← Ch.128 | Ch.130 → |
- Anh thật sự cứu được tôi sao?
Ngải Vi Nhi nhìn Lâm Phi, kích động nói.
- Tin tôi đi, tôi là đệ tử của bà Phùng Hợp, bà ấy là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới y học Thiên Long Liên Bang. Đi nào, theo tôi đi gặp để bà ấy chẩn đoán cho cô.
Lâm Phi nói.
Ngải Vi Nhi thấy bảo mình có hy vọng sống tiếp, nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Lâm Phi, tuy không hiểu về những nhân vật cấp đại thần trong giới y học Thiên Long Liên Bang nhưng cô cũng chuẩn bị đi thử xem sao.
Bốn người ngồi xe đến viện nghiên cứu bà Phùng Hợp, được bảo vệ dẫn đến phòng thí nghiệm của bà.
Bà Phùng Hợp lúc này đang cầm ống nghiệm chứa dịch thể chưa biết làm nghiên cứu ở một cái máy tế bào.
- Làm phiền bà nghiên cứu rồi.
Lâm Phi không chút khách khí nói lớn.
Bà Phùng Hợp giật mình, suýt nữa thì đánh rơi ống nghiệm.
- Tiểu tử thối Lâm Phi, cậu đến đấy à. Tôi nghe nói chuyện của cháu tôi rồi, cảm ơn cậu đã giải quyết rắc rối giúp nó. Nhớ là lần sau khi tôi đang nghiên cứu thì không được làm phiền, càng không được nói lớn tiếng như thế. Ống nghiệm của tôi mà vỡ, dịch thể này mà rớt ra ngoài không chỉ chúng ta đi gặp thượng đế mà cả thầy trò Học viện quân sự Bắc Đẩu này không một ai sống nổi đâu.
Giọng nói chói tai của bà Phùng Hợp vang lên, rồi tay run run cất ống nghiệm đi.
Nghe thấy bà Phùng Hợp nói thế, lại nhìn thấy đôi tay không ngừng run run của bà, mọi người ai cũng lo lắng, mãi đến khi bà cất hết ống nghiệm rồi tất cả mới thở phào.
- Bà bà, lần này tôi tới nhờ bá cứu người, bạn tôi Ngải Vi Nhi, trong đầu cô ấy có một khối u, bà xem giúp đi.
Lâm Phi đẩy Ngải Vi Nhi đang đứng phía sau lên.
- Được, không vấn đề gì. U não có rất nhiều loại, tuy không phải sở trường của tôi nhưng có thể miễn cưỡng phân tích một chút, vẫn hơn mấy lão lang băm ngoài kia.
Bà Phùng Hợp vừa nói vừa dẫn bọn Lâm Phi sang phòng thí nghiệm khác. Bà bảo Ngải Vi Nhi nằm trên giường, bắt đầu dùng các loại máy kiểm tra cho cô hơn mười phút.
- Bố mẹ cô đâu?
Kiểm tra xong, bà Phùng Hợp hỏi Ngải Vi Nhi.
- Họ đều hy sinh trên chiến trường sau khi tôi ra đời không lâu.
Ngải Vi Nhi có chút bi thương đáp.
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
Bà hỏi tiếp.
- Mười tám.
Ngải Vi Nhi đáp.
- Vẫn còn trinh, chưa có bạn trai đúng không?
Bà lại hỏi.
Ngải Vi Nhi đỏ mặt đáp vâng.
- Bà bà, mấy vấn đề đó liên quan gì đến việc phẫu thuật?
Lâm Phi ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
- Không liên quan, kết quả kiểm tra đã có, không cứu được nữa rồi. Ngải Vi Nhi, cô nhiều nhất chỉ sống được mười ngày nữa. Mười ngày nữa khối u sẽ đè vào thần kinh đại não, nếu hai tháng trước tìm tôi thì còn cơ cơ hội, giờ muộn quá rồi. Dù có làm phẫu thuật thì tỉ lệ thành công cũng không đến 3%.
Tôi có ba lựa chọn cho cô. Một là nhanh chóng tìm một người bạn trai, nhanh chóng phát triển và phá trinh đi. Sau đó tìm một nơi phong cảnh hữu tỉnh, bình tĩnh đợi cái chết đến gần, đừng để cuộc đời phải có gì tiếc nuối.
Thứ hai, mạo hiểm để tôi phẫu thuật cho cô, nhưng tỉ lệ thành công không cao, mà phẫu thuật não mấy chục năm rồi tôi không làm, có chút không quen.
Thứ ba, không làm con người thuần chủng nữa, cải tạo thành nửa máy nửa người. Cá nhân tôi khá tán thành cách thứ ba, tỉ lệ thành công cao. Nếu tôi ra tay ít nhất cũng là 50% trở lên, còn không để lại di chứng. Chỉ là khả năng ghi nhớ và tư duy của cô có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi chương trình, quên mất sự việc hiện tại, nhưng tuổi thọ kéo dài gấp vài lần, là lựa chọn không tồi.
Bà Phùng Hợp nói với Ngải Vi Nhi.
Nghe bà Phùng Hợp nói vậy, Ngải Vi Nhi trực tiếp loại ngay phương án ba. Ký ức và tư duy không còn, sống chỉ để sống thì khác gì đã chết.
Cách thứ hai tỉ lệ thành công chỉ có 3%, thực sự quá thấp, chút hy vọng sống sót giờ đã vỡ vụn.
- Tôi chọn cách chờ chết.
Ngải Vi Nhi bình thản nói.
- Ngải Vi Nhi, tin tôi đi, để tôi làm bác sĩ mổ chính, nhất định tôi sẽ để cô tiếp tục làm ca sĩ.
Lâm Phi nói với Ngải Vi Nhi, trong bụng nghĩ, xem ra nhiệm vụ này không thể đi đường tắt rồi, vẫn phải dựa vào chính mình. Tuy dùng dị năng quay về ba phút trước được, nhưng sau khi dùng dị năng chỉ có bản thân là nhớ việc xảy ra sau đó. Nếu để bà Phùng Hợp mổ chính thì cuộc phẫu thuật thất bại là vẫn thất bại. Dù có mình đứng cảnh chỉ điểm cũng rất khó thành công. Quan trọng nhất là hắn không biết chỉ điểm phẫu thuật não. Nếu bà Phùng Hợp phẫu thuật, hắn không thể khốn chế hoàn toàn thời gian phẫu thuật, rất nguy hiểm, mà chưa biết liệu bà Phùng Hợp có nghe hắn không.
- Bà bà, để tôi thử một lần. Bà có thể ở bên cạnh trợ giúp không?
Lâm Phi nói với bà Phùng Hợp.
- Lâm Phi cậu còn biết phẫu thuật nào cơ à, không ngờ đấy! Tôi vẫn đề nghị để cô ấy không tiếc nuối gì trước, sau đó sống cuộc đời nửa người nửa máy không có ký ức. Nhưng nếu cậu đã muốn thử thì coi như tôi dạy học vậy. Tôi có thể trợ giúp cậu.
Bà Phùng Hợp nói.
- Thôi được.
Ngải Vi Nhi nghĩ một lúc rồi đành giao tính mạng cho Lâm Phi.
Năm phút sau, các thiết bị cần trên bàn mổ đã được chuẩn bị xong. Ngải Vi Nhi nằm lên bàn mổ chờ đợi.
- Nào, cô ký vào vài tờ cam kết đi.
Bà Phùng Hợp đưa cho Ngải Vi Nhi mấy tờ giấy.
Ngải Vi Nhi nhanh chóng ký.
- Bà bà, sao lại có mấy tờ quyên tặng nội tạng vậy?
Ngải Vi Nhi ngạc nhiên hỏi.
- Nếu phẫu thuật thất bại tôi có thể dùng nội tạng của cô cứu nhiều người khác.
Bà Phùng Hợp đáp.
- Ồ.
Ngải Vi Nhi lương thiện, vẻ mặt căng thẳng ký vào tờ quyên tặng nội tạng sau khi chết.
- Bác sĩ Lâm, lần phẫu thuật này anh có mấy phần chắc chắn có thể cứu được tôi? Tôi biết khả năng không cao nhưng tôi vẫn muốn hỏi.
Ngải Vi Nhi nói với Lâm Phi lúc này đã thay áo choàng trắng.
Nghe Ngải Vi Nhi hỏi, Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi cười đáp:
- Hay là chúng ta để cuộc đời cô không còn gì tiếc nuối đã rồi phẫu thuật.
Ngải Vi Nhi nghe thế thì mặt đỏ rần, ngậm miệng không đáp, có lẽ đang suy nghĩ.
- Hà hà, nói đùa thôi. Tin tôi đi, tôi nhất định sẽ cứu được cô.
Lâm Phi cười, nghĩ bụng, cái hệ thống chết tiệt kia đã nói rồi, khối u này để càng lâu càng khó nhằn. Giờ hắn không còn thời gian để Ngải Vi Nhi không còn tiếc nuối gì nữa. Chẳng may cô ấy hưng phấn quá độ, chết ngay tại chỗ thì vui rồi.
Nếu vậy, chưa nói đến việc đối diện với thi thể Ngải Vi Nhi không biết hắn có bị di chứng tinh thần gì không, cuộc đời Ngải Vi Nhi không còn gì tiếc nuối nữa, nếu cô ấy chết như vậy, hắn sẽ bị cái hệ thống kia đưa vào thế giới y học học thêm ba tháng. Hắn nghĩ, trong thời gian đó rất có khả năng hắn sẽ chết đầy tiếc nuối.
- Cho dù phẫu thuật thất bại tôi cũng cảm ơn anh đã cố gắng vì tôi.
Ngải Vi Nhi mỉm cười.
Tiếp đó Ngải Vi Nhi được đẩy vào phòng mổ, trợ lý của bà Phùng Hợp, bác sĩ Âu Dương Phụng tiêm thuốc mê cho Ngải Vi Nhi, Ngải Vi Nhi rơi vào trạng thái hôn mê.
- Nào, Lâm Phi, cái này cho cậu, chứng nhận hành nghề y.
Bà Phùng Hợp đưa cho Lâm Phi một quyển sổ nhỏ.
- Không phải cần thi mới có chứng nhận sao?
Lâm Phi nhận lấy, cất vào túi, ngạc nhiên hỏi, đồng thời nghĩ, từ giờ mình là người có chứng nhận rồi.
- Tôi là quan chủ khảo, cậu là đại đệ tử của tôi, còn cần thi sao?
Bà Phùng Hợp đáp.
- Bà ba, giúp tôi một việc nữa đi!
Lâm Phi nói.
- Việc gì?
- Tôi chưa bao giờ phẫu thuật não, giúp tôi viết trình tự phẫu thuật, tôi xem qua trước.
Lâm Phi nói.
- Được, cái này quá đơn giản. Tôi viết ngay đây.
Bà Phùng Hợp lấy giấy bút từ trong túi áo rồi nhanh chóng viết ra.
Mấy phút sau bà đưa Lâm Phi một tờ giấy.
Lâm Phi nhận tờ giấy rồi nhanh chóng xem đi xem lại.
Âu Dương Phụng tiêm xong thuốc mê cho Ngải Vi Nhi, tim đập thình thình.
Vốn cô còn hy vọng Lâm Phi sẽ hoàn thành cuộc phẫu thuật khó khăn này, nhưng giờ thấy đến trình tự phẫu thuật hắn cũng không biết, cô đã hoàn toàn mất lòng tin rồi.
- Lâm Phi, hay lần này để bà bà phẫu thuật chính, anh ở bên cạnh trợ giúp? Ít nhất thì bà bà còn có 3% thành công!
Âu Dương Phụng nghĩ cho tính mạng của Ngải Vi Nhi, nói với Lâm Phi.
- Tin tôi đi, tỉ lệ thành công của tôi là 100%. Tôi còn thay tim thành công rồi cơ mà.
Lâm Phi nói.
- Anh từng thay tim? Nó cần kinh nghiệm rất cao thâm mới làm được, anh làm ở đâu?
Âu Dương Phụng nhớ đến mấy hôm trước Lâm Phi thành thục điều chế thuốc trong phòng thí nghiệm, cô lại có lòng tin cuộc phẫu thuật này sẽ thành công.
- Trong mơ, lúc đó tôi cũng cho rằng bệnh nhân ấy hết cứu, nhưng cuối cùng tôi vẫn thành công.
Lâm Phi đáp, vừa nói hắn vừa cất tờ giấy bà Phùng Hợp viết vào túi.
Nghe Lâm Phi đáp vậy, Âu Dương Phụng hoàn toàn từ bỏ, cô bắt đầu nghĩ đến việc tham dự tang lễ của Ngải Vi Nhi rồi. Trong lòng thương cho Ngải Vi Nhi sao lại dễ dàng giao tính mạng cho hai bác sĩ quái dị như Lâm Phi với bà Phùng Hợp chứ.
Đối mắt với bà Phùng Hợp và Lâm Phi cùng điên cuồng như nhau, Âu Dương Phụng không biết là mình không bình thường hay hai người họ không bình thường nữa.
Lâm Phi quay lại nhìn Ngải Vi Nhi nằm trên bàn phẫu thuật.
Hôm nay cô mặc chiếc áo có sáu cái khuy. Lâm Phi đưa tay cởi khuy áo từ trên xuống dưới, một cái, hai cái, ba cái...
Đúng vào lúc Lâm Phi cởi cái khuy thứ ba, áo lót của Ngải Vi Nhi lộ ra, Âu Dương Phụng ở bên cạnh nói lớn:
- Lâm Phi anh làm gì đấy?
- Á! Nhầm nhầm, hai lần phẫu thuật trước đều cởi áo trước, tôi căng thẳng quá!
Lâm Phi đáp. Hắn bắt đầu cầm dao phẫu thuật đến trước đầu Ngải Vi Nhi, xoẹt xoẹt mấy cái, mái tóc dài của Ngải Vi Nhi bị xẻo trọc hết.
Lúc này Âu Dương Phụng không nói được gì cài lại áo cho Ngải Vi Nhi.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |