Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0733

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0733: Rồng sinh trong ngọc, Đệ nhất tông sư?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Hồng lão, Hoàng Hạo đều khiếp sợ, Trần Lỗi thì vẽ mặt không dám tin.

Lòng Lý Dương trầm xuống, lúc này hắn cảm thấy có chút hít thở không thông, hai tay hai chân đều vô cùng lạnh lẽo, vẽ mặt bọn họ kỳ quái như thế làm cho Lý Dương nghĩ rằng bọn họ thấy được sợi tơ đen kia.

Phải làm cái gì bây giờ? Giết người diệt khẩu?

Lý Dương vừa mới có suy nghĩ này liền lập tức ném nó đi, không có Lưu Cương trợ giúp, chỉ dựa vào thân thể của hắn, đừng nói là 4 người, cho dù chỉ một mình Trần Lỗi hắn cũng không đối phó được.

Hơn nữa, hắn cũng không có tàn nhẫn như vậy, sau khi giết người xong thì mọi chuyện sẽ càng khó làm.

Huống chi Trần Vô Cực đối với hắn rất tốt, hắn cũng không xuống tay được, hơn nữa vô duyên vô cớ động thủ thì cho dù là Lưu Cương cũng sẽ ngăn cản hắn.

Chết không thừa nhận?

Đoán chừng là rất khó, không thể nào tất cả đều thấy ảo giác được, lúc này hắn đang rất hỗn loạn, hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng không có cái nào sử dụng được.

-Đây, đây là cái gì?

Hồng lão run rẩy vươn tay chỉ, chỉ chỉ phía trước, đôi môi ông đang rung lên, có điều ông không có nhìn Lý Dương.

Không chỉ là ông, cho dù là Hoàng Hạo hay Trần Lỗi đều không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt của bọn họ lúc này đều gắt gao nhìn về phía bàn tay của Trần Vô Cực, lúc này Trần Vô Cực cũng đang ngơ ngác nhìn tay mình, nói chính xác hơn là vòng tay trên tay mình.

Vòng tay này sau khi đánh bóng cũng có ánh huỳnh quang của Long Thạch Chủng, xung quanh tỏa ra màu xanh biết, vờn quanh vòng tay, nhìn rất đẹp.

Có điều đây không phải là thứ quang trọng, quan trọng là bên trong vòng tay.

Bên trong vòng tay nhiều hơn một nhánh gì đó đen dài, nhánh này không phải cố định mà đang không ngừng di động.

Một lát sau, nó đã biến đổi hình dáng, từ từ nó xuất hiện một cái đuôi, thân thể từ từ mọc ra 4 móng vuốt, bên trong rõ ràng là một con rồng Trung Hoa.

Bên trong vòng tay xuất hiện một con Hắc Long?

Hắc long biến hóa xong liền từ từ trôi nổi trong vòng tay, nó di động không hề có quy luật gì, thỉnh thoảng nó lại di động gần tới phần ngoài vòng tay, có đôi khi nó lại có mặt ở chỗ sâu nhất bên trong.

Vòng tay này giống như là dòng nước, con rồng thì chậm rãi bơi trong đó.

Hết thảy việc này đều vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ làm cho bọn họ không thể tin nổi.

-Trời giáng điềm báo, rồng sinh trong ngọc?

Trần Lỗi đột nhiên nói một câu, Hồng lão và Hoàng Hạo đều nhìn nhau, trên mặt vẫn là sự khiếp sợ, cách nói của Trần Lỗi nghe rất buồn cười nhưng không thể phản bác được.

Chiếc vòng tay này quả thật là tự động xuất hiện một con rồng.

Lúc này Lý Dương đã hồi phục lại một chút, hắn cũng đã phát hiện ra chuyện không đúng.

Mọi người cũng không có nhìn hắn, ánh mắt mọi người đều tập trung tại một điểm, Lý Dương nhìn theo ánh mắt bọn họ, khi nhìn thấy thì ánh mắt của hắn cũng không thể rời ra được.

Hắn cũng thấy được vòng tay trên tay Trần Vô Cực, khi nhìn thấy thứ này hắn liền có cảm giác thân thiết, dường như vòng tay này có liên hệ với hắn vậy.

Lý Dương thậm chí có loại cảm giác cho dù cái vòng tay này ở đâu hắn cũng có thể tím thấy.

Con rồng đen bên trong cũng tạo cho Lý Dương cảm giác quen thuộc, dường như con rồng đen này hắn đã gặp rất nhiều lần, thế nhưng cái vòng tay này chỉ mới vừa được làm ra, hơn nữa còn do hắn tận mắt nhìn thấy.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, không thể nói rõ, nhưng nó rõ ràng là tồn tại, Lý Dương cảm giác được cái vòng tay này mà nát thì con rồng đen bên trong sẽ một lần nữa trở về cơ thể hắn.

Trở về?

Lý Dương nhíu mày, hắn thật sự có cảm giác này.

Nhìn con rồng màu đen, đôi mắt Lý Dương từ từ mở lớn, hắn há to miệng, thân thể có chút run run. Hắn rốt cục cũng nhớ cảm giác này từ đâu tới, con rồng đen hằn hoàn toàn giống với sợi tơ đen trong người hắn.

Lý Dương vội vàng mở hình ảnh lập thể ra, sợi tơ đen trong ngón trỏ của hắn quả nhiên là đã ngắn đi một đoạn, sợi to trong cánh tay từ từ di chuyển tới ngón tay, bổ sung đoạn thiếu hụt vừa rồi.

Lúc này hắn đã hiểu rõ, con rồng màu đen bên trong chính là sợi tơ trong người hắn biến thành, thứ này vì sao chạy ra, vì sao mắt thường không thể nhìn thấy, tại sao khi chạy ra thì người khác có thể thấy rõ, những điều này hắn hoàn toàn không biết.

Hết thảy việc này làm cho Lý Dương cảm thấy mình sắp phát điên.

Sợi tơ thần bí này không biết tác dụng thì cũng thôi, nhưng mà nó lại thường quấy rối, lần này thiếu chút nữa đã hù chết hắn. Có điều bây giờ còn tốt, những người xung quanh còn không có chú ý tới sợi tơ trên tay mình, nếu không lúc này thứ mà bọn họ là xem là hắn chứ không phải là vòng tay rồi.

Trực giác nói cho hắn biết chuyện này xãy ra là do hắn đã nuốt kim cương, năng lực đặc thù sau khi tiến hóa mới có thể làm như vậy, nếu hỉnh ảnh lập thể vẫn như trước thì chuyện này chắc chắn sẽ không bao giờ xãy ra.

Về phần nguyên nhân cụ thể là gì hắn cũng không rõ.

Một lát sau, Lý Dương thở ra một hơi, mặc kệ thế nào thì trước mắt xem như đã qua cửa, về sau tìm cơ hội nghiên cứu thứ này một chút, nhìn xem có tác dụng gì khác nữa không, nếu không khi gặp hắn sẽ bị dọa nữa thì không tốt.

-Long sinh trong ngọc, đây không phải là thần khí sao?

Hoàng Hạo nói một câu, giọng nói của hắn có chút run run, đồ ngọc đôi khi bên trong sẽ có thứ gì đó, cũng có vài thứ sẽ có biến hóa, giống như là thứ trước mắt này, trong quá trình chế tác xuất hiện một con rồng đen, chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đó.

Con rồng này quả thật giống thật, nhìn vô cùng thần kỳ.

Không chỉ có như thế, khi con rồng này xuất hiện chiếc vòng tay có vẽ rất có linh khí, nó mang lại cho người khác cảm giác cao quý, không thể khinh nhờn.

Cùng một khối nguyên liệu làm ra trang sức, ngọc bài không thể nào so sánh với chiếc vòng tay này được, ngọc bài cho dù tốt hơn nữa thì cũng là vật phàm, vòng ngọc này dường như đã thoát ly phạm trù bình thường, nó dường như đã trở thành tiên vật rồi vậy.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hoàng Hạo lại hỏi như vậy, chiếc vóng ngọc này đã mang lại cho hắn sự rung động rất lớn.

Hồng lão lắc đầu, ông nhìn Trần Vô Cực rồi chua sót nói:

-Có phải thần khí hay không thì khó nói, nhưng tôi biết thứ này không phải là đại sư đứng đầu thì không thể nào làm được!

Không phải đại sư đứng đầu thì không làm được?

Hoàng Hạo sững sốt, sau đó có chút hoảng sợ nhìn.

Trần Lỗi cũng quay đầu lại kinh ngạc nhìn Hồng lão.

Hồng lão dùng sức hít vào một hơi, chậm rãi nói: "Đây là biểu hiện của tông sư, chỉ có bậc tông sư mới có thể tạo thành hiệu quả như thế, cũng chỉ có tông sư, mới có thể làm ra bảo bối thần kỳ như vậy, tác phẩm thế này cho dù là tôi ở thời kỳ tốt nhất cũng không thể làm được!", Hồng lão nói rất chậm, nhưng ý nghĩa ông cũng đã diễn đạt rất rõ ràng

Thân thể Hoàng Hạo có chút chấn động, Trần lão thì chăm chú nhìn Hồng lão, trên mặt còn có chút vui mừng, sắc mặt hắn chút không khống chế được.

Lời này nếu là người khác nói chỉ sợ Trần Lỗi không tin, nhưng đây là lời của Hồng lão.

Hồng lão vốn là đại sư đứng đầu, nếu như ông chính miệng thừa nhận cho dù là lúc tốt nhất cũng không thể làm ra thứ như thế này thì chỉ có một người mới có thể làm được, đó chính là tông sư.

Tông sư Trần Vô Cực?

Tuy Trần Lỗi và Trần Vô Cực không có chung huyết thống, nhưng lại cùng dòng họ, hơn nữa lại rất chiếu cố hắn, quan hệ hai người giống như là cha con, lúc này khi nghe thấy vậy Trần Lỗi rất là vui vẻ.

-Biểu hiện của Tông Sư?

Trần Vô Cực khẽ run động, lời nói này làm ông kích động không nhẹ.

Cho dù là ai, đặc biệt là người đang đứng đầu trong một lĩnh vực thì không ai không muốn mình trở thành tông sư, chỉ cần trở thành Tông Sư thì mình sẽ trở thành đối tượng vạn người kính ngưỡng, tên tuổi có thể lưu truyền muôn đời.

Nhưng mà Tông Sư có dễ dàng đạt được sao, lúc này Trần Vô Cực đang rất mơ hồ.

Vừa rồi ông tiến vào trạng thái Thiên Nhân hợp nhất, toàn bộ tâm trí của ông đều tập trung vào chiếc vòng tay, nhưng con rồng đen này sinh ra thế nào thì ông cũng rất mơ hồ.

-Thầy, đây thật sự là biểu hiện của bậc Tông Sư sao?

Hoàng Hạo đột nhiên hỏi một câu, trên mặt hắn còn có vẻ kích động, Đệ nhất tông sư a, nếu đây là biểu hiện của Tông Sư thì chẳng phải nói là Trần Vô Cực đã đột phá trở thành Tông Sư rồi sao?

Tận mắt nhìn thấy một Tông Sư xuất hiện, chỉ ngẫm lại thôi thì Hoàng Hạo đã cảm thấy mình vô cùng hưng phấn.

Hồng lão gật đầu, ông có chút phức tạp nhìn Trần Vô Cực, lúc này ông có chút thất thần, năm đó hai người có vô số lần cạnh tranh, hai người cũng là bạn thân của nhau, hiện giờ thì ông đã bị ngưởi bạn của mình vượt qua.

Tông sư, ông hiểu rất rõ sức nặng của hai từ này. Từng thời kỳ có không ít đại sư xuất hiện, chỉ cần là người có thiên phú, có cố gắng, lại có chút may mắn thì trở thành đại sư là chuyện không khó, nhưng muốn trở thành Tông Sư thì không dễ dàng như vậy

Chuyện này không phải muốn là được, nó cần có vận may, cần cơ hội còn cần rất nhiều điều kiện khác.

-Trần Vô Cực, chúc mừng ông, cuối cùng ông cũng đã đột phá!

Hồng lão khôm người nói với Trần Vô Cực. Đệ nhất tông sư đánh giá để ông làm như vậy, đáng giá để ông tôn kính.

Trần Vô Cực quay đầu lại, trên mặt không hề có sự hưng phấn, ngược lại còn có chút bất đắc dĩ, ông nhỏ giọng nói:

-Lão Hồng, đừng nói giỡn, tôi không có đột phá, tôi vẫn như trước thôi!

Tình huống của bản thân ông hiểu rất rõ, vì thế ông không thể nhận lấy vinh quang này.

Trong lòng ông có cảm giác chuyện này xảy ra là do có nguyên nhân gì đó, lần này chỉ là ngoài ý muốn, về phần vì sao thì ông không biết.

Lý Dương đứng ở một bên mở to mắt nhìn, hắn thật không ngờ năng lực đặc thù xuất hiện chuyện ngoài ý muốn lại tạo thành biểu hiện của Tông Sư, mà Trần Vô Cực cũng bị xem là Tông Sư!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)