Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0860

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0860: Tùy Hầu Châu Hòa Bích
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Sân bay Minh Dương.

Bên trong đang dừng lại mấy chiếc xe hơi, trong đó một chiếc xe có 2 ông lão đang ngồi, hai ông lão có vẻ thực bình tĩnh, nhưng trong lòng đang lo lắng chờ đợi.

Bọn hắn chờ máy bay hạ cánh, đã chờ vài giờ liền.

- Thủ trưởng, đến rồi!

Một người trẻ tuổi bước nhanh đi đến trước cửa kính xe, nhỏ giọng nói một câu, trong xe hai vị bô lão đều nhìn hướng ra phía ngoài, cùng nhau đi ra.

Hai vị này, một vị trong đó chính là Hà lão, tự mình đến đón Lý Dương.

- Được!

Nhìn thấy máy bay dần dần hiện ra trong tầm nhìn, Hà lão mỉm cười gật đầu, liền đi xuống xe. Năm đó nhận Lý Dương làm đồ đệ, cho tới nay Hà lão đều cho rằng là lựa chọn chính xác nhất, đây cũng là kiêu ngạo lớn nhất của ông.

Hà Lão gia tin tưởng, cho dù tương lai trăm năm, ngàn năm sau, mọi người nhắc tới ông, đồng thời sẽ có một sự hâm mộ và ghen tị, thành tựu của Lý Dương, ông đã nhìn ra rồi.

Tương lai Lý Dương, tuyệt đối mạnh hơn nhiều nếu so với chính ông, hơn nữa không chỉ ở một lĩnh vực, một vùng đất.

Thật giống như người bên cạnh ông, khi nhìn ông, luôn mất tự nhiên mang theo một chút ghen tị.

Máy bay chậm rãi hạ xuống, dưới sự bảo vệ của cảnh vệ viên, Hà lão đi vài bước về phía trước.

Máy bay đến Minh Dương an toàn, cũng có nghĩa Lý Dương hoàn thành chuyện đem đồ vật trở về, một chuyến đi ra ngoài này của Lý Dương, vốn là đi Bình Châu, tiếp đó là Vân Nam, sau là Myanmar, thời gian tổng cộng gần một tháng.

Thời gian tuy lâu, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, vô luận là ở Bình Châu, hay là Vân Nam, Lý Dương đều có được bảo bối không tồi.

Nhưng thu hoạch lớn nhất, vẫn là hành trình ở Myanmar, một chuyến đi kinh điển, khiến Lý Dương kiếm được Phỉ Thúy cao cấp giá trị đến hai tỉ nhân dân tệ, tìm kiếm được 1 bảo bối, để cho hắn mang về hai món bảo bối của Trung Hoa rất quan trọng.

Máy bay ngừng lại, cửa cabin chậm rãi mở ra.

Hà Lão gia đi về phía trước ngẩng đầu, rất nhanh, thân ảnh quen thuộc kia đã hiện ra trước mắt, khóe miệng Hà lão gia nhếch lên và 1 nụ cười khoái trá hiện ra.

Từ trên máy bay, người đầu tiên xuống dưới, chính là Lý Dương.

Máy bay chuyên cơ này tính năng rất được, ngồi ở trong đó thực thoải mái, ở trên máy bay Lý Dương không trao đổi cùng mọi người nhiều, cố nghỉ ngơi, còn Bạch Minh và mọi người hàn huyên không ít.

Bọn hắn nói chuyện nhiều nhất chính là về Lý Dương, Bạch Minh đem chuyện Lý Dương ở Canada trở về nói ra toàn bộ.

Bạch Minh giảng giải vô cùng sinh động, đặc biệt là về ngọc bài Tử Cương Huyễn, Tùy Hầu Châu hắn cũng biết, nhưng cũng chưa thấy qua, liền nói vô cùng ít.

Dù là như thế, cũng làm cho Lâm Lang và Hawes tư tiên sinh sửng sốt, bọn họ cũng không biết những việc này.

Nhưng Lâm Lang sớm đã biết, Trần Vô Cực đã trở thành một đại tông sư giới chạm ngọc, Lý Dương cũng được Trần Vô Cực thu làm môn đệ, là đại đệ tử Khai Sơn, lần này tới gặp Lý Dương, cũng có cơ hội xây dựng quan hệ với Trần Vô Cực.

Châu báu Lâm Thị, nếu có thể mua sắm được những tác phẩm của Trần Vô Cực, nội lực ảnh hưởng cũng sẽ tự nhiên gia tăng.

Một đại tông sư, với đại sư, tuyệt đối là hai loại khái niệm bất đồng.

Đây cũng là lý do Lâm Lang vứt bỏ mọi chuyện ở Canada, kiên trì đích thân đến Myanmar tìm kiếm Lý Dương, bất cứ chuyện gì, Lâm Lang cũng đều tìm hiểu được trong máy bay.

- Lão gia, sao người cũng đến nơi này?

Lý Dương đi ra khỏi máy bay, đột nhiên kêu một tiếng, bước nhanh đi xuống dưới, phía sau hắn Vương Giai Giai cũng đi theo, chẳng ai ngờ rằng Hà lão gia lại ở sân bay, Hà lão gia đã mười mấy năm không tự mình đến sân bay đón người.

- Ta ở nhà không có việc gì, đến đây trước!

Hà lão cười lớn một tiếng, trong tiếng cười mang sự vui mừng, Lý Dương bước nhanh đi đến trước mặt lão gia, lại kinh ngạc nhìn ông lão bên cạnh ông.

- Hoàng viện trưởng, chào ngài!

Người đi cùng Hà lão gia chính là Hoàng viện trưởng ở Cố Cung, Lý Dương không nghĩ tới lão tiền bối này cũng tới, điều này làm cho trong lòng hắn có một tia cảnh giác, hôm nay hắn mang theo hai món bảo bối về, với tính cách vị lão tiền bối này chính là muốn nhìn thấy đồ.

- Hoàng viện trưởng gần đây không có việc gì, đúng lúc đi công tác đến Trịnh Châu, đi cùng ta ra đây!

Hà Lão gia mỉm cười nói một câu, ông nói lời này kỳ thật cũng là giải thích cho Lý Dương, Hoàng viện trưởng ở đây thuần túy là trùng hợp, khiến Lý Dương yên tâm.

Hoàng viện trưởng cũng bắt chuyện cùng Lý Dương, vừa nói một câu, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời, kinh ngạc nhìn một người trên máy bay đi xuống.

- Hawes tư tiên sinh, ngài cũng ở đây?

Hoàng viện trưởng còn đi vài bước về phía trước, đứng dưới cầu thang đợi Hawes tiên sinh.

Hawes tiên sinh và Hoàng viện trưởng là người quen cũ, hắn ở Mĩ có lực ảnh hưởng lớn, cũng không kém ảnh hưởng của Hoàng viện trưởng ở Trung Quốc, Hoàng viện trưởng nếu không có chức vụ cao trong Cố Cung, có lẽ còn kém Hawes tiên sinh.

- Hoàng viện trưởng, ngài khỏe chứ, tôi theo chân Lý Dương tiên sinh mà!

Hawes tiên sinh mang trên mặt nụ cười khoái trá, ở trên máy bay ông cũng có trao đổi với Lâm Lang và Bạch Minh bọn họ, lại nghe rất nhiều chuyện về Lý Dương, có rất nhiều chuyện, đều là lần đầu tiên ông ta nghe nói.

Mà trong mắt ông ta, Lý Dương cũng càng ngày càng thần bí, cũng làm cho ông càng ngày càng hiếu kỳ.

- Lý Dương?

Hoàng viện trưởng như có suy nghĩ gì, nhẹ nhàng gật đầu.

- Đúng rồi, Lý Dương, cậu ấy là một thanh niên thần kỳ!

Hawes tiên sinh ra sức gật đầu, chuyện về Lý Dương được biết đến càng nhiều, ý tưởng đi tìm Lý Dương trong lòng ông cũng lại càng nặng, hiện tại ông càng thêm chắc ở lại Trung Quốc, tạm thời sẽ không trở về.

- Vâng, thật sự cậu ta rất thần kỳ!

Hoàng viện trưởng mỉm cười gật đầu, Hawes tiên sinh nói những lời này ông ta rất đồng ý, đối với Lý Dương, cũng chỉ có thể dùng từ thần kỳ để hình dung.

Lưu Cương và mấy người vệ sĩ bắt đầu khiêng đồ xuống từ máy bay, Hà lão gia mang đến một chiếc xe vận tải, có thể xếp những thùng này, thùng thực bình thường, người không biết rất khó tưởng tượng trong này đều là bảo bối vô giá.

Thấy nhiều thùng lớn như vậy, Hoàng viện trưởng cũng có chút kinh ngạc, hắn đã biết tin tức về Tùy Hầu Châu và Lan Đình Tự, nhưng cũng không biết rõ mọi chuyện.

Thùng được dọn sạch, đoàn người lên xe, rất nhanh rời khỏi sân bay.

Đoàn xe chạy đến biệt thự, xuống xe thấy cảnh tượng quen thuộc, trong lòng Lý Dương lại dâng lên chút cảm thán, hiện tại thời gian hắn ở nhà càng ngày càng ít, không như trước kia mới bái sư. Khi đó không có việc gì có thể đi theo Hà lão gia học tập được nhiều, sau đó còn có thể đón cha mẹ đến nơi này, cùng chung vui.

Hiện tại hắn coi như là công thành danh toại, danh tính của mình nổi như cồn, nhưng cũng mất đi rất nhiều thứ, đây cũng là một sự bất đắc dĩ, một sự bất lực không thể làm khác được.

Cũng may Lý Dương tuổi trẻ, hắn còn có nhiều thời gian đến thay đổi tất cả chuyện này.

- Lý lão đệ, đều là người một nhà, hãy lấy đồ ra đi!

Vừa mới vào phòng khách, mông còn chưa đặt xuống, Bạch Minh liền vội vàng nói, mọi người hơi sửng sờ, lập tức cùng nhau nở nụ cười.

Tính nôn nóng của Bạch Minh, kỳ thật người trong hội chê cười không ít, tất cả mọi người quen biết hắn, cũng không ai để ý.

Lý Dương cười khổ lắc đầu:

- Anh Bạch, tôi lập tức lấy ra đây, anh có thể đừng quá nóng như vậy không?

- Điều này có thể không vội sao, đây chính là Tùy Hầu Châu!

Bạch Minh lập tức chen một câu, nhưng vẫn ngồi xuống, Lý Dương bảo Lưu Cương đem rương nhỏ lấy ra, lại bảo cảnh vệ viên của Hà lão gia đóng cửa sổ, tắt đèn.

Tùy Hầu Châu, bản thân chính là một viên Dạ Minh Châu thật lớn, trong hoàn cảnh mờ tối mà xem là rất tốt.

Bạch Minh, Mao lão, Thái lão sư bọn họ đều ngồi thẳng người, trừng mắt to nhìn thùng trên tay Lưu Cương, tim đập nhanh hơn không ít.

Tùy Hầu Châu Hòa Bích, trong lịch sử Trung Quốc là hai bảo bối từ ngọc có danh khí nhất, cũng là đại biểu trong đó.

Hiện tại Hoà Thị Bích đã hiện thế, nó được làm thành ngọc tỷ truyền quốc, tuy nói ngọc truyền quốc bị quốc gia ẩn giấu vài thập niên, nhưng hiện nay đã đem ra, còn tiến hành triển lãm trước mặt dân chúng cả nước. Những người từng thấy qua ngọc tỷ truyền quốc, đều khen không dứt miệng.

Còn một món đồ khác chính là Tùy Hầu Châu, hiện tại cũng được Lý Dương từ nước ngoài xa ngàn dặm tìm trở về, vừa nghĩ tới sẽ thấy là một món đồ như vậy, cho dù là tim Hà lão hay Hoàng viện trưởng cũng có chút đập nhanh hơn.

Cửa sổ, của chính đều đóng vô cùng kín, Lưu Cương chậm rãi mở thùng ra.

Bạch Minh vội đứng lên, mắt còn trừng thật to.

Chờ thấy rõ ràng những thứ bên trong thùng rồi, Bạch Minh lại ngồi xuống, bên trong cái thùng này lại vẫn còn một cái rương nhỏ càng thêm tinh xảo.

Thấy như vậy, đừng nói Bạch Minh, chính là Hà lão bọn họ đều có chút sững sờ, chẳng ai ngờ rằng bên trong còn có một lớp đóng gói.

- Một cái rương cảm giác không đáng tin, liền cho thêm một cái!

Lý Dương cười một tiếng, bên trong thùng là thứ dùng từ trước, vốn là để chứa đựng Phỉ Thúy cao cấp nhất, có Tùy Hầu Châu, Lý Dương liền đem cái thùng tốt nhất này đến đạt bảo bối này.

Từ điểm này cũng đó có thể thấy được, vị trí của Tùy Hầu Châu ở trong lòng hắn.

- Chúng ta đã biết rồi, nhanh lên, bỏ ra đi!

Bạch Minh lại nói một tiếng, khúc nhạc đệm này cũng làm cho căng thẳng của mọi người biến đi không ít, nhưng sự chờ đợi trong lòng mọi người cũng càng lớn.

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, Lưu Cương lấp tức mở rương.

Rương vừa được mở ra, một ánh sáng dịu dàng liền từ trong rương xông ra, lúc này đây, không chỉ có Bạch Minh đứng lên, Hà lão, Hoàng viện trưởng, Hawes tiên sinh, Lâm Lang cùng với Mao lão bọn họ đều đứng lên.

Toàn bộ những người thấy trân châu, đều ngơ ngác đứng ở đó, phản ứng của bọn họ và Lý Dương khi lần đầu tiên nhìn thấy Tùy Hầu Châu cũng không khác là bao.

Lưu Cương cẩn thận đem Tùy Hầu Châu từ trong rương ra, để trên giá gỗ ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị.

Tùy Hầu Châu chỉ lớn hơn so với trứng ngỗng một chút, quanh thân tản ra ánh sáng dịu dàng, xuyên thấu qua tấng ánh sáng, tựa hồ có thể thấy một vài hình ảnh mặt ngoài Bảo Châu lưu động.

Những hình ảnh đó, có đôi khi thấy giống như là ngân hà, có đôi khi lại cảm thấy như là rồng bay tiên hạc trong không trung.

Mỗi lần xem, cảm giác đều không giống nhau.

Đây thật ra chính là ánh huỳnh quang mặt ngoài Bảo Châu tạo ra, ánh huỳnh quang này khi chảy xuôi, tự nhiên có thể hình thành một số hình ảnh, nhìn thấy thần kỳ như thế, óc tưởng tượng của mọi người sẽ tự động mở ra, cảm giác khác nhau.

Trong phòng khách khá tối, rất nhanh bị ánh sáng bạch quang bao phủ toàn bộ, một viên trân châu, nho nhỏ phát ra ánh sáng đã nhiều như vậy, chiếu sáng khắp mọi nơi, mấu chốt nhất chính là, còn làm cho người ta không có cảm giác chói mắt, chỉ điểm này liền có thể nói là thần kỳ.

- Tùy Hầu Châu, đây mới thực là bảo bối Tùy Hầu Châu!

Hoàng viện trưởng kêu nhỏ một tiếng, ánh mắt của ông ta còn đăm đăm, không nhịn được đi về phía trước từng bước.

Tận mắt nhìn thấy hạt châu này, người ta sẽ không hoài nghi thân phận của nó nữa, cũng chỉ có Tùy Hầu Châu trong truyền thuyết mới có thể có công hiệu thần kỳ như vậy, vô luận là chính sử hay là dã sử cũng đã có ghi lại, bản thân Tùy Hầu Châu chính là viên Dạ Minh Châu.

Đây mới thực là Dạ Minh Châu, tuyệt đối không phải cái loại hấp thu nguồn sáng rồi phát sáng, nên nó mới có thể phát ra bạch quang như Dạ Minh Châu này.

- Tùy Hầu Châu Hòa Bích, Tùy Hầu Châu và cả Hoà Thị Bích trước kia!

Bạch Minh rất cảm khái nói một câu, Mao lão và Thái lão im lặng, lặng lẽ gật đầu.

Hoà Thị Bích sở dĩ nổi danh như vậy, ngoài chuyện được lên sách giáo khoa còn do nó được coi là ngọc tỷ truyền quốc, ở thời kì Chiến Quốc, hai món bảo bối này đều là nổi danh như nhau.

Thậm chí, mọi người theo đuổi Tùy Hầu Châu, còn trước cả Hoà Thị Bích.

- Đẹp, thật sự rất đẹp!

Hawes tiên sinh cũng lớn tiếng cảm thán, chuyện về Tùy Hầu Châu hắn có biết, thật không nghĩ Tùy Hầu Châu trong hiện thực, so với trong truyền thuyết còn tuyệt hơn, còn đẹp hơn nhiều.

Lần này hắn đến Trung Quốc quả không uổng, nơi này có không gian văn minh năm nghìn năm, cũng là nơi duy nhất tồn tại văn minh nhiều quốc gia cổ, cũng chỉ có ở đây, mới xuất hiện nhiều bảo bối như vậy, bảo bối thần kỳ như vậy.

Lâm Lang nhẹ thở ra, xoay người lại, hỏi Lý Dương:

- Tùy Hầu Châu mà cậu cũng có thể tìm được, Lý Dương, còn có thứ gì mà cậu không thể có được không?

Lời của hắn, khiến mọi người chung quanh cũng đều nhìn về Lý Dương.

Mọi người rất đồng tình đối với những lời của Lâm Lang, bát Trường Sinh, kiếm Trậm Lô, bình Tiên âm, Thủy Trung họa... không ít món quốc bảo thần khí đã rơi vào tay Lý Dương, hiện giờ lại có thêm Tùy Hầu Châu này, thần khí cấp quốc bảo trên tay Lý Dương, đã nhiều hơn so với Cố Cung.

Hoàng viện trưởng cũng nhìn thoáng qua Lý Dương, trong lòng khe khẽ thở dài.

Đối với vạn may của Lý Dương, trong lòng ông ta cũng ghen tị phát điên, nhưng càng ghen tị hơn chính là Hà lão, mỗi lần thấy Hà lão thỏa mãn tươi cười, hắn đều nghĩ, vì cái gì mình không gặp được một người đệ tử giống như Lý Dương đây.

Đối với người già như bọn họ mà nói, tìm được người truyền thừa so với có được bảo bối tốt còn quan trọng hơn.

Mọi người chỉ nhìn Lý Dương một cái, lại quay sang thưởng thức tiử mỉ Tùy Hầu Châu, đây là một chí bảo thiên địa, chí bảo thiên địa như vậy rất hiếm thấy, càng khó có được, có thể xem nhiều một chút, thì sẽ xem nhiều một chút.

Cho đến nay, bảo bối thiên nhiên trên tay Lý Dương đều rất ít, có thể so sánh với Tùy Hầu Châu lại càng không cần nói.

- Lý Dương, hãy cất Tùy Hầu Châu đi đã.

Lão gia nhẹ giọng nói một câu, khi nói lời này, trong lòng ông lại kích động hơn.

Tin tức Lý Dương sớm có được Tùy Hầu Châu, điểm ấy ông biết, ngày Thanh Mộc Vị Ương đặc biệt đến Minh Dương mà nói, chính là đem tin tức này tới.

Nhưng ông cũng nghĩ đây chỉ là một tin tức hư vô mờ mịt, nhưng thật không ngờ, Lý Dương dựa vào một tin tức như vậy, thật sự đem được Tùy Hầu Châu trở về.

Đối với vận may của Lý Dương, Hà lão gia đã thật sự không đánh giá được.

Đương nhiên, đây đều là vì mọi người không biết Lý Dương có được năng lực đặc thù, Lý Dương không có năng lực đặc thù, đừng nói những bảo bối này, trước đó rất nhiều bảo bối cũng không thể rơi vào trong tay hắn. ,

Đặc biệt là Tùy Hầu Châu, vô luận là mật tín của Lục Minh, hay là huyệt hoàng đế Đại Lý ... đều không thể phát hiện nếu không có năng lực đặc thù của Lý Dương.

Không có năng lực đặc thù, Lý Dương sẽ không nhìn thấy mật tín, cũng sẽ không biết địa điểm cụ thể của huyệt.

Không có đặc thù năng lực, Lý Dương cũng không thể tìm được huyệt bị vùi lấp ở Nhất Tuyến Thiên kia.

Còn có cái hộp chụp hình mười hai con giáp trước đó, đó cũng là do năng lực đặc thù mới phát hiện được, không có cái chìa khóa kia, muốn mở được huyệt đạo đó ra chính là chuyện không dễ dàng.

Tất cả chuyện này, đều là năng lực đặc thù thần bí kia mang đến, nhưng bí mật này chỉ có mình Lý Dương hưởng, hắn không có thể, cũng không có cách nào nói cho người khác biết.

Lý Dương đi lên trước, chậm rãi đem cất Tùy Hầu Châu, Lưu Cương chạy tới bật đèn, kéo rèm, mọi người đều đã thấy Tùy Hầu Châu, còn có bảo bối khác chờ lấy ra nữa.

- Cất đi nhanh như vậy sao?

Bạch Minh quệt mũi, rất nhỏ giọng nói một tiếng, hắn còn chưa thấy xem đủ.

Mao lão, Thái lão cũng vậy, ngay cả Lâm Lang cũng có chút tiếc nuối, quá là nhanh, chưa xem đã mắt đồ vật đó liền bị cất đi mất.

Đáng tiếc đây là Hà lão nhắc, bọn họ cho dù còn muốn xem, lúc này cũng sẽ không người nào dám chủ động nói ra.

-nLý Dương, có phải thật không?

Hoàng viện trưởng đột nhiên hỏi một câu, hắn cũng có vẻ sốt ruột, Bạch Minh và Mao lão nhìn nhau, tất cả đều không hiểu được Hoàng viện trưởng đang hỏi cái gì.

Chỉ có Lý Dương bọn họ mới biết được, Hoàng viện trưởng lần này nhắc đến chính là Lan Đình Tự.

Bởi vì Bạch Minh sốt ruột, khi ở trang viện của Tang Đạt Lạp ở Myanmar, Lý Dương cũng không nói ra bảo bối này, cho đến hiện tại, bọn họ còn không biết tấm thiệp đệ nhất thiên hạ này đã đến tay Lý Dương.

Món bảo bối này, cũng là cùng bọn họ bay về Trung Quốc, bây giờ đang ở chung quanh bọn họ.

- Thật!

Lý Dương gật đầu, nếu tám thiệp này là giả, thật không dám tưởng tượng cái là thật kia sẽ là cái dạng gì, huống hồ cả tấm thiệp đã hoàn toàn khắc họa được quan niệm nghệ thuật, lại có thêm vòng sáng trong hình ảnh lập thể, Lý Dương hoàn toàn có thể kết luận, đây là chính phẩm.

- Hoàng viện trưởng, mọi người nói cái gì là thật?

Bạch Minh đang muốn đặt câu hỏi, Lâm Lang lại nhanh hơn so với hắn một bước, Lâm Lang và Hoàng viện trưởng quan hệ gần hơn một chút.

- Các cậu không biết?

Lần này là Hoàng viện trưởng kinh ngạc.

Ngay từ đầu, chính là Bạch Minh vội vàng kêu Lý Dương lấy ra Từ Hầu Châu, bọn hắn lại cùng Lý Dương từ Myanmar trở về Trung Quốc, về lý thì nên biết rõ hơn so với mình mới đúng.

- Là do tôi không nói rõ trước!

Lý Dương vội vàng đứng ra giải thích, hiểu lầm này mà không giải thích, e rằng Bạch Minh và Lâm Lang sẽ càng mơ hồ.

Giải thích vô cùng mau chóng, khi Lưu Cương lấy ra cái rương có chứa Lan Đình Tự ra, Lý Dương đã nói một lần những chuyện cần thiết, khiến Bạch Minh bọn họ hiểu được đầu đuôi.

Nghe rõ rồi, Bạch Minh và Lâm Lang bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau.

Một cái Từ Hầu Châu đã đủ cho bọn hắn khiếp sợ, chẳng ai ngờ rằng, Lý Dương không chỉ có tìm về Từ Hầu Châu, còn mang về Lan Đình Tự, Lan Đình Tự chính là bức thư pháp đệ nhất Trung Quốc.

Là một bảo bối cổ kim nội ngoại quốc đều thừa nhận.

Lúc này, trong lòng của bọn họ ngoài rung động, đã không còn ý nghĩ khác, cho dù là Bạch Minh, hiện tại cũng không còn thúc giục Lý Dương.

Cái rương chậm rãi mở ra, Lý Dương từ bên trong lấy ra cuốn tranh, Lưu Cương, Triệu Vĩnh bọn họ đều lui về sau, tấm tranh này có một lực hấp dẫn thiên nhiên, xem quá gần, thực dễ dàng bị mất hồn.

Ở trong này không có nguy hiểm, nhưng lơ đễnh tức là không làm tròn bổn phận.

Hà lão, Hoàng viện trưởng, Lâm Lang bọn họ đều đi về phía trước từng bước, Hawes tiên sinh cũng không ngoại lệ, Hawes tiên sinh là người ngoại quốc, nghiên cứu đối với thư pháp Trung Quốc cũng không nhiều, nhưng không có nghĩa ông chưa từng thấy qua.

- Đại đạo vạn thiên, thù lộ đồng quy.

(Đường rộng rãi hàng vạn hàng nghìn, thù lộ đồng quy)

Những chữ xem thật khó hiểu, nhưng có thể thưởng thức tài nghệ viết, viết chữ rất tốt, quả là tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng.

Mắt nhìn mọi người, Lý Dương chậm rãi mở bức tranh này ra, khi mở xong, hắn cũng đứng ở bên bức tranh này, lại thưởng thức.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)