← Ch.0711 | Ch.0713 → |
Sau khi trần Vi giới thiệu xong liền yên lặng đứng một bên nhìn Lý Dương.
Không thể không nói, Trần Vi là một cô gái có nét đẹp cổ điển, dáng người cô cao gầy, trang phục cô đang mặc cũng mang theo một phong cách cổ trang, tôn lên khí chất cao nhã của cô.
Có cô gái sinh động như vậy nên không khí cũng đã sôi động nên.
Trần Vi không hổ là có xuất thân người chủ trì tiết mục truyền hình, chỉ vài phút thôi thì cô đã là cho Lý Dương và dám người nói chuyện giống như là bạn lâu năm, ít nhất thì từ mặt ngoài không ai nói là bọn họ chỉ vừa mới gặp mặt cả.
Ngay cả Nghiêm Vệ Quốc và con của Phương lão cũng đã tham gia vào cuộc nói chuyện.
Mọi người nói chuyện một hồi, Lý Dương lúc này rời khỏi, hắn vừa mới về nước, còn rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm.
Khi rời khỏi, Trần Vi lại phát thư mời cho Lý Dương, mời hắn khi nào có thời gian thì tới tham gia tiết mục của bọn họ, lần này Lý Dương cũng không có hoàn toàn từ chối
Từ khi tham gia tiết mục của đài truyền hình Bắc Kinh, Lý Dương cũng không có quá lớn mâu thuẩn với tiết mục giám bảo trên truyền hình này.
Huống chi cái tên của hắn hiện tại cả nước đều đã biết, cho dù có tham gia nhiều hoạt động truyền hình cũng không sao, huống chi Lý Dương cũng không xa lạ với Hoa Dự Thu Tàng, có thời gian đến tham dự cũng không tệ.
Kết quả này làm cho Trần Vi rất ngoài ý muốn, cũng rất vui mừng, nếu không phải Hoàng Đinh còn đang ôn chuyện với Nghiêm Vệ Quốc, cô thật sự muốn trở về khách sạn nằm suy nghĩ một chút.
Ra ngoài, Lý Dương liền đi thẳng tới Ngọc Tuyền Sơn.
Quà cho mẹ vợ đã chuẩn bị tốt, tất cả đều đã đặt trong xem, lần đi Toronto, Lý Dương đã mua rất nhiều quà, mỗi người đều có phần, mẹ vợ lại càng không thể thiếu.
Xem qua kiểm tra, xe cuối cùng cũng đã tới Ngọc Tuyền Sơn, biển số xe của Lý Dương cũng không có đăng ký ở đây, cho dù là cảnh vệ quen hắn vẫn phải theo lệ tiến hành kiểm tra.
Lý Dương cũng không để ý tới chuyện này, lúc này hắn nghĩ nếu là xe của Hà lão thì chuyện này sẽ không xãy ra.
-Dương Dương đến rồi à!
Vừa mới vào cửa, Lương Phụng Anh đã trực tiếp đi tới rồi chào đón Lý Dương.
Lương Phụng Anh có thể nói là vô cùng vừa lòng với người con rể này, hôm trước đi đơn vị, sau khi nói ra chuyện con rễ mình là người đã giành vinh quang cho đất nước, mang Ngọc Tỷ trở về, lúc đó tất cả đồng nghiệp đều hâm mộ nhìn bà.
Thời buổi này người còn trẻ mà đã có năng lực lớn như thế không nhiều, đây tuyệt đối là thiên tài.
Điểm khó được nhất là cảm tình của đôi vợ chồng Lý Dương có thể nói là vô cùng tốt, cảm tình có thể duy trì tốt như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng, vì vậy Vương Giai Giai đi mấy ngày này, Lương Phụng Anh cũng không nói gì.
-Em rể tới à?
Bên trong đột nhiên có người kêu lên, chỉ chốc lát sau, Vương Phong đã xuất hiện trong phòng khách.
Vương Giai Giai thì ở phía sau hắn, Vương Giai Giai ở lầu 1, còn Vương Phong thì ở lầu 2, vậy mà Vương Phng còn ra trước, tù đó có thể thấy Vương Phong đã chạy nhanh như thế nào.
Khuôn mặt Vương Giai Giai có chút đỏ, có điều so với trước kia thì cô hào phóng hơn nhiều, mà 2 từ em rể của Vương Phong, Lương Phụng Anh cũng không để ý, hai người đều đã trải qua bước cuối cùng, hơn nữa cũng đã đính hôn, việc này trên cơ bản đã là sự thật rồi.
Loại gia đình như bọn họ rất khó có việc hối hôn, như vậy ảnh hưởng thật sự quá lớn.
Huống hồ hai người vốn đã yêu nhau, càng không thể xuất hiện tình huống này, nếu không như vậy Lương Phụng Anh cũng không muốn gả Vương Giai Giai cho Lý Dương.
-Đã sắp 30 rồi, sau lại trẻ con như vậy chứ, không bằng Dương Dương gì hết!
Lương Phụng Anh trừng mắt nhìn Vương Phong rồi nhỏ giọng răn dạy một câu, hiện tại bà thuần túy là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích, vì vậy mới lấy con mình ra so sánh.
Vương Phong lập tức bất mãn kêu lên:
-Con nói này mẹ, bọn họ còn chưa kết hôn mà mẹ đã như vậy, khi hai người kết hôn thì trong nhà này còn có chỗ cho con nữa sao?
-Nếu con có thể giống Dương Dương, đi tới hội nghị cấp quốc tế mà còn có thể tăng vinh dự cho quốc gia, trong nhà này tất nhiên sẽ có vị trí của con!
Lương Phụng Anh lập tức nói, Vương Phong cúi đầu xuống nhỏ giọng thì thầm, có điều hắn nói gì thì không ai nghe được cả.
Từ đầu tới đuôi Lý Dương cũng không có nói chuyện, thừa dịp này hắn vội vàng lấy quà ra, Lương Phụng Anh một lần nữa khích lệ, hơn nữa còn xem thường liếc nhìn Vương Phong một cái.
Đợi một hồi, Luong Phụng Anh mới đi xuống chuẩn bị thức ăn, con rễ tương lai không thể thường xuyên tới đây, lần này lại tăng thể diện như vậy, tính thế nào thì cũng phải khao một chầu.
-Lý Dương, mau, đi theo tôi!
Vương Phong quay đầu lại rồi lập tức kéo Lý Dương lại, thần bí nói một câu, nói xong liền kéo hắn lên lầu.
-Anh hai, hai người đi đâu thế?
Vương Giai Giai vội vàng kêu một tiếng
-Anh có thứ tốt muốn Lý Dương xem, nếu em có hứng thú thì cũng lên đây xem!
Vương Phong không có quay đầu lại mà trực tiếp lôi kéo Lý Dương lên lầu, Vương Giai Giai bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cũng đi lên.
Phòng của Vương Phong ở lầu 2, có điều hắn cũng có nhà bên ngoài nên cũng không thường ở nhà, lần này có mặt là do Lương Phụng Anh ra lệnh bảo tới, em gái đã trở về, em rể cũng tới, thân làm anh như hắn tất nhiên là phải ở nhà rồi.
Vương Toàn Minh gần đây rất bề bộn, giữa trưa rất ít về nhà ăn cơm, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Thấy bộ dáng thần bí của Vương Phong, Lý Dương tràn đầy nghi hoặc, hắn chỉ có thể nghi hoặc đi theo vào phòng.
Phòng của Vương Phong không lớn, chỉ có 20 m2, phi thường đơn sơ, ngoại trừ tủ quần áo và một cái máy tính bàn, còn lại không có gì hết, hoàn toàn không giống nơi một thái tử gia nên ở.
Ở một góc phòng có một cái thùng gỗ lim, Vương Phong sau khi kéo Lý Dương vào cũng không mời ngồi mà hứng thú kéo cái thùng ra.
Vương Giai Giai đã đến, thuận tiện đóng cửa lại.
-Anh hai, đây là cái gì?
Thùng không nhỏ, cao khoảng nữa thước, khi thấ nó Vương Giai Giai nhịn không được hỏi một câu, Vương Phong thần thần bí bí như thế làm cho cô còn nghi hoặc hơn cả Lý Dương.
-Hắc hắc, anh nói này Giai Giai, không chỉ ông xã em biết kiếm tiện nghi, anh hai em cũng biết đó, đây là món hời lớn nhất mà anh kiếm được, hai người mở to mắt nhìn nhé!
Vỗ thùng, Vương Phong tự hào nói một câu, câu nói này làm cho Vương Giai Giai đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Phong.
Vương Phong căn bản không để ý, sau khi nói xong hắn liền mở thùng ra, cẩn thận ôm một cái bình gốm từ bên trong ra.
Đây là một bình gốm sẫm màu, cao hơn 30 cm, miệng bình rộng khoảng 10 cm, cái bình này không lớn cũng không nhỏ, có thể xem là cỡ trung.
Đặt cài bình lên bàn, Vương Phong nói:
-Em rể, nhìn thứ này của anh xem, nó thế nào?
Lúc nói chuyện khuôn mặt Vương Phong trần đầy sự đắc ý.
Nhìn cái bình sứ, sắc mặt Lý Dương có chút kỳ lạ, hắn không ngơ Vương Phong thần bí mang hắn tới đây chỉ là vì xem thứ này.
Vương Giai Giai thì tò mò nhìn cái bình, hcô không hiểu đồ cổ, nhưng cô cảm thấy trên cái bình này toát ra một hơi thở cổ xưa, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
-Em rể, sao không nói chuyện!
Thấy Lý Dương không nói chuyện, Vương Phong liền hỏi một câu, Vương Giai Giai cũng quay đầu lại nhìn Lý Dương.
Phương diện đồ cổ Lý Dương mới là chuyên gia, hắn có tuyệt dối quyền uy, chuyện này đã được công nhận, chuyên gia đỉnh cấp thế giới, danh hiệu này chẳng tầm thường chút nào cả.
Lý Dương nghẹn lời, lúc này mới chậm rãi nói:
-Anh, anh hai, cái bình này từ đâu có?
Vương Phong lập tức trả lời:
-Đây là tôi đào bảo kiếm được, nó là bảo bối khó lường, không tệ phải không?
Nói xong, Vương Phong còn nhẹ nhàng vuốt ve bình, nhìn giống như là đang vuốt ve bảo bối âu yếm của mình vậy
Cái bình này, hoa văn tên nó là mặt hàng rất thông thường, thật không có gì bất đồng, có điều nó nhìn đã rất củ, chỉ có thể xem như là vật phỏng chế cấp thấp, Vương Phong lại đem nó xem như là bảo bối, Lý Dương thật sự không muốn đã kích hắn.
-Tôi nói cho cậu biết, thứ này của tôi không kém đâu, nó không thua gì Tiên Âm Bình của cậu!
Vương Phong lại nói một câu, dường như sợ Lý Dương không tin nên hắn gõ lên thân bình một cái, chỉ chốc lát, cái bình thật sự phát ra âm thanh bén nhọn.
-Vang, thật sự vang!
Vương Giai Giai mở to mắt nhìn rồi kinh ngạc kêu lên, cô không hiểu đồ sứ, nhưng cô có thể nghe được thứ này thật sự là từ chiếc bình vọng ra.
Một lát sau, Vương Phong lại đắc ý hỏi:
-Thế nào, em rể, bảo bổi này của tôi không tệ chứ?"
-Không tệ, rất không tệ!
Lý Dương nghẹn cười, nhỏ giọng nói, do nhịn cười quá mức nên khuôn mặt đã đỏ lên.
-Đây thật sự là bảo bối!
Vương Giai Giai kinh ngạc đi tới, sờ soạng cái bình kia một chút, cô cũng không có nhiều nghi ngờ, trong ấn tượng của cô thì bình phát ra âm thanh rất khó gặp, trong suy nghĩ của cô, thứ như thế chính là bảo bối.
-Đương nhiên, Giai Giai, không chỉ có em rể mới kiếm được tiện nghi đâu đó!
Vương Phong đắc ý cười, thanh danh của Lý Dương ở giới đồ cổ rất vang dội, dần dần hắn cũng đã ảnh hưởng những người thân cận, Hà Kiệt và Vương Phong chính là ví dụ điển hình, Vương Phong một đoạn thời gian trước đã thấy thứ này nên bỏ tiền ra mua.
Tiền không nhiều lắm, Vương Phong lại tra xét một ít tài liệu, phát hiện chỉ cần là đồ sứ có thể phát ra tiếng vang thì giá trị rất cao, hắn tương đương đã kiếm được một món lớn.
Từ đó hắn đặt cái bình này ở nhà, chuẩn bị dùng nó là vật sưu tầm quan trong của mình, hôm nay Lý Dương tới nên hắn nhịn không được mang ra khoe.
-Anh hai, thứ này anh mua bao nhiêu tiền?
Vương Giai Giai nhẹ nhàng gõ cái bình, âm thanh một lần nữa xuất hiện nên cô nhịn không được hỏi.
Vương Phong cười nói:
-Không nhiều lắm, 5 vạn, thứ này mang tới công ty đấu giá, ít nhất cũng bán được 500 vạn!
"Ha Ha!"
Lý Dương rốt cuộc nhịn không được, lập tức cười ra tiếng, Vương Giai Giai và Vương Phong đều quay đầu lại nhìn hắn.
Lý Dương thật vất vả mới ngừng cười, lúc này chậm rãi nói:
-Anh, anh hai, không nhiều như vậy, anh đưa em 500, em can đoan sẽ mua một món còn tốt hơn thứ này cho anh, về phần bán đấu giá, ngoại trừ công ty nhỏ chuyên gạt người ra, anh không nên nghĩ tới công ty lớn nha!
*****
Lý Dương quyết định nhắc nhở Vương Phong, thứ này đặt trong nhà thì không sao, nhưng nếu mang đến công ty thì thật sự rất dọa người, Vương Phong dù sao cũng là một công tử ca, nếu làm chuyện mất mặt như vậy thì sẽ rất khó coi.
-Năm trăm?
Vương Giai Giai và Vương Phong cùng nhau hô lên, Vương Phong trợn tròn mắt nhìn Lý Dương.
Lý Dương rất vô tội gật đầu.
Loại đồ sứ có hoa văn bằng hóa chất thế này cùng lắm là 500 mà thôi.
Vương Phong và Vương Giai Giai đều không ngốc, bọn họ hiểu điều này có nghĩa gì, ý của Lý Dương là thứ này không phải đồ thật.
Vương Giai Giai còn quay đầu lại nhìn cái bình, sau đó nhíu nhíu mày.
Nếu Lý Dương nói là giả, vậy khẳng định không thể thật được, Vương Giai Giai tin tưởng tuyệt dối với Lý Dương, đáng tiếc cô lại nhìn không ra thứ này giả ở chỗ nào.
Vương Phong hoài nghi nhìn Lý Dương, sau đó nhỏ giọng hỏi:
-Anh nói này em rể, có khi nào em nhìn nhầm không, loại âm thanh này chính là đồ tốt, anh lên mạng tra tư liệu thấy đồ sứ có thể phát ra âm thanh là đồ thật
Nếu không phải là do Lý Dương nói mà do người khác nói chỉ sợ hắn đã xông lên tranh luận rồi, mấy ngày nay hắn đã xem thứ này là bảo bối của mình.
-Thật sự vang lên thì quý, nhưng thứ này không phải!
Lý Dương mỉm cười, đi ra phía trước rồi dùng tay gõ vài cái, âm thanh lại phát hiện.
Sau khi ngừng tay, Lý Dương nói tiếp:
-Tiếng vang thật sự của đồ sứ nghe rất sảng khoái, âm thanh có chút nặng nề, nếu vang lên thời gian dài thì sẽ nghe giống như tiếng chuông!
Ngồi xổm xuống, Lý Dương lại nói:
-Cái bình này phát ra âm thanh bén nhọn, khi nghe làm cho người khác cảm thấy không thích thú, lại không có thanh vận, không tin thì anh nghe thử một chútnếu nghe thời gian dài sẽ làm cho người nghe cảm thấy bực mình!
Lý Dương lại gõ bình sứ, Vương Phong và Vương Giai Giai đều dụng thẳng tai nghe, quả nhiên, nghe không tới 1 phút hai người đều cảm thấy bực bội.
Lý Dương lại lấy một cây dao nhỏ trên bàn, sau đó cạo nhẹ vỏ bình.
-Anh xem, mỏng không chịu nổi, những hoa văn này vuốt đều cảm thấy sáp, đây là đặc điểm của hóa chất, thứ này đều là đặc điểm của kỹ thuật hiện đại, hơn nữa còn là loại bình thường nhất!
Nói tới đây, Lý Dương không nói gì nữa, Vương phong xem như đã hoàn toàn hiểu ý Lý Dương.
Cái gọi là đồ sứ có tiếng vang không chỉ không phải là bảo bối mà còn là đồ bán vỉa hè, cho dù là người bình thường cũng chưa chắc sẽ dùng.
Lúc này sắc mặt Vương Phong rất khó coi
Cuối cùng hắn đã hiểu được vì cái gì khi mua thứ này về mình chưa bao giờ nghe thời gian dài, lúc đó chỉ thấy nó là bảo bối nên không để ý nhiều, hiện tại cuối cùng đã biết.
Đây vốn là tạp âm, có thể nghe lâu mới là chuyện lạ.
Về phần cảm giác thôi ráp, hắn từ sớm đã cảm nhận được, còn tưởng rằng là do gia truyền truyền lưu thời gian dài tạo thành, thì ra đây là do thủ pháp tạo thấp kém, đáng thương hắn còn không biết, chỉ lo cả ngày đắc ý.
-Anh hai, sưu tầm không thể sốt ruột, tiện nghi cũng không phài dễ kiếm, nếu anh thật sự thích sưu tầm thì phải học tập từ trụ cột, từ từ xem, từ từ học, cuối cùng mới không bị gạt!
Lý Dương lại khuyên một câu, sưu tầm là một chuyện lâu dài, 5 vạn đối với Vương phong cũng không có gì, xem như đây là học phí đi.
-Con bà nó, tôi nói sau khi mua lại nhiều người như vậy, khi ra giá cũng không có ai tranh giành, khi quay lại thì chẵng thấy ai cả, tôi chính là kẻ ngốc mà!
Vương Phong đột nhiên hét lên một tiếng, cái bình này là do hắn ngẫu nhiên mua về, hắn còn đi dạo xung quanh tìm người bán xem thử coi có thứ gì tốt nữa không, kết quả là không hề gặp lại.
Người ta lừa hắn, đương nhiên phải đổi chỗ, loại mặt hàng thấp kém này căn bản không cần xem xét, chỉ cần người có chút hiểu biết là có thể nhìn ra vấn đề.
Lý Dương cười khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
-Anh hai, không cần để ý như vậy, chịu thiệt chút sẽ nhớ lâu, anh không nên tin lời những người bán hàng vỉa hè nữa là ok thôi!
-Chịu thiệt thì chịu thiệt!
Vương Phong thở dài rồi ngẩn đầu nhìn Lý Dương và Vương Giai Giai, tiếp tục nói:
-Có điều hai người nhất định phải giữ bí mật việc này ai cũng không thể nói!
-Anh yên tâm, bọn em khẳng định sẽ giữ bí mật!
Lý Dương giơ tay lên cười khẻ nói một câu, những kẻ lừa đảo này lá gan không nhỏ, lại dám lừa Vương Phong, nếu Vương Phong thật sự để ý thì đám người này ai cũng không chạy thoát.
Nhưng hiện tại xem ra chuyện này không có khả năng, Vương Phong cũng không muốn chuyện này truyền đi, tất nhiên sẽ không giống trống khua chiêng truy bắt đám người này, bất có điều nếu đám người này đụng phải Vương Phong, bọn họ khẳng định sẽ vô cùng hối hận.
Vương Giai Giai cũng giơ tay lên cam đoan mình sẽ giữ bí mật Vương Phong mới yên lòng.
Thứ này cũng may là hắn chưa cho người khác xem, nêu không thì mới thật sự là mất mặt.
Lương Phụng Anh bắt đầu gọi đám người xuống, vài người cùng đến phòng ăn.
Bữa cơm trưa rất phong phú, Lương Phụng Anh đối với con rễ tương lai vô cùng tốt làm cho Lý Dương ăn rất no, buổi chiều Lý Dương mang Vương Giai Giai trở về, nói thế nào thì cũng không thể để cô tiếp tục ở lại được.
Hai ngày bình tĩnh trôi qua, hai người an tâm bố trí phòn tân hôn, sau khi đính hôn, ngày kết hôn cũng sẽ nhanh đến, dựa theo kế hoạch của lý Dương thì sẽ kết hôn ngày quốc khánh, có điều bây giờ vẫy chưa có quyết định chính xác.
Trong 2 ngày này, Lý Dương nhận không ít cuộc gọi, tất cả đều là các viện bảo tàng gọi tới.
Sau khi Hà lão đem tin tức Lý Dương sẽ cho những viện bảo tàng mượn Truyền Quốc Ngọc Tỷ để trưng bài, những viện bảo tàng đều điên cuồn, tất cả đều tranh giành cơ hội, Truyền Quốc Ngọc Tỷ a, cho dù là chỉ trưng bài vài ngày thôi cũng đủ để danh tiếng của viện bảo tàng tăng cao.
Rất nhiều viện bảo tàng còn trực tiếp mời Lý Dương làm cố vấn danh dự cho bọn họ, có người thậm chí còn gửi thiệp mời tới.
Lý Dương đếm một chút thấy được chỉ thư mời thôi thì đã có hơn mười viện bảo tàng, nếu như hắn toàn bộ đồng ý thì sẽ ngay lập tức trở thành cố vấn danh dự cho hơn 10 viện bảo tàng.
Kiên trì vài ngày, sau khi thương lượng với Hà lão, Lý Dương quyết định để cho Truyền Quốc Ngọc Tỷ bắt đầu triển làm từ Bắc Kinh.
Dù sao hắn hiện tại hắn đang ở Bắc Kinh, Truyền Quốc Ngọc Tỷ có hiệu quả cường điệu, đặt nơi khác đầu tiên cũng không thích hợp, Bắc Kinh là trạm thứ nhất cũng sẽ không có ai phản đối.
Còn một điều là viện bảo tàng Bắc Kinh rất lớn, cũng rất hiện đại hóa, càng thích hợp là trạm đầu tiên.
Ngoài trừ Truyền Quốc Ngọc Tỷ, lần này Lý Dương còn định triển lãm Tang Loạn thiếp, bát trá Diệu Biến Thiên Nhãn cùng với Phượng Hoàng Cầm.
Đây đều quốc bảo lấy lại từ Nhật Bản, trước kia rất khó có thể nhìn thấy, lần này cũng để cho mọi người thưởng thức một lượt.
Viện bảo tàng thủ đô ngày đầu tiên luôn trong tình trạng đầy người, ngày đầu tiên có hơn 10 vạn người đến tham quan, so với bình thường nhiều hơn vài lần, việc này thiếu chút nữa đã buộc ban tổ chức phải hạn chế số lượng người.
Lực hấp dẫn của Truyền Quốc Ngọc Tỷ thật sự quá lớn, lần này Truyền Quốc Ngọc Tỷ lại xuất hiện một cách rung dộng như vậy càng làm cho mọi người tò mò muốn xem diện mạo thật sự của Truyền Quốc Ngọc Tỷ.
Ngày hôm sau, viện bảo tàng thủ đô đã phải tiến hành hạn chế số người, phài xếp hàng để được vào, hơn nữa còn hạn chế thời gian tham quan, không có biện pháp, người hôm nay quả thật nhiều hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Viện bảo tàng thủ đô triển lãm 5 ngày, mỗi ngày đều vô cùng nóng, cuối cùng viện trưởng phải thương lượng với Lý Dương xem có thể kéo dài thêm vài ngày hay không
Kết quả việc này không biết như thế nào lại bị những viện bảo tàng khác biết làm cho điện thoại của viện bảo tàng thủ đô luôn không ngừng, tất cả đều gọi điện tới mắng viện trưởng là tên có lòng tham.
Đặc biệt là viện bảo tàng Quảng Đông, thiếu chút nữa viện trưởng viện bảo táng Quảng Đông đã bay tới Bắc Kinh rồi, dựa theo kế hoạch, trạm tiếp theo chính là chỗ của bọn họ, nếu dời lại thì khi tới lượt họ cũng phải chậm vài ngày.
Cuối tháng 4, xuân về hoa nở, thời tiết dần dần ấm áp, Lý Dương và Vương Giai Giai ngồi trên máy bao thuê riêng, trực tiếp từ Bắc Kinh bay tới Nghiễm Châu.
Máy bay này là do viện bảo tàng Quảng Đông trực tiếp bao trọn, bảo bối như Truyền Quốc Ngọc Tỷ không có khả năng dùng máy bay bình thường.
Máy bay từ từ đáp xuống sân bay Quảng Đông, ở sân bay đã có mười mấy ông lão đang sốt ruột chờ.
-Lý Dương, Lý Dương!
Lý Dương vừa mới xuất hiện, còn chưa đi xuống thì đã có người gọi hắn, nhìn thấy những người phía dưới, Lý Dương vội vàng xuống máy bay.
Đứng trước mặt là một ông lão hơn 80 tuổi, cũng là người mới kêu Lý Dương.
Ông lão này họ Nghiêm, trên người mặt bộ quần áo tượng trưng cho viện trưởng viện bào tàng Quảng Đông cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới đồ cổ, danh tiếng rất lớn, trình độ cũng phi thường cao.
Lần trước khi vạch trần chuyện đồ sứ bị dánh tráo, Nghiêm lão chính là một trong những người nhận ra vật phẩm bị đánh tráo, có thể nói trình độ của ông, Hà lão, Hoàng lão là sàn sàn nhau.
Đối mặt một vị tiền bối như vậy, Lý Dương cũng không dám làm lớn.
Đứng bên cạnh Nghiêm lão là viện trưởng đương đại của viện bảo tàng Quãng Đông-Hồ Đại Phong, người này không đạt tới trình độ chuyên gia cao cấp nhất, nhưng năng lực quản lý lại vô cùng mạnh, viện bảo tàng Quảng Đông trong tay người này phát triển vô cùng tốt, không hề thua kém với viện bảo tàng Bắc Kinh.
Thấy Lý Dương đi vào, Hồ Đại Phong cảm thấy an ổn không ít, Quảng Châu hiện tại có không biết bao nhiêu người đang chờ Truyền Quốc Ngọc Tỷ, lần này Quãng Châu khẳng định lả sẽ nóng nảy hơn cả Bắc Kinh.
Mọi người vừa xuống máy bay liền ngay lập tức lên xe.
Xe cảnh sát đi phía trước mở đường, ngoài ra còn có hộ vệ, đặc công, đoàn xe đi từ cổng đặc biệt, người không biết còn tưởng rằng có vị thủ trưởng nào tới nữa đó chứ.
Nhìn ngoài cửa sổ, Lý Dương lắc đầu cười cười.
Đi theo Truyền Quốc Ngọc Tỷ, hắn cũng được hưởng phúc lây, loại qui cách chỉ khi có thủ trưởng quốc gia tới mới được dùng nay hắn cũng được nếm thử.
← Ch. 0711 | Ch. 0713 → |