Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0741

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0741: Ông cần thối lại tôi 20 vạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Tại viện bảo tàng Thượng Hải, mấy ngày nay vẫn đông nghẹt người, rất nhiều người lại được một lần nữa trải nghiệm cái cảm giác chờ đợi triễn lãm quốc tế.

Có điều tất cả những người từng thấy Ngọc tỷ truyền quốc, không có ai là hối hận vì điều này, đó là bảo vật Trung Hoa đích thật, là thần khí quốc gia, trong lòng bọn họ đều có cảm giác tự hào mãnh liệt.

Trong bảo tàng Thượng Hải, tại nơi triển lãm Ngọc tỷ truyền quốc còn đặc biệt đặt một màn hình lớn, không ngừng chiếu đi chiếu lại một đoạn video.

Đoạn video này do bọn họ dùng giá cao mua lại của đài truyền hình Canada, đoạn video này chính là đoạn Tam Tỉnh Khang đem ra Ngọc tỷ giả, bị Lý Dương vạch trần hơn nữa còn lấy ra Ngọc tỷ thật. Đây còn là đề nghị của một nhân viên trẻ trong bảo tàng, người nhân viên này lúc đó cũng từng chờ đợi truyền hình trực tiếp trên mạng.

Tô Dương cảm thấy rất hay nên đã trực tiếp tiếp thu ý kiến đó.

Hiệu quả của đoạn video này tốt vô cùng, người đã từng nhìn thấy Ngọc tỷ truyền quốc, lại xem đoạn video, không có ai là không lớn tiếng khen ngợi, Hồ Trường Giang ở Quảng Châu sau khi biết tin này còn thầm hối hận, người đông quả thật lực lượng lớn, trước đây sao hắn lại không nghĩ ra điều này nhỉ.

Có thể tưởng tượng được đoạn video này đã cổ vũ, khích lệ lòng người như thế nào.

Viện bảo tàng Nam Kinh sau khi nhận được tin này cũng lập tức bắt đầu bắt tay chuẩn bị, bọn họ càng hận người Nhật Bản hơn, cuộc thảm sát Nam Kinh là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng người dân Trung Quốc.

Ngoài đoạn Lý Dương lấy ra Ngọc tỷ truyền quốc, bên Nam Kinh còn biên tập cả đoạn Trạm Lô Kiếm chém đứt Đao Muramasa.

Đoạn video này càng có thể khiến cho người Nam Kinh trút giận, bên phía Thượng Hải vẫn đang triễn lãm, phía Nam Kinh đã bắt đầu phát những đoạn video này để làm tuyên truyền, khiến cho nhiều người Nam Kinh chờ không được mà dứt khoát trực tiếp đến Thượng Hải xem Ngọc tỷ truyền quốc.

Báo chí, truyền thông lại đưa tin rầm rộ, cũng may là do yêu cầu của Lý Dương, hình ảnh trong đoạn video này đã được làm mờ đi, nếu không thì lần này Lý Dương thật sự phải trở thành minh tinh mất rồi.

Náo động về Ngọc tỷ truyền quốc vẫn tiếp tục diễn ra, sau khi ăn sáng xong, Lý Dương đã lái xe đến Vân Châu Cổ Ngoạn Thành.

Người dùng 20 vạn để mua đứt mấy món đồ cổ của Lý Kiến Nghĩa chính là một cửa hàng trong Vân Châu Cổ Ngoạn Thành.

Bộ sưu tầm của Lý Kiến Nghĩa có chừng hơn ba trăm món, 30% số bảo vật, số lượng khoảng một trăm món, những món này đều là đồ sưu tầm cực kì bình thường, giá thấp chỉ khoảng mấy chục đồng, giá cao một chút cũng chẳng qua là mấy vạn mà thôi, hơn nữa cũng chẳng có mấy món đạt được giá cao cỡ ấy, đều là những món không hút khách.

Những món không bán được vốn dĩ là những món không được thị trường quan tâm.

Có điều giá trị thực sự của những món này cũng cao hơn nhiều so với 20 vạn, khoảng hơn 40 vạn, Lý Văn Na ngại phiền phức, mới rao bán một lần tất cả với giá thấp, nếu tiệm đồ cổ hoạt động tốt, những món hàng này có thể bán hết toàn bộ thì có thể kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần.

Đứng trước tòa nhà Cổ Ngoạn Thành, trong lòng Lý Dương lại trào lên cảm xúc, cách lần đến trước hơn một năm, Cổ Ngoạn Thành trong hơn một năm này không có thay đổi gì lớn, nhưng sự thay đổi trên người hắn lại không nhỏ.

-Anh Lý này, những món đồ sưu tầm được Kính Đường Trai mua lại này đã bị bán đi sáu món, chúng tôi đã tìm ra chủ nhân mua lại những món đồ đó rồi, ngoài một người không có ở nhà ra, những người còn lại đều ở Thượng Hải.

Lưu Cương bước lên trước, nhỏ giọng nói một câu, trong thời gian hai ngày, có thể hỏi thăm tinh tức rõ ràng như vậy thật không dễ dàng, Lý Dương muốn giúp Lý Kiến Nghĩa tìm lại bộ sưu tập của hắn, nếu đã muốn lấy lại thì phải lấy lại toàn bộ, một món cũng không thể bỏ qua.

Lý Dương mỉm cười nói:

-May mà chỉ bán có sáu món, nếu bán hết thật thì khó mà tìm lại lắm!

Lưu Cương gật đầu, đi theo Lý Dương vào bên trong, Lý Tiểu Tùng đi theo Lý Dương ở phía sau, sau mấy ngày ở cùng Lý Dương, hắn không còn câu nệ như trước, mà bây giờ tươi cười nhiều hơn.

Nhìn thấy lầu một náo nhiệt ồn ào, Lý Dương không dừng lại mà trực tiếp đi vào thang máy.

Kính Đường Trai là một tiệm đồ cổ không nhỏ nằm ở lầu bốn, chủ tiệm họ Lưu, năm nay hơn 50 tuổi, mười mấy năm trước thích sưu tầm, kết quả là không ít lần trúng quả lười, sau đó dứt khoát tự mình mở tiệm đồ cổ.

Vì trước đó làm kinh doanh, người buôn bán rất linh hoạt, bản thân hắn sưu tầm chẳng ra gì nhưng công việc làm ăn trong tiệm lại không tệ, trải qua mấy năm phát triển đã trở thành một cửa tiệm nổi tiếng ở Vân Châu Cổ Ngoạn Thành, tài sản đạt tới mấy trăm vạn.

Từ thang mấy bước ra, nhìn thấy cảnh náo nhiệt trước cửa các cửa tiệm, Lý Dương không khỏi gật đầu mỉm cười.

Hiện nay không hổ là thời đại mà cả nước đổ nhau sưu tập, nếu là trước đây, làm sao có thể tưởng tượng được Cổ Ngoạn Thành cũng có sức hút cao như trung tâm mua sắm được, Lý Dương đến vào giữa sáng, trong mấy tiệm này đều có mười, hai mươi khách, còn có nhiều khách nghía được bảo vật mình thích, trả tiền mang đi liền.

-Các vị muốn xem gì ạ?

Diện tích của Kính Đường Trai không nhỏ, vừa mới bước vào đã có nhân viên trẻ tuổi mặc áo dài bước đến chào hỏi, tiệm này cũng có trên trăm mét vuông, ở đây cũng được coi như là tiệm lớn rồi.

-Ông chủ Lưu có ở đây không?

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, nói thẳng vào vấn đề chính, Lý Tiểu Tùng bên cạnh lúc này lại ngây người ra ở đó, rươm rướm nước mắt.

Ở một góc phía trước không xa quầy, hắn nhìn thấy một cái dĩa Thanh Hoa, hắn có ấn tượng với cái dĩa này, đó là cái dĩa mà ba năm trước ông nội dẫn hắn đi mua cùng, lúc bấy giờ đã tốn một ngàn hai trăm đồng, ông nội vào những ngày cuối đời còn định giá cho những món đồ này, cái dĩa này hiện nay, giá khoảng 2 ngàn.

Tên nhân viên hơi sửng người, lập tức hỏi:

-Hiện nay ông chủ không có ở đây, không biết ông có chuyện gì ạ?

-Nói với ông chủ anh có mối làm ăn lớn, bảo ông ấy mau chóng trở về!

Triệu Khuê nhếch miệng cười, trả lời câu hỏi thay cho Lý Dương, bọn họ đến để mua bộ sưu tầm đã được mua về với giá 20 vạn, mua lại từ tay người khác, nhất định không chỉ ở giá 20 vạn, mối làm ăn mười mấy vạn ở đây cũng là không nhỏ rồi.

-Vâng, xin các vị đợi một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông chủ ngay!

Tên nhân viên có vẻ hoài nghi, nhìn bọn họ một lát, rồi lại lấy điện thoại gọi cho ông chủ của mình. Khí chất, cách ăn nói của Lý Dương bây giờ khác biệt rất xa so với ngày trước, vì có Vương Giai Giai bên cạnh, quần áo của hắn cũng rất sang trọng, tuy không phải hàng xa xỉ gì nhưng cũng không phải là thứ quần áo được bán khắp nơi ngoài đường.

Thêm vào Lưu Cương, Triệu Khuê và Hải Đông đều có khí khái nam nhi, với bản năng của mình, tên nhân viên biết rằng mấy người này không đơn giản, nói chưa chừng lại có mối làm ăn lớn thật.

-Thưa các vị, ông chủ chúng tôi sẽ đến liền, xin các vị chờ một lát.

Cúp điện thoại, tên này lại cười và nói với Lý Dương bọn họ một tiếng, Lý Dương gật đầu, không để tâm, trước khi đến hắn không báo trước, người ta không thể nào cứ ở đây mà đợi hắn mãi được.

Nhân lúc bây giờ rãnh rỗi, Lý Dương xem xét cửa tiệm trước mắt.

Đồ trong Kính Đường Trai không ít, cũng có nhiều hàng độc đáo, xuất sắc, nhưng đồng thời cũng có hàng giả, không phải là đồ giả cổ thì cũng là đồ giả hiện đại, có thể mua đúng hàng không còn phải xem mắt nhìn của mình.

Thời buổi này, gần như không có tiệm đồ cổ nào dám trực tiếp nói tiệm mình không có hàng giả, thị trường chính là như vậy.

Đồ sứ là mặt hàng chủ lực của Kính Đường Trai, hơn phân nửa các món hàng đặt ở đây đều là đồ sứ, sau khi Lý Tiểu Tùng bước vào thì cứ nhìn khắp nơi mãi, không lâu thì rơi lệ, hắn ít nhất trông thấy bảy, tám vật sưu tập trước đó của ông nội rồi.

Lý Tiểu Tùng không hiểu về sưu tầm, nhưng nhiều đồ vật như vậy ngày nào cũng đặt ở nhà, lúc rãnh rỗi ông nội lại thích lấy ra ngắm nghía từng món một, hắn sớm đã nhớ kĩ rồi.

Nhìn thấy bảy, tám vật sưu tập này, hắn đã có thể tưởng tượng ra được kết quả hiện nay của các vật sưu tập mà ông nội suốt đời trân quý.

-Vị khách này, hay là ông xem trước những món bảo vật trong tiệm, chờ ông chủ về rồi nói sau được không ạ?

Tên nhân viên rất lanh lẹ, thấy Lý Dương xem xét chung quanh liền sáp lại, Lý Dương rất có dáng của một khách hàng lớn, nếu bàn thành công chuyện làm ăn thì hoa hồng sẽ không ít.

Lý Dương gật đầu, mỉm cười nói:

- Được, anh cứ lo việc của mình đi nếu xem được cái nào tôi sẽ kêu anh sau!

Đồ ở đây có rất nhiều món đều có giá mấy vạn hoặc là mười mấy vạn, món giá mấy chục vạn rất ít, tới bây giờ Lý Dương chỉ mới thấy có hai món, một món đặt ở chính giữa, là bát Thanh Hoa nhỏ thời Càn Long, đồ trong cung tinh xảo, đáng tiếc là có chút ố màu, nếu không giá trị tuyệt đối phải hơn trăm vạn.

Dù là vậy, bát Thanh Hoa này cũng phải có giá cao tám mươi vạn, xem vị trí của nó, giống như là bảo vật trấn tiệm.

Món còn lại là bình hồ lô Phấn Thái tinh xảo, được đặt ở góc khuất, không phải chỗ quan trọng, xung quanh cũng đều là những món nhỏ giá một, hai vạn.

Nhìn được mấy lần, lông mày Lý Dương khẽ nhíu lại, bát Thanh Hoa thì không có gì nhưng bình hồ lô kia hắn lại thấy có chút kì lạ.

Bề ngoài đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng giống như là bình từ trong cung, sao lại đặt ở nơi không bắt mắt như vậy, còn không có được vị trí tốt như mấy món mười mấy vạn, cái bình này có vẻ rất hút khách mà.

Chuyện như thế này, trên cơ bản rất ít xảy ra ở tiệm đồ cổ.

-Chẳng lẽ là mồi nhử?

Lý Dương khẽ động lòng, thầm nghĩ, có những tiệm đồ cổ sẽ cố ý đặt vài món tốt ở nơi không bắt mắt, khiến những người hiểu biết chút ít tưởng là mình lượm được của bở, thật ra những món đó đều có khiếm khuyết hoặc là đồ nhái được làm giả rất giống thật.

Thông thường những người có tâm lý lấy được của hời đều sẽ sốt ruột, muốn nhanh chóng mua về để phát tài, như vậy sẽ trúng quả lười của cửa tiệm, chờ sau khi bọn họ trở về xem xét kĩ lưỡng mới biết, thứ bọn họ mua được chính là đồ hư, sứt mẻ và đồ giả.

*****

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, năng lượng đặc biệt được triển khai, trong chớp mắt cả cửa tiệm đều xuất hiện dưới hình ảnh lập thể.

Phần lớn các bảo vật trong tiệm đều có nhiều vòng sáng, số ít chỉ có một vòng ánh sáng, bình hồ lô Phấn Thái tinh xảo mà Lý Dương chú ý đến cũng có nhiều vòng sáng, nhìn từ vòng sáng cùng với màu sắc họa tiết có thể thấy chiếc bình này thuộc vào thời Đạo Quang.

Dưới đáy bình có con dấu, là hiệu Thận Đức Đường, Thận Đức Đường là một kiến trúc của Viên Minh Viên, vua Đạo Quang rất thích nơi này, có vài đồ sứ cũng có những chữ khắc này.

Đồ sứ ngự dụng đương nhiên là đồ trong cung, trên thực tế Thận Đức Đường chính là đồ sứ trong cung thời Đạo Quang, có điều sau này có rất nhiều đồ giả, đến thời Dân Quốc vẫn còn có người làm nhái, đến nỗi khi giám định loại đồ sứ này đều phải rất thận trọng.

Lông mày Lý Dương dần dãn ra, trên mặt lại nở nụ cười, bản thân đồ sứ không có vấn đề, không có sứt mẻ gì, hơn nữa còn là đồ sứ trong cung tinh xảo thời Đạo Quang, nhưng chữ khắc dưới đáy bình có chút không đúng, chữ khắc dưới bình đã có người nhúng tay vào.

Không chỉ con dấu dưới đáy mà chân đế cũng có người giở trò.

-Này anh bạn có thể lấy bình hồ lô này ra cho tôi xem thử không?

Sau khi hiểu rõ, Lý Dương trực tiếp giơ tay ra, chỉ vào bình hồ lô, hỏi tên nhân viên luôn tiếp đãi họ một câu, có bình hồ lô này, hắn càng nắm chắc có thể lấy lại bộ sưu tầm của Lý Kiến Nghĩa.

-Món này ạ? Xin ông đợi một lát!

Tên nhân viên lập tức gọi nhân viên phục vụ trong quầy, hắn chỉ nghênh đón khách, lấy bảo vật cho khách xem đều là nữ nhân viên trong quầy, hắn không tiếp xúc với bảo vật bên trong.

Một cô gái trẻ tuổi, cẩn thận cầm bình hồ lô tới, đặt trên quầy, đồng thời mỉm cười đứng phía đối diện với Lý Dương.

Bình hồ lô này không nhỏ, có họa tiết Phấn Thái hình Khương Thái Công câu cá, bình rất sáng, họa tiết đẹp mắt, đồ sứ Đạo Quang tuy không sánh được với thời Khang Hy Càn Long, nhưng dù gì cũng là thời nối tiếp, một vài đồ sứ trong cung tinh xảo vẫn giữ được dư âm của thời thịnh thế.

Chiếc bình này chính là đại diện điển hình, Lý Dương cẩn thận xem qua một lần, lặng lẽ gật đầu.

- Chào ông, đây là bình hồ lô Phấn Thái thời Dân Quốc, làm giả thời Đạo Quang, là tác phẩm đầu đời Dân Quốc, tuy là hàng nhái nhưng lại được làm giả rất khéo, không thua kém gì đồ sứ trong cung đích thực thời Đạo Quang.

Nữ nhân viên nhỏ nhẹ giới thiệu, Lý Dương ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt có chút kì lạ.

Đồ sứ trong cung thời Đạo Quang chính tông lại bị tiệm đồ cổ xem như hàng giả thời Dân Quốc, chuyện như vậy Lý Dương đúng là chưa từng gặp qua.

Đồ giả thời Dân Quốc cũng tốt, giá của nó với giá đồ sứ trong cung Đạo Quang thật cách biệt rất lớn, kiếm được đồ hời, lại thuận tiện cho mình lấy lại những món bảo vật bị bán rẻ, tại sao lại không làm chứ.

Người phục vụ kia không chịu được ánh mắt kì lạ của Lý Dương, vừa định nói chuyện thì Lý Dương đã mở lời trước.

-Bao nhiêu tiền?

-Gì ạ? À!

Người phục vụ hơi ngẩn người, vội vàng nói:

-Bình hồ lô Phấn Thái này chỉ cần ba vạn tám ngàn.

Ba vạn tám, đối với hàng giả Dân Quốc mà nói, giá này là hợp lý rồi, cửa tiệm này ít ra không có nói thách, hoặc có lẽ đó cũng là bí quyết buôn bán thành công của ông chủ Lưu, bất luận là làm ăn buôn bán gì, ông chủ chân chính, đàng hoàng đều sẽ làm khách hàng yêu thích.

-Được, ban vạn tám, tôi mua nó!

Lý Dương cũng không trả giá gì, trực tiếp lấy tiền ra, hôm nay hắn ra ngoài vốn là để mua đồ, mang theo đủ năm mươi vạn tiền mặt, số tiền này đều ở trong túi của Lưu Cương.

Đếm ba vạn tám nghìn cũng đơn giản, đếm đủ tiền, viết xong hóa đơn, người phục vụ kia vẫn còn chút sững sờ.

Mối làm ăn này thật sự quá nhanh, bình thường bọn họ cũng không phải chưa từng có những mối làm ăn thành công nhanh chóng, nhưng giống như người đang đứng trước mặt này, chỉ xem qua vài lần, liền trực tiếp trả tiền thì chưa từng có bao giờ.

Đã mua bán xong, khi người nữ phục vụ và tên nhân viên nhìn Lý Dương, ánh mắt hơi khác lạ.

Lúc này, bọn họ càng có thể xác định Lý Dương là khách sộp, ánh mắt của tên nhân viên càng trở nên sáng rỡ, bỏ mặc việc tiếp đón khách hàng khác, hắn lại chạy đến trước mặt Lý Dương, ân cần nói:

-Thưa ông, ở đây chúng tôi còn có nhiều món đồ sứ tốt hơn, ông thích loại nào, tôi sẽ lập tức tìm người lấy đến cho ông!

-Không cần đâu, cám ơn!

Lý Dương mỉm cười lắc tay, đồ sứ ở đây rất nhiều nhưng món hời thật sự thì chỉ có cái này, mấy vật sưu tầm khác rất bình thường, muốn có mấy loại như vậy, tiệm đồ cổ của hắn cũng có, hoàn toàn không cần phải mua ở đây.

Tên nhân viên có chút thất vọng, nhưng không bỏ đi mà lại giới thiệu với Lý Dương những món khác.

Miệng mồm của tên này không tệ, giới thiệu vô cùng sinh động, Lý Dương nghe mà nhịn không được ý muốn lôi kéo người, tên này mà đến cửa tiệm của hắn, tuyệt đối có thể nâng cao mối làm ăn trong tiệm.

Không biết được ý nghĩ lúc này của Lý Dương, tên nhân viên còn đang giới thiệu đột nhiên ngừng lại và đi thẳng về phía trước, đứng trước mặt một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi nhỏ giọng nói:

-Ông chủ, ông đã về rồi, vị này là ông chủ Lý, mười phút trước ông ấy vừa mới mua một bình hồ lô Phấn Thái của chúng ta.

Họ của Lý Dương là do vừa nãy khi hắn giới thiệu đã hỏi được.

Mắt của ông chủ Lưu sáng lên, ông ta nắm được trọng điểm mà tên nhân viên vừa nói, mười phút trước.

Ông ta nghe điện thoại chẳng qua có mười hai, mười ba phút, cũng tức là nói, người này đến tiệm, chỉ dùng có hai, ba phút là hoàn thành một đợt mua bán, ông ta biết bình hồ lô Phấn Thái này, nó không phải là món quý giá nhất trong tiệm nhưng cũng là thứ có giá tới mấy vạn.

- Ông chủ Lý, xin chào, xin chào, thật ngại quá, ban nãy tôi có chút việc nên đến trễ!

Ông chủ Lưu hơi gầy, tiếng Phổ thông không được chuẩn lắm, xen lẫn giọng Thượng Hải, cho người ta cảm giác là một người đàn ông thông minh sắc sảo, lúc này ông ta đang chấp tay chào hỏi Lý Dương.

- Là do chúng tôi không mời mà đến mới đúng!

Lý Dương cười cười, cũng không khách khí gì mà trực tiếp nói:

- Hai tháng trước, ông Lưu đã dùng hai mươi vạn để mua lô hàng, tổng cộng có 103 món, hiện nay ông chủ Lưu đã bán đi sáu món, hôm nay tôi đến đây chính là muốn mua lại tất cả mấy món còn lại.

Ông chủ Lưu khá sững người, nét mặt có chút ngỡ ngàng.

Một lát sau ông ta mới "bừng tỉnh" mà kêu lên:

- A, hóa ra là ông nói lô hàng đó, ông chủ Lý này, ông đúng là có ý, ngay cả tôi mua bao nhiêu, bán bao nhiêu đều biết, bái phục, bái phục!

Lý Dương vừa nhắc đến lô hàng hai mươi vạn, ông ta liền biết là lô hàng nào rồi, cố ý làm ra vẻ ngỡ ngàng, ngạc nhiên, thật ra là trong lòng đang tính tranh thủ thời gian, Lý Dương nói quá tường tận, cặn kẽ, dù là bản thân ông ta cũng không biết chỉ bán ra sáu món.

Lô hàng này mua về là cho vào kho, đã sớm lẫn lộn với mấy món khác, bán được bao nhiêu, ông ta thật sự không biết rõ.

Có điều con số tổng thể mà Lý Dương nói là đúng, ban đầu ông ta mua về quả thật là 103 món, từ điều này có thể thấy Lý Dương không nói dối, hắn ta thật sự biết mấy món đồ này.

Ông ta lại nghĩ một lát, lai lịch của món hàng này rất bình thường, là di sản của một nhà sưu tầm sau khi qua đời để lại cho con cái thừa kế, thủ tục đầy đủ, còn được đem ra bán đấu giá, mặc dù ông ta nghĩ không ra mục đích Lý Dương muốn mua lô hàng này, nhưng ông ta rất an tâm.

Bất kể mục đích của Lý Dương như thế nào, hắn quả thật là đến để mua bán, mua về hai mươi vạn, bản thân ông ta không thể nào bán đi với giá hai mươi vạn, mối làm ăn này có thể bàn bạc được.

-Ông chủ Lưu, ông ra giá đi!

Lý Dương cười nói.

Nói xong, Lý Dương lại nhẹ nhàng lau chùi bình hồ lô trên tay, lau chùi rất cẩn thận, để ông chủ Lưu một mình suy nghĩ.

Mối làm ăn này không nhỏ, quả thật là mối làm ăn mấy chục vạn, có điều người ta đã biết giá ông ta mua nó, nên ra giá không thuận tiện lắm, ra giá quá cao sẽ dọa người ta đi mất, ra giá quá thấp cũng không được, bản thân ông ta cũng muốn kiếm tiền.

Nghĩ đến việc đối phương điều tra tỉ mỉ như vậy, nhất định là rất muốn mua lô hàng này, mắt ông chủ Lưu sắc lại, cắn răng, nhẹ giọng nói:

-Ông chủ Lý là người nhanh nhẹn dứt khoát, vậy tôi cũng không ra vẻ làm gì, năm mươi vạn, ông thấy thế nào?

Năm mươi vạn?

Vương Giai Giai và Lý Tiểu Tùng đều ngây người ra, Lý Dương lại không có phản ứng gì đặc biệt.

Trong lòng Vương Giai Giai thầm nghĩ, món đồ mua với giá hai mươi vạn, để trong hai tháng, còn bán đi mấy món, lại ra giá cao trên trời năm mươi vạn, giá này nhiều hơn gấp đôi trước đó, dân chợ trời cũng không bán đắt vậy.

Lý Dương ngẩng đầu, mỉm cười nói:

-Năm mươi vạn có hơi cao!

Ông chủ Lưu liền làm bộ mặt nhăn nhó, thảm thương, nói:

-Ông chủ Lý này, thật không giấu gì, lô hàng này tôi dùng hai mươi vạn mua về, nhưng cũng từng đút lót không ít, ông đã hiểu rõ như vậy, nên biết giá trị thực sự của lô hàng này, bốn mươi vạn cũng hơi quá đáng, cho dù là tôi bán cho những tiệm khác ít nhất cũng là giá này, nhưng tôi mở tiệm làm ăn, ông phải để tôi kiếm chút đỉnh, bốn mươi tám vạn, thật sự không thể rẻ hơn được nữa.

Ông chủ Lưu dùng 20 vạn để mua là thật, cũng phải chạy cửa sau, đưa 20 vạn cho người của công ty bán đấu giá đã cung cấp tin nội bộ, đó chính là tất cả tiền vốn của ông ta.

Đương nhiên, con số phí tổn này ông ta nhất định sẽ không nói ra.

- Bốn mươi vạn!

Lý Dương nhìn ông ta, giơ ra bốn ngón tay, lại nói tiếp:

- Thật không giấu gì, tiểu đệ có một cửa tiệm đồ cổ ở Bắc Kinh, vụ làm ăn này mà thành công, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể làm ăn qua lại nhiều hơn.

Lý Dương không nói dối, hắn thật sự có một tiệm đồ cổ ở Bắc Kinh.

Bắc Kinh, Thượng Hải, một Nam một Bắc, tiệm đồ cổ mua bán qua lại với nhau rất bình thường, có nhiều món đồ ở miền Nam bán không được tốt, miền Bắc lại bán rất chạy, có những bảo vật miền Bắc bán không được giá, đến miền Nam lại có thể tăng giá lên gấp đôi, chủ yếu là xem mình làm thế nào.

Ông chủ Lưu nhìn Lý Dương, có chút do dự, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, gật đầu nói:

-Vậy được rồi, thật không ngờ ông chủ Lý trẻ tuổi như vậy lại bàn mối làm ăn lớn đến thế, bốn mươi vạn, ông xem khi nào thì giao dịch?

Trong tiệm còn có những khách hàng khác, vốn dĩ ông chủ Lưu còn muốn dẫn Lý Dương lên trên bàn chuyện làm ăn, không ngờ ở đây đã bàn xong rồi, mối làm ăn này bàn nhanh thật.

Bốn mươi vạn, ông ta kiếm được mười tám vạn, đã rất hài lòng rồi.

Lô hàng này không ai thèm đấu giá cũng tức là không dễ dàng gì bán ra được, để ở chỗ ông ta, bán đến năm mươi vạn thậm chí nhiều hơn đều có khả năng, nhưng phải tốn bao nhiêu thời gian để bán đi thì không ai biết được.

Có thể là nửa năm, cũng có thể là một, hai năm.

Cái nghề mua bán đồ cổ này, nhiều lúc nhu cầu về vốn lưu động cũng rất lớn, hàng như thế này có thể bán đi sớm, lại có không ít lợi nhuận, ông chủ Lưu sẽ không do dự gì.

- Bây giờ có thể giao dịch!

Lý Dương khẽ cười, ông chủ Lưu lại lặng người đi một chút, lập tức cười nói:

- Haha, ông chủ Lý quả thật rất nhanh lẹ, bên này, xin mời!

Ông chủ Lưu kéo Lý Dương đến phía quầy, tên nhân viên rất ngưỡng mộ, nhìn Lý Dương, ánh mắt của các nhân viên quầy cũng khác đi, Lý Dương trẻ tuổi, người cũng không tệ, lại có nhiều tiền vậy, là bạch mã hoàng tử điển hình.

Tiếc là chàng bạch mã hoàng tử này đã có chủ, nhìn thấy Vương Giai Giai bên cạnh Lý Dương, nhiều người lại cuối đầu xuống.

Ông chủ Lưu nhìn cái túi trên người Lưu Cương một cái, lại hỏi:

-Ông Lý này, ông trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản ngân hàng?

Mắt của ông ta rất tinh, vừa nhìn đã biết túi này đựng rất nhiều thứ mềm, rất có thể là tiền mặt, hơn nữa vừa nãy ông ta cũng hỏi nhỏ, lần mua bán trước cũng lấy tiền từ trong túi này ra.

- Không, cả hai đều không phải!

Lý Dương lắc đầu, lại khoát tay, đặt bình hồ lô lên trên quầy, chỉ vào bình hồ lô mà nói:

- Tôi dùng cái bình này để đổi lô hàng đó của ông, ông thối lại cho tôi hai mươi vạn là được rồi!

Dùng bình hồ lô trao đổi? Thối lại cho hắn hai mươi vạn?

Khuôn mặt tươi cười của ông chủ Lưu lập tức cứng ngay lại, tên nhân viên cũng ngây cả người, mấy cô gái trong tiệm càng không dám tin mà nhìn về Lý Dương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)