← Ch.0967 | Ch.0969 → |
- Hoàng viện trưởng, là bình này sao?
Vương Giai Giai cẩn thận lấy từ trong túi ra một cái bình thuốc nhỏ, sau khi được Hoàng viện trưởng khẳng định, lập tức để cho hắn uống trước vài viên thuốc bên trong.
Mấy phút đồng hồ sau, hơi thở Hoàng viện trưởng chuyển sang vững vàng, chống cơ thể mình chậm rãi ngồi dậy, chính là trên thân mình cả người đổ đầy mồ hôi.
Bộ dáng của hắn, làm cho Lý Dương bọn họ sợ hãi
Hoàng viện trưởng có bệnh tim từ bé, nhưng không phải quá nghiêm trọng, cũng luôn uống thuốc điều dưỡng đều đặn, lần này thật sự là quá kích động, mới khiến cho bệnh cũ tái phát, nếu không phải Vương Giai Giai kịp thời lấy ra thuốc hiệu quả nhanh trên người hắn, hậu quả kia chính là khó lường.
- Lưu Cương, kêu xe cứu thương nhanh lên!
- Đừng, không cần kêu, ta không sao!
Hoàng viện trưởng khó khăn đứng dậy, hắn lần này là phạm vào bệnh, nhưng cũng may không phải quá nghiêm trọng, sau khi xử lý phục hồi lại gần giống như người bình.
Kêu xe cứu thương, sẽ phải đi bệnh viện làm nhiều lần xét nghiêm, Hoàng viện trưởng không muốn rời nơi này.
Vương Giai Giai, Lý Dương đều dìu hắn, mấy phút đồng hồ, thiếu chút nữa đem hồn bọn họ dọa bay mất, hiện tại cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
- Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi?
Lý Dương mắt nhìn Vương Giai Giai, Vương Giai Giai thì nhẹ giọng nói một câu, bệnh tim cũng không phải là việc nhỏ, ai biết sau này còn có phiền phức gì hay không.
- Không cần đi, thật sự không có việc gì!
Hoàng viện trưởng lại lắc đầu, đứng lên thẳng tắp, còn đi từ từ hai bước.
Mới vừa đi hai bước, sau khi nhìn đến bức tranh Mona Lisa vẫn còn trên ghế sa lon, trên mặt của hắn lại lộ ra nụ cười.
Mona Lisa mỉm cười, là kêu ngạo lớn nhất của cung Louvre, không biết sau khi bức bút tích thật sự này bỗng nhiên xuất hiện ở Trung Quốc, trên mặt những nhóm người luôn cao giọng lớn tiếng sẽ có những biểu cảm gì.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Hoàng viện trưởng liền cực kỳ vui vẻ.
- Ngài không đi bệnh viện, vậy thì vào phòng nghĩ ngơi trước!
Lý Dương đi tới, chặn mặt sau bức tranh, quan tâm nói một câu, hắn thật ra xem tranh này mới xảy ra vấn đề, Lý Dương thật sự không dám để cho hắn tiếp tục xem tranh nữa.
- Cũng tốt, nhưng ngươi phải nhanh một chút làm tốt một việc, bức họa này, phải nghĩ biện pháp mau chóng mang về quốc nội, không thể để lại chỗ này.
Hoàng viện trưởng do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
Bệnh tim tái phát cũng không phải là chuyện nhỏ, mặc dù bệnh hắn lần này không tính là nguy kịch, nhưng sau này cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, trái tim không thể lại có dao động lớn nữa.
- Ngài yên tâm, cháu lập tức sắp xếp!
Chờ Lý Dương đáp ứng rồi, lúc này Hoàng viện trưởng mới yên tâm trở về phòng, lúc trở về, còn cẩn thận mỗi bước đi, còn lưu luyến nhìn lên bức tranh chưa cất trên ghế sô pha.
Sau khi Hoàng viện trưởng rời khỏi, Lý Dương lập tức kêu Lưu Cương lại, tranh này là dấu vết thật, là thần tác của Da Vince vậy tuyệt đối không thể ở lại Italy.
Lưu lại chỗ này, đừng nói người thường, chỉ sợ cả chính phủ Italy cũng phát cuồng.
Chính là Lý Dương biết, chính bức họa này từng bị một người Italy lén trộm ra từ cung Louvre nước Pháp, thậm chí mang về Italy, khi đó cả nước Pháp đều oanh động.
Cuối cùng vẫn là chính phủ nước Pháp ra mặt, cũng không biết đàm phán như thế nào, mới khiến cho Italy đem bức họa này tặng trả lại.
Còn người trộm bức tranh kia, bởi vì áp lực dư luận ở Italy cũng không bị phán có tội, ngược lại đã trở thành anh hùng, đây là sự thật, là chuyện đã từng xảy ra.
Chỉ là một vật bị đánh cắp, là vật thật mà không ngờ là văn vật ngụy tạo, hiện tại còn là văn vật thật thì khó mà nói.
Nhưng có ví dụ như vậy, Lý Dương cũng không dám giữ lại bức tranh ở trong tay của mình, sớm một chút đưa bức tranh về quốc nội mới là chính đạo, nơi đó mới là địa bàn của mình, vô luận là nước Italy hay Pháp, tại nơi đó lực ảnh hưởng là yếu nhất.
Cẩn thận thu bức tranh lại, thậm chí không có lớp hồ bảo vệ, Lý Dương đem nó đưa cho Lưu Cương vừa mới chạy lại.
Bức họa này, nghiêm khắc mà nói có thể còn quan trọng hơn so với Bữa tiệc cuối cùng-Jesu và 12 môn đồ.
Nó đã không còn đơn giản chỉ là một bức họa, còn là một loại tượng trưng, chỉ nhìn biểu hiện của Hoàng viện trưởng có thể hiểu được điểm này.
Mà lựa chọn người thích hợp nhất để đưa bức họa này trở về, cũng là Lưu Cương.
Đây cũng không phải là Lý Dương không tin Triệu Khuê bọn hắn, bức tranh này thật sự quá trọng yếu, nó không giống với Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ, dù sao bức họa này còn được giấu giữa một bức họa khác, hơn nữa không có bị lột trần thân phận thật sự.
Để cho Lưu Cương mang về, mới có thể để cho Lý Dương yên tâm nhất.
Lưu Cương cũng biết tầm quan trọng của bức họa này, lập tức bắt đầu đặt vé máy bay, ba giờ sau liền xuất phát, trước đến Hồng Kông, Trung Quốc, sau đó có thể đổi chuyến quay về Bắc Kinh.
Xác định lộ trình, Lưu Cương cũng lập tức thu xếp, bức tranh cũng không có ký gửi, chỉ cần để cẩn thận, như vậy vừa vặn thuận tiện mang theo.
Hơn một giờ sau, Triệu Khuê tiễn Lưu Cương tới sân bay, Lý Dương tiễn bọn họ đến dưới lầu.
Đáng lẽ là Lý Dương muốn tự mình đi, nhưng bị Lưu Cương ngăn cản, sau khi công khai Bữa tiệc cuối cùng-Jesu và 12 môn đồ ở quốc nội, ở Italy Lý Dương đã trở thành đối tượng được mọi người chú ý, sau đó hắn có hành động gì chỉ sợ mọi người đều nhìn thấy, đi ra sân bay mà nói cũng không tốt.
Lới Lưu Cương nói cũng không phải là không có đạo lý, nếu Lý Dương tự mình ra mặt, nhất định sẽ đưa đến nhiều phương diện chú ý, nếu thật sự xuất hiện cái gì ngoài ý muốn vậy cũng sẽ không tốt.
- Hoàng viện trưởng, tại sao ngài lại dậy rối?
Vừa mới quay trở về phòng, Lý Dương liền sửng sốt, Hoàng viện trưởng vốn đang nghĩ ngơi trong phòng, lúc này lại ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
- Ta không sao, đã nghĩ ngơi tốt như người bình thường, bức tranh đã đưa đi?
Hoàng viện trưởng mỉm cười lắc đầu, lúc này hắn chưa thật sự an tâm nghĩ ngơi, vừa nghĩ tới Mona Lisa sẽ xuất hiện ở Trung Quốc, tim của hắn liền kích động muốn nhảy ra ngoài.
Cái này cũng càng làm tâm tư hắn quyết tâm muốn Lý Dương đến viện bảo tàng, hắn lúc này, thậm chí muốn về hưu sớm một chút.
Đồng thời, hắn đối với Lý Dương cũng có lòng hâm mộ cùng ghen tị rất lớn.
Mona Lisa mỉm cười, Bữa tiệc cuối cùng-Jesu và 12 môn đồ, Lan Đình Tự, còn có kiếm Tùng Vân, Bức Tranh Thủy Trung Họa, Bát Trường Sinh cùng vô số quốc bảo thần khí đỉnh cao, trước khi Lý Dương chưa mở nhà bảo tàng cũng đã có thể tưởng tượng được tình hình sôi động sau này.
Đặc biệt là Lý Dương dựa theo nhà bảo tàng cỡ lớn để xây dựng, Hoàng viện trưởng đã có thể cho rằng như vậy, trong tương lai có thể là nhà bảo tàng tư nhân lớn nhất Trung Quốc, thậm chí trên thế giới cũng sẽ rất nổi tiếng.
Nếu làm tốt, có thể vượt qua một số nhà bảo tàng do nhà nước lập ra, tiến vào một trong mười nhà bảo tàng thế giới cũng không phải là không thể được.
Nói vậy, cũng chẳng khác nào có thể so sánh cùng với cố cung.
Đương nhiên, muốn đi một bước này cũng không phải dễ, đầu tiên là nhà bảo tàng mới phải có một sự chuẩn bị, phải cần một khoảng thời gian bồi dưỡng, thời gian này có thể sẽ rất dài, mười năm, hoặc là hai mươi năm.
Nhưng mặc kệ bao nhiêu thời gian, nhà bảo tàng này của Lý Dương luôn có tiềm lực, có tiềm lực này là tốt rồi, không giống cố cung, gần như đã muốn đào móc, chỉ sợ cố gắng của Hoàng viện trưởng, cũng rất khó khăn tăng thứ tự từ dưới lên.
- Cháu vừa mới để cho Lưu Cương tự mình đưa về Trung Quốc, ngài yên tâm đi!
Lý Dương đã đi tới, ngồi ở bên cạnh Hoàng viện trưởng, còn cẩn thận nhìn vào hắn, nếu có gì bất thường, cần phải lập tức kêu xe cứu thương.
Chuyện vừa rồi, thật sự có thể hù cho bọn họ sợ.
- Tốt, thật hâm mộ Hà lão!
Hoàng viện trưởng nhẹ nhàng gật đầu, lại thở dài nặng nề, vẻ mặt yếu ớt cùng ghen tị, ngay cả Lý Dương cũng cảm thấy.
Có thể tưởng tượng được, sau khi bức họa này đưa về quốc nội, ở chỗ Hà lão có thể gây nên một trận sóng to gió lớn, vì để chắc chắn, Lý Dương đến hiện tại cũng chưa gọi điện thoại cho lão gia, nói cho ông biết cái tin tức tốt này.
Chờ đến khi lão gia tử biết, bức tranh đã đến trước mặt của hắn.
- Ngài cũng không cần hâm mộ, nói không chừng sau khi ông biết còn có thể hâm mộ ngài ấy chứ, ngài đã quên, bức họa này, chính là ở trong tay của ngài lại thấy ánh mặt trời!
Vương Giai Giai khoác cánh tay Hoàng viện trưởng, ngọt ngào nói một câu.
Hoàng viện trưởng hơi sửng sờ, lập tức phá lên cười:
- Đúng vậy, mấy lão gia kia sẽ ghen tị chết mất, ha ha ha, ta cuối cùng cũng hiểu rồi, vì cái gì ngay cả người như Lâm Lang vậy, đều cả ngày dính lấy cậu.
Lâm Lang một mực đi theo Lý Dương, đặc biệt sau khi ở Milan có thể nói một tấc cũng không rời, ngay từ đầu Hoàng viện trưởng còn không lý giải được, hiện tại xem như hoàn toàn minh bạch rồi.
Cảm tình của Lâm Lang là lo lắng bỏ qua chuyện phấn khích gì đó, lúc này ngay cả trong lòng Hoàng viện trưởng cũng bắt đầu cân nhắc, có nên luôn luôn đi theo Lý Dương hay không, nhìn xem có thể phát sinh bao nhiêu chuyện phấn khích.
Đáng tiếc hắn tiếp tục đi theo cũng vô dụng, lần này vẫn là bỏ lỡ.
Lời Hoàng viện trường cũng nhắc nhở Lý Dương, bức họa Mona Lisa mỉm cười này một lần nữa xuất thế cũng không phải là chuyện nhỏ, sau khi Lâm Lang và Bạch Minh bọn hắn biết, chính mình không biết nên như thế nào nén giận, làm cho bọn họ bỏ lỡ trận phấn khích này.
Đoán chừng bên tai muốn có một chút thanh tịnh là không thể.
Nhưng chuyện này thật sự quá trọng yếu, một mình trở về lại là yêu cầu của Hoàng viện trưởng, Lý Dương cũng hết cách, hắn không có khả năng chờ mọi người cùng về, để cho bọn họ xem qua bức tranh sau đó mới đưa trở về.
Tranh này lưu lại nơi này lâu thêm một giây, thì có thể nhiều thêm một phần ngoài ý muốn.
- Lý lão đệ, ngày hôm qua ngươi không ở lại, thật sự rất đáng tiếc, ngươi không biết đấu giá ngày hôm qua phấn khích đến cỡ nào!
Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm ăn điểm tâm Bạch Minh liền bắt đầu nói thao thao bất tuyệt, nói lên chuyện đấu giá đêm qua.
Đêm qua là buổi biểu diễn dành riêng cho châu bảo, đại bộ phận châu bảo thuộc loại xa xỉ phẩm, rất nhiều phú hào yêu thích, đặc biệt lúc này có không ít phú hào mang theo phụ nữ đến đây, trước khi buổi biểu diễn dành riêng cho châu bảo bắt đầu, kỳ thật đã bị chú ý sôi động rồi.
Trên trăm vạn đồngro, hơn một ngàn vạn đồng cũng không lạ một chút nào.
Cuối cùng một vương miện gắn đầy kim cương, lại được bán ra với giá trên trời, trên triệu đồngro, hội đấu giá lần này một vật duy nhất được bán qua triệu đấu giá cũng theo đó ra đời.
Nơi này qua triệu, cùng quốc nội không giống nhau, qua triệu đồngro, chính là gần như mười triệu nhân dân tệ.
Cho dù là Lý Dương, nghe đến mấy con số này cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Vương Giai Giai thì luôn mang theo tươi cười thản nhiên, chuyện Bạch Minh nói quả thật rất phấn khích, đáng tiếc so sánh cùng với chuyện xảy ra trong khách sạn tối hôm qua, nên cái gì cũng không bằng.
Thật không biết sau khi Bạch Minh biết chuyện này, lại sẽ là cái dạng biểu tình gì.
Mãi đến khi điểm tâm chấm dứt, Bạch Minh mới giật mình ngạc nhiên phát hiện, mới không thấy bóng dáng dường như luôn luôn đi theo Lý Dương, đến lúc này mới biết Lưu Cương vừa tạm thời về nước có việc, đáng tiếc ngay từ đầu Bạch Minh vốn không suy nghĩ nhiều.
Trái lại Tiêu Nham, mắt có chút kinh ngạc nhìn Lý Dương, lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
← Ch. 0967 | Ch. 0969 → |