chính là biến thái đại siêu cấp.

Người mà Phác Nguyên Sinh thích lại là đứa bé gái nhỏ hơn y mười ba tuổi, trong cuốn nhật ký của y, có ghi lại quá trình xâm phạm mấy bé gái, trong đó có một bé gái là con của em ruột y.

Em họ của Phác Nguyên Sinh chính là Seamen, có một lần bị gặp nạn nên chết, vợ của em y không thể chịu nỗi áp lực, tinh thần có chút thất thường, kết quả trở thành người thực vật, cuối cùng cũng không thể vượt qua.

Một gia đình hạnh phúc, thoáng chốc chỉ còn lại một đứa bé gái chín tuổi.

Em họ của Phác Nguyên Sinh không có thân thuộc gì, chỉ qua lại khá thân thiết với Phác Nguyên Sinh, hơn nữa chính Phác Nguyên Sinh cũng không có con, bé gái này đương nhiên là đến nhà của Phác Nguyên Sinh.

Hoặc lẽ, chính bé gái này cũng không ngờ, người bác nhân ái hiền hậu này là là tên ác ma.

Đứa cháu gái tới không được nữa năm, mọi ma ác của Phác Nguyên Sinh đều hướng vào cô gái này, đây là người biến thái, đem quá trình xâm phạm đều ghi chép trong cuốn nhật ký, tỏ ra rất kiêu ngạo, rất tự hào.

Đứa bé này còn quá nhỏ, lại không có ai nương tựa, chỉ có thể một mình chịu đựng tất cả.

Lý Dương chú ý tới thời gian của nhật ký, nếu tính, đứa bé gái đáng thương này, đã bị Phác Nguyên Sinh hành hạ hơn một năm rồi.

Trong khoảng thời gian hơn một năm, Phác Nguyên Sinh đã dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn, đày đọa đứa bé gái có cùng huyết thống với mình, hơn một năm nay, đứa bé gái đã gặp biết bao khổ ải khó mà tưởng tượng được.

Chầm chậm, Lý Dương thở gấp, hắn không phải không thấy qua người xấu, năm đo chính hắn đã từng thấy người dùng súng đi cướp, xém chút nữa là bị bắt, nhưng những người xấu đó, so với Park Primeval, quả thật họ có vẻ lương thiện hơn nhiều.

- Anh Lý, anh sao vậy?

Lưu Cương đi đến, thấy bộ dạng Lý Dương có chút kỳ lạ, vội vàng hỏi một câu, Lý Dương thở gấp, mắt hơi đỏ, không biết chuyện gì nên cho rằng hắn đã bị bệnh rồi.

- Tôi không sao, tôi uống chút nước!

Lý Dương lắc đầu, nhìn Lưu Cương bưng ly trà đến, lập tức bưng uống hết vào bụng, những chuyện này hắn không có cách nào nói ra, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng hoang mang

Một ly trà, được Lý Dương một hơi uống cạn, cũng may trà Lưu Cương bưng đến là trà nguội, nếu không Lý Dương đã bị bỏng rồi.

Lưu Cương nhìn Lý Dương nghi hoặc, chậm rãi lắc đầu.

Phác Nguyên Sinh vẫn đang lật xem nhật ký, ngoại trừ đứa chấu gái vẫn đang ở trong nhà y ra, còn có các bé gái khác đều gặp cảnh ngộ bi thương, y đều đánh số cho các bé gái này, cho mỗi người bọn họ có một cái tên mới.

Ainu, chính là tên của đứa em gái cùng họ với y, nhìn cái tên này, Lý Dương chỉ cảm nhận mắt của mình đang căng ra vô hạn.

Ngoại trừ những cái đó ra, Lý Dương cũng biết đến một người tên gọi là Jinya, người này lại là vợ của Phác Nguyên Sinh, hơn nữa nhỏ hơn y khoảng mười tuổi, Phác Nguyên Sinh gia nhập vào tổ chức này, chính là vì người phụ nữ này.

Jinya là một nhân vật quan trọng trong một tổ chức, hình như cha của cô chính là người đứng đầu của tổ chức đó, chính là như vậy, vị trí của Jinya Trong nhà cao hơn Phác Nguyên Sinh, Park Primeval hoàn toàn không dám đắc tội đến cô ta.

Không chừng đây là lý do Phác Nguyên Sinh rất căm hận cô ta.

Xem qua nhật ký, Phác Nguyên Sinh đóng nhật khí điện tử lại, Lý Dương chú ý đến, đây là nhật ký điện tử bí mật, cất dấu rất kỹ.

Đem cái máy vi tính cất đi, Phác Nguyên Sinh lấy ra một cái giỏ xách trên giường, lại kiểm tra mấy vật phẩm trong đó như hộ chiếu, sau cùng quay đầu nhìn vào căn phòng, lấy cái giỏ xách nhỏ và cái máy tính vào rồi đi ra ngoài.

Y trở về chủ yếu là lấy cái máy vi tính và hộ chiếu, những quần áo này đối với y hoàn toàn không quan trọng, có tiền rồi, quần áo gì cũng mua được.

- Lưu Cương, có bận gì không, chúng ta cùng đi tản bộ một chút.

Lý Dương đột nhiên lắc đầu, đối với câu hỏi của Lưu Cương lúc nãy, nếu không nhìn thấy nội dung của cuốn nhật ký, Lý Dương lại biết vạc Chu Công đang ở trong tay Tam Tỉnh Thái, vậy hắn sẽ không có phản ứng gì đối với chuyện ra đi của Phác Nguyên Sinh.

Phác Nguyên Sinh đi thì đã đi rồi, không có liên can gì với hắn.

Sau khi xem qua nhật ký, Lý Dương cảm thấy mình phải làm rõ chuyện này, không như vậy mình chính là một tội nhân, Lý Dương không phải là người nhiệt huyết, cũng không phải là người xung động, nhưng cũng những hạn chế riêng, những điều mà Phác Nguyên Sinh làm đã vượt ra sự tượng tượng của hắn.

Cái tên Phác Nguyên Sinh này, không phải là người, ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Lưu Cương kinh ngạc nhìn Lý Dương, hấp tấp gật đầu nói:

- Được, được chứ!

Đi ra ngoài tản bộ, Lý Dương vẫn chưa bao giờ làm như vậy, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng đi ra ngoài tản bộ, cũng nên dẫn theo Vương Giai Giai mới đúng, làm gì kéo bọn lão già thế này, hai người đàn ông đi bộ dưới trăng chẳng lẽ thú vị lắm sao?

Lưu Cương nghĩ ngợi trong lòng nhưng không nói ra.

Lý Dương đi, lại không đi, Phác Nguyên Sinh đột nhiên biết mất trong nhìn lập thể, lúc đi ra ngoài, hắn không có thời gian nói với Vương Giai Giai, chỉ có thể nói qua loa với Triệu Vĩnh.

Lưu Cương đi bên Lý Dương, Triệu Khuê và Hải Đông còn có hai người khác đi theo phía sau, mấy món bảo bối quý giá của Lý Dương đều ở trong khách sạn, hơn nữa Vương Giai cũng ở đây, cần phải có người trông nom.

Tháng máy đang đi lên, lúc Lý Dương chờ thang máy, Phác Nguyên Sinh đang đứng ở cửa thang máy đi xuống.

Trong hình ảnh lập thể, nhìn vẻ mặt tươi cười, Phác Nguyên Sinh còn cầm sau lưng cuốn nhật ký, ánh mắt của Lý Dương bắt đầu từ từ hanh sắc lên, đây là lần đầu tiên Lý Dương nhìn một tên chết tiệt như vậy.

- Lý tiên sinh, trùng hợp thế này!

Cửa thang máy mở ra, Phác Nguyên Sinh vừa muốn đi vào thì đã gặp Lý Dương, y chỉ hơi cuối thấp người xuống, đi thẳng vào trong thang máy, còn chào hỏi bắt chuyện chào hỏi Lý Dương.

Lý Dương đang ở trên đầu y, tất nhiên sẽ vào thang máy sớm hơn y một bước.

- Thật khéo!

Lý Dương cười nhẹ nói, chữ "khéo" hơi nhấn mạnh một chút, thấy bao nhật ký sau lưng Phác Nguyên Sinh, Lý Dương lại mỉm cười hỏi:

- Ông Phác Nguyên Sinh, muộn thế này mang giỏ xách sau lưng đi đâu vậy, trong cái giỏ xách này, không phải là món bảo bối gì chứ?

Lý Dương và Phác Nguyên Sinh đều dùng tiếng Anh nói chuyện, giao tiếp không thành vấn đề gì.

- Đâu có, máy vi tính của tôi bị hư, tôi đang có chuyện gấp cần dùng, muốn đem đi tìm người sửa lại một chút.

Phác Nguyên Sinh cười lớn một tiếng, mở giỏ xách ra, để Lý Dương nhìn vào bên trong, rõ ràng chính là cái máy vi tính, không phải là bảo bối như Lý Dương nói.

Phác Nguyên Sinh cố sức lôi cái máy vi tính trong giỏ ra, có vẻ rất tức cười.

Cửa thang máy lại mở ra, có hai người vào, hai người này đều là người bình thường, không phải là người tham gia hoạt giám bảo.

- Máy vi tính hư rồi, vậy thật kéo, ông Phác Nguyên Sinh, người anh em này của tôi là chuyên gia sửa máy vi tính, đem máy tính của anh đưa đây, tôi nhờ cậu ta sửa giúp cho.

Lý Dương chỉ vào Lưu Cương, cười ha hả mấy tiếng, nói, còn tay giật lấy cái giỏ đựng cái máy tính sau lưng.

Lưu Cương kinh ngạc liếc nhìn Lý Dương, y chỉ biết một chút máy tính, nhưng tuyệt đối không tinh thông, càng không phải là chuyên gia, Lý Dương nói như vậy, làm cho y rất tò mò.

Nhưng y cũng hiểu, Lý Dương nói như vậy là có dụng ý, chỉ mỉm cười gật đầu, không phủ nhận.

- Không cần, không cần làm phiền tới cậu!

Phác Nguyên Sinh cuống quít, nhanh tay kéo cái ba lô lại, y là người đa nghi lại rất cẩn thận, cho nên dùng máy vi tính ghi chép nhật ký, chính là sợ nhật ký sẽ bị bại lộ, tất cả những gì trong này là lời nói thật của y.

Y đa nghi, tất nhiên không thể giao máy vi tính cho Lý Dương, huống hồ cái máy vi tính này không bị hư.

Đang nói, thang máy xuống tới lầu một, Phác Nguyên Sinh bước ra thang máy, cũng không thèm chào Lý Dương, vội vàng đi ra ngoài.

- Anh Lý, người này có vấn đề!

Lưu Cương tiến lại gần, nói nhỏ mấy câu vào tai Lý Dương, Lý Dương nhếch miệng, hắn đang nghĩ cách để lấy cái máy tính và hộ chiếu trong tay y, Lưu Cương đang đúng lúc cho hắn lí do này.

Người này có vấn đề, lý do này đã đủ rồi.

Ai cũng có chút tò mò, cho dù phát hiện được nhật ký trong máy vi tính của y, ai cũng sẽ không hoài nghi chuyện Lý Dương phát hiện trước nội dung bên trong này, mọi người sẽ nghĩ, chính Phác Nguyên Sinh đã để lộ chân tướng của mình.

- Triệu Khuê, Hải Đông!

Lý Dương bước ra thang máy, quay lại phất tay, Triệu Khuê và Hải Đông ở trong tháng máy, bọn họ cảm thấy được sự sự không bình thường của Phác Nguyên Sinh, nghe Lý Dương gọi, lập tức đi lại.

-Hai người các anh, có thể cướp cái ba lô của y không, nhưng không thể để người ta phát hiện là các anh cướp.

Lý Dương nhỏ giọng nói, trong cái ba lô đó là cái máy vi tính, đó là chứng cứ quan trọng nhất, Lý Dương muốn làm sáng tỏ cuốn nhật ký này.

*****

Nhật ký này không thể là chứng cứ trực tiếp, nhưng chuyện trong này sẽ bị người điều tra, những chuyện này một khi điều tra ra, kết quả của Phác Nguyên Sinh cũng thật khó mà tưởng tượng nổi.

Một cái giỏ khác là chính minh thư và hộ chiếu của y, Lý Dương hận không thể trực tiếp giết chết người này, nhưng đó là hành động có lý trí, không cẩn thận suy nghĩ sĩ tự mình nhảy vào hố.

Chỉ cần cướp sạch những thứ trên người y, nội trong thời gian ngắn không thể rời khỏi Toronto, sau khi đem cuốn nhận ký này phơi bày ra ánh sáng, thì hắn cũng phải chết rồi.

- Anh Lý, không thành vấn đề, đây chỉ là chuyện nhỏ!

Triệu Khuê nhệch miệng cười, bọ họ là bộ đội đặc chủng, hơn nữa là đặc chủng trong đặc chủng, sức chiến đấu rất mạnh, cướp lấy món đồ từ tay một người, quả thật rất đơn giản.

Lý Dương gật đầu, nói nhỏ:

- Vậy được, các anh đi theo y cướp món đồ đó của y đem về đây!

- Không cần, một mình tôi đi là được rồi!

Triệu Khuê lắc đầu, đi nhanh về phía trước, đối với người như Phác Nguyên Sinh phải cần đến hai người, quả tật quá xem trọng ý rồi.

Triệu Khuê và Hải Đông vẫn đi bên cạnh Lý Dương, biết chuyện của vạc Chu Công, người này cũng không thích Phác Nguyên Sinh lắm, thêm vào đó lúc nãy bọn họ cảm thấy có chút cổ quái, yêu cầu này của Lý Dương không phản đối.

Cướp một cái giỏ xách, cũng xem là giáo huấn y, lúc này bọn họ hoàn toàn không biết món đồ trong giỏ đó là cái gì đủ có thể tạo nên sức ảnh hưởng lớn.

Phác Nguyên Sinh đi ra cửa một khách sạn liếc mắt nhìn phía sau, lúc này Tiệu Khuê vẫn chưa đuổi theo.

Điều này làm cho y thở phào nhẹ nhõm, đi như vậy sẽ rất không lễ phép, nhưng y không cần lo nhiều như vậy, dù sao y và Lý Dương cũng không có giao tình gì, hơn nữa y đã đăng lý mua vé trên mạng rồi vé máy bay từ Ottawa đến New Zealand, sáng sớm ngày mai đi, từ đó vòng qua Hà Lan, sau đó thay đổi thân phận, ẩn cư luôn ở đó.

Tất cả cái này, đều là y tính toán kỹ.

Có ba nghìn vạn đô Mỹ, y có thể làm ăn nhỏ, cũng có thể gửi ngân hàng để lấy lãi, cho dù làm thế nào, cuộc sống sau này của y cũng sẽ tốt hơn.

Cửa khách sạn có một chiếc taxi, tâm tình của Phác Nguyên Sinh rất vui, vẫy vẫy cái taxi, chiếc xe đó nhanh chóng chạy lại kế bên y.

Chính là lúc này, phía sau y có một bóng đen chạy lại, cái bóng đen che mặt, mang bao tay.

Sau đó, cướp lấy cái giỏ xách đang đeo sau lưng của Park Primeval, cái giỏ trên tay thậm chí tiền trên người y cũng bị cướp sạch, lúc này cái bóng đen đó mới nghênh ngang đi.

Tất cả những cái này đều xảy ra trong thời gian rất ngắn, lúc cái taxi đó chạy qua sợ hãi kêu cướp, cái bóng đen đó đã nhanh chóng biến mất.

Bóng đen đó chính là Triệu Khuê, tới một nơi không có ai, y mới cười thầm mấy cái, đem món đồ cướp được giấu đi, nghênh ngang trở lại khách sạn.

Chờ một lát, lấy một thứ khác để đem những món đồ này đi, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay, bây giờ trực tiếp mang món đồ đó đi nhất định sẽ bị quản chế của khách sạn phát hiện ra.

- Anh Lý, thành công rồi!

Trở lại quán rượu, Lý Dương đang ở trong khu nghỉ, nhìn y kinh ngạc, qua một hồi, Lý Dương mới nhìn đồng hồ, suốt quá trình, cũng chưa tới mười phút.

Lúc Triệu Khuê nói với Lý Dương, quán rượu mới có mấy tên bảo an chạy ra, Triệu Khuê còn phải trừng mắt quan sát, động tác của y quả thật rất nhanh.

Triệu Khuê nhỏ giọng, nói chỗ giấu món đồ, Lý liền Dương cười khoái trá, lúc này mới đi nhanh ra ngoài.

Tại cửa chính, Lý Dương thấy Phác Nguyên Sinh thất sắc lạc hồn, người xung quanh đã báo cảnh sát, bảo an của khách sạn tức giận quát ầm lên, ở cửa chính, đồ của khách bị cướp, đối với bọn họ mà nói là một khiêu khích rất nghiêm trọng.

Đối với những cái này, Phác Nguyên Sinh không thèm để ý, bây giờ y chỉ muốn lấy lại cái giỏ xách của mình, cho dù cái máy tính không lấy lại cũng được.

Trong đó lại có hộ chiếu và chứng minh thư của y, tiền và thẻ ngân hàng trong ba lô, mất những cái này, đừng nói là y đi Hà Lan, ngay cả đi đâu cũng không được.

Hơn nữa vạc Chu Công đã bị y bán lấy, nếu bị người trong tổ chức phát hiện, kết quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Nghĩ tới đây, Phác Nguyên Sinh chịu không nỗi rùng mình, tổ chức này thủ đoạn độc ác, đối với kẻ phản bộ trừng phạt rất nghiêm trọng, chính mắt y nhìn thấy một tên phản bội, bị chặt đứt hết các đầu ngón tay, móc mắt, cuối cùng đem vứt xuống biển.

Lý Dương an ủi y mấy câu, lúc này mới mỉm cười bỏ đi.

Sau nữa tiếng đi ra ngoài tản bộ, Lý Dương trở về phòng, lúc đi có sáu người, lúc quay về có năm người, có một người được Lý Dương bảo đi theo dõi Phác Nguyên Sinh.

Không có hộ chiếu, cũng phải đề phòng cái thằng này tức nước vỡ bờ, xem một chút cũng không có gì.

Trong phòng khách, Lý Dương bị Vương Giai Giai trách cứ mấy câu, Lý Dương liên tục xin lỗi, sau đó mới lấy máy tính của Phác Nguyên Sinh ra.

Nghe xong chuyện của bọn Lý Dương làm, Vương Giai Giai lắc đầu đành chịu, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ là trò đùa dai, không ảnh hưởng lớn đến đại cục, lớn chính là cướp đoạt, bị bắt phải ngồi tù.

Nhưng Lý Dương làm cũng làm rồi, nhưng bình thường những hoạt động xã hội là do Triệu Khuê làm, Vương Giai Giai cũng không nói gì.

Mở máy vi tính, Lý Dương đột nhiên nhăn mày, nhẹ giọng hỏi:

- Các anh có ai biết giải mật mã không?

Máy tính của Phác Nguyên Sinh, mở không được máy vi tính vì có mật mã, loại mật mã này Lý Dương đã thấy qua, là mật mã "M", trước đây có rất nhiều máy tính sử dụng, bây giờ rất hiếm thấy.

- Tôi đây!

Hải Đông phóng đến, nhận điện thoại từ trong tay Lý Dương, vừa bấm thuần thục lên bàn phím.

- Anh Lý, Hải Đông chính là chuyên gia máy tính trong quân đội, y rất giỏi, giỏi hơn cả hacker bình thường.

Triệu Khuê nói nhỏ, bọn họ là đặc chủng, không phải là binh chủng chiến đấu thuần túy, mỗi người đều có những kỹ năng khác nhau, đặc trường của Hải Đông chính là máy vi tính.

Nhưng Triệu Khuê không nói đúng chút nào, Hải Đông không thể so với hacker bình thường, cao thủ hacker cũng không lợi hại như Hải Đông, Hải Đông đã từng sử dụng inte để chọc phá qua một lần

Không tới ba phút, máy tính khởi động lên, thậm chí Lý Dương cũng không kịp nhận ra Hải Đông phá giải như thế nào.

Đấy chính là mở mật mã, thông thường mà nói chỉ có ông chủ mới có thể mở, hoặc mở máy tính sử dụng hồi phục như cũ, không có gì là mở không được, Hải Đông ngay cả máy tính cũng chưa từng chọc phá ra mà phá giải, quả thật làm cho Lý Dương rất nghi ngờ.

Sau khi khởi động máy, còn có mật mã, cần phải nhập mật mã vào mới mở ra được.

Cái tên Phác Nguyên Sinh này vẫn luôn cẩn thận, nhưng càng làm như vậy, mọi người càng tò mò, hơn nữa biểu hiện trước đây của y kỳ quái, ngay cả Lưu Cương lúc này cũng muốn mở nhanh cái máy vi tính của y.

Mật mã đơn giản vô cùng, một phút sau, màn hình đã mở ra.

Sau khi mở máy tính lên, Hải Đông lật xem một chút, mỉm cười nói:

- Anh Lý, trong máy tính của thằng này không có gì, rất đơn giản.

Hải Đông đối với cái máy tính này không xem trọng như vậy, loại giải mã bình thường này, đối với y không thành vấn đề gì.

- Đừng vội, anh tìm kỹ một chút xem, cái máy vi tính này không có vấn đề, tại sao y nói hư rồi?

Lý Dương lắc đầu, Hải Đông hơi do dự một chút, bộ dạng bắt đầu hơi nghiêm túc, Lý Dương nhắc nhở y, trước đây là lấy chuyện cái máy tính hư làm lý do, nhưng lại không cho Lý Dương chạm vào.

Nhưng cái máy tính không hư, không phải Phác Nguyên Sinh có vấn đề, chính là máy tính có vấn đề.

Hải Đông cuối thấp đầu một chút, không nói, cẩn thận xem lại phần cứng bên trong, không lâu, y phát hiện một sấp văn kiện mật ẩn bên trong.

Thấy nhìn thấy chỗ thư mục, ánh mắt của Lý Dương lại phát ra tia hàn quang

Trong này chính là nơi y để nhật ký điện tử, không ngờ cái thư mục này cũng bị y giải được, hơn nữa là mật mã của nhật ký điện tử, Phác Nguyên Sinh vì để che dấu nhật ký của hắn, cũng phải dụng tâm rất nhiều.

Loại mật mã này, đối với người bình thường hay khó, nhưng đối với Hải Đông, nó như một tờ giấy, vừa chọc thì đã thủng.

Hai phút sau, thư mục đã được mở ra, xuất hiện biểu tượng của nhật ký điện tử, bên cạnh cuốn nhật ký điện tử, còn có một thư mục khác cũng cài mật mã.

Tầng tầng lớp lớp mật mã, bây giờ không cần Lý Dương nói, mọi người đều cảm thấy đều kỳ dị trong đó.

Cuốn nhật ký điện tử đầu tiên được giải ra, sau khi mở được nhật ký điện tử, mọi người đều vây lại xem, lúc mới đầu mọi người đều tươi cười, nhưng sau khi xem một hồi, mọi người đều không cười nữa trên mặt chỉ toàn là nổi giận.

Nhật ký điện tử, là nhật ký năm năm gần đây của Phác Nguyên Sinh, Lý Dương không xem tỉ mỉ từng trang một, chỉ lật xem những cái trọng điểm, trong đó có Na Kỷ Niên trước đây hắn đã thấy qua.

Chính những cái này, làm kích động mọi người nổi giận.

- Súc sinh, sao có loại người thế này!

Vương Giai Giai thất thanh hét lên, nhìn Lý Dương không dám tin, cô hy vọng Lý Dương nói với cô, đây chỉ là nhật lý huyền ảo, là tiểu thuyết, không phải là thật.

Là thật, thật làm cho cô không thể chấp nhận được.

Đáng tiếc Lý Dương không nói những lời mà cô muốn nghe, chỉ lắc đầu, làm cho đôi mắt của Vương Giai Giai càng thêm ươn ướt, không ngăn nổi nước mắt chảy dài.

- Anh Lý, em phải giết y!

Triệu Khuê đột nhiên đứng dậy, trên người y quả thật mang một người sát khí, Triệu Khuê chính là kẻ giết người, hơn nữa không chỉ giết một người, người nanh sói, cơ hồ trên tay đều có máu tươi.

Lưu Cương cũng vậy, Lý Dương tận mắt nhìn thấy Lưu Cương giết người, mặt không đỏ, lòng không rung.

- Đừng làm bậy, vì một thằng súc sinh như vậy quả thật không đáng.

Lý Dương vội vàng quát một câu, hắn cũng muốn chính tay mình giết chết Phác Nguyên Sinh, nhưng lại không thể làm như vậy, giống như hắn nói, quả thật không đáng.

Phác Nguyên Sinh chính là chuyên gia đến để tham gia học động, nếu y chết rồi, lại là bị giết chết, Lâm Lang nhất định sẽ truy ra cho tới cùng, ngay cả cảnh sát cũng không tha, cuối cùng cũng có thể tra ra bọn họ, giết người là tội lớn, tới lúc đó Lâm Lang sẽ không tha cho bọ họ.

Huống chi, Lâm Lang cũng không nhất định giúp bọn họ, chuyên gia đến tham gia hoạt động chết, Lâm Lang phải gánh trách nhiệm rất lớn, đến lúc đó không chừng lão càng thêm tức giận.

Nghe Lý Dương nói, Triệu Khuê không kiên quyết nữa, y không phải là tên ngốc, hiểu rõ ý của Lý Dương.

Phác Nguyên Sinh mà hại mình, quả thật không đáng, có cuốn nhật ký này, thằng chó này sẽ phải trả một giá đắc, còn hơn là trực tiếp giết nó.

Nhìn cuốn nhật ký một hồi, Hải Đông lại giải mã được thêm một cuốn văn kiện khác.

Trong này chính là một số tấm hình, còn có một số video, mở xem tấm hình đầu tiên, tất cả người xung quanh máy tính đều sửng sốt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)