Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0713

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0713: Tôi còn một khối nguyên liệu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Vương Thiên Trạch là người Hồ Nam, hiện nay là một sinh viên giỏi nhất của khoa y trường Nam Phương.

Chưa đến 8h: Am, hắn cùng rất nhiều bạn học cùng đến trước cửa Bảo tàng Tỉnh, ngoài bọn họ còn có rất nhiều sinh viên các trường đang tập trung cùng một chỗ, cùng trao đổi.

- Thiên Trạch, chúng ta cuối cùng có thể thấy Ngọc tỷ truyền quốc chân chính như thế nào rồi!

Nam sinh bên cạnh hắn đeo kính có làn da hơi đen phấn khởi nói một câu.

- Đúng vậy, lập tức có thể nhìn thấy rồi.

Vương Thiên Trạch cũng vui mừng như thế hất cằm, sáng nay bọn họ hơn năm giờ đã dậy rồi, cố ý đến xem Ngọc tỷ truyền quốc.

Nhìn bốn năm trăm bạn học bên cạnh, Vương Thiên Trạch kiêu ngạo ngẩng đầu.

Xung quanh có rất nhiều các sinh viên các trường khác, mục đích cũng giống bọn họ đều muốn ngắm Ngọc tỷ truyền quốc, tuy nhiên, đám sinh viên tại chức này chỉ có một hai trăm người, ít thì cũng chỉ có mấy chục người, một đội bốn năm trăm người giống bọn họ rất ít.

Đồng thời trên người bọn họ còn mang theo khẩu hiệu và biểu ngữ tuyên truyền, từ tất cả các phương diện đều tổ chức hoàn thiện hơn sinh viên các trường khác nhiều.

Ngoài ra, Vương Thiên Trạch còn là đội trưởng của ban nghiên cứu bảo vật quốc gia, hiệp hội sưu tầm của trường học.

Ban nghiên cứu quốc bảo này mới thành lập, chủ yếu học tập tìm hiểu các quốc bảo của các dân tộc Trung Hoa, sau hội giám bảo Niên Dạ mới thành lập thêm một bộ phận mới.

Trước đó nhóm người Vương Thiên Trạch định trực tiếp đăng kí vào hiệp hội, tiếc rằng việc học tập ở trường không thích hợp, chỉ có thể tạm thời làm trực thuộc bên dưới của hội sưu tầm, chính một bộ phận như vậy, thành viên hội sưu tầm đã chiếm 1/3, hơn nữa Niên Dạ toàn người mới gia nhập.

Ngoài ra, Vương Thiên Trạch còn là nhân viên liên lạc đầu tiên tuyên bố Ngọc tỷ quốc truyền.

Hắn có anh họ du học ở Toronto, nơi đó có thể xem phát sóng trực tiếp, anh họ hắn đang xem TV, dùng QQ bản mới nhất gửi cho hắn, sau đó hắn chuyển vào trong diễn dàn của trường học.

Khi ngọc tỷ Truyền quốc làm chấn động, anh họ hắn cũng kích động nhảy lên, chừng mấy phút không có tin tức gì.

Lúc đó có thể khiến hắn lo lắng chết được, cũng bất chấp phí điện thọai quốc tế rất đắt, trực tiếp gọi điện qua Đức hỏi thăm tình hình, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất phát tán lên mạng, để người dân cả nước biết tin tức chấn động lòng người này.

Tin của Vương Thiên Trạch trong nước là sớm nhất.

Lúc sau, anh họ hắn còn chụp mấy kiểu ảnh từ TV, ảnh thực ra không rõ, nhưng khiến hắn cực kỳ phấn chấn, các tấm ảnh này một tuần liền đứng top đầu trên các diễn đàn, đến nay vẫn là bài post lượng người xem nhiều nhất của Niên Dạ.

Thời gian trước, tin tức Lý Dương về nước hắn liền ra sân bay đón, bắt xe đến Bắc Kinh, lấy được chữ ký của Lý Dương trên tấm ảnh, khiến bọn họ đều rất hâm mộ.

Lúc đó, bọn họ còn đang nghĩ, nếu Lý Dương đến Quảng Châu, bọn họ chắc chắn sẽ ra sân bay đón, ngắm anh hùng trong lòng mình.

Tuy nhiên, sau đó không lâu, bọn họ lại nghe sự việc Truyền quốc ngọc tỷ phải tiến hành triển lãm, khiến những người này vô cùng kích động.

Tin tốt không ngừng truyền đến, Quảng Châu là trạm thứ hai triển lãm ngọc tỷ Truyền quốc, sau khi bảo tàng Tỉnh đưa tin ra, Vương Thiên Trạch và các bọn học của hắn lẳng lặng chờ mong, đợi ngày này tiến đến.

Đáng tiếc Lý Dương lần này đến Quảng Châu bằng máy bay riêng, họ không biết được khi nào Lý Dương đến, dù có biết cũng đừng nghĩ đi đón Lý Dương.

- Nhiều người như vậy?

Cửa bảo tàng Tỉnh, Lý Dương vừa xuống xe cũng hơi chút bất ngờ, lúc này mới hơn tám giờ một chút, quảng trường của cửa bảo tàng đã tập trung hàng vạn người, họ đều là sinh viên trẻ tuổi.

Bảo tàng chính thức mở cửa vào 9:Am.

Vương Giai Giai kéo tay Lý Dương, Lưu Cương ở một bên Lý Dương, Triệu Khuê và Hải Đông theo sau hắn.

Nhìn đám người xôn xao trướng mặt, Vương Giai Giai cũng có chút kinh ngạc.

Hôm nay là ngày đầu tiên của triển lãm Nghiễm Châu, nhận lời mời của Hồ trưởng phong, hôm này đặc biệt gia nhập nghi thức mở triển lãm ngọc tỷ Truyền quốc, Hồ Trường Phong rất có uy thế, không khí ở Quảng Đông còn tốt hơn Bắc Kinh.

Nếu không phải hắn mời, hôm qua Lý Dương chắc trực tiếp đi Yết Dương rồi, đến nói này cũng không cần phải đích thân hắn đến.

Sáng nay, Lý Dương dậy rất sớm, ăn cơm sáng cảm giác không có vị, liền đến đây trước, không ngờ được nhìn cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

- Sức hấp dẫn của ngọc tỷ Truyền quốc không ngờ lôi cuốn như vậy.

Vương Giai Giai cũng cảm thán một tiếng, kéo tay Lý Dương, hai người đi ở quảng trường, đi không lâu, vẻ mặt mọi người khó coi tìm một chỗ ít người.

Người trên quảng trường, xôn xao, hưng phấn trao đổi, đi được mấy bước Lý Dương liền nghe thấy tên mình, có vài sinh viên kích động bàn luận, cũng có vài người không biết được việc của Lý Dương trước kia, người khác lại đặc biệt nói cho họ nghe.

Nội dung nghe được nói chung qua loa, đơn giản miêu tả tình tiết chuyện Lý Dương và ngọc tỷ Truyền quốc.

Điểm này nằm ngoài ý muốn của Lý Dương, ở nơi này, hắn cũng trở thành người nổi tiếng rồi, dù không phải ai cũng biết hắn, nơi này chỉ cần một nửa, không, chắc chỉ cần 1/5 người biết hắn, bị nhận ra ở nơi này cũng rất thảm.

Bị mấy ngàn người vây quanh lại thêm tập tính của người trong nước thích náo nhiệt, kết quả có thể nghĩ là biết ngay, ba người Lưu Cương, Triệu Khuê và Hải Đông theo hắn chắc chắn không đỡ nổi nhiều người như vậy.

Điều này khiến trong lòng Lý Dương có chút lo lắng, hối hận không đem theo cái kính râm theo, đồng thời trong lòng có chút tự hào, mọi việc mình làm ở Toronto đều được các đồng bào ủng hộ.

Lặng lẽ quay trở lại xe, Lý Dương không dám đi dạo trên quảng trường.

Điều này khiến Vương Giai Giai không kìm nổi cười vài tiếng, Lý Dương chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt mũi, thể nghiệm nỗi nhớ làm người nổi tiếng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, 8:40 nghi thức mở triển lãm mới chính thức bắt đầu, 20p trước đó chính là thời gian dự trù để chuẩn bị, hôm nay người muốn đến tham quan ngọc tỷ Truyền quốc nhiều vô số.

Lúc nghi thức bắt đầu, quảng trường đã tập trung hơn ba trăm ngàn người, toàn bộ quảng trường tấp nập người, Bảo tàng Tỉnh từ trước đến nay chưa từng náo nhiệt như vậy.

Cảnh tượng này khiến Hồ Trường Phong rất xúc động, ông đã chuẩn bị tốt cuối cùng đã được như ý.

Nghi thức khai mạc triển lãm rất ngắn, nhưng không thể thiếu các vị lãnh đạo nói chuyện, hai mươi phút ngắn ngủi, bị các vị lãnh đạo chiếm 10p, đối mặt với nhiều người như vậy, văn hóa nói chuyện, lãnh đạo vô cùng hài lòng.

Nếu không phải là Hồ Trường Phong không ngừng nhắc nhở, ông còn thực sự còn muốn nói thêm nữa, rất lâu không có nhiều người nghe ông diễn thuyết như vậy.

Lý Dương xuất hiện khiến ai có mặt ở hội trường đặc biệt là các sinh viên đến sớm nhất rất nhiều người đều gào lên.

Nếu không phải là ban đầu trên mạng phát sóng trực tiếp chuyện này, lúc này mọi người cũng đều biết câu chuyện của ngọc tỷ Truyền quốc và Lý Dương trong hội Giám bảo Niên dạ. Lý Dương vì quốc gia dương uy, vì vẻ vang quốc gia, dạy dỗ Nhật Bản, sự kiện đó đều đủ khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào.

Vương Thiên Trạch gào rất to, Lý Dương là thần tượng của hắn, hôm nay có thể ở đây gặp được thần tượng khiến cậu ta rất vui sướng.

Dù chỉ cần nhìn từ xa, cũng khiến cậu ta rất hài lòng, ít nhất tận mắt thấy thận tượng rồi.

Nghi thức tổ chức rất thành công, đúng 9h bảo tàng chính thức mở cửa, thời gian mỗi người ngắm Ngọc tỷ Truyền quốc chỉ có năm phút, nếu không hạn chế thời gian, hôm nay nhiều người như vậy nhất định không xem hết rồi.

Trong Bảo tàng, đài triển lãm Ngọc tỷ Truyền quốc rất bắt mắt, xung quanh đều trống.

Trên bàn triển lãm không xa, là Lâm Phong dẫn vài cảnh sát đặc nhiệm, bọn họ cẩn thận quan sát xung quanh, chính Lâm Phong cũng ở trong phòng điều khiển bảo đảm tuyệt đối sự an toàn của Ngọc tỷ Truyền quốc.

Đài triển lãm không cao, được ngăn cách bởi giá đỡ thủy tinh, thực rất đẹp, ngọc tỷ Truyền quốc phát ra ánh sáng hòa dịu xung quanh, được ngọn đèn chiếu rọi cao quý như vậy, mê người như vậy.

Ngọc tỷ này, khiến người cảm giác như không có thực trên nhân gian.

Mỗi người tận mắt thấy ngọc tỷ đều vô cùng mãn nguyện, không hổ là thần khí quốc bảo của dân tộc Trung Hoa, không thẹn là ngọc tỷ Truyền quốc, được bày trong thời gian dài như vậy.

Đáng tiếc chính là, mỗi người chỉ có năm phút thưởng thức, còn bị cấm mang camera và máy di động chụp ảnh.

Sau năm phút, từng tốp người không nỡ dời khỏi ngọc tỷ Truyền quốc, lại đến ngắm các vật báu khác, Lý Dương cũng đem theo mấy vật báu khác tham dự triển lãm, ngoài ra Bảo tàng Tỉnh cũng cất giữ rất nhiều vật báu.

Các vật báu này cũng bị hạn chế thời gian thưởng thức, sau khi thời gian đến còn phải dời đi, nhường lại vị trí cho người khác.

Trong văn phòng, nghe được báo cáo của cấp dưới, nụ cười trên mặt Hồ Trường Phong không bị biến mất, cố ý đứng ở cửa sổ nhìn đám người chen chúc ở quảng trường, nụ cười ngày càng mở.

Cảnh như vậy chắc cũng chỉ có Olympic mới có thể so sánh được.

Bên kia quảng trường, đã bắt đầu có xe bán nước đi động, có mấy cái ghế đơn giản, rất nhiều người xếp hàng còn hỏi những người vừa mới ra cảm nhận thế nào.

Vật báu, đây mới là vật báu chân chính, là thần khí quốc bảo chân chính, đợi lâu cũng đáng giá.

Thông tin của người đã thưởng thức, càng khẳng định sự tin tưởng của người xếp hàng sau, đợi, chẳng lẽ đợi cả buổi sáng, cũng không lên được hiện trường, cố gắng xem thần khí quốc bảo rốt cuộc như thế nào.

Chỉ riêng từ lực ảnh hưởng mà nói, Ngọc tỷ Truyền quốc trên tay Lý Dương không phải thần khí quốc bảo có thể so sánh, bát Trường Sinh cũng tổ chức triển lãm, sự sôi động trước mắt vẫn kém xa.

Căn cứ vào thống kê, thời gian một buổi sáng, lượng du khách có thể đạt tới gần trăm ngàn, con số này so với Bắc Kinh vẫn tốt hơn nhiều, đồng thời ngày đầu tiên này người xem qua Ngọc tỷ trở về Thành phố tuyên truyền, tin rằng mấy ngày sau người đến còn nhiều hơn.

Lúc này Hồ Trường Phong có tư tưởng gần giống với Trưởng Bảo tàng thủ đô Bắc Kinh rồi, thời gian triển lãm sao chỉ có năm ngày, thời gian nhiều thêm mới tốt, thêm năm ngày nữa cũng không sao, toàn bộ Quảng Châu một hai chục triệu dân, thêm các Thành phố xung quanh, triển lãm một tháng có thể ngày ngày đầy ắp người.

Tất nhiên, lời này ông không thể nói ra, nếu không lần sau trưởng quản lý bảo tàng lần sau muốn triển lãm lại gọi điện đến mắng Đức Luật Phong.

*****

Ngọc tỷ Truyền quốc cùng đồng thời kéo theo sự sôi động của Quảng Châu, Lý Dương đã ngồi lên xe, đi về Yết Dương.

Biết được tin tức chị em An Văn Quân, An Văn Quân bảo Lý Dương gọi điện cho Đức Luật Phong, biết được người ta đã không còn ở Quảng Châu, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.

Còn trong mắt của An Văn Bình chảy ra vài giọt nước mắt, lẳng lặng cúi đầu.

Lúc hơn hai giờ chiều, Lý Dương cuối cùng đã đến Yết Dương.

Lý Dương lần này đến không nói trước với Trần Vô Cực, hắn muốn gây bất ngờ với Trần Vô Cực về Long Thạch Chủng Phỉ Thúy, tin chắc Trần Vô Cực cũng không chịu nổi sự mê hoặc như thế.

Lý Dương còn chưa chính thức bái sư, thời gian này lại bận, tuy nhiên Trần Vô Cực cho rất nhiều bài tập không dễ.

Quyền pháp cơ sở của Trần thị thái cực, mỗi ngày Lý Dương ở Thành phố luyện một lúc, tiếc rằng hắn không cảm thấy chính mình có chút thay đổi, đơn thuần chỉ rèn luyện thân thể thôi.

Nhà Trần Vô Cực ở khu biệt thự, xuyên qua nội đô, rất nhanh đến nơi này.

Đứng từ xa quan sát nhà Trần Vô Cực, khóe miệng Lý Dương lại xuất hiện nụ cười, khối Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân cao cấp còn chưa là gì, Trần Vô Cực sớm đã mài qua loại Phỉ Thúy đẳng cấp này, khối Long Thạch Chủng phỉ thúy kia thì không.

Long Thạch Chủng hơn 40 năm đều không xuất hịên, ngay cả Trần Vô Cực cũng không thể không động lòng.

Đối một bậc thầy nhiều năm kinh nghiệm chạm ngọc mà nói, một khối nguyên liệu tốt cũng chính là sự theo đuổi của bọn họ.

Xe qua bảo vệ lấy số, sau khi có số mới được cho đi, Lý Dương muốn trực tiếp xuất hiện trước mặt Trần Vô Cực, mong muốn đó xem như không có rồi, không được chủ nhà đồng ý, bảo vệ không tùy tiện cho xe lạ đi vào.

Đường của khu biệt thự rất đẹp, một lúc xe đã đến trước nhà Trần Vô Cực.

Cửa của biệt thự Lão Trần mở ra, có người đứng ở cửa đợi Lý Dương, Lý Dương và Vương Giai Giai vừa xuống xe đã được mời vào.

Trần Vô Cực ngồi trên sô pha phòng khách, ngồi bên cạnh Trần Vô Cực còn có một người già tóc hoa râm, tuổi của người này xem ra ít nhât cũng phải hơn 70 tuổi.

Lý Dương hơi sững sờ, vội vàng hỏi:

- Trần Lão, hơi khiếm nhã rồi, cháu không biết ông còn có khách, hay là cháu đợi ông một lúc.

Đối với người rất kỹ tính mà nói, lúc có khách rất kị bị làm phiền, cho nên Lý Dương mới như vậy, đáng tiếc ở đó không phải là nhà Hà lão, nếu là trong nhà Hà lão có khách, Lý Dương đã đi thẳng đến thư phòng chờ rồi.

Lúc này hắn thầm nghĩ về xe ngồi một lát.

- Không cần, đều không phải là người ngoài, chúng ta cùng ngồi lại đều được.

Trần Vô Cực mỉm cười cúi đầu chính là chào hỏi Lý Dương và Vương Giai Giai, người già tóc hoa râm kia cũng đánh giá Lý Dương, trong mắt còn có vui mừng sâu đậm.

Lý Dương thoáng sửng sốt, lập tức theo dặn dò của Trần Vô Cực, kéo Vương Giai Giai ngồi đối diện hắn, Lưu Cương lắc lắc đầu không ngồi, đứng sau bọn họ.

Nếu Trần Vô Cực để họ ngồi ở đây, chứng minh quan hệ các vị khách thực không tồi, lúc ông lão kia quan sát Lý Dương, Lý Dương cũng chăm chú nhìn ông, tuổi tác rất cao rồi, trên mặt trải đầy nếp nhăn, nhưng mắt còn rất tốt, trong mắt còn rất sáng.

Tay ông cũng rất khỏe, sau khi Lý Dương ngồi xuống, vẫn mỉm cười nhìn Lý Dương.

Trần Vô Cực nhẹ nhàng cười, chỉ vào người già kia, chầm chậm nói:

- Lý Dương, Giai Giai, ta giới thiệu với hai cháu một chút, vị này là Hồng Hi Hồng Lão, Hồng Lão là Thái sơn bắc đẩu của giới chạm ngọc chúng ta.

Hồng Lão?

Mày Lý Dương nhảy lên, trong lòng bất ngờ run lên, có thể được Trần Vô Cực trang trọng gọi là Thái sơn bắc đẩu trong giới chạm ngọc cũng chỉ có một người, một trong bốn vị ông tổ của giới chạm ngọc trong nước, Hồng lão ở Tô Châu.

Vị bậc thầy này thành danh sớm hơn Trần Vô Cực, Phong đao cũng rất sớm, tuy nhiên ông và Trần Vô Cực có một điểm không giống nhau, đồ đệ của ông rất nhiều, khắp thiên hạ, người học ra có thành tích cũng rất nhiều, điểm này làm cho người trong ngành kính nể.

- Hồng Lão, chào ông!

Lý Dương đứng dậy, cung kính chào hỏi, đây chính là vị tiền bối chân chính, đáng để Lý Dương kính phục.

Hồng Lão xua tay, nói:

- Ngồi đi, ngồi xuống đi, tự cổ anh hùng xuất thân từ thiếu niên, nhưng ta ở chỗ Lão Mã chưa thấy cháu khiêm tốn như vậy, ha ha!

Trong lời nói của ông khiến Lý Dương có chút ngượng ngùng, Lão Mã của Hồng Lão là ai, Lý Dương biết rất rõ, Phỉ Thúy vương - Mã lão tiên sinh, họ đều là người cùng một thế hệ.

Tiền bối trong giới ngọc thạch Lý Dương quen cũng chỉ có vài người như vậy.

- Lão Mã đánh cuộc thạch với Lý Dương bị thua, bị mất nhuệ khí, ông ấy có thể nói tốt sao, lời này cũng tin?

Trần Vô Cực đột nhiên nói một câu, Hồng Lão quay đầu nhìn ông, lại cười lớn, chuyện Trần Vô Cực muốn nhận Lý Dương làm đồ đệ, trong mấy người bọn họ không phải là bí mật gì, hiện nay là người một nhà, tất nhiên phải hiểu nhau.

- Lão Mã không phải người như vậy, Clip lần trước bọn họ đánh cuộc tôi cũng xem rồi, chàng thanh niên thực kiêu ngạo.

Trong lời nói của Hồng lão lại khiến Lý Dương cúi đầu, lần đó đánh cuộc Lý Dương toàn lực ứng phó, lúc đó Phỉ Thúy vương - Mã tiên sinh chính là kẻ thù của hắn, đối với kẻ thù tất nhiên sẽ không có thái độ như bề trên.

Trần Vô Cực bất hòa với Hồng Lão về chủ đề này, lại hỏi Lý Dương:

- Lần này đến đây, là đến đưa Ngọc Tỷ Truyền Quốc đi triển lãm chứ gì?

Lúc ấy trên mặt của Trần Vô Cực cũng thoáng có chút vừa lòng.

Ngọc Tỷ Truyền Quốc, Vua trong các loại ngọc bích, hiện nay thần khí quốc bảo này nằm trong tay đồ đệ ông, đó cũng là chuyện rất tự hào, đừng nhìn tuổi tác của họ, cả đời tranh giành, đến già họ vẫn còn cạnh tranh.

Đồ đệ của Hồng Lão nhiều, nhưng trong số nhiều đồ đệ của ông, không có ai có vật báu như Ngọc Tỷ Truyền Quốc.

Nhắc đến Ngọc Tỷ Truyền Quốc, ánh mắt của Hồng Lão sáng lên, nhưng cũng đành chịu.

Tên tuổi của Lý Dương trong giới đồ cổ hiện giờ là như mặt trời giữa trưa, đều vượt qua hết thành tích của ông trong giới cược thạch, Trần Vô Cực nhanh hơn một bước, giành lấy đồ đệ như thế trước, quả thực khiến ông có chút không thể nề hà.

Tuy nhiên, ông cũng không lo, Lý Dương đánh cược thạch lợi hại, xem đồ cổ cũng lợi hại, nhưng không có nghĩa chạm ngọc nhất định có thể học thành tài.

Chạm ngọc và giám định và cả cược thạch không giống nhau, đó là phải thật bản lĩnh, không rèn luyện khổ cực không thành, cho nên ông không nghĩ trong chạm ngọc Lý Dương sẽ vượt qua các đồ đệ của ông.

Trên phương diện dạy dỗ đồ đệ, ông mãi mãi là vị trí mạnh nhất trong bốn vị quân sư mạnh nhất.

Đối với vấn đề của Trần Vô Cực, Lý Dương không có bất kì ngoài ý muốn, Ngọc Tỷ Truyền Quốc đang trong tay hắn, việc Quảng Châu muốn mở triển lãm Ngọc Tỷ Truyền Quốc cả nước đều biết, Yết Dương cách Quảng Châu chỉ có 4-5h đi xe, hôm nay triển lãm, hắn sẽ xuất hiện ở đây, ai cũng có thể đoán ra.

- Là đưa Ngọc Tỷ Truyền Quốc đến, nhưng cháu có chút việc muốn phiền ông, lần này cháu ở Niên Dạ, Canada gặp được Trần Xung, đã mua được mấy khối nguyên thạch không tồi từ chỗ ông, chế ra mấy khối Phỉ Thúy.

Lưu Cương ở bên cạnh, cho tay vào hộp lấy ra, Lý Dương đón hộp, trực tiếp mở trên bàn, từ trong đó lấy ra tấm vải lụa màu đỏ.

Tấm vải lụa này bao quanh khối nguyên liệu Phỉ Thúy.

Lời nói của Lý Dương khiến Trần Vô Cực và Hồng Lão đều ngồi thẳng lưng, Hồng Lão còn cười cười, nói với Lý Dương:

- Nguyên thạch của Trần Lão, đó cũng là hàng tốt, đã giải ra Phỉ Thúy gì?

Lý Dương cười mỉm, từ từ mở tấm vải lụa.

Bên dưới, lộ ra nguyên liệu Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, dưới ánh đèn rất đẹp.

Hai lão nhân cùng nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân đẳng cấp, may mắn của Lý Dương thật không tồi, nguyên thạch của Trần Xung lão nhân tốt, nhưng giải ra Phỉ Thúy đẳng cấp như thế thật không dễ.

Với Phỉ Thúy đẳng cấp hai người có chút xúc động, nhưng không lưu tâm.

Hai người đều không chỉ gia công Phỉ Thúy đỉnh cấp một lần, Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân của Lý Dương trước đó chính là đồ đệ mà Hồng Lão vừa ý nhất gia công.

Còn Trần Lão, trước đó không lâu Thủy Tinh Chủng Chí Tôn Hoàng đã thành hình từ tay ông.

Hồng Lão cười một tiếng, khen ngợi nói:

- Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân rất tuyệt, vận khí của Lý Dương khiến ta ghen tị rồi, Lão Trần trở lại nghề liền có nguyên thạch tốt như vậy đưa đến tận cửa, thận khiến ta ước ao!

Nguyên thạch tốt như vậy lúc mới phong đao, đều là nguyên liệu họ cạnh tranh lẫn nhau, hiện nay đều đã phong đao rồi, lòng cạnh tranh cũng không còn nữa.

Tuy nhiên, trong lòng Hồng Lão thật có chút hâm mộ, nghĩ trước đây họ cạnh tranh khối nguyên liệu tốt thật vất vả, Trần Vô Cực ngồi trong nhà, lại có người đưa đến tận cửa.

- Nguyên liệu này muốn làm cái gì?

Trần Vô Cực không khách khí, trực tiếp hỏi, Lý Dương mang nguyên liệu như thế đến chính là tìm ông gia công, nguyên liệu này Trần Vô Cực muốn đích thân ra tay.

- Làm một chiếc dây chuyền ạ, và làm nhiều hình khác.

Lý Dương cũng không khách khí, Hồng Lão ở bên cạnh cũng gật đầu, Huyết Mỹ Nhân lần trước của Lý Dương đã làm dây chuyền, đó là vì người bên hắn nhiều, lần này làm dây chuyền, xem ra tâm tư của Lý Dương thực không tồi, nghĩ vẫn đến người bên mình.

Phẩm chất như vậy, cực kì hiếm thấy.

Phải biết rằng, khối Thủy Tinh Chủng Huyết mỹ nhân này có thể làm ra vòng tay, giá trị của một chiếc vòng tay lên đến hàng trăm triệu đồng, hơn nữa vừa xuất hiện sẽ bị người khác tranh đi mất.

- Được, nếu không vội, ngồi lại nói chuyện, khi trở lại ta đã làm xong rồi.

Trần Vô Cực gật mạnh đầu, ông cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Lý Dương, tất cả làm thành dây chuyền sẽ ảnh hưởng đến giá trị, nhưng thân thể có thể thu được lợi ích càng nhiều hơn, về điều này Trần Vô Cực không có gì phản đối.

- Trần Lão, cháu không vội, ông cứ từ từ làm, cháu vẫn còn có một khối nguyên liệu ở đây.

Lý Dương liếc phía dưới, lại tấm vải lụa màu đỏ bọc quanh Phỉ Thúy ra, lần này hắn còn cẩn thận hơn lần vừa nãy.

Vải đỏ nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, Lý Dương chầm chậm mở ra.

Trần Vô Cực và Hồng Lão vốn đang cười, trông thấy khối nguyên liệu Phỉ Thúy này mắt liền chằm chằm nhìn vào đó, tiếp đó ánh mắt hai người đều có chút đăm chiêu, không bảo mà cùng nheo lại.

Trong phòng khách, giờ phút này cũng lặng ngắt như tờ.

Qua một lúc, Hồng Lão mới có lời ấp úng.

- Phỉ Thúy Hoàn mỹ, Long Thạch Chủng....


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)