Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0813

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0813: Đồ sứ Ca Diêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trên món bảo bối này, tổng cộng có ba tầng vòng sáng, dựa theo một cái vòng sáng để tính toán, đây là đồ bảy tám chục năm trước, quả thật là đồ cổ lâu đời.

Theo thời gian tính toán, món bảo bối này là sản vật thời giữa cuối Nam Tống.

Lúc Lý Dương đi, không ngừng đánh giá về món đồ sứ này trong hình lập thể, trong lòng có chút yên lặng.

Lý Dương đi về phía trước, Sang Dala cũng đi theo hắn, cảm giác có người đi theo sau lưng, mắt Lý Dương hơi giật, sau đó lập tức đi vào trong một tiệm đồ cổ bên đường.

Tất cả những món đồ mà hắn nhìn thấy đều là bảo bối bày trong tiệm đồ cổ, nhưng không phải là tiệm đồ cổ này

Ở trong này xem tùy ý một hồi, Lý Dương lại chuyển qua một cửa hiệu khác, đồ trong hai cửa hiệu này rất bình thường, không có đồ gì có thể loạt vào mắt.

Sở dĩ hắn lãng phí thời gian ở trong này, đơn giản là không muốn làm người ta dòm ngó như vậy.

Đây là món bảo bối rất tốt, luôn bôn ba tìm kiếm để mua, ít nhiều thu hút chú ý của người bên cạnh, Lý Dương bây giờ không phải là một mình, đi nhiều mấy tiệm, sự chú ý này sẽ không còn.

Mười mấy phút sau, Lý Dương từ từ tiến vào cửa hiệu dưới sự phát hiện của năng lực đặc biệt.

Tiệm đồ cổ này không lớn không nhỏ, chỉ khoảng chừng bốn mươi mét vuông, bày trí đồ bên trong không xem là chỉnh tề, làm cho người ta cảm giác có chút lộn xộn.

Đây là cửa hiệu đồ cổ rất bình thường.

- Mấy vị ông chủ, muốn mua gì?

Trong tiệm chỉ có hai người làm thuê và một ông chủ, mấy người bọn Lý Dương vừa đến, ông chủ đích thân chạy ra tiếp đón, người bình thường làm ăn rất biết nhìn người.

Chí ít mấy người Lý Dương vừa thoạt nhìn cũng giống như là khách hàng lớn.

Lý Dương cười, không nói, đi thẳng vào trong giữa cửa hiệu, nhìn những cái chén nhỏ đặt trên giá cổ, Lý Dương đi qua bọn Sang Dala và An Văn Quân cũng đi theo.

Thấy Lý Dương nhìn món bảo bối này chân mày của ông chủ đồ cổ nhăn lại, cũng đi theo.

- Ông chủ, đây là bình gốm Ca Diêu giả Thanh, tuy là giả Thanh, nhưng rất thật, cũng rất tốt.

Ông chủ nhẹ giọng giới thiệu, nghe tới ông nói hai chữ giả Thanh, miệng của Lý Dương bất giác cười mỉa mai, đồ sứ Ca Diêu sau triều đại Nam Tống, đã trở thành giả thanh, chẳng trách món đồ sứ này lại xuất hiện trong cửa hàng nhỏ thế này.

Mười ba lớp lỗ tròn sáng đã lộ ra mười mươi, cái này tuyệt đối không phải là đồ đời Thanh.

Thời gian đó, lão tổ tông Nỗ Nhĩ Xích Cáp không chừng còn chưa sinh ra.

- Đồ này có thể lấy ra để tôi xem sao?

Lý Dương cười nhạt, hỏi nhỏ, ông chủ hơi do dự, còn lấy bảo bối ra rất cẩn thận, đưa cho Lý Dương.

Đồ đang cầm trên tay, có một loại cảm giác mát lạnh, Lý Dương nhẹ gật đầu, nơi khóe miệng còn hằn vết cười rất sâu.

Sau khi cầm trên tay, Lý Dương càng thêm quả quyết, đồ sứ Ca Diêu này chính là thật, nếu là giả Thanh, trên lớp mặt sẽ có vết tích của pháp ẩn hiện lưu lại trên mặt.

Món đồ sứ này, được người ta dùng phương pháp ẩn hiện che dấu để không bị người lấy đi.

Đáng tiếc phương pháp khử trừ này không chính xác, trên mặt còn lưu lại nhiều vết tích, có thể vì vậy mà người ta cho là giả Thanh, những phần của vết tích này, quả thật mang chút đặc thù của giả Thanh.

Còn trình độ ông chủ này cũng có hạn, nếu là các chuyên gia như Bạch Minh, lão Mao hoặc là thầy Mã, nếu nhìn thấy món đồ sứ này, nhất định sẽ nghi ngờ, và liên tục giám định, tuyệt đối có thể phát hiện ra vấn đề trong đó.

Dù sao pháp ẩn hiện trên mặt này cuối cùng đã bị phá bỏ rồi, muốn phát hiện vấn đề trong đó cũng không khó.

Lúc này, Lý Dương làm cho mấy người Côn Minh Vân Nam bắt đầu có nghi ngờ.

Ở đây quả thật là vùng đất hoang chưa được khai phá, hoặc nói là vùng đất chưa bị các chuyên gia khai phá, có một số bảo bối cực kỳ bí ẩn.

- Cái này bao nhiêu tiền?

Sờ soạng một hồi, Lý Dương ngẩng đầu, mỉm cười hỏi chủ quán, chủ quán hơi sửng sốt, trên mặt có chút do dự.

Cái bình này quả thật là bảo bối trong tiệm của ông, bình thường gây sự chú ý của nhiều người, cho nên lúc Lý Dương bắt đầu xem món đồ này, hắn mới có phát hiện ra.

Nhưng cái tiệm nhỏ này đối với bọn họ mà nói, không có gì là không bán, giá cả chỉ cần phù hợp, bọn họ nhất định sẽ bán.

- Ông chủ, ông thật là biết nhìn, tôi cũng không gạt ông, bảo bối này là tốt nhất trong tiệm của tôi, nếu ông muốn, ít nhất cũng phải một con số này!

Ông chủ nghĩ ngợi một hồi, mới đưa ra một bàn tay, năm ngón tay sáng loáng chỉ vào trước mặt Lý Dương.

- Năm trăm ngàn?

Lý Dương nhỏ giọng hỏi, ông chủ không hé răng, đứng lặng ở chỗ đó, đây là cái giá ông ngầm đưa ra.

Năm trăm ngàn, một món Ca Diêu giả Thanh tốt đáng với cái giá này, giá trị của đồ sứ Ca Diêu giả thanh trước mắt cũng không thấp, chủ yếu là nhờ vào công lao của hoàng đế Càn Long.

Càn Long thích đồ cổ, đặc biệt thích đồ sứ Ca Diêu, thích dáng vẻ của mãnh sứ, đối với Ca Diêu, vàng tơ óng ánh, càng không ngớt lời khen ngợi.

Vì sở thích của ông ta, Cảnh Đức Trấn đặc biệt chế tạo ra một số đồ sứ Ca Diêu, những món đồ sứ này làm đều rất tốt, giá trị tất nhiên cũng không thấp, giá thị trường trước mắt từ hai trăm đến trên triệu.

Món đồ sứ này, chính là được chế tác thành đồ sứ Ca Diêu giả Thanh.

Thấy Lý Dương cuối đầu, ông chủ cũng không nói, món đồ sứ này có bán hay không bản thân ông có chút do dự, nhưng cái giá năm trăm ngàn quả thật là không thấp, cái này chỉ cái bình rất bình thường.

Cái bình, có tên là Nghiễn Tích, làm dụng cụ văn phòng để đựng mực, có tiếng là bảo bối thứ năm thư phòng.

Cái bình này là đồ để sử dùng, đồng thời cũng là đồ để thưởng thức, đồ sứ, đồ gỗ, đồ ngọc cũng vậy, các văn nhân nhã sĩ đều thích. đều thích sử dụng những món đồ phong nhã này.

Năm ngoái công ty đấu giá của Lý Dương chính là đấu giá cái bình thanh hoa Quan Diêu giữa đời Thanh, thành giá là một triệu tám trăm, có thể nói là rất tốt.

Lý Dương ngẩng đầu, trả giá tiền cho ông chủ, sau đó đem món đồ đi.

Ở trong cái vòng đồ cổ, cho dù nhìn đồ càng nhìn kỹ, đối với bảo bối cũng không thích, cũng không muốn để người khác nhìn ra món đồ mình muốn mua, bằng không rất có thể xảy ra biến cố khác thường.

Trước khi bảo bối chưa thành giao, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng cái này cũng không phải là tuyệt đối, Lý Dương làm như vậy chỉ là tránh chuyện này xảy ra.

Năm trăm ngàn, trả bằng thẻ tín dụng, sau khi ký tên thanh toán thành công, chiếc đồ sứ Ca Diêu thật này đã thuộc vào tay Lý Dương nhìn cái bình trước mặt tâm tình Lý Dương rất vui, khóe miệng cười rất sâu.

Trên tay hắn đã có bút Nhữ Diêu rồi, lúc đi Toronto, hắn lại thắng được đôi tai voi Quân Diêu, có thêm cái bình Ca Diêu này, ngũ đại danh Diêu đời Tống, sứ Nhữ Quan Anh Quân Định, trên tay hắn đã có ba món làm đại diện, có đủ ngũ đại danh Diêu, cũng không phải là không thể.

Cha con lão Khổng ban đầu vốn muốn mua lại chén Dạ Quang từ tay Lý Dương đã từng đem đồ sứ nổi tiếng thời nhà Tống và tiền mặt ra đổi, cuối cùng Lý Dương cũng không đồng ý.

Chờ bọn Lý Dương rời khỏi, chủ tiệm đó nhìn vào chỗ trống trên cái kệ, tự mình cũng cười theo.

Năm trăm ngàn cho cái bình này cũng không xem là thấp, với năm trăm ngàn này, ông có thể mua lại món sứ Hoa Thanh tốt hơn, bảo bối tốt hơn cái bình này đặt giữ ở trong tiệm.

Đương nhiên rồi, nếu ông ta biết cái bình này không phải là giả Thanh, mà chính là đồ sứ Ca Diêu chính Tống, e rằng sẽ không nghĩ như vậy, sẽ hối hận.

- Lý tiên sinh, nứt thế này, cũng đáng tiền sao?

Ra khỏi hiệu đồ cổ, Sang Dala hỏi nhỏ, kỳ thực vấn đề này trước đây đã muốn hỏi, nhưng ở trong tiệm không tiện hỏi thôi.

Lý Dương sững sờ, Hà Kiệt và Sang Dala cũng há to miệng.

Qua một hồi sau, mấy người đều cười lên, Hà Kiệt cười to nhất, ôm bụng ngồi xổm xuống, ngay cả mấy người Cao Phong cũng cười theo.

Sang Dala bị bọn họ cười không hiểu gì cả, mặt toàn vẻ là nghi hoặc.

Hán ngữ của y có tốt hơn, nhưng dù sao cũng không phải là người Trung Quốc, đặc biệt là đối với văn hóa cổ Trung Quốc không hiểu, chỗ nứt xinh đẹp của sứ Ca Diêu, dù sao cũng vết nứt.

Sang Dala, trên đồ sứ này có vết nứt quả thật là một thiếu sót, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, có một cái đẹp gọi là đẹp thiếu sót, anh biết không?

- Chỗ thiếu sót, ý của anh là, chính là bình thường?

Sang Dala mở to hai mắt nhìn, y không hiểu gì về sứ Ca Diêu, nhưng người vốn không ngốc, Lý Dương giải thích như vậy tuy không hiểu hết toàn bộ, nhưng cũng biết sơ qua, lúc này mặt của Sang Dala đỏ bừng, cuối cùng y cũng rõ tại sao bọn Hà Kiệt lại cười, bây giơ y hận không thể tìm được cái gì đó che mặt lại.

- Không sai, chính là như vậy!

Lý Dương cười, rồi lắc đầu nói:

- Mãnh sứ này vốn đã nứt rồi, là một loại biểu hiện không tốt, cho thấy đồ sứ này luyện hư rồi, xuất hiện ở các lò khác, sứ như vậy thông thường đều sẽ là hư, luyện lại lần nữa, nhưng có một loại sứ không giống vậy, mãnh sứ của nónứt ra, đó chính là sứ Ca Diêu.

Những gì mà Lý Dương nói, Hà Kiệt và An Văn Quân đều biết một ít, đồ sứ Ca Diêu rất nổi tiếng, cho dù người không hiểu về đồ cổ, ít nhiều cũng biết chút ít.

E rằng chỉ có Sang Dala là người nước ngoài là không biết, đây là vết nứt của Phỉ Thúy.

Nếu Phỉ Thúy xuất hiện vết nứt, vậy đó là một tổn thất rất lớn.

Lý Dương chỉ chỉ vào cái rương trên tay, nhẹ giọng nói:

- Vết nứt này, bên trong có một câu chuyện, tương truyền vào đời nhà Tống có một người gọi là Chương Tồn, là một nghệ nhân đồ sứ nổi tiếng, ông ta có hai người con, lần lượt gọi là Sinh Nhất và Sinh Nhị!

Sang Dala, Hà Kiệt và An Văn Quân đều dừng lại ở đó, đứng nghe câu chuyện của Lý Dương.

- Chương Tồn vốn rất am hiểu về sứ chế Thanh, hai người con từ nhỏ đều theo cha họ nghệ, trình độ cũng rất cao, sau khi Chương Tồn qua đời, hai anh em chia ra ở riêng, mỗi người một lò nung, tự nung luyện, lão Đại rất thông mình, trình độ vốn hơn lão Nhị rất nhiều, lại giỏi về học tập nghiên cứu, cuối cùng chế luyện ra sứ chế Thanh nổi tiếng, được hoàng đế khen ngợi, hoàng đế đặc biệt ra lệnh cho ông luyện ra đồ sứ giống như vậy.

- Trình độ lão Nhị không bằng lão Đại, hơn nữa tâm địa hẹp hòi, nhìn thấy lão Đại được sủng ái như vậy nên trong lòng sinh ra đố kỵ, thừa lúc lão Đại không chú ý lấy đất sét ném vào lò luyện sứ của lão Đại, sau khi đồ sứ này ra lò, men ngọc bên ngoài của đồ sứ đều bị nứt hết, vết nứt rất nhiều, xấu không thể tả!

- Lão Đại khóc đến không còn nước mắt, hoàng đế đang đợi cống phẩm của ông, nếu không giao nộp kịp thời thì cả nhà phải bị chém đầu, sau khi vợ và con gái ông biết, cùng khóc với ông một trận, con gái rất yêu cha mẹ, vừa khóc vừa dâng trà cho ông, kết quả không cẩn thận, làm đổ trà lên bình sứ trước mặt lão Đại!

*****

Dừng lại một chút, Lý Dương tiếp tục nói:

- Lão Đại bình thường thích uống trà đặc, con gái pha chính là trà đặc, sau khi nước trà đặc rơi vào bình sứ này, lớp sứ sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cái vết nứt xấu xí trước đây biến thành sợi tơ màu vàng, lão Đại đang đứng ở đó, nhìn sửng sốt vào sự thay đổi của đồ sứ trước mắt.

- Con gái biết mình gây ra họa, vội vàng lau sạch nước trà trên bình sứ, những lớp sứ này sau khi được lau sạch, không còn vết rạn nứt khó coi nữa, những chỗ vết nứt bây giờ rất tự nhiên và hài hòa.

Lý Dương đang nói, Triệu Khuê bên cạnh vội vàng đưa một cái bình nước cho hắn, đáng tiếc chỉ là nước khoáng bình thường, không phải là trà đặc.

Uống xong mấy ngụm nước, Lý Dương lại tiếp tục nói:

- Sau khi lão Đại phát hiện ra nhưng biến hóa này của đồ sứ, vội vàng tiến hành nghiên cứu, những biến hóa của trà đậm sản sinh ta chính là Ca Diêu nổi tiếng, sợi tơ màu vàng.

Sứ men xanh tuy nứt, nhưng vết nứt rất đẹp, sau đó những đồ sứ này tiến cống cho hoàng đế, lại được hoàng đế khen ngợi, những đồ sứ này, là từ lò nung của người anh luyện ra, nên được gọi là Ca Ca Diêu, gọi tắt là Ca Diêu (Ca ca được hiểu là anh, Diêu là chỉ lò nung).

- Tên Ca Diêu là như thế mà có à?

Hà Kiệt gật đầu, la kinh ngạc một tiếng, y biết sứ Ca Diêu, dù sao cũng nghiên cứu qua một số đồ cổ, mua không ít ma phẩm, trong đó y mua cũng không ít. sứ Ca Diêu.

Nhưng y vẫn chưa biết, sứ Ca Diêu lại có câu chuyện thế này, cái tên là từ đó mà có.

- Chỉ là một câu chuyện truyền thuyết, cụ thể có thật không y cũng không biết, bây giờ vẫn chưa cho nhận thức thống nhất về lò nung Ca Diêu, tạm thời vẫn chưa nói được!

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, mỗi lò nung đều có một câu chuyện, thậm chí mỗi loại sứ cũng có câu chuyện của nó, những câu chuyện này có một số là thật, có một số là giả, rốt cuộc đâu là thật đâu là giả, cả Lý Dương cũng khó nói.

- Những cái này e rằng chỉ có người đương đại biết thôi.

- Đáng tiếc, đây là chế phẩm giả, nếu là Ca Diêu thật thì tốt rồi!

Hà Kiệt lại thở dài, còn lắc đầu, trước khi chủ tiệm món đồ này giới thiệu qua, đồ phỏng chế giả Thanh, lúc này ngoại trừ Lý Dương ra, vẫn không có người biết đây là món đồ sứ Ca Diêu thật.

Lý Dương cười, cũng không giải thích, đi thẳng về phía trước.

Chợ bên này không lớn lắm, đi vòng một hồi, gần như đã đi hết, một số tiệm đồ cổ Lý Dương hoàn toàn không vào, sau khi Hà Kiệt hỏi ngựa ba màu cũng không có hứng thú nữa, chỉ theo bên cạnh xem, không chủ động nói gì.

Nhưng ngược lại Sang Dala kịp thời hỏi một số câu, Lý Dương đều giải đáp.

Lúc trưa vui vẻ đi ra ngoài, bọn Lý Dương đi vòng cả khu chợ, kết quả không khác biệt gì mấy với dự đoán của Lý Dương.

Hàng trên vỉa hè, giá bút sơn của An Văn Quân mua là một lậu tốt nhất, cái khác cũng không có gì đáng để loạt vào mắt hắn, trong tiệm đồ cổ có một số bảo bối đáng giá một hai trăm, nhưng đều bày thế này, không có khả năng giá thấp để mua.

Đối với loại đồ này, hứng thú của Lý Dương cũng không đặc biệt lớn, chính hắn cũng có hiệu đồ cổ, không nhất định phải tới đây mua.

Hơn nữa, loại đồ này thật nếu muốn, hắn có thể đến Vinh Bảo Trai mua, ở đó an toàn hơn.

Hắn lại là cố vấn có tiếng tăm ở Vinh Bảo Trai, có phiếu chiết khấu bảy phần ưu đãi, đồ ở Vinh Bảo Trai có chiết khấu trên bảy phần, giá cả không xem là quý nữa.

- Hai cô nàng này chạy đi đâu rồi?

Đi vòng cả buổi trưa, cũng không thấy Hà San San và Vương Giai Gia, chân mày Hà Kiệt bất giác chau lại.

- Cũng may, có Lưu Cương và Hải Đông đi theo cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì?

Lý Dương nhẹ lắc đầu, Hà Kiệt nghỉ ngợi một hồi, cũng gật đầu theo, hai người này đều là bộ đội đặc chủng, trên người còn có vũ khí, có bọn họ theo, ở đây quả thật sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Đi qua khu hàng mỹ nghệ phồn hoa náo nhiệt, mấy người bọn Lý Dương lại tới chợ đồ cổ cửa phố đông, ở đây không có hàng vỉa hè, đều là cửa hiệu, rất nhiều đều có gắn bảng hiệu.

Những cửa hiệu này, diện tích kinh doanh cũng khoảng trên trăm mét vuông, những cửa hiệu lớn thì có diện tích hai ba trăm met vuông thậm chí là hai ba tầng, nếu phố tây chính là khu bình dân của thị trường đồ cổ, thì bên này chính là khu quý tộc.

Cửa hiệu lớn, đồ tất nhiên cũng nhiều, bảo bối tốt cũng không ít.

Tới bên chỗ Hà Kiệt, đám người An Văn Quân đều vui mừng, ngay cả Sang Dala cũng có hứng thú đối với một số đồ cổ của dân tộc thiểu số, còn mua hai cái

Cửa hiệu này cũng không nhỏ, hơi lớn một chút có thể so sánh với tiệm đồ cổ của Lý Dương ở Bắc Kinh, nhưng đồ tốt ở chỗ này không thể so với ở Bắc Kinh, cửa hiệu này có một số đồ thật, nhưng giá cả cũng không thấp, hơn nữa chất lượng so với đồ ở Bắc Kinh tốt hơn nhiều.

Chuyên gia bên này hiểu ít, chất phẩm tương ứng thì biết nhiều một chút, cho dù chính chủ tiệm cố ý, hay là thu được chất phẩm, chất phẩm rất nhiều lại là sự thật.

Có lợi tất có tệ, điều này Lý Dương chỉ là cảm thán, ngược lại không có đặc biệt để ý gì.

- Lý Dương!

Vừa mới ra khỏi hiệu đồ cổ, Lý Dương đang định chuẩn bị gọi điện cho bọn Vương Giai Giai đi ăn trưa, nghe thấy cách đó không xa có tiếng gọi, nhìn theo tiếng gọi đó, bên đó có bốn người đang đi qua.

Đi ở giữa là một ông lão, ông lão này rất cao hứng, cũng rất hưng phấn.

Cánh tay của lão bị một cô bé kéo, cô bé này vừa nhìn thì biết nhỏ tuổi hơn Lý Dương, hai người này Lý Dương không quen, là lão Tần ở Trùng Khánh và cháu gái của lão, người hôm qua kiểm lậu.

Hai người khác, là hai chuyên gia của Trùng Khánh, là đến tham gia hoạt động lần này, Lý Dương thấy qua bọn họ, nhưng vẫn không biết tên của bọn họ.

- Lão Tần, chào ông, hôm nay có thu hoạch gì không?

Lý Dương xoay người đi, lão Tần chính là vị chuyên gia đầu tiên mà hôm nay hắn gặp, hôm nay tất cả các chuyên gia tham gia hoạt động đều chạy ra ngoài, ở đây lại là thành đồ cổ nổi tiếng, gặp được bọn họ cũng không có gì là lạ.

- Chưa có thu hoạch gì, còn các ông?

Lão Tần cười ha hả, nói xong, mắt tự nhiên nhìn vào sau lưng Lý Dương, trên tay Triệu Khuê cầm một cái hộp theo sát Lý Dương, vừa nhìn thì biết là món đồ mới vừa mua hôm nay.

- Chúng tọi, vẫn không tệ!

Lý Dương nhuếch miệng cười rất sâu, món đồ sứ Ca Diêu này thu lại không ít, so với Hán Ngọc hôm qua phải nhiều hơn rất nhiều, đây cũng là món đồ sứ Ca Diêu đầu tiên mà Lý Dương tự mua, tâm tình hắn khá tốt.

- A, có thể để chúng tôi xem thử không?

Nghe Lý Dương nói như vậy, mắt của lão Tần sáng lên, đối với đồ của Lý Dương mua, ngay cả lão cũng rất hiếu kỳ.

Danh tiếng Lý Dương kiểm lậu, lẫn quẩn không ra cái tên.

- Không thành vấn đề, nhưng thời gian không còn sớm, lão Tần vẫn chưa ăn cơm chứ, chi bằng chúng ta qua bên đó ăn đi?

Lý Dương mỉm cười, lần này lão Tần không có cự tuyệt, bọn họ cũng dạo cả buổi trưa, đang chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm, kết quả lúc ra ngoài gặp được Lý Dương.

Cửa phố đông ngoài hiệu đồ cổ cao cấp, còn có một vùng trung tâm thương nghiệp, còn trang hoàng hơn nhà hàng.

Mấy người đi thẳng vào nhà hàng, Hà Kiệt còn gọi điện cho Hà San San, để bọn họ cũng về ăn cơm.

Nhưng Hà San San không đến, buổi trưa này cô ấy mua không ít đồ, nghe Hà Kiệt nói người bên đây có người khác, quay về khách sạn trước, những thứ cô ấy mua chính cô cũng không nắm chắc, trước khi chưa để Lý Dương giám định giúp, cô không muốn để người khác nhìn thấy.

Kỳ thực chính cô ấy cũng hiểu, những thứ mà cô ấy mua, nhất định có không ít là giả.

Giả nhiều, nhưng chỉ cần một món thật là được rồi, có thể kiểm ra đại lậu, có thể bù lại những tổn thất do giả mang lại, đây mới là cách nghĩ thật trong lòng của Hà San San, cô còn tưởng như ngày hôm qua, tiếp tục kiểm ra đại lậu.

- Lý Dương, món đồ này có thể cho chúng tôi xem không?

Ngồi giữa căn phòng, lão Tần vồn vã hỏi, Lý Dương khẽ gật đầu, còn bảo An Văn Quân đem món bảo bối mà cô ấy mua ra, bất luận nói thế này đây cũng là tiểu lậu.

Cách gòi của cái giá bút sơn này cũng khá đơn giản, mở ra rất nhanh, nhìn thấy cái giá bút sơn, lão Tần và mấy người bên cạnh đều khẽ gật đầu.

Giá bút sơn giữa đời Thanh, món đồ không xem là đặc biệt tốt, nhưng cũng đáng giá mấy chục ngàn, đồ cổ giá trị, người thích dụng cụ văn phòng đặt một chiếc lên bàn, cũng rất hay.

Món đồ này, mọi người đều xem lướt qua, không có đặc biệt chú ý, ánh mắt của mấy người lão Tần đều tập trung vào tay của Lý Dương.

Chầm chậm, Lý Dương đem cái bình Ca Diêu đó ra, vừa nhìn thấy, lão Tần nhìn thẳng vào.

- Các người làm gì, ta không bán các người muốn cướp à!

Lão Tần vừa đứng dậy, bên ngoài có một âm thanh hỗn tạp truyền lại, còn có tiếng la hét của một người, giọng rất lớn, ngay cả bọn người Lý Dương cũng nghe thấy.

- Chúng ta đã ký hợp đồng, đừng nói cướp gì, giấy trắng mực đen chính là chứng cứ, cho ngươi mười ngàn đã là tốt rồi, ngươi còn muốn gì? Chọc giận chúng tôi, ngươi không chỉ có mười ngàn đồng đó đâu!

Bên ngoài lại truyền đến một hồi âm thanh, âm thanh lần này không nhỏ, ngay sau đó có người la hét giận dữ và có tiếng cãi nhau.

- Cao Phong, anh đi xem thử đi!

Hà Kiệt nhăn mày lại, thấp giọng nói với đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh, Cao Phong nghe xong, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng ồn ào của bọn họ không chỉ làm kinh động bàn của Lý Dương, mấy phòng bên cạnh cũng có người chạy ra xem náo nhiệt, lúc Cao Phong chạy ra, đúng lúc nhìn thấy mấy người đang ngăn cản người đàng ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, người đàn ông đó còn ôm một cái giỏ, liều mạng giãy giụa.

Đi ra ngoài xem một hồi, Cao Phong liền quay trở lại, chuyện bên ngoài không liên quan đến bọ họ, bảo vệ của khách sạn cũng chạy qua, không lâu tranh chấp này được dàn xếp xong.

Cao Phong vừa muốn nói, ngồi bên cạnh Lý Dương, đứng mạnh dậy.

Y quay đầu lại, há to miệng nhìn ra cửa, người bên ngoài nếu có thể nhìn thấy qua bức tường, nhất định sẽ phát hiện, lúc này Lý Dương đang đứng ở đó, đứng một nơi chăm chú quan sát, vào vái giỏ sách trên tay người đàn ông trung niên đang đứng bên ngoài đó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)