← Ch.0948 | Ch.0950 → |
- Cháu ở đó chuẩn bị tốt là được rồi, cháu yên tâm, Viện trưởng Hoàng đi đối với cháu chỉ có lợi!
Ông cụ lại cười to, nói xong liền gác máy, điện này của ông chính là muốn là Lý Dương trước tiên biết kết quả, hắn rốt cuộc tìm được bảo bối như thế nào.
《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》của De Vinci ông cụ như thế nào cũng không ngờ, Lý Dương vừa đến Italy liền đem đến cho ông niềm vui lớn bất ngờ như vậy.
Niềm vui bất ngờ vô cùng lớn.
- Hỏng rồi!
Trên xe, Lý Dương vừa tắt máy xong đột nhiên vỗ trán, Vương Giai Giai vội vàng tiến lại, rất quan tâm hỏi:
- Lý Dương, anh làm sao vậy?
- Không sao, vừa nãy có một việc quên mất không nói, thôi vậy, đợi sau này lại hỏi vậy!
Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, ông cụ gọi điện đến, nói với hắn một tin tốt kinh người, vừa nãy trong đầu hắn hoàn toàn là《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》 của De Vinci, còn một việc khác quan trọng quên mất.
Hắn quên nhắc đến Hawes tiên sinh và anh em Jose, dù sao bọn họ đã nhìn thấy ảnh chụp.
Lúc này, Lý Dương cuối cùng cũng hiểu được Hawes tiên sinh và anh em Jose nhìn thấy ảnh chụp của hắn, vì sao lại phản ứng mạnh như vậy.
Tổ chức của bọn họ, vốn do chính De Vinci và các tiền bối cùng sáng lập, De Vinci có thể nói là tổ sư gia của bọn họ, hiện nay Lý Dương căn bản cũng có thể xác định, Hawes tiên sinh và anh em Jose cũng nhận ra lai lịch của bức tranh này.
Nghĩ đến đây, Lý Dương lại cho chút u sầu, vui sướng vừa xong thoáng nhạt một chút.
So với ông cụ còn có các tiền bối khác của ông, mình quả thực có chút rất lớn không đủ, lần này nếu không phải có năng lực đặc biệt, bức tranh kia dù có đặt ở trước mặt hắn cũng sẽ không để ý, chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.
- Lý Dương, tranh gì, De Vinci gì thế?
Bạch Minh ở bên cạnh tụ đầu vào, họ cùng ngồi trên một chiếc xe thương vụ, mấy người đều ngồi trên một xe.
Lúc Lý Dương nghe điện, mấy người đều không nói chuyện, cũng không cố ý nghe lén điện thoại của Lý Dương, tuy nhiên, Lý Dương nhận điện thanh âm không nhỏ, có vài lời còn bị bọn họ nghe thấy.
Bạch Minh tò mò, quan hệ với Lý Dương cũng tốt nhất, lập tức hỏi.
Lý Dương do dự, cuối cùng khẽ nói:
- Cũng không có gì, bức tranh lần trước chúng ta tìm được, có khả năng là tác phẩm của De Vinci.
Bức tranh này là Bạch Minh nhìn thấy lấy ra, nếu là tác phẩm của De Vinci, sau này nhất định phải công bố ra toàn thế giới.
Nếu như thế, lúc này không nên giấu bọn họ nữa, hơn nữa người trên xe đều là người nhà mình, để họ biết trước tin này cũng không sao cả.
Bạch Minh cười ha ha gật đầu:
- Hóa ra là tranh của De Vinci, tôi nói.....
Lời của Bạch Minh vừa nói ra một nửa liền ngừng lại, khuôn mặt vốn tươi cười liền trở nên ngây dại, hắn cứng nhắc chuyển chuyển đầu, hai mắt tròn xoe lẳng lặng nhìn Lý Dương.
- Lý, Lý Dương, cậu vừa nói, đó, đó là bức tranh của ai?
Bạch Minh lắp bắp, ngây ngây hỏi, Lâm Lang, Mao Lão và Thầy Thái đều trợn tròn mắt nhìn Lý Dương.
- Bức tranh ngày hôm qua chúng ta tìm thấy, là tác phẩm của De Vinci.
Lý Dương trịnh trọng gật đầu, thái độ của Bạch Minh, hắn có thể hiểu được, lúc đầu ông cụ nói cho hắn biết, trong lòng hắn cũng không thể nào tin nổi.
- De Vinci!
Miệng Bạch Minh khẽ nỉ non, vẻ mặt trên mặt do ngây dại trở nên kinh hãi, sau đó lại dại đi.
Lý Dương đã nói đây là tranh của De Vinci, đáng tiếc đầu óc của Bạch Minh từ đầu đến cuối không nghĩ nhiều như vậy, sau khi nghĩ lại mới phản ứng mãnh liệt lại, lúc này nhận được sự xác định của Lý Dương, đầu anh ta chỉ có một ý niệm.
- Điều đó không thể nào!
Không có khả năng, đây gần như là việc không có khả năng, tranh như thế sao sẽ là của De Vinci được? Nếu thực sự như thế, đó còn không bằng nói với anh ta, ngọc bội trên tay anh ta chính là Tử Cương Ngọc, là tác phẩm của tông sư Lục Tử Cương.
Nhưng lời này nói ra từ miệng của Lý Dương, không thể khiến anh ta không tin được.
Ít nhất Lý Dương chưa bao giờ lừa gạt anh ta, hơn nữa bất chưa bao giờ có dị nghị, đến thân phận hiện nay của Lý Dương đều có khả năng, việc khiến bất cứ ai cũng không thể tin được đều có khả năng xảy ra ở Lý Dương.
- Lý Dương, cậu nói có khả năng thật, xác định chưa?
Lâm Lang vội vàng hỏi một câu, anh ta nghĩ khác Bạch Minh, Bạch Minh hoàn toàn không biết tin tức bí mật kia, biết tin tức bí mật chỉ có một số lão tiền bối chân chính.
Tuy nhiên Lâm Lang cũng biết một ít, vòng qua lại xã giao của anh ta dù sao nhiều hơn Bạch Minh rất nhiều.
- Là ông cụ trong nhà đích thân xác định, chắc chắn là thật!
Lý Dương gật gật đầu, mọi người đều không nói chuyện, người xác định việc này là Hà Lão, vậy càng không ai nghi ngờ, danh dự của Hà Lão là cao nhất, trong ngành không có ai không tin ông.
Lời của ông tuyệt đối đáng tin.
- Bức tranh đó là 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》?
Một lát sau, Lâm Lang mới chậm dãi hỏi một câu, trên mặt anh ta cũng có chút kích động.
- Không sai, Lâm tiên sinh anh làm sao biết?
Lý Dương lần nữa gật đầu, còn mang theo chút nghi hoặc, người trông thấy bức tranh chỉ có Bạch Minh, anh ta còn còn Lưu Cương, Vương Giai Giai. Mao Lão, Thầy Thái và Lâm Lang đều không nhìn thấy.
Chỉ nghe anh ta vừa nói như vậy, Lâm Lang có thể đoán được bức tranh này, không chỉ Lý Dương, Vương Giai Giai, Bạch Minh cũng đều có chút nghi ngờ.
- Thật sự là nó, không ngờ tin đồn là thật, Lý Dương, anh thật có vận may tốt.
Lâm Lang thở dài, rất ngưỡng mộ nhìn Lý Dương, vừa ngưỡng mộ đồng thời còn tràn đầy đố kỵ, lúc này anh ta không hề che giấu suy nghĩ trong tâm lý mình.
Bất kể người nào, nghe thấy tin này chắc đều sẽ như anh ta.
- Tin đồn?
Mày của Lý Dương giãn ra, trong điện thoại ông cụ không nói nhiều như vậy.
Lâm Lang mỉm cười, đem nói toàn bộ tin đồn mình biết được một lần, người Lâm Lang tiếp xúc nhiều, quen biết các lão tiền bối rất giỏi, tin đồn này là anh ta một bạn vong niên ở Châu Âu nói với anh ta.
Đáng tiếc người bạn vong niên đã qua đời rồi.
Tin đồn này bất kể là người bạn vong niên của Lâm Lang hay chính bản thân anh ta đều không coi là quá thật, chỉ nghe nghe mà thôi, dù sao trong tin đồn không có bất kỳ manh mối nào, rất khó khiến người ta coi nó là thật được.
Tin đồn này, Lâm Lang thậm chí đều quên trong đáy lòng.
Mãi đến hôm nay, Lý Dương nói hắn phát hiện được một tác phẩm thật của De Vinci, anh ta mới nghĩ đến câu chuyện này, nghĩ đến truyền thuyết về 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》.
- Hóa ra là như thế, khó trách!
Sự giải thích của Lâm Lang khiến Lý Dương giật mình hiểu ra, hắn cuối cùng đã biết vì sao ông cụ nói bức tranh này là tác phẩm của De Vinci rồi, hóa ra De Vinci thực sự sáng tác bức tranh sơn dầu như vậy.
Một bức tranh sơn dầu còn tốt hơn bích họa, là De Vinci yêu thích, thà bội ước không buông bức tranh ra, giá trị của bức tranh này nghĩ là biết được.
Bảo bối vô giá, chắc chắn là bảo bối vô giá.
Nghĩ đến đây, Lý Dương có chút hưng phấn, hắn biêt bức tranh này khác lạ, nhưng tuyệt đối cũng chưa bao giờ nghĩ, bức tranh này có thể đem lại cho hắn niềm vui bất ngờ trọng đại như vậy.
- May mà chúng ta đã chuyển bức tranh về cho ông cụ rồi!
Vương Giai Giai đột nhiên nói một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng tràn đầy hưng phấn, tuy nhiên trước đó cô nghĩ nhiều nhất là tin tức này đem lại chấn động cho thế giới.
Đây có lẽ chính là sự khác nhau về nghề nghiệp, tư duy cũng bất đồng.
- Đúng vậy, may mà chuyển đi rồi.
Lý Dương thoáng sửng sốt, lập tức gật gật đầu, bức tranh này bọn người Hawes đã nhận ra, nếu chưa đem đi, không chừng sẽ rắc rối đến đâu nữa.
Phải biết rằng, De Vinci là người Italy, luôn là niềm tự hào của Italy từ trước đến nay.
Địa vị bức tranh này ở Italy ngang với Thiên Tùng Vân Kiếm cùng với Tân La bảo kiếm, để người Ý biết được bức tranh này lẫn nữa xuất hiện trên thế giới, đồng thời ở trong nước mình, Lý Dương muốn đem bức tranh này về nước, chắc phiền toái không nhỏ.
- Một bức tranh được coi trọng, không ngờ là tác phẩm thần của De Vinci, Lý Dương, tôi thật sự phục cậu. Tôi còn tưởng lần này lần đầu tiên có thể thắng được cậu, bây giờ tôi có thúc ngựa cũng không theo kịp được nữa rồi!
Bạch Minh uể oải kêu lên một tiếng, Mao Lão và Thầy Thái thoáng sửng sốt, lập tức phá lên cười.
Bạch Minh thật sự là người rất háo thắng. Tuy ngoài mặt anh ta không nói, nhưng trong lòng anh ta luôn uất nghẹn, muốn trúng quả thắng Lý Dương một lần.
Hôm nay, anh ta bất ngờ thu được ngọc bội triều Minh, còn trúng lớn gấp mười lần, kiếm được hai ba triệu, trúng quả lớn này hoàn toàn úp qua Lý Dương mua được các đồ gốm triều Kim hôm qua.
Đồ Lý Dương mua được hôm qua nhiều, nhưng thật sự trúng lớn chỉ có một món đồ gốm triều Kim, còn là chủ tiệm cố ý bán lậu, các đồ khác đều mua theo giá thị trường.
Nhưng anh ta không ngờ, niềm vui của mình còn chưa được bao lâu, Lý Dương đả kích anh ta triệt để.
Lý Dương đã trúng quả quá lớn mà anh ta không thể tưởng tượng được, hôm qua bị anh ta nghi ngờ là bức tranh sơn dầu giấu bản đồ kho báu, không ngờ là tác phẩm của De Vinci.
Vừa nghĩ đến đại danh của vị tông sư này, Bạch Minh không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Có món đồ này trong tay, anh ta còn muốn trúng quả vượt qua Lý Dương, đó chỉ là thằng ngốc nói mơ, trừ phi mặt trời mặt đằng Tây, nước trong biển có thể cạn sạch.
Đây căn bản chính là việc không thể thực hiện.
- Lý Dương, người thắng lớn nhất chúng tôi vẫn là cậu, phiên bán đấu giá lần này sẽ không cần tham gia, cậu cũng kiếm đủ rồi!
Cao tổng chua xót nói một câu, quan hệ xa nhất với Lý Dương cũng chính là ông.
Tuy nhiên ông cũng không thể lấy chuyện hôm nay nói năng lung tung, đừng nói cái khác, hậu trường của Cao tổng chính là người đi theo con trai cả của ông cụ, nếu không thì nhất định sẽ giữ bí mật này.
- Đúng vậy, hôm nay để Lý Dương mời khách, mọi người chỉ chọn món đắt, không cần quan tâm cái khác!
Bạch Minh lập tức kêu to, mấy người nghe thấy lời của anh ta, lại cười vang lần nữa, đây là lời người khác vừa nói ban nãy, không ngờ anh ta sẽ chuyển sang người Lý Dương lúc này.
- Không vấn đề gì, chúng ta chỉ cần chọn món đắt nhất!
Lý Dương cười cười, nhận lời, bất kể chọn món đắt, xa hoa đến đâu cũng không thể ăn sạch của hắn.
Câu trả lời của hắn, mạnh hơn Bạch Minh nhiều, Mao Lão và Thầy Thái lại xóa Bạch Minh ở đó, trong thời gian ngắn, ở trong xe cười dài.
Lúc mọi người cười, trong lòng đều cảm khái.
Lý Dương chính là Lý Dương, vận may thật sự không thể nói, hơn nữa cũng hắn đi đến đâu đều có việc phấn khích xảy ra. , Đặc biệt là Lâm Lang, vô cùng hối hận hôm qua không đi cùng hắn, nếu không thì bức tranh 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》xuất thế, cũng có công lao của anh ta.
← Ch. 0948 | Ch. 0950 → |