← Ch.150 | Ch.152 → |
Hai giờ sau, Lâm Phi đã thực hiện xong ba nghìn cái gập bụng, ba nghìn cái chống đẩy và ba nghìn cái nhảy cóc dưới trọng lực gấp ba lần. Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man bên cạnh hắn dưới sự uy hiếp bị rạch mặt cũng đã tự mình thực hiện xong ba ngàn động tác rèn luyện, mồ hôi đầy người.
Ngô Tiểu Man thân là công chúa Bách Thú Đế Quốc, trong lòng uất ức, mắt cũng ngân ngấn nước mắt.
Mười sáu năm nay, có thể nói là cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bên cạnh làm gì có ai, kể cả hoàng huynh anh cô, kể cả đế vương và mẫu hậu Bách Thú Đế Quốc cũng không co ai mắng cô một lần, lại càng không có ai có gan uy hiếp cô, đừng nói tới chuyện đánh ngất cô.
Hiện tại Ngô Tiểu Man không ngờ bị Lâm Phi dùng vũ lực bắt cóc, còn hung tàn đánh ngất mấy lần. Mà càng đáng giận hơn đó là hắn còn uy hiếp bắt cô rèn luyện cơ thể, nhốt bên trong một căn phòng giống như nhà giam dưới lòng đất vậy.
Cũng may là Ngô Tiểu Man vốn là chiến sĩ cơ giáp chủ chốt của học viện quân sự Thú Vương, còn có thể hoàn thành ba ngàn động tác rèn luyện. Sau đó dù thân thể Ngô Tiểu Man có hơi đau đớn nhưng cũng vẫn di động được.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man lúc này cảm thấy phi thường kinh ngạc khi tên điên Lâm Phi rèn luyện gấp ba mình.
- Chẳng lẽ tên điên này không biết đau đớn, không biết mệt mỏi sao?
Ngô Tiểu Man nghĩ.
Khi cô rèn luyện thì cũng chú ý tới tốc độ tên điên Lâm Phi bên cạnh thực hiện động tác, đại khái là gấp ba mình.
- Thể chất thật kinh khủng mà. nếu là tôi thì làm xong ba nghìn cái, tuyệt đối không thể nhúc nhích.
Ngô Tiểu Man âm thầm so sánh trong lòng, sau đó đánh giá Lâm Phi vừa thực hiện xong công tác rèn luyện.
Cô còn chưa biết là Lâm Phi lúc rèn luyện đều phải chịu trọng lực gấp ba, nếu không sẽ càng thêm kinh ngạc vì khả năng không nằm trong nhân loại bình thường của hắn.
Hiện tại nếu so với thể chất người bình thường, Lâm Phi đã đạt cấp yêu nghiệt rồi.
- Tôi đi đây. Sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn tới cho cô. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé. Sau này mỗi ngày cô đều phải tiến hành rèn luyện như vậy, không thể dừng lại.
Lâm Phi nói xong liền bước nhanh ra cửa lên cầu thang, rời khỏi tầng hầm. Hắn ra khỏi cửa liền khóa cửa lại.
Ngẩn ra nghe Lâm Phi nói, Ngô Tiểu Man chưa kịp phản ứng thì cửa sắt dầy đã bị khóa lại rồi.
- Anh sao đã đi mất rồi? Thả tôi ra ngoài đi. Có ai lại nhốt công chúa trong phòng giam bao giờ? Tôi là hoàng tộc của Bách Thú Đế Quốc. Cái tên bình dân kia, tôi sẽ nói phụ hoàng xử anh.
Ngô Tiểu Man tức giận hô lên với cánh cửa sắt đã đóng của tầng hầm nhưng Lâm Phi đã đi rồi, căn bản không nghe được lời nói của cô.
Cửa sắt đóng chặt, không có chìa khóa mở, chỉ có một đoạn sắt to bằng bắp đùi ở bên ngoài cửa. Chỉ cần buông thanh sắt này xuống là cửa sẽ bị đóng lại.
Lâm Phi sau khi rời khỏi tầng hầm, Ngô Tiểu Man cũng không phản ứng gì được nữa, chỉ tức giận chà chà bàn chân nhỏ, bắt đầu quan sát nhà lao của mình.
Căn phòng sơ sài, có một chiếc giường sắt nhỏ, một cái bàn gỗ, hai cái ghế, còn có bát nhựa vào một gian vệ sinh nhỏ.
Cô đi tới cánh cửa sắt kia trước, dùng sức đẩy cửa nhưng nó chẳng nhúc nhích một chút nào.
Tiếp theo cô đi tới gian vệ sinh. Gian vệ sinh có một vòi nước nhỏ. Ngô Tiểu Man mở ra, phát hiện có nước máy.
Ngô Tiểu Man đã mười mấy ngày chưa tắm. Bình thường thì cơ bản ngày nào cô cũng tắm, sau khi tắm xong còn ngâm nước nóng hoặc sữa tươi. Nhưng lúc này ở đây, cô cũng không thể hưởng thụ như vậy, đành run rẩy tắm nước lạnh cho xong.
Tắm rửa xong rồi, Ngô Tiểu Man đi tới chiếc giường sắt nhỏ của mình, có một chiếc gối gỗ, còn có một chiếc chăn mỏng. Nằm trên giường, cô lại thấy cửa sổ nhỏ duy nhất của tầng hầm. Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng ban đêm yếu ớt chiếu vào.
Mặc dù đêm đã khuya nhưng Ngô Tiểu Man cũng có thể ẩn hiện nhìn từ cửa sổ kia, thấy có một cái cây lớn.
- Anh ơi, phụ hoàng, tôi bị một tên điên bắt cóc rồi. Mau tới cứu tôi đi.
Ngô Tiểu Man nghĩ.
Lúc này cô bởi uy hiếp rạch mặt của Lâm Phi mà thực hiện xong ba ngàn động tác rèn luyện, hết sức mệt mỏi, nằm lên giường liền tiến vào trong mộng rất nhanh.
Trở lại tầng thượng của biệt thự, tìm một phòng ngủ, chuẩn bị đi ngủ, Lâm Phi lại nghĩ muốn xem tin tức mà Hệ Thống Chiến Thần cho thấy về mình cũng vật phẩm mình thu được ra sao.
- Hệ Thống Chiến Thần, cho tôi thấy một chút đặc tính cơ thể tôi và tin tức các vật phẩm.
Lâm Phi nằm trên giường, nói với Hệ Thống Chiến Thần bên trong não.
Rất nhanh, trong đầu Lâm Phi liền hiện lên đặc tính của mình:
- Ký chủ Lâm Phi, cường độ cơ thể: 62.
- Sức sống tế bào cơ thể: 60 (12).
- Cường độ bộ xương: 49.
- Năng lượng tế bào cơ thể: 65 (19).
- Sức sống tinh thần cơ thể: 101 (10 là mức trung bình của nhân loại).
- Chỉ số của cơ thể ký chủ tiến bước rất nhanh nhưng vẫn cần cố gắng, lấy mục tiêu Chiến Thần để phấn đấu.
- Dị năng hiện có: thời gian hệ... Chiến Thần ba phút (ngụy).
- Tùy tùng: 1/4 Áo Đinh Đặc (độ trung thành: 100) (ld nói gì thì tôi làm cái đó, không bao giờ quay về căn phòng màu lục đó nữa. Có chết cũng không về. )
- Cường độ cơ thể: 48.
- Sức sống tế bào cơ thể: 38.
- Cường độ bộ xương: 37.
- Năng lượng tế bào cơ thể: 47.
- Sức sống tinh thần cơ thể 21 (10 là giá trị trung bình của nhân loại).
- Tùy tùng: 2. 4 Ngô Tiểu Man (độ trung thành: 10) (tên khốn kiếp Lâm Phi đó, anh cứ chờ đấy. Chờ phụ hoàng và hoàng huynh cứu tôi ra rồi, tôi sẽ khiến anh trọn đời làm nô lệ, hành hạ chết anh, làm cho anh bị tôi bắt huấn luyện cơ thể dã man, còn bị đánh ngất vài lần như anh đã làm với tôi).
- Sức sống tế bào cơ thể: 30.
- Cường độ bộ xương cơ thể: 17.
- Cường độ năng lượng tế bào: 25.
- Sức sống tinh thần cơ thể: 23 (người bình thường là 10).
- Vật phẩm: Cuốn sách đầu tiên: Tiểu tiên đoán thuật, có năng lực nhìn thấu tương lai, có thể tiên đoán tương lai của một người, biết may rủi trong vòng một tháng (thu được trong nhiệm vụ xã hội đen).
- Không gian giới chỉ vạn năng (thu được trong không gian y học).
- Thẻ vũ khí thứ nhất: Thần côn kim loại (thu được trong nhiệm vụ nữ dị hình).
- Một lần cơ hội lấy mẫu vật phẩm thần bí (thu được trong nhiệm vụ Thôn Phệ Trùng).
- Dược phẩm khôi phục tiểu hình thể (nhận được trong nhiệm vụ thu tùy tùng thứ ba, Ngô Tiểu Man).
- Nghề phụ của ký chủ: Bác sĩ, thu được danh hiệu: Y học đồ phu.
- Tích lũy của nghề chính thu được danh hiệu: Chuyên gia diệt côn trùng. Có thể miễn dịch với côn trùng nhỏ cắn. Côn trùng cao cấp sau khi cắn, tác dụng phụ đối với ký chủ cũng giảm bớt.
Không nhìn thì không biết, Lâm Phi vừa nhìn mới phát hiện ra mình đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ mà Hệ Thống Chiến Thần đưa ra, còn được vài vật phẩm nhờ nó giữ mà chưa lấy ra sử dụng. Vật phẩm duy nhất có tính công kích vũ lực thì trước tiên chưa cần tới. Mà cuốn sách Tiểu tiên đoán thuật kia, Lâm Phi sau khi suy nghĩ một chút liều chuẩn bị chờ lúc nhàn rỗi sẽ sử dụng xem có hiệu quả chút nào không.
Đêm xuống, Áo Đinh Đặc ra ngoài biệt thự, đi về hướng học viện quân sự Bắc Đẩu. bởi vì chỉ có một chiếc xe bay, hắn cũng không dám lấy đi, để lại cho lão đại Lâm Phi, tự mình đi bộ trở về.
Đêm ở Bắc Đẩu Tinh rất lạnh, hơn nữa bởi vì là khu vực ngoại ô nên cũng rất tối, còn có nhiều côn trùng bay khắp cây cối, người bình thường rất ghét phải đi lại trong đêm tại vùng quê này.
Nhưng Áo Đinh Đặc đã ở bên trong căn phòng cao su màu lục quá lâu, hết sức hưng phấn, thỉnh thoảng còn giẫm giẫm lên mặt đất, sờ sờ cây cối bên cạnh. Hắn cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp.
Áo Đinh Đặc hung mãnh như người thú bắt đầu hưng phấn kêu to tại ngoại ô, cũng chạy rất nhanh về phía học viện quân sự Bắc Đẩu.
Bởi huấn luyện thành công nên tốc độ chạy của hắn và sức bền lúc này rất kinh người, tốc độ cũng không kém xe bay bao nhiêu, chỉ cần dùng gần nửa giờ vũ trụ là đã chạy tới cửa lớn của học viện quân sự Bắc Đẩu rồi.
Bởi thời gian đã khuya nên học viện quân sự Bắc Đẩu đã đóng cửa.
Áo Đinh Đặc bắt đầu dùng nắm đấm đập bùng bùng lên cửa sắt đã khóa.
Bảo vệ của học viện bị đánh thức giữa nửa đêm, cầm gậy phóng điện tức giận đi ra, mở cửa xong, chuẩn bị chửi vài câu thì lại thấy Áo Đinh Đặc mặc giáo phục học viên của học viện quân sự Bắc Đẩu, hình thể hung mãnh, mắt lóe hung quang. Mấy câu vừa muốn chửi lập tức bị rút lại trong miệng. Bảo vệ lựa chọn trầm mặc, trực tiếp cho phép học viên có cơ thể giống như đá tảng này đi qua.
Áo Đinh Đặc uy vũ bước nhanh bên trong học viện quân sự Bắc Đẩu, cũng cố tình đi xa viện nghiên cứu y học đệ nhất kinh khủng của Phùng Hợp Bà Bà ra. Hắn dựa theo ký ức, đi vòng một vòng lớn, cuối cùng tiến về phía phòng ngủ của mình.
Dọc đường đi, Áo Đinh Đặc gặp rất nhiều đôi tình nhân, hoặc, đêm khuya không ngủ, nam nam nữ nữ đi dạo. Nhưng đám học viên này vừa nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Áo Đinh Đặc, cái đầu trọc, cơ thể giống như sắp nổ mạnh, lập tức tránh ra xa.
Áo Đinh Đặc về khu mình ở rất nhanh, chảy nước mắt, đi lên lầu, đi tới căn phòng ngủ của mình, đứng trước cửa mật mã, nhớ lại hồi lâu mới nhớ ra mật mã mở cửa, sau đó bấm vào.
Áo Đinh Đặc đi vào trong căn phòng đơn của mình. Rất nhiều vật dụng trong phòng đã bị phủ một tầng bụi nhưng Áo Đinh Đặc vẫn cảm thấy rất thân thiết, bắt đầu hạnh phúc mà sờ mó, lại sờ sờ, không buồn ngủ chút nào. Cuối cùng hắn quyết định quét phòng mình một lần.
Tảng sáng ngày thứ hai, Lâm Phi đi ra ngoài mua bánh kem và bánh mì, mang xuống tầng hầm dưới đất.
- Đây, bữa sáng đây. Chúng tôi ăn cùng đi.
Lâm Phi nói, đưa bánh kém và bánh mi tới chiếc bàn nhỏ trong tầng hầm, ngồi lên ghế mở ra ăn.
Ngô Tiểu Man cũng đi tới, ngồi lên ghế, ăn bánh mì và bánh kem có vẻ rất thục nữ.
- Tại sao anh lại bắt tôi tới nơi này, bắt tôi rèn luyện cơ thể? Mục đích của anh rốt cục là gì? Mục địch của anh đạt được rồi, chỉ cần anh đồng ý thả tôi ra thì anh muốn gì cũng được. Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý.
Ngô Tiểu Man suy nghĩ đã rất lâu rồi, lại nói.
- Nguyên nhân tôi đã nói với cô từ sớm rồi. Bởi vì cô đồng ý làm tiểu đệ của tôi rồi. Tiểu đệ của tôi không thể là phế vật được, cho nên tôi cần rèn luyện cô, làm cho cô thành tài.
Lâm Phi vừa ăn vừa đáp.
Nghe Lâm Phi nói xong, đầu Ngô Tiểu Man đầy gân đen. Cô lại xác định lần nữa là mình đúng bị một tên điên bắt cóc rồi.
- Tôi là nữ giới, không thể là tiểu đệ của anh được. Anh thả tôi ra đi để tôi bắt nam tiểu đệ cho anh nhé.
Ngô Tiểu Man thử dùng cách nói của người điên trao đổi với Lâm Phi xem.
- Ừ, cô nói cũng có lý.
Lâm Phi vừa nói vừa ăn một miếng bánh mì.
Ngô Tiểu Man nghe Lâm Phi nói xong, sắc mặt lộ vẻ chờ mong.
Lâm Phi ăn xong một cái bánh mì, lại nói tiếp:
- Sau này cô làm hầu gái cho tôi đi, không cần gọi tôi là lão đại nữa. Trực tiếp gọi là chủ nhân đi.
- Anh vũ nhục tôn nghiêm của Bách Thú Đế Quốc đó. Tôi là công chúa của đế quốc.
Ngô Tiểu Man tức giận đáp. Đồng thời cô thầm nghĩ:
- Hầu gái, tên điên này không ngờ muốn bắt mình làm hầu gái. Thế này là hoàn toàn sỉ nhục mình. mình là tiểu công chúa của Bách Thú Đế Quốc mà. Hầu gái, đó không phải là tồn tại còn hạ đẳng hơn cả bình dân sao?
- Tôi là công dân Thiên Long Liên Bang. Lại nói, đây là liên bang chứ không phải là đế quốc. Sau này cô gọi tôi là chủ nhân đi. Nhận mệnh đi.
Lâm Phi lạnh nhạt nói với Ngô Tiểu Man.
- Lâm Phi, rốt cục phải làm sao anh mới tha cho tôi, cho tôi tự do đây?
Ngô Tiểu Man nói.
- Gọi tôi là chủ nhân đi. Tôi sẽ cho cô biết, rốt cục phải làm sao tôi mới tha cho cô.
Lâm Phi đáp.
Ngô Tiểu Man suy tư một chút.
- Chủ nhân.
Vì tự do, Ngô Tiểu Man liền hô một tiếng.
- Ừ, đánh bại được tôi thì tôi sẽ tha cho cô. Cô chỉ cần đánh bại tôi là được. Cô cũng thấy rồi đó. Cửa tôi đi vào cũng không khóa đâu.
Lâm Phi cười ha hả rồi trả lời, đồng thời thầm nghĩ:
- Cảm giác được gọi là chủ nhân cũng tương đối sướng đấy. thảo nào Ám Phi Hoa lại thích lập tà giáo, tự phong làm Thánh nữ chứ.
- Đánh bại anh sao?
Ngô Tiểu Man nghĩ cái tên điên trước mắt biến thái này, ngay cả chiến đấu cũng biến thái, cơ hội mình đánh bại hắn quá xa vời rồi.
- Đúng, đánh bại tôi.
- Tôi là một chiến sĩ cơ giáp. Tôi muốn đánh bại anh khi điều khiển cơ giáp có được không? Anh có thả tôi tự do không?
Ngô Tiểu Man nghĩ.
- Mình là người điều khiển cơ giáp chủ chốt của học viện quân sự Thú Vương, đồng thời cũng là người có huyết mạch hoàng gia. Bí kỹ Hoàng Cực Cửu Trảm trong điều khiển cơ giáp của hoàng tộc Bách Thú Đế Quốc là sát chiêu cận chiến thiên hạ đệ nhất, cửu trảm xuất hiện, hoàn toàn vô địch thủ.
Mặc dù Hoàng Cực Cửu Trảm của mình không giống như phụ hoàng và anh trai, mới chỉ học được chút bề ngoài nhưng đối phương với một học viên bình thường của Thiên Long Liên Bang thì vẫn có thừa đấy.
- Được, chúng ta sẽ so điều khiển cơ giáp. Cô điều khiển cơ giáp là loại gì? Đêm nay tôi sẽ mang hai khoang hình trứng ảo tới, chúng tôi so tài ở nơi này. Chỉ cần cô đánh bại được tôi thì tôi sẽ để cô đi.
Lâm Phi trả lời.
Lâm Phi rất tự tin với năng lực điều khiển cơ giáp của mình. Hắn tin rằng đấu cơ giáp ảo, có dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy) trợ giúp thì Ngô Tiểu Man tuyệt đối không đánh bại được hắn.
- Nói lời phải giữ lấy lời. Lâm Phi, cơ giáp tôi điều khiển tên là Hoàng Tuyền.
Ngô Tiểu Man kích động nói. Cô đã hơi mừng rỡ rồi. Rốt cục cũng đã kết nối thành công với tên điên này.
- Phải gọi tôi là chủ nhân. Sau khi cô đánh bại tôi rồi thì không gần gọi thế nữa, tôi có thể thả cho cô đi. Trước khi đánh bại tôi vẫn phải gọi tôi là chủ nhân, nếu không tôi sẽ không cho cô cơ hội lựa chọn cơ giáp chiến đấu với tôi nữa.
Lâm Phi nói.
- Chủ nhân.
Vì tự do, Ngô Tiểu Man chỉ còn cách nhẫn nại chịu nhục thôi. Cô không cam lòng gọi Lâm Phi đối diện, đồng thời thầm nghĩ, chỉ cần tôi ra ngoài, tự do rồi nhất định sẽ khiến phụ hoàng phái binh bắt tên điên này, sau đó cả ngày mình xử lý hắn, rồi lại nhốt hắn vào nhà lao.
- Tôi đi trước đây. Buổi tối tôi sẽ mang hai khoang hình trứng kết nối sẵn tới. Không thể online tỉ thí với cô được.
Lâm Phi nói xong liền rời khỏi tầng hầm, đồng thời cũng đóng cửa sắt lại, hạ thanh sắt xuống.
Áo Đinh Đặc vừa tìm lại được tự do, cả đêm hưng phấn không ngủ được. Buổi sáng hắn rất mệt nhưng cũng nhớ rõ ngày hôm qua, lão đại Lâm Phi đã dặn là sáng phải chờ ở phòng ăn. Bởi vậy Áo Đinh Đặc xuất hiện tại cửa lớn của phòng ăn từ rất sớm.
Bốn giờ sáng, kể cả bác gái làm cơm còn chưa tới, Áo Đinh Đặc đã ngồi chồm hỗm ở cửa rồi.
Hắn sóng vai với mấy bác gái nấu ăn tiến vào trong phòng.
Nhìn vóc người khôi ngô của Áo Đinh Đặc, cả cơ thể giống như đá tảng, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên hung quang, mọi người đi mua thức ăn sớm cho phòng ăn cũng không cất lời ngăn cản.
Áo Đinh Đặc như vậy, vẫn ngồi dựa vào một cái bàn cạnh cửa phòng ăn, chờ lão đại Lâm Phi tới.
Sáu giờ sáng, học viên học viện quân sự Bắc Đẩu lục tục xuất hiện tại cửa phòng ăn. Bọn họ đều chú ý tới cậu trai khôi ngô hơi xa lạ này nhưng nhìn ánh mắt kinh khủng của Áo Đinh Đặc, không ai dám tới hỏi han.
Áo Đinh Đặc đợi tới bảy giờ, Lâm Phi còn chưa xuất hiện. Hắn đứng dậy, đi tới chỗ bác gái ở cửa bán thức ăn, mua một chén mì thịt bò lớn, xin cả một cái muỗng canh, sau đó trở lại chỗ ngồi, ăn từng thìa canh mì thịt bò.
Bác gái nấu ăn thấy tình hình như vậy liền nhận ra hắn.
Tiếng chuông vào lớp của học viện quân sự Bắc Đẩu đã vang lên, Áo Đinh Đặc vẫn ngồi trong phòng ăn không động đậy. Bạn học bốn phía đã đi học cả rồi.
- Sao cậu còn chưa lên lớp? Trễ giờ đó.
Bác gái bán cơm có lòng tốt nhắc nhở hắn.
- Tôi đang đợi người. Tôi đã cáo ốm rồi, không cần lên lớp.
Áo Đinh Đặc trả lời.
Hắn vẫn chờ như vậy, đến chín giờ sáng thì Lâm Phi mới xuất hiện tại phòng ăn. Hôm nay Lâm Phi không có giờ học, đi mua cơ giáp ảo, mua hai bộ có thể kết nối đối chiến, không thể lên mạng, là cơ giáp ảo Thanh Long Hào và cơ giáp ảo Hoàng Tuyền. Hắn ở biệt thự, đợi người đưa cơ giáp ảo tới rồi mới đi đến phòng ăn, thấy tiểu đệ Áo Đinh Đặc của mình.
- Lão đại.
Áo Đinh Đặc thấy Lâm Phi xuất hiện, vội vàng đứng dậy.
- Chúng tôi đi ra bên đó nói chuyện đi.
Lâm Phi chỉ một góc phòng ăn rồi nói.
Hai người đi tới một góc phòng ăn, ngồi xuống.
- Áo Đinh Đặc, cậu có acc Cơ Giáp Đế Quốc không? Tên là gì thế?
Lâm Phi hỏi Áo Đinh Đặc.
- Có, tên là Cuồng Chiến Sĩ. Lão đại anh hỏi làm gì?
- Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ rèn luyện cậu điều khiển cơ giáp. Đương nhiên cậu vẫn có thể làm việc mình muốn làm. Cậu ghi số điện thoại của tôi vào, có thời gian tôi sẽ liên hệ với cậu. Tôi quyết định chỉ đạo cậu về năng lực điều khiển cơ giáp trong Cơ Giáp Đế Quốc.
Lâm Phi nói.
- Vâng, lão đại. Acc game Cơ Giáp Đế Quốc của anh là gì thế?
- Thiên Hạ Đệ Nhị. Nhưng cậu nhớ là không thể nói cho ai biết acc game của tôi.
Lâm Phi trả lời.
- Ồ?
Vẻ mặt Áo Đinh Đặc ngạc nhiên đáp.
Hắn bị Lâm Phi nhốt hai tháng, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, cũng hoàn toàn không biết tới uy danh của Thiên Hạ Đệ Nhị.
Xế chiều, Lâm Phi mang cơ giáp ảo chơi game Cơ Giáp Đế Quốc của mình tới biệt thự. Hắn chuẩn bị ở lại lâu dài tại biệt thự của Áo Đinh Đặc.
Hắn mang cơ giáp ảo Thanh Long Hào đặt tại một gian phòng ngủ của biệt thự, sau đó gọi điện bảo Áo Đinh Đặc lên mạng.
Đăng nhập và Cơ Giáp Đế Quốc xong, Lâm Phi liền phát ra lời mời chiến đấu với Cuồng Chiến Sĩ tại phòng luyện tập 32221.
Áo Đinh Đặc điều khiển cơ giáp tên là Bắc Âu Chiến Sĩ, vũ khí là hai thanh rìa hợp kim.
- Nào tới đây, để tôi xem khả năng điều khiển cơ giáp của cậu một hút.
Lâm Phi nói từ bên trong phòng điều khiển của Thanh Long Hào.
- Vâng thưa lão đại.
Áo Đinh Đặc đáp. Sau đó hắn bắt đầu điều khiển cơ giáp Bắc Âu Chiến Sĩ vọt tới Thanh Long Hào đối diện.
Hai thanh rìa chiến được Áo Đinh Đặc điều khiển, vung mạnh lên. Dù đã hơn hai tháng không điều khiển cơ giáp cơ giáp rồi nhưng Áo Đinh Đặc phát hiện ra kỹ thuật điều khiển của hắn không có cảm giác lạ lẫm, ngược lại còn thành thạo hơn. Hai lưỡi rìa lớn trên tay Bắc Âu Chiến Sĩ dưới sự điều khiển của hắn, mang theo tiếng gió rít phá tan không khí, vung về phía Thanh Long Hào.
Động tác này, mấy tháng trước Áo Đinh Đặc không làm được. Bởi khi điều khiển cơ giáp như thế thì trọng lực với cơ thể sẽ tăng lên gấp ba. Người điều khiển sẽ phải thao tác chuẩn xác dưới trọng lực gấp ba này.
Áo Đinh Đặc huấn luyện bên trong phòng cao su màu của Phùng Hợp Bà Bà, chẳng những chịu trọng lực gấp ba mà cả ngày còn bị điện giật.
Áo Đinh Đặc phát hiện ra là hắn đã đột phá trong lĩnh vực điều khiển cơ giáp, hơn nữa còn đột phá rất nhiều.
Nhưng khi cơ giáp của hắn vọt tới Thanh Long Hào thì Thanh Long Hào vung một kiếm ra. Cơ giáp Bắc Âu Chiến Sĩ của Áo Đinh Đặc bị đâm xuyên phòng điều khiển.
- Rất mạnh. Lâm lão đại điều khiển cơ giáp cận chiến không ngờ lại lợi hại như vậy.
Áo Đinh Đặc bị một kiếm vừa rồi rung động.
- Lại tới đi. Một rìa này của cậu vung quá cao. Lần sau cánh tay của cơ giáp giơ thấp hơn một chút.
Lâm Phi bảo Áo Đinh Đặc biết nhược điểm khi tấn công của hắn.
Chiến đấu lại diễn ra lần nữa.
Bắc Âu Chiến Sĩ của Áo Đinh Đặc lại bị Lâm Phi điều khiển Thanh Long Hào đâm một kiếm xuyên qua.
Như vậy, Lâm Phi không ngừng dùng một chiêu đâm xuyên cơ giáp Áo Đinh Đặc trong phòng luyện tập, đồng thời cũng không ngừng chỉ điểm cho đối phương biết nhược điểm của mình. Có khi Lâm Phi nếu không thể trong một chiêu hạ Áo Đinh Đặc thì hắn lại thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), trở lại đánh tiếp.
Không ngừng chiến đấu, không ngừng tỉ thí, hai giờ sau, Lâm Phi đã dùng gần một ngàn lần dị năng rồi. Áo Đinh Đặc cũng đã thua hơn hai trăm lần.
Áo Đinh Đặc dưới sự chỉ đạo của Lâm Phi, công kích càng phát ra hung mãnh. Hai chiếc rìa chiến trong tay cơ giáp Bắc Âu Chiến Sĩ có càng ít động tác thừa nhưng vẫn bị Thanh Long Hào hạ gục trong một giây.
- Hôm nay tới đây thôi. Cậu offline rèn luyện cơ thể đi.
Lâm Phi nói với Áo Đinh Đặc.
- Vâng.
Chiến đấu hôm nay, Lâm Phi phát hiện ra là rèn luyện đâm thẳng một mình so với đối kháng cùng người khác thì phương pháp sau có tiến bộ nhanh hơn. Hai giờ chiến đấu hôm nay, rèn luyện qua chiến đấu này khiến tốc độ đâm thẳng của hắn tăng lên tới gần 0, 9 giây rồi.
Áo Đinh Đặc sau khi rời khỏi Cơ Giáp Đế Quốc, càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lâm Phi.
Hắn tiến vào diễn đàn Cơ Giáp Đế Quốc, bắt đầu tìm kiếm tài liệu về Thiên Hạ Đệ Nhị một chút, xem số lần chiến đấu của lão đại Lâm Phi trong game.
Vừa nhìn một cái đã khiến Áo Đinh Đặc kinh ngạc thở dài không thôi. Chiến tích của Thiên Hạ Đệ Nhị thật quá mạnh rồi, là bộ mặt của toàn bộ đấu giới ảo của Thiên Long Liên Bang. Thảo nào lão đại không cho hắn tiết lộ thân phận chân thật của Thiên Hạ Đệ Nhị.
Trong ba giây bắn rơi chiến cơ, đối mặt với đối thủ nào cũng một chiêu là hạ gục. Đối mặt với Nữ Thương Thần của đế quốc, không ngờ lão đại cũng vẫn bước qua.
Áo Đinh Đặc tìm ba giờ, xem hết video chiến đấu của Lâm Phi. Sau khi xem xong, hắn đã hoàn toàn bị thực lực của cơ giáp Thiên Hạ Đệ Nhị làm cho cảm phục rồi!!
← Ch. 150 | Ch. 152 → |