← Ch.0915 | Ch.0917 → |
- Đúng rồi, Lý Dương, mấy ngày này anh cần phải chú ý nhiều.
Tiễn Kim Khắc Thành đi rồi, đầu tiên Lâm Lang nghiêm túc nói với Lý Dương một câu.
Lý Dương giật mình, sau đó nhẹ lắc đầu, không nói gì.
Lâm Lang có chút qua lại với người Hàn Quốc, đối với những người ở đây rõ hơn Lý Dương rất nhiều, người bình thường sẽ không làm ra chuyện đặc biệt, nhưng lại có một số người lại làm ra chuyện bất ngờ.
Có một số người điên cuồng có thể vì lợi ích chuyện gì cũng dám làm, Cụ Đông Thành chính là người này, Lý Dương biết đều này, cho nên hiểu ý của Lâm Lang.
Ngoài ra, Cụ Đông Thành luôn ở trong nhà chờ tin chân mày y nhăn tụ lại.
Y đã nhận được tin tức mới nhất Kim Khắc Thành, Lý Dương từ chối đề nghị của bọn họ, đồng thời tỏ ý, ba ngày sau hoạt động kết thúc sẽ về nước.
Nếu Lý Dương thật muốn về nước, thì chứng tỏ phán đoán trước đây của y là sai, Lý Dương không hề xem trọng kiếm Truy Tinh, nếu thật như vậy, muốn lấy lại kiếm Tân La, càng thêm khó.
- Xem ra, chỉ có thể thực hiện phương án số hai.
Cụ Đông Thành khẽ thở dài, y cuối đầu nhìn tấm hình đặt ở trên bàn, tấm hình của kiếm Tân La chụp ở Trung Quốc, trong mắt không ngừng lóe ra sự tham lam và hưng phấn.
Buổi sáng ngày thứ hai, các đài truyền hình Hàn Quốc bắt đầu phát sóng tin tức mới nhất.
Đại sư kiểm định năm lão tiền bối nổi tiếng nhất Hàn Quốc đều đến Trung Quốc. Sau khi năm người trở về, cùng nhận định kiếm xuất hiện ở Trung Quốc chính là bảo kiếm Tân La, là chí bảo quốc gia bọn họ đánh mất hơn ngàn năm, chính là quốc bảo của Hàn Quốc.
Bảo kiếm Tân La, ngọc tỷ Tân La, hai món bảo bối này chính là tượng trưng cho toàn thể Hàn Quốc.
Nghe nói, hai món bảo bối này còn là thời kỳ viễn cổ, bảo vật nổi tiếng nhất bán đảo Triều Tiên do quốc vương Đàn Quân ban tặng, ông là một vị đế vương thời viễn cổ của Hàn Quốc. Nghe nói vị đế vương này sống đến năm 1908, sau cùng còn trở thành đại thần của Triều Tiên.
Một câu chuyện truyền thuyết hoang đường không thể chịu nỗi như vậy, lại được người Hàn Quốc cho là thật.
Quá đáng nhất là, trên lịch sử thế giới đều không có ghi chép, chỉ do một người ở bán đảo Triều Tiên truyền lại, một người tồn tại trong một câu chuyện thần thoại, cuối cùng được người Hàn Quốc vào vào trong sách lịch sử.
Hơn nữa còn viết vào trong sách giáo khoa lịch sử với mỹ danh là đề cao lòng yêu nước.
Một người sống đến hơn ngàn năm, một quốc vuông có hơn một ngàn năm trăm năm, nói ra dù sao có người tin chuyện như vậy nghiêm túc viết trong sách giáo khoa, làm giáo dục lịch sử, thật không biết người Hàn Quốc nghĩ thế nào.
Nếu thật như vậy, sách lịch sử ở trường học trong nước viết, Tôn Ngộ Không thật xuất hiện, con khỉ này cũng là thần rồi, đang ở trên trời nhìn mọi người.
Loại chuyện hoang đường thế này, không chừng cũng chỉ có xảy ra ở Hàn Quốc.
Nhưng cái này cũng nói rõ, địa vị của Đàn Quân trong lòng người Hàn Quốc vương triều Tân La năm đó. Vì để củng cố địa vị, cũng từng nghe nói qua chúng là lâu chủ của Đàn Quân chỉ định, bảo kiếm Tân La và ngọc tỷ Tân La đều là Đàn Quân tặng
Bảo kiếm trên tay Lý Dương, trên mặt có mấy chữ cổ do Đàn Quân khắc.
Chỉ là bảo kiếm Tân La này rốt cuộc có phải là do Đàn Quân tặng không không có ai giải thích rõ, nhưng bọn Lý Dương đều tin, người Hàn Quốc nhất định sẽ một mực khăng khăng cho rằng thanh kiếm này chính là do Đàn Quân ban tặng, với chứng minh Đàn Quân xuất hiện trong lịch sử.
Chỉ là chuyện có lợi cho bọn họ, bọn họ nói gì cũng dám làm.
Điều này Lý Dương lại sớm có cơ hội, mấy năm trước có nghe nói qua, chỉ là bọn họ không ngờ rằng, không có bọn họ không làm được, danh nhân trên lịch sử, bất luận trong nước hay là người nước ngoài rất nhiều người đều bị nói thành người Hàn Quốc
Đây chính là tiền kế của bọn họ.
Bảo kiếm Tân La trở thành tin tức thật sự lưu truyền đến đời sau, đối với cả Hàn Quốc có thể nói là một chấn động cực lớn.
Tranh luận trước đó giờ phút này đã không còn ý nghĩa, năm vị chuyên gia ở Hàn Quốc có uy vọng rất cao, thậm chí là giáo sư khách mời của rất nhiều trường đại học.
Sách của bọn họ muốn cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Năm vị chuyên gia này cùng giám định, không ai có nghi ngờ, mấy chuyên gia nhỏ trước kia, lúc này cũng ngậm miệng lại không có nói gì.
Chất vấn năm vị chuyên gia kiểm định này, có thể nhất thời lấy được lòng của mọi người, nhưng sau đó bọn họ cũng không cần phải làm loạn.
Mấy lão tiền bối bọn họ, tuyệt đối có thể phóng sát bất cứ ai.
Người có phản ứng nhanh, cũng nói kêu chính phủ thu lại món bảo bối này, bất luận thế nào cũng lấy lại, đây là tượng trung tinh thân của Hàn Quốc, không thể thất lạc bên ngoài.
Người phản ứng nhanh hơn, bắt đầu tổ chức người tới trước cửa các thành phố chính phủ ra yêu cầu, một số người còn còn cầm bức tranh có kiếm Tân La, lớn tiếng đòi lấy lại quốc bảo.
Chỉ nữa ngày, trước cửa của cách thành phố chính phủ Hàn Quốc đều xảy ra trình trạng trên, nhiều nhất có trên trăm người, ít nhất có hai ba chục người, rất nhiều đài truyên hình còn theo dõi đưa tin.
Xem tin tức TV, Lý Dương cũng rất kinh ngạc.
Thanh kiếm này chỉ xuất hiện ở Trung Quốc, lại gây ra kích động lớn như vậy, nếu xuất hiện ở Hàn Quốc, những người này cũng không phát điên. Lúc đó, hắn muốn đem thanh kiếm này về, tuyệt đối là chuyện không thể.
E rằng sau khi xuất hiện, người của chính phủ sẽ lập tức tới tận cửa, thanh kiếm này ở trong tay Lý Dương cũng không biết được bao lâu.
Cho dù như vậy, lúc chiều người của chính phủ Hàn Quốc còn tìm đến Lý Dương, đưa ra yêu cầu lấy lại bảo kiếm Tân La, còn nói cái gì giao tình hai nước Trung Hàn tốt thế nào, vì hữu nghị lâu dài của hai nước, tự mình đem bảo kiếm quyên tặng cho Hàn Quốc mới đúng.
Đối mặt với người vô liêm sĩ thế này, ngay cả Lý Dương cũng mệt, trực tiếp "mời" ra ngoài.
Quyên tặng, những người Hàn Quốc này còn dám nghĩ, cho dù người ngu ngốc cũng không nghĩ ra đạo lý này, muốn lấy lại bảo kiếm trên tay của Lý Dương mà không bỏ ra cái gì, bọn họ thật là cho rằng Lý Dương là kẻ ngốc.
Lúc này, cuối cùng Lý Dương cũng hiểu, tại sao Lâm Lang không cho quản lý Ngô nhìn thấy bảo kiếm này, tại sao đề nghị đem bảo kiếm này về nước trước.
Lo lắng của y là đúng, Lý Dương thật là đánh giá thấp lòng vô liêm sỉ của những người này.
Liên tục hai ngày, đều không người có người ra yêu cầu, sau hai lần chính phủ Hàn Quốc tiếp xúc với Lý Dương, cuối cùng thông qua bộ ngoại giao đưa ra thỉnh cầu với chính phủ Trung Quốc.
Một quốc gia, thông qua bộ ngoại giao đi đàm phán vật phẩm cá nhân của một công dân nước ngoài, còn nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, quan viên trong nước nhận được tờ báo cáo ngoại giao này đều có cảm giác dỡ khóc dỡ cười.
Nếu thật như vậy, đột nhiên có một nước đưa ra một yêu cầu đối với bộ ngoại giao nước Mỹ, kỹ thuật công ty Apple của các bạn thật sự rất tốt, nước chúng tôi cũng cần, nhường nó cho chúng tôi một phần đi.
Cái ví dụ này có chút khoa trương, nhưng đạo lý là như vậy. Chính phủ nào, hết cách cũng không thể chấp nhận cách làm này.
Nhiều nhất là giúp bọn họ phối hợp một chút, dù sao đây cũng là đồ cá nhân.
Bộ ngoại giao cũng làm như vậy, chỉ là kết quả phối hợp có thể làm Hàn Quốc hài lòng không, cái này không ai dám bảo đảm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hoạt động nhàm chán này cuối cùng cũng kết thúc rồi, vì chuyện bảo kiếm Tân La xuất thế, hơn nữa ngôn luận lệch lạc của một số chuyên gia, làm hoạt động lần này trở nên vô cùng vô vị.
Một số chuyên gia nước ngoài đến tham gia hoạt động, ít nhất đi được nữa chặn đường thì có lý do bỏ đi.
Cuối cùng kiên trì cho đến cùng, chỉ còn lại khoảng ba phần trăm người, ngay cả chính người bản địa Hàn Quốc, cũng có không ít người bỏ đi, hoạt động này, đã trở thành trò cười trong giới đồ cổ.
Trong mấy ngày này, Cụ Đông Thành và Kim Khắc Thành đều không có đến tìm Lý Dương.
Lúc này Lý Dương cũng không có để ý, bây giờ hắn có bảo kiếm Tân La, quyền chủ động thuộc về hắn, đợi sau khi hắn về nước, không lo Cụ Đông Thành đến tìm hắn.
Cho dù y không đến, Lý Dương cũng đưa ra chút tin tức, áp lực đó cũng khiến cho y đến, bảo kiếm Tân La có ảnh hưởng rất lớn đối với Hàn Quốc, tới lúc đó áp lực của Cụ Đông Thành phải chịu càng lớn hơn.
- Đi thôi, anh Lý!
Trong căn phòng, Lưu Cương nói với Lý Dương, quà lễ của bọn họ cũng đã nhận rồi, chuyến đi Hàn Quốc này tuy không đạt được mục đích, nhưng cũng không phải không thu được gì.
Chí ít xác nhận được tính chân thật của kiếm Truy Tinh, còn có được bảo kiếm Tân La ngoài dự tính.
- Được!
Lý Dương nhẹ lắc đầu, Lâm Lang đã đi trước rồi, y đi sớm hơn Lý Dương. Hôm qua bọn họ xác định, Cụ Đông Thành sẽ không đến tìm bọn họ, tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
Mà mấy ngày này, Lâm Lang cũng bỏ lỡ không ít việc, vội vàng trở về xử lý một chút.
Chuyến bay của Lý Dương vào hai giờ chiều, cách giờ bay cũng không còn lâu nữa, vừa qua khỏi mười hai giờ bọn Lý Dương chuẩn bị xong, lúc này cũng chuẩn bị xuất phát.
Không muốn Lý Dương đi nhất là chính phủ Hàn Quốc, đáng tiếc bọn họ cũng không thể giữ Lý Dương ở lại Hàn Quốc, chỉ có thể tự mình sốt ruột.
Nếu Lý Dương là người bình thường thì thôi, tìm một lý do, người khác cũng không nói gì.
Hết lần này đến lần khác hắn ở Trung Quốc có rất nhiều bối cảnh, phía sau có lực lượng chính trị hùng hậu, lúc mẫn cảm thật sự chế trụ hắn, chỉ là sẽ gây ra phản ứng kich liệt từ phía chính phủ Trung Quốc.
Làm không tốt, sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước, cái này bọn họ không dám mạo hiểm.
Chiếc xe chạy đến, Lý Dương đưa Vương Giai Giai lên xe, quản lý Ngô luôn theo sau Lý Dương thở ra nặng nề, sau đó mới lên xe của mình.
Mấy ngày này, vị quản lý này áp lực cũng không ích.
Ai cũng đều biết Lý Dương là bọn họ mời đến, rất nhiều người đều đem hy vọng gửi vào ông, bao gồm cả chính phủ, đáng tiếc những người này đã thất vọng, quản lý Ngô là người biết rõ, ông không có mặt mũi, bảo Lý Dương chủ động đem tặng lại thanh kiếm này.
Làm không được, chỉ có thể chịu sự oán hận của chính phủ và một số người.
- Ba tên bảo vệ, xem mày làm sao đối phó mấy chục người của tao, kiếm Tân La chỉ có người như tao mới có tư cách sở hữu, mày dám không lấy ra, vậy mày phải trả một cái giá đắc.
Trên lầu xa xa, Cụ Đông Thành đang ngồi trong một căn phòng lớn, đang nhìn vào kính viễn vọng.
Miệng y lẩm bẩm, trên mặt còn có chút dữ tợn, có chút kinh khủng.
Y dường như có chút vui mừng, đợi sau khi xe Lý Dương đi bỗng nhiên đứng dậy, sau đó rời khỏi tòa cao ốc.
← Ch. 0915 | Ch. 0917 → |