← Ch.156 | Ch.158 → |
Quan chỉ huy râu bạc đã trải qua rất nhiều biến cố, có kinh nghiệm mười mấy năm cầm quân, lần này sau khi chuyện đột nhiên xảy ra, lập tức vừa phát tiền, vừa tăng quân hàm, an ủi những vị đội trưởng đang ngồi đây.
Các đội trưởng đang ngồi thấy tiền và quân hàm tới tay để xoa dịu thì cũng biết có làm khó tổng chỉ huy nữa cũng không có được tiến triển gì thực chất, tốt nhất cứ nhận đã rồi tính.
Đám đội trưởng và Lâm Phi sau khi nhận được hứa hẹn của quan chỉ huy xong thì cũng ra khỏi phòng chỉ huy luôn.
Quan chỉ huy râu bạc cúi người, cất bước tiễn đám người này xong liền nhìn cái ghế cong vẹo trong phòng chỉ hủy, phẫn nộ bắt đầu phái nhân thủ, điều tra mọi người, dùng thủ đoạn sét đánh để xác định sự kiện này. Tất cả thủ tục đều bị rút ngắn đi, chỉ cần là người khả nghi, có thể tiếp xúc tới thiết bị thông tấn là sẽ bị bắt hết vào phòng tối thẩm tra.
Không còn cách nào. Vì vị trí tổng chỉ huy của chính mình, quan chỉ huy râu bạc biết mình nếu không tìm được nội gian thì lần này cũng phải tìm được kẻ chết thay, tiếp nhận lửa giận của các đội trưởng này.
Đêm hôm đó, trong khi điều tra xét hỏi, kết hợp với máy phát hiện nói dối, hai tên nội gian đã bị điều tra ra.
Hai tên nội gian này là người mới vừa được phái tới Minh Thần Tinh, là quan quân trợ giúp chiến sự. Một người là đội phó đội thông tấn tín hiệu. Chính hắn động tay chân bên trong thiết bị thông tin. Đương nhiên dựa theo thủ tục kiểm tra bình thường thì hắn rất kín kẽ, không lưu lại chút manh mối nào, sẽ không bị phát hiện được.
Nhưng lần này quan chỉ huy râu bạc của Minh Thần Tinh động chân tay rất nhanh, bắt đầu làm việc không theo trình tự quân sự. Tất cả những nhân viên khả nghi đều phải dùng thiết bị phát hiện nói dối kiểm tra cả.
Sau khi lặp đi lặp lại vô số lần, tên gián điệp xui xẻo này, bởi mới được điều về Minh Thần Tinh nên bị thẩm vấn trọng điểm, cuối cùng lộ ra.
Hắn còn cung khai ra một đồng bọn bên trong những người chiến đấu, thế nên dù đồng bọn hắn còn chưa có hành động gì thì cũng đã bị đồng đội vì bức cung mà khai lộ ra rồi.
Đương nhiên là sau đó hai người này bị quan chỉ huy râu bạc giao cho hai mươi đội trưởng vừa chấp hành nhiệm vụ lần này tiến hành "thẩm vấn".
Lâm Phi cũng may mắn được tham gia hoạt động thẩm vấn có thể coi là nghiên cứu giải phẫu nhân thể này.
Kết quả là ngày thứ hai, trong một trạm xử lý rác của Minh Thần Tinh xuất hiện hai khối thịt nhìn không ra hình người, bên cạnh còn lắp hai thiết bị duy trì sự sống đơn giản, bị chôn xuống dưới đất.
Trên người hai kẻ này bị đổ mười mấy loại hóa học ăn mòn, không ngừng phát ra tiếng kêu gào ô ô. Mà đại bộ phận trang bị này đều là kiệt tác của Lâm Phi cả.
Mãi tới hai ngày sau, tiếng động mới ngừng lại, sau đó có người tới xử lý hai cục thịt thối này.
Một trận phong ba nội gian, dưới sự cố ý che đậy của quan chỉ huy râu bạc, cuối cùng hạ màn rất nhanh.
Đội ngũ tham gia nhiệm vụ chiếm được phần thưởng bằng tiền và thăng cấp quan hàm nên cũng không gây chuyện nữa. Một tuần sau đó, sự kiện nội gian này cũng như chưa từng xảy ra vậy. Đương nhiên bộ chỉ huy của Minh Thần Tinh lại tiếp tục cử người tới để lắp đặt thiết bị giám sát.
Thánh giáo Thiên Long Liên Bang, người lãnh đạo phản quân Ám Phi Hoa đang ngồi bên trong giáo được thiên sứ đọa lạc của mình. Cô ngồi trên ghế dưới bức tướng thiên sứ đọa lạc mười hai cánh đen, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Lực lượng võ trang của phản quân phát triển, sau khi lấy được tiền gấp trăm lần từ cá cược trong game Cơ Giáp Đế Quốc, có thể nói là đã được thay đổi toàn bộ, giống như mặt trời lên cao, âm thầm xây dựng được ba xưởng chế tạo cơ giáp chiến đấu cỡ nhỏ và một công xưởng chế tạo chiến hạm loại nhỏ.
Nhưng mấy xưởng này vốn là cơ sở võ trang tư nhân của lính đánh thuê vũ trụ, có thể nói là sản lượng có hạn, một năm cũng không sản xuất được mấy ngàn cơ giáp, một hai chục chiến hạm loại nhỏ hoặc chiến hạm vận chuyển.
Mấy ngàn cơ giáp thoạt nhìn có vẻ nhiều nhưng phân chia ra cho ngàn vạn nghĩa quân thì còn lâu mới đủ. Hiện tại Ám Phi Hoa đã sắp xếp cấp dưới là nhân viên nghiên cứu và kỹ sơ cơ giới gia tăng sản lượng.
Kim loại thì đã tìm được nguồn cung. Mà nguồn động lực của chiến hạm và cơ giáp, năng lượng tinh thạch lại vô cùng thiếu. Năng lượng tinh thạch vẫn là vật phẩm quân Thiên Long Liên Bang cần, dù có thu mua được ở một số mỏ khoáng tư nhân bên trong Thiên Long Liên Bang thì sản lượng cũng rất có hạn, không thể thu mua quy mô lớn được. Giá cả vừa cao, hơn nữa có thể khiến quân đội Thiên Long Liên Bang để ý tới.
- Năng lượng tinh thạch, làm thế nào mới có thể an toàn, lại bí mật thu được thật nhiều năng lượng tinh thạch nhỉ?
Ám Phi Hoa bắt đầu thấy nhức đầu rồi.
Những vùng đất có dự trữ năng lượng tinh thạch của Thiên Long Liên Bang đều bị quân đội kiểm soát, lực phòng huấn luyện thể năng ngực so với ngân hàng còn cao hơn vài lần. Hiện tại nếu đi cướp, có thể cướp được hay không thì chưa nói nhưng một khi đi cướp thì chẳng khác gì đối kháng chính diện với quân đội Thiên Long Liên Bang. Đối với quân phản loạn Thánh giáo đang phát triển, đó hiển nhiên không phải là một quyết định sáng suốt.
Mà không giải quyết được vấn đề năng lượng tinh thạch là thứ cơ giáp và chiến hạm đều cần này thì không thể đề cao số lượng cơ giáp và võ trang của quân phản loạn Thánh giáo được. Đây là một câu hỏi vô cùng khó giải.
- Tinh cầu có thể khai thách năng lượng tinh thạch. Mỏ năng lượng tinh thạch. Chỉ có tự mình khai thác năng lượng tinh thạch thì mới giải quyết được cục diện khó khăn này.
Ám Phi Hoa nghĩ ngợi, bắt đầu sắp xếp đám đầu mục của mình, thông qua các loại thủ đoạn, tìm hiểu tin tức về những tinh cầu có thể tồn tại năng lượng tinh thạch chưa khai thác.
Nhưng chuyện này đâu có dễ dàng. Nếu có tinh cầu tồn tại năng lượng tinh thạch chưa khai thác thì đã sớm bị Thiên Long Liên Bang hoặc thế lực các đại gia tộc chiếm lấy rồi.
Chẳng qua cũng coi như Ám Phi Hoa gặp may, nhìn thấy tinh cầu có mỏ quặng tinh thạch mả Lâm Phi hỏi mình không lâu trước đây, vỗ tay lên đùi, đột nhiên có ý nghĩ.
- Kẻ địch của kẻ địch có thể trở thành bạn mình. Một tinh cầu có mỏ quặng tinh thạch mà Bách Thú Đế Quốc và Thiên Long Liên Bang, nếu như vận dụng tốt thì có hy vọng rất lớn sẽ trở thành tinh cầu cung cấp tinh thạch cho Thánh giáo.
Ám Phi Hoa nghĩ.
Cô bắt đầu cho thủ hạ của Thánh giáo tiến hành phân tích phương án có thể thực hiện, cũng thử liên hệ với vương giả của Bách Thú Đế Quốc, lấy thân phận lãnh tụ của quân khởi nghĩa Thiên Long Liên Bang mà xin gặp.
Thiên Long Liên Bang, Bắc Đẩu Tinh, trong tầng hầm của biệt thự Áo Đinh Đặc chuyển cho Lâm Phi.
Ngô Tiểu Man đang ngồi trên đầu giường, miệng nhỏ ăn mì.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man nhìn cây đào ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Cửa sổ quá nhỏ, dù có phá cửa thì cơ thể cũng không chui lọt.
Hơn nữa mặt đất trên tầng hầm hoang tàn vắng vẻ, tiểu công chúa Ngô Tiểu Man bị nhốt nhiều ngày, mới vài ngày đầu còn kêu lớn cầu cứu nhưng vô dụng, vài ngày gần đây cũng bỏ cuộc rồi. Nơi này căn bản không có ai qua lại.
- Thèm ăn đào ghê.
Ngô Tiểu Man nhìn cây đào, thầm nghĩ. Lúc này cô còn chưa biết cây đào này sở dĩ tươi tốt như vậy, rất có thể là bởi phía dưới cây đào này có chôn một người.
Lâm Phi đã rời khỏi nơi này nửa tháng rồi. Mà trong nửa tháng này, ngày nào Ngô Tiểu Man cũng phải ăn mì sống mà sống sót.
- Chỉ cần luyện thành Hoàng Cực Cửu Trảm thì tôi nhất định sẽ đánh bại được tên điên Lâm Phi đó.
Ngô Tiểu Man ngày nào cũng nghĩ vậy.
Vì tự do, mỗi ngày Ngô Tiểu Man đều luyện tập Hoàng Cực Cửu Trảm trong cơ giáp ảo, hơn nữa luyện tập siêng năng và khắc khổ phi thường.
Nửa tháng trôi qua, năng lực điều khiển cơ giáp của Ngô Tiểu Man có tiến bộ rất lớn. Chín chiêu đầu tiên của thức thứ nhất Hoàng Cực Cửu Trảm cũng được cô luyện rất thuần thục rồi.
Công chúa cao quý biến thành phạm nhân, mỗi ngày chỉ có thể ăn mì sống cầm hơi, lúc bắt đầu Ngô Tiểu Man đã nghĩ tới chuyện tự sát nhưng khi cầm thanh gỗ mài sắc đặt lên động mạch cổ tay lại không có dũng khí đâm xuống. Cô còn chưa sống đủ, còn có hy vọng, không muốn chết sớm như vậy.
Mỗi đêm cô đều tập một ngàn cái chống đẩy, một ngàn cái gập bụng, một ngàn cái nhảy cóc ở đối diện với cửa sắt của tầng hầm, trước máy quay gắn trên đó.
Ngô Tiểu Man cũng từng nghĩ tới chuyện không rèn luyện nhưng khi nhìn thấy thùng mì ở góc tường, lại nghĩ tới lời Lâm Phi nói trước khi rời đi, nếu mỗi ngày không rèn luyện đủ thì thùng mì này sẽ là thức ăn cuối cùng của cô.
Đối với nỗi sợ hãi từ thùng mì, Ngô Tiểu Man mỗi ngày chỉ còn có thể cố gắng rèn luyện.
Ngô Tiểu Man không dám mang tính mạng của mình đi đánh cược với tên điên như Lâm Phi.
- Lâm Phi đáng chết. Tên điên đáng chết. Chờ bổn công chúa tự do rồi, nhất định sẽ nhờ phụ hoàng phái binh, bắt cái tên điên này về, ngày nào cũng bắt rèn luyện càng nhiều càng tốt. Ngày nào tôi cũng sẽ cho anh ăn mì không có nước nóng. Đồ điên. Anh nói là hai tuần sẽ về, mau về đi chứ.
Ngô Tiểu Man vừa rèn luyện vừa nghĩ.
Nếu ngày nào cũng phải ăn mì, đối với người bình thường mà nói đúng là một chuyện rất tàn nhẫn.
Mà đối với Ngô Tiểu Man mà nói, mỗi bữa đều phải ăn mì, hơn nữa còn không có nước sôi ngâm, chỉ có thể bẻ mì ra ăn sống, đây là cực hình tàn nhẫn nhất trong mười sáu năm cuộc đời cô.
Mà chuyện càng tàn nhẫn hơn sắp xảy ra. Mì sắp hết rồi mà Lâm Phi còn chưa trở về.
Huyết Sắc Mã Lệ của Bách Thú Đế Quốc, Minh Thần Tinh bắt đầu dùng năng lực chỉ huy cao siêu của mình, bố trí một trận chiến đánh tan phía Thiên Long Liên Bang.
Cô bắt đầu phái tất cả chiến sĩ cơ giáp ra công kích một trạm canh của Thiên Long Liên Bang trên Minh Thần Tinh, từ từ tiến công về phía cứ điểm của đối phương tại Minh Thần Tinh.
Hơn nữa Huyết Sắc Mã Lệ còn phái ra người đi theo, chụp lại cảnh tượng chiến sĩ Bách Thú Đế Quốc tiến công, đồng thời phát lên kênh thông tin của hai nước.
Minh Thần Tinh, chiến sĩ Thiên Long Liên Bang chứng kiến một trạm gác của bên mình bị đánh tan.
Quân tâm chiến sĩ Thiên Long Liên Bang đã loạn rồi, thấy quân đội tinh nhuệ của đối phương không ngừng tiến tới. Bọn họ cảm thấy tử vong đã tiến gần.
Quan chỉ huy râu bạc không ngừng xin viện quân của liên bang nhưng nhận bước phúc đáp là viên quân phải 24 giờ sau mới tới được.
Hai mươi tư giờ vũ trụ, quan chỉ huy râu bạc nhìn thấy cảnh mà Bách Thú Đế Quốc phát lên, hắn hiểu rõ là quân đội do đám tân binh và lính đánh thuê tạo thành của mình căn bản không phải là đối thủ của chiến sĩ cơ giáp của Bách Thú Đế Quốc. Đừng nói tới hai mươi giờ vũ trụ, chỉ là mười hai giờ vũ trụ cũng không chống chọi nổi. Hôm nay đội quân cơ giáp của Huyết Sắc Mã Lệ đang nhanh chóng tiến tới rồi.
- Chỉ còn có tử chiến thôi.
Râu bạc nghĩ. Hắn hiểu rõ là làm tổng chỉ huy, nếu lâm trận bỏ trốn thì dù có trốn thoát, tới khi quay về tổ quốc, chờ đợi mình chính là ngồi trong nhà ngục tới cuối đời.
- Báo cáo. Đám lính đánh thuê đang muốn lên phi thuyền vận chuyển nhỏ rút lui.
Quan thông tin vội vàng báo cáo.
- Phá tất cả động cơ của phi thuyền vận chuyển.
Ông lão râu bạc ra lệnh.
Bên trong cứ điểm của Minh Thần Tinh, đám lính đánh thuê đang chuẩn bị cưỡi phi thuyền vận chuyển rút lui. Lúc này hỏa pháo bên trong cứ điểm đã chuyển hướng, bắt đầu ngắm bắn tất cả phi thuyền vận chuyển.
- Ầm ầm.
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên. Đám lính đánh thuê phát hiện ra mười hai chiếc phi thuyền vận chuyển loại nhỏ trước mặt bọn họ đều đã bị hỏa pháo bên trong cứ điểm này bắn hỏng hết, trong thời gian ngắn đừng mong sửa chữa được.
- Đáng chết. Quân đội muốn kéo chúng tôi chôn cùng.
Một đội trưởng lính đánh thuê nói.
Đám lính đánh thuê cũng bắt đầu hỗn loạn.
- Mọi người bình tĩnh. Cơ giáp Bách Thú Đế Quốc sắp tới bây giờ, đừng nghĩ tới chuyện làm tù binh nữa. Cầm vũ khí trong tay các người lên, đi theo tôi chiến đấu. Viện quân của chúng ta sắp sửa tới rồi. Theo thông tin đáng tin cậy thì thống soái của Bách Thú Đế Quốc tại Minh Thần Tinh đều chặt đầu tù binh cả.
Quan chỉ huy râu bạc xuất hiện phía trước đám lính đánh thuê hỗn loạn, thông qua loa rống lớn.
- Cái lão già này quá âm hiểm rồi.
Đứng bên trong đám lính đánh thuê, Lâm Phi nghĩ.
- Lâm Phi, Lam Bách Hợp, đi theo tôi. Tiểu đội của tôi có một phi thuyền vận chuyển loại nhỏ. Chúng tôi không cần phi thuyền vận chuyển của quân đội nữa.
Hắc Yên Hoa kéo Lam Bách Hợp và Lâm Phi về phía sau đám người, nói nhỏ.
- Bà chị cố gắng rồi.
Lâm Phi nói với Hắc Yên Hoa.
- Đánh giá và phần thưởng của nhiệm vụ lần này cũng hơi tiếc. Xem ra tiểu đội của chúng ta không chiếm được rồi.
Lam Bách Hợp cũng nói theo.
Ba người lặng lẽ rời khỏi đám người, đi về phía kho chứa phi thuyền vận chuyển loại nhỏ của Hắc Yên Hoa.
Hắc Yên Hoa hiểu rất rõ là lúc này không thể mang theo nhiều người. Bởi vậy cô chỉ lặng lẽ gọi tiểu đội của mình tới.
Ngay lúc tất cả người của tiểu đội Hắc Yên Hoa đã leo lên phi thuyền thì...
- Đinh đông.
Âm thanh báo nhiệm vụ của Hệ Thống Chiến Thần đột nhiên vang lên bên tai Lâm Phi.
Lâm Phi có dự cảm vô cùng không tốt.
- Cảnh tượng trên Minh Thần Tinh phù hợp 80% với nhiệm vụ. Nhiệm vụ của Hệ Thống Chiến Thần bắt đầu.
- Tên nhiệm vụ: Chiến Thần vĩnh viễn không lùi bước.
- Thuyết minh nhiệm vụ: Minh Thần Tinh, cứ điểm của quân đội Thiên Long Liên Bang, đang bị đối phương công kích, quân tâm tán loạn. Ký chủ thân là người ứng cử Chiến Thần, lúc này ký chủ phải đứng ra giống như Chiến Thần, mang tới hy vọng chiến đấu cho tất cả chiến sĩ Thiên Long Liên Bang.
- Cho dù là một trận chiến nhất định thất bại, Chiến Thần cũng sẽ chiến đấu tới cuối cùng, khiến cho địch thủ biết Chiến Thần là không thể chiến thắng. Nếu đã tham gia chiến trường, vào lúc sĩ quan chỉ huy và các chiến sĩ quyết định tử chiến, tôn nghiêm của Chiến Thần không đồng ý để ký chủ trước khi chiến đấu bắt đầu đã dẫn đầu đám người trốn khỏi chiến trường.
- Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Ký chủ bảo vệ cứ điểm của Thiên Long Liên Bang, phấn dũng giết địch trên chiến trường, cản trở đối phương tiến công mười hai giờ vũ trụ.
- Điều kiện nhiệm vụ thất bại. Trong mười hai giờ vũ trụ, ký chủ trốn bên trong cứ điểm của Thiên Long Liên Bang trên Minh Thần Tinh hoặc cứ điểm bị công phá.
- Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Ký chủ lĩnh ngộ ra tinh thần của Chiến Thần trong chiến đấu. Nếu sau mười hai giờ vũ trụ mà còn tồn tại địch thủ, Hệ Thống Chiến Thần sẽ khống chế ký sinh, lợi dụng năng lượng dự trữ, giúp ký chủ giết hết tất cả kẻ địch.
- Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại: Một ký chủ nhu nhược, không xứng kế nhiệm Hệ Thống Chiến Thần. Tin rằng ký chủ cũng không biết trừng phạt của nhiệm vụ lần này.
- Ta kháng nghị. Tinh thần Chiến Thần căn bản không phải tinh thần chịu chết. So sánh quân lực như thế này, còn phòng ngự mười hai giờ vũ trụ thì có khác gì bắt ta tự sát đâu?
Lâm Phi sau khi nghe Hệ Thống Chiến Thần giao nhiệm vụ lần này thì bắt đầu oán hận nói thầm trong đầu.
- Ký chủ xác định muốn tự sát: Có/ không? Ba mươi giây sau, nếu không lựa chọn thì Hệ Thống Chiến Thần sẽ tiếp quản cơ thể ký chủ, tiêu hủy tế bào não của ngươi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta sẽ hoàn thành di nguyện của ký chủ, đi tự sát.
Tiếng nói cứng nhắc của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên trong não.
- Không, ngươi tuyệt đối là cố ý. Cái hệ thống biến thái này, phát ra nhiệm vụ biến thái như thế, còn không cho ta phản đối. Ta trù úm ngươi về sau phải lưu lãng trong vũ trụ cả vạn năm cũng không tìm được ký chủ mới.
Lâm Phi tức giận nói, quyết định đi hoàn thành cái nhiệm vụ bảo vệ cứ điểm có xác suất tử vong rất cao này.
Mười hai giờ vũ trụ, trên chiến trường Lâm Phi không dám cam đoan là mình có thể sống sót, chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi. Lần này nếu sống sót, Lâm Phi quyết định trở về sẽ luyện tập năng lực điều khiển cơ giáp cận chiến, hơn nữa trước khi năng lực điều khiển cơ giáp tăng lên thì sẽ tránh xa các chiến trường lớn, tránh bị Hệ Thống Chiến Thần này hãm hại.
Kết thúc trao đổi với Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong đầu xong, Lâm Phi liền ngừng bước chân leo lên khỏi phi thuyền vận chuyển loại nhỏ.
- Hắc Yên Hoa, Lam Bách Hợp các người đi trước đi. Tôi muốn ở lại chỗ này. Tôi là một quân nhân của liên bang. Quân nhân không thể đào ngũ được. Các người bất đồng. Các người chỉ là lính đánh thuê.
Lâm Phi đại nghĩa vô cùng nói.
- Lâm Phi, anh điên rồi. Ở lại chỗ này chỉ có chờ chết. Anh còn chưa tốt nghiệp trường quân sự mà, vẫn không coi là quân nhân.
Lam Bách Hợp hơi lo lắng nói.
- Anh không muốn làm thất vọng bộ quân phục trên người. Lam Bách Hợp, em không cần nhiều lời nữa. Anh phải ở lại.
Lâm Phi nói xong liền chuẩn bị xoay người, đi ra bên ngoài kho cơ giáp.
- Lâm Phi! Trở về đi!
Lam Bách Hợp muốn chạy ra ngoài, túm Lâm Phi trở lại.
- Lâm Phi, bà đây coi trọng cậu. Đây mới là quân nhân chân chính. Lam Bách Hợp, cô không cần đi. Cô không kéo hắn về được đâu.
Hắc Yên Hoa hô lớn với bóng lưng Lâm Phi.
- Tôi cũng muốn ở lại.
Lam Bách Hợp kiên định nói với Hắc Yên Hoa. Vừa nói cô vừa tránh khỏi cánh tay Hắc Yên Hoa, chạy về phía Lâm Phi.
- Chúng tôi cùng nhau chiến đấu.
Lam Bách Hợp nói.
- Không cần đâu.
Lâm Phi mỉm cười nói, sau đó vung quyền, trực tiếp đánh ngất Lam Bách Hợp.
- Đội trưởng Hắc Yên Hoa. Bạn gái tôi giao cho cô đó. Nhờ cô chăm sóc cô ấy giúp tôi.
Lâm Phi lại quay lại, nói với Hắc Yên Hoa. lúc này hắn cảm thấy lời nói của mình giống trăn trối quá.
- Yên tâm đi. Chỉ cần tôi không chết thì bất cứ kẻ nào cũng không làm hại Lam Bách Hợp được. Tôi dùng tính mạng của mình cam đoan đấy.
Hắc Yên Hoa đáp.
Lâm Phi xoay người rời khỏi kho của tiểu đội Hắc Yên Hoa. Khi hắn đi rồi, một phi thuyền vận chuyển loại nhỏ liền bay lên, trốn khỏi Minh Thần Tinh.
Đối mặt với chiến đấu sắp bắt đầu, Lâm Phi quyết định điều khiển cơ giáp mà mình quen thuộc nhất, cơ giáp Thanh Long Hào.
Hắn đi tới trong kho cơ giáp, tiến vào phòng điều khiển của Thanh Long Hào, ấn phương thức khởi động trong Cơ Giáp Đế Quốc, khởi động cơ giáp.
Lần này Lâm Phi hiểu rõ đây không phải là game mà là một cuộc chiến thực sự.
Bên ngoài cứ điểm của Minh Thần Tinh, sáu ngàn chiến sĩ cơ giáp của Bách Thú Đế Quốc đang hợp thành vòng vây, tới gần cứ điểm. Phóng viên của Bách Thú Đế Quốc đi theo quân đội, đang không ngừng đưa tin về trận chiến này.
Cửa lớn của Thiên Long Liên Bang đóng chặt. Ngay lúc Huyết Sắc Mã Lệ của Bách Thú Đế Quốc sắp phát lệnh tổng tấn công thì...
Một cơ giáp cầm kiếm năng lượng, sau lưng đeo súng bắn tỉa màu xanh xuất hiện bên ngoài cửa cứ điểm.
Cơ giáp Thanh Long Hào đứng trước mặt sáu ngày chiến sĩ cơ giáp của Bách Thú Đế Quốc, trong tay cầm kiếm năng lượng còn chưa rút khỏi vỏ.
← Ch. 156 | Ch. 158 → |