← Ch.144 | Ch.146 → |
Bên trong căn phòng cao su màu xanh của bà Phùng Hợp trong học viện quân sự Bắc Đẩu, Áo Đinh Đặc với cơ bắp cuồn cuộn đang tập đứng lên ngồi xuống, gập bụng và hít đất theo hình ảnh mô phỏng.
Không có kích điện, không bị thuỷ hình, cũng không có độc trùng.
Tập luyện bỗng chốc từ sự trừng phạt tàn nhẫn chuyển thành bài tập thể lực đơn giản khiến Áo Đinh Đặc cảm thấy vô cùng sợ hãi.
- Lẽ nào bà Phùng Hợp quyết định giải phẩu mình rồi?
Áo Đinh Đặc vừa tập vừa nghĩ.
Buổi trưa bác sĩ Âu Dương Phụng không tới đưa cơm, một bác sĩ khác đến đưa cơm cũng không kiểm tra số liệu hay lấy máu như trước đây.
Buổi chiều, hình ảnh mô phỏng cũng tắt, không ai giám sát hắn tập thể lực, Áo Đinh Đặc lặng lẽ nằm trên giường.
Đến bữa tối, Âu Dương Phụng đem cơm đến.
Áo Đinh Đặc thấy bữa tối vô cùng thịnh soạn.
- Đây không phải bữa cơm cuối cùng của mình chứ? Sau bữa cơm này là bà Phùng Hợp sẽ giải phẫu mình, hoặc huỷ diệt một cách nhân đạo?
Áo Đinh Đặc sợ hãi nghĩ.
Hắn nhìn mười hai thủ vệ cầm súng bắn thuốc mê phía sau Âu Dương Phụng, sẵn sàng phản kháng lần cuối, chuẩn bị tháo chạy.
Đối mặt với mời hai thủ vệ được huấn luyện kỹ càng này, Áo Đinh Đặc biết muốn đánh ngất họ không phải dễ.
Nhìn bữa cơm thịnh soạn trước mặt, Áo Đinh Đặc quyết định ăn cho nó đã, có chết cũng phải làm con ma no.
Nghĩ vậy, hắn bắt đầu ngấu nghiến ăn.
Năm phút sau toàn bộ số cơm đã chui vào bụng Áo Đinh Đặc.
- Chúc mừng cậu Áo Đinh Đặc. bà Phùng Hợp quyết định thả cậu ra rồi. Tối qua Lâm Phi đã gọi cho bà Phùng Hợp xin bà thả cậu. Bà nói đợi Lâm Phi về sẽ thả cậu đi.
Âu Dương Phụng nói với Áo Đinh Đặc.
- Cái gì?
Áo Đinh Đặc có phần không dám tin vào tai mình.
- Tôi nói cậu sắp được tự do rồi. Bà Phùng Hợp nói đợi Lâm Phi về sẽ thả cậu ra. Giờ Lâm Phi đang ở Bách Thú Đế Quốc để tham dự thi đấu.
Âu Dương Phụng mỉm cười nói.
Nghe thế, Áo Đinh Đặc xúc động trào nước mắt, đã hơn hai tháng rồi hắn phải chịu sự đối xử phi nhân tính. Căn phòng cao su này chính là ác mộng của hắn.
- Tôi sắp tự do...tôi sắp tự do rồi...
Áo Đinh Đặc không ngừng hét lên trong phòng.
Bách Thú Đế Quốc, Chiến Thần vương gia, khuê phòng của Vương Hân Nhi.
Hơn mười ngày trước Vương Hân Nhi đã được xuất viện và trở về nhà tĩnh dưỡng.
Lúc này Vương Hân Nhi đang cùng Ngô Tiểu Man chúc mừng sinh nhật mười sáu tuổi của Tiểu Man.
Đã hơn một tháng sau trận đấu với Thiên Hạ Đệ Nhị, nhưng bóng đen của trận đấu ấy vẫn còn trong tim cô. Một tháng nay đêm nào cô cùng gặp cùng một giấc mơ. Trong mơ cỗ máy Thanh Long khủng bố đó từ phía xa không ngừng tiến lại gần cô.
Vương Hân Nhi lén thử vào lại khoang lái, nhưng vừa bước một chân vào thì toàn thân run rẩy, đành bất lực đi ra, làm theo lời bác sĩ dặn, năm năm không vào khoang lái.
Một cô gái có thiên phú nhất của Chiến Thần gia bỗng chốc trở thành phế nhân không thể lái người máy được nữa, đãi ngộ của cô trong gia tộc từ đỉnh điểm tụt xuống đáy.
Cô đã bị gia tộc lãng quên, tuy vẫn sống trong gia tộc nhưng tộc trưởng không còn quan tâm yêu thương như trước nữa.
Ngô Tiểu Man, là bạn thân nhất của Vương Hân Nhi, vào ngày sinh nhật của mình đã đem bánh kem tới tìm Vương Hân Nhi.
Hai nha đầu cùng thắp mười sáu cây nến lên bánh.
Sau khi thắp xong, Ngô Tiểu Man chuẩn bị thổi thì Vương Hân Nhi ngăn lại.
- Đợi đã Tiểu Man, nên cầu nguyện trước đã. Nghe nói vào ngày con gái được mười sáu tuổi, trước khi thổi nến cầu nguyện thì sẽ thành hiện thực.
Vương Hân Nhi nói với Ngô Tiểu Man.
- Sẽ thành hiện thực thật chứ? Hân Nhi, mấy tháng trước chị vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi, chị đã ước điều gì? Nói cho em tham khảo đi.
Ngô Tiểu Man nghe thế, hỏi.
- Lời cầu nguyện đó không được nói ra, nếu không thì sẽ không linh nghiệm nữa.
Vương Hân Nhi nói, cô nghĩ bụng, mấy tháng trước cô ước mình trở thành Chiến Thần Cơ Giáp.
Nhưng nay ước nguyện đó của cô đã bị Thiên Hạ Đệ Nhị phá vỡ hoàn toàn tồi. Sau trận đấu nửa tiếng với Thiên Hạ Đệ Nhị, giờ đến bước vào khoang lái cô cũng không thể nữa.
Nhưng Vương Hân Nhi vẫn cố nở nụ cười, cô không muốn bạn mình buồn vì mình, tuy rằng việc này Ngô Tiểu Man cũng biết.
- Ồ, vậy thì để em nghĩ xem.
Ngô Tiểu Man nói, rồi cúi đầu suy nghĩ.
Cuộc đời mười sáu năm, là một tiểu công chúa hoàng tộc, Ngô Tiểu Man không phải lo lắng bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ ăn ngon, chơi vui đều không có gì là không có.
- Bạn trai, mình chưa bao giờ có bạn trai. Ước có bạn trai vậy.
Ngô Tiểu Man bỗng nhiên nghĩ ra một điều ước giấu trong nội tâm, có chút mong chờ, chụt rụt rè.
Cô nhắm mắt lại, hướng về mười sáu cây nên lẩm nhẩm.
- Thần à, con ước chồng tương lai của con sẽ là một Chiến Thần Cơ Giáp. Thực lực của anh ấy phải lợi hại hơn Thiên Hạ Đệ Nhị, không được lớn hơn con quá nhiều, nhiều nhất là hơn năm tuổi thôi, còn phải đẹp trai nữa. Chúng con phải trải qua quá trình yêu đương dài, anh ấy phải theo đuổi con một thời gian rất dài. Đúng, không thể ngay lập tức là theo đuổi con được, không thể quá bình thường, tốt nhất là một chuyện tình oanh liệt. Còn nữa, hàng ngày anh ấy phải quan tâm tới con, cho con những món ngon, còn phải thường xuyên cùng con đi ngắm cảnh, xem mặt trời mọc, mặt trời lặn. Còn nữa, Vào ngày cưới anh ấy sẽ đứng trên chiến hạm, trước sự chứng kiến của trăm vạn chiến sĩ, đón con. Còn nữa, con muốn gặp anh ấy sớm một chút, sau đó mỗi năm anh ấy đều tặng quà sinh nhật cho con.
Nghĩ đến đây Ngô Tiểu Man cảm thấy mình có chút tham lam, có quá nhiều cái "còn nữa" đối với người chồng tương lai.
Để tìm được người tài giỏi như Thiên Hạ Đệ Nhị quá khó, anh trai mình có khả năng, nhưng anh ấy là anh ruột mình.
Ngoài khả năng lái người máy ra còn phải quan tâm mình, mỗi ngày tặng mình món ăn ngon, còn phải thường xuyên cùng mình đi ngắm cảnh, ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, đây đúng là hình mẫu hoàn hảo của người đàn ông năm tốt.
- Mặc kệ, đó chính là chồng tương lai của mình, mình có yêu cầu với anh ấy có gì là sai, cuộc đời chỉ có một lần mười sáu tuổi, Thần à, con biết ngài sẽ tha thứ cho ước nguyện tham lam của con mà.
Ngô Tiểu Man nghĩ bụng.
Rồi cô mở mắt, thổi tắt mười sáu cây nến.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |