Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0931

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0931: không thể nào đâu?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


- Điều ta có thể dạy con đều đã dạy qua, còn lại, thì cần chính con làm.

Trần Vô Cực lại gật đầu, trên mặt càng thêm có vẻ cảm khái.

Dạy một đồ đệ thông minh, sư phụ nào cũng đều vui vẻ, có thể làm cho một đồ đệ thiên tài, nhìn thấy một người liên tục không ngừng tiến bộ, đồ đệ làm cho sư phụ khiếp sợ không dứt, cái loại tâm tình này tuyệt đối không thể nói ra được.

Chỉ sợ Trần Vô Cực hiện tại đã là một đại tông sư, nhìn thấy tốc độ tiến bộ của Lý Dương như vậy, cũng có một loại áp lực cảm thấy ghen tị.

Người khác mười năm, thậm chí hai mươi năm đều không thể đi tới cuối đường, Lý Dương ngắn ngủn mấy tháng liền hoàn thành xong, tốc độ này, truyền ra ngoài tuyệt đối là kinh thế hãi tục.

Đồng thời có được áp lực cực lớn, trong lòng Trần Vô Cực còn có cực độ tự hào.

Đây chính là đồ đệ của hắn, tương lai Lý Dương thành tựu càng cao, trong lòng của hắn chỉ có thể là càng thêm vui vẻ.

Lý Dương nhìn Trần Vô Cực, lông mày mất tự nhiên nhảy lên.

Hơn một tháng này, là một tháng thời gian hắn cảm thấy trôi qua nhanh nhất, ngay cả Lý Dương cũng không nghĩ tới, ngắn ngủn một tháng, hắn có thể có tiến bộ lớn như vậy, trực tiếp bước vào hàng ngũ đại sư.

Tuy nói chỉ là vừa mới đạt đến tiêu chuẩn đại sư, nhưng hắn dù sao bước ra một bước này, chớ xem thường một bước này, rất nhiều nhà chạm ngọc, cả đời đều không thể vượt qua một bước này, bản thân chỉ có thể trải qua cuộc sống không tiếng tăm gì.

Nhà chạm ngọc cao cấp, cùng đại sư bình thường, ở sự đãi ngộ tuyệt đối có cách biệt một trời một vực.

Nhìn xem các vị đại sư xưởng ngọc khí sẽ biết, trong đó còn có một vị là đại sư chạm ngọc bình thường, cái hắn có thề hưởng thụ, so với nhóm người chạm ngọc cao cấp kia thoải mái hơn nhiều lắm.

Cái này rất giống một bộ phim, đại sư vĩnh viễn là người cạnh tranh nhân vật chính, mà nhà chạm ngọc cao cấp nữa cũng chỉ có thể là vai phụ.

Ba ngày sau, Lý Dương rời Yết Dương.

Một chuyến hành trình Yết Dương, thu hoạch to lớn hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Lý Dương, nhanh như vậy thăng cấp đại sư chạm ngọc, nghĩ đến lúc Hà lão gia nghe được tin này, cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.

Trước khi rời đi, Lý Dương đã đi một chuyến đến xưởng ngọc khí.

Hiện giờ nhà xưởng đã có quy mô sư phụ giải thạch cùng một ít nhà chạm ngọc bình thường đều đã bắt đầu làm việc, địa điểm bọn hắn làm việc tự nhiên không thể nào bên trong nhà xưởng mới là Mã Tuấn Đào tạm thời tìm đến một cái nhà xưởng nhỏ bỏ trống.

Mã Tuấn Đào là một người làm ăn thông minh lanh lợi, cũng là một người nỗ lực.

Bất cứ khoảng thời gian nào hắn cũng sẽ không lãng phí, khi hắn quản lý, nhà máy còn chưa có chính thức mở, đã muốn lộ ra một vẻ bừng bừng sinh cơ, điều này làm cho Lý Dương phi thường hài lòng.

Lâm Bá Văn cũng đi rồi, hắn tạm thời trở về Canada.

Có thể liên tục lưu lại làm cho nhà xưởng chậm rãi vận hành mới đi, thật không dễ dàng rồi, Lâm Bá Văn là người quan trọng tập đoàn Lâm thị, cũng là người có hi vọng thừa kế nhất, dùng lời trước kia mà nói thì đây chính là hoàng thái tử.

Một vị hoàng thái tử ở tại đây thời gian bận rộn lâu như vậy, cũng đủ để nhìn ra Lâm Lang đối với Lý Dương coi trọng rồi.

Sân bay Bắc Kinh, máy bay hạ xuống cái mũi Lý Dương nhịn không được cau lại.

Bắc Kinh là thủ đô, đại đô thị nổi tiếng, đáng tiếc môi trường liền không sánh bằng những thành thị khác, ít nhất không sánh bằng Yết Dương, một tháng này ở Yết Dương cuộc sống sinh hoạt của Lý Dương ở trong biệt thự xinh đẹp của Trần Vô Cực, mạnh mẽ cảm nhận được không khí khô khan lại nặng nề thật là có chút không thích ứng.

Điều này làm cho Lý Dương không nhịn được cúi đầu, thời gian biến chính mình thành hư hỏng như vậy sao? Trước kia đi làm thuê bốn người một gian phòng thấp bé ký túc xá hắn cũng từng ở qua, hoàn cảnh so sánh hiện tại có thể kém hơn.

- Lý Dương!

Mới ra sân bay, Lý Dương liền thấy được cái thân ảnh quen thuộc đối diện hắn vẫy tay, nhìn thấy người này, trên mặt Lý Dương trực tiếp lộ ra nụ cười sáng lạn.

- Kiệt ca, anh trở về lúc nào?

Ở sân bay đón Lý Dương, đúng là Hà Kiệt, Hà San San còn đi theo bên cạnh hắn, nhưng cô đã muốn bay nhanh đi tới bên người Vương Giai Giai, hai cô gái thấp giọng trò chuyện.

Thời hạn Hà San San thi hành án cuối cùng cũng qua, bài học lần này khiến cho cô không dám đi tìm Lý Dương mượn xe, đáng thương cô mua chiếc xe kia thật sự thành lễ vật Lý Dương kết hôn.

Nghĩ đến đây, Hà San San liền đau lòng.

Tiền xe hơn bảy trăm vạn cô vẫn còn thiếu gần hai trăm vạn tiến hành cải trang, hiện tại tốt lắm, tất cả đều làm đồ cưới cho người khác, làm cho Hà San San nhớ tới chuyện này, trong lòng liền nhịn không được mắng Lý Dương.

Cô lại chưa từng nghĩ tới, không phải chính cô ta khôn vặt, như thế nào sẽ dẫn đến một lần trừng phạt nghiêm khắc đến như vậy.

- Hai ngày trước vừa trở về, quay về Bắc Kinh bàn bạc công việc, vừa lúc nghe nói cậu muốn trở về!

Hà Kiệt cười lớn một tiếng, liền lôi kéo Lý Dương đi ra ngoài, hiện giờ trên người Hà Kiệt mang theo một vẻ uy nghiêm nhàn nhạt, so với trước kia càng thêm thành thục.

Trước mắt, Hà Kiệt ở phía nam đảm nhiệm chức thị trưởng thường vụ, ngay từ đầu cũng không nghĩ sẽ tới Thâm Quyến.

Thâm Quyến quá xa, trước mắt còn chưa thích hợp cho Hà Kiệt đi rèn luyện, một thành thị địa cấp, từ lôi thị trưởng làm lên, làm tiếp thư ký thị trưởng thị ủy, làm cơ sở nhiều một chút, về sau tiếp tục quay về Bắc Kinh, cũng có vốn tư chất thăng chức.

Đối với dạng người như Hà Kiệt mà nói, thị trưởng một cấp này bước qua căn bản không thành vấn đề, chỉ là phía dưới phó bộ, chính bộ đang cần hắn chân chính cố gắng.

Không có thành tích, cho dù thân phận hắn hiển hách, cũng không phải dễ dàng thăng chức như vậy.

- Lý Dương, lão tứ Nghiêm gia kia như thế nào trêu chọc đến cậu? Làm cho lão đại Nghiêm gia đặc biệt chạy tới tìm tôi?

Mới vừa lên xe, Hà Kiệt tùy tiện hỏi một câu.

- Lão tứ Nghiêm gia, Nghiêm Minh?

Lý Dương hơi sửng sờ, lập tức biết Hà Kiệt nói tới ai.

Lễ mừng đặt móng, cái tên Trương Đại thiếu gia không có mắt làm ầm ĩ, không phải là người Nghiêm gia, sau khi tiệc rượu buổi trưa kết thúc, tiểu tử đó thông qua Thường Thịnh lại đưa tới một lễ vật nhận tội, đều bị Lý Dương cự tuyệt.

Lý Dương không thích người như bọn hắn, không muốn cùng bọn hắn có cái gì tiếp xúc quá nhiều.

- Đúng rồi, chính là hắn, ta còn nghe nói tiểu tử này sau khi trở về bị đàn anh hung hăng đánh cho một trận, hiện tại còn không cho ra cửa thì phải?

Hà Kiệt có chút tò mò nhìn Lý Dương.

Chuyện ngày đó phát sinh, Hà Kiệt không phải đặc biệt rõ ràng, lúc trước lão đại Nghiêm gia tìm hắn, thời gian đó công việc của hắn đang bề bộn, căn bản không có thời gian hỏi chuyện này.

Thẳng cho tới hôm nay, nhìn thấy Lý Dương, đột nhiên nhớ lại chuyện này, nhịn không được hỏi một chút.

- Cũng không có việc gì...

Lý Dương khẽ cười một tiếng, chậm rãi đem chuyện ngày đó nói ra, chuyện này, Lý Dương gần như đã quên, không phải Hà Kiệt hỏi, căn bản nghĩ không ra.

- Những tiểu tử này bị làm hư, quả thật nên nhận chút giáo huấn!

Nghe xong Lý Dương miêu tả, Hà Kiệt khe khẽ thở dài, hắn trước kia chỉ biết trong kinh thành có một đám người như vậy, chỉ là hắn không xen vào, cũng lười quản.

Lần này đến địa phương dưới, địa phương trên loại hiện tương này nghiêm trọng, hơn, theo lời Lý Dương, cũng khấy động tâm sự của hắn.

Cái chỗ kia của Hà Kiệt, trước đó không lâu xảy ra một chuyện lớn, con trai một quan chức, bởi vì chuyện một món đồ rất nhỏ đã xảy ra tranh cãi cùng người ta, lập tức cho người đánh người ta tàn phế.

Cái này cũng chưa tính, con trai quan chức kia còn tuyên bố phải dìm chết cả nhà bọn hắn, sau đó chuyện này ở bùng nổ trên inte, lập tức đưa tới xôn xao cực lớn, trực tiếp kinh động cơ quan đầu não.

Cuối cùng vẫn là phó thị trưởng thường vụ là hắn này, tự mình nắm giữ ấn soái giải quyết chuyện này.

Không cần phải nói, hung thủ khẳng định nên tiếp nhận trừng phạt nghiêm khắc, có thể các nơi trên cả nước còn có bao nhiêu chuyện như vậy, ai cũng không biết, Hà Kiệt cũng hiểu được, hắn có thể quản được một việc, không có khả năng quản được toàn bộ.

Cho nên nghe xong những việc này theo lời Lý Dương, Hà Kiệt có cảm thán rất lớn.

- Không nói việc này, anh Kiệt, tặng anh một món quà nhỏ!

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, chuyển đề tài, tiếp theo trên người hắn lấy ra một kiện dây chuyền Nịnh Mông Hoàng Phỉ Thúy.

Đây là vật phẩm trang sức Nịnh Mông Hoàng Phỉ Thúy, là Lý Dương chính mình điêu khắc ra, khi điêu khắc cái đồ vật này, hắn đã đạt đến cấp đại sư tiêu chuẩn.

Cái vật phẩm trang sức này, cũng có thể chân chính lấy ra làm quà tặng người.

- Không tệ, rất đẹp, không phải là Trần lão làm chứ?

Hà Kiệt cười tiếp nhận dây chuyền, Hà Kiệt không hiểu Phỉ Thúy, nhưng thấy nhiều rồi, cũng hiểu biết một ít, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, cái dây chuyền Phỉ Thúy này chạm trổ không tệ, so với hàng bán trong tiệm trên phố cái này đẹp hơn nhiều.

- Đương nhiên không phải, tác phẩm của sư phụ so với cái này mạnh hơn nhiều, đây là em tự tay làm được.

Lý Dương cười hắc hắc, trình độ hiện tại của hắn không tệ, nhưng cùng Trần Vô Cực so sánh còn kém rất xa, đại sư cũng phân giai cấp, Trần Vô Cực chính là đại sư đứng đầu, lại càng không cần phải nói bây giờ còn có danh hiệu tông sư

- Cậu làm?

Hà Kiệt hơi sững sờ, tỏ ra có chút kinh ngạc.

Thật ra hắn biết, mấy tháng trước Lý Dương mới bắt đầu tiếp xúc chạm ngọc, bây giờ còn là một chạm ngọc học nghề, mà trên tay cái dây chuyền này, thấy thế nào cũng không giống là đồ vật này chạm ngọc học nghề có thể làm được.

- Đương nhiên!

Lý Dương thoáng đắc ý cười cười, lại nói tiếp:

- Sư phụ nói em đã xuất sư, hiện giờ ta coi như là một đại sư chạm ngọc, sư phụ còn nói, về sau có cơ hội, tiến cử em làm đại biểu Yết Dương đi tham gia thi đấu đại sư!

Lý Dương không phải người Yết Dương, nhưng hắn là đồ đệ Trần Vô Cực, ở Yết Dương lại có sản nghiệp của chính mình.

Muốn nói đại biểu Yết Dương đi tham gia thi đấu đại sư, cũng có thể nói đã được thông qua, chỉ là nếu như thắng người Tô Châu bên kia nhất định sẽ không phục.

Nhưng Trần Vô Cực cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại Lý Dương tiến bộ thật là nhanh, sau khi tiến tới đại sư, muốn tiếp tục tiến bộ cũng không phải là dễ dàng như vậy, cái này thực cần phải tự mình cảm ngộ được.

Hắn tiến cử Lý Dương tham gia thi đấu đại sư, chỉ là muốn rèn luyện Lý Dương một chút, cùng nhiều đại sư chân chính trao đổi.

- Thật sự, không thể nào đâu?

Hà Kiệt có vẻ kinh ngạc, giống như nhìn xem quái vật, đánh giá Lý Dương, đại sư chạm ngọc hắn cũng đặc biệt hiểu rõ, kia rõ ràng là một chuyên nghiệp, phải mất rất nhiều năm mới thành nhân tài chuyên nghiệp.

Lý Dương cả ngày chạy ngược chạy xuôi, học tập chạm ngọc cũng là chuyện gần đây thôi, nói hắn thành đại sư, thấy thế nào cũng không giống.

Đây còn không bằng đi nói, Hà Kiệt hắn cũng là một bước lên trời, thị trưởng cũng chưa làm, trực tiếp thành tỉnh trưởng, dù sao chính là như vậy không thể tin.

- Em có cần phải lừa anh không, anh không tin thì trả lại cho em!

Lý Dương mũi vểnh lên trên, có vẻ có chút buồn bực, hắn cái bộ dạng này, cũng chỉ có thể xuất hiện ở trước mặt người mình.

- Tin, tin rồi, làm sao không tin, đồ vật đưa đi cho rồi, nào có đạo lý phải trả về!

Hà Kiệt lập tức thu tay về, còn ra sức lắc đầu, hắn đang nhớ lại đủ loại chuyện tình yêu nghiệt của Lý Dương, với người khác không hợp lý, với Lý Dương thật có thể xuất hiện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)