← Ch.226 | Ch.228 → |
Lâm Phi sau khi trở lại Bắc Đẩu Tinh, cuộc sống bình thản trôi qua một tháng.
Một tháng sau, Lâm Phi đang ở nhà tù dưới đất giam giữ tiểu công chúa Ngô Tiểu Man.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, Lâm Phi lại ở bên trong cơ giáp ảo, một chiêu hạ gục Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man hết sức không cam tâm nấu cơm chiều cho Lâm Phi.
Cô tính ra, ngày mai chính là sinh nhật lần thứ mười bảy của mình rồi.
Mình đã bị chủ nhân điên Lâm Phi này bắt giam gần một năm rồi. Trong một năm này, năng lực điều khiển cơ giáp của Ngô Tiểu Man dưới khát vọng tự do đã tăng lên như bay, đồng thời kỹ năng cận chiến của cô cũng tăng vọt.
- Sinh nhật mười sáu tuổi, ước nguyện của tôi chính là sai lầm lớn nhất trong đời. Ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi, không được nhận quà của cha mẹ và anh trai, cũng không được gặp bạn tốt Vương Hân Nhi nữa. Không biết bệnh của cô ấy đã khỏi chưa.
Ngô Tiểu Man vừa nấu cơm chiều vừa nghĩ ngợi. Một năm trước, Ngô Tiểu Man kể cả cơm cũng chưa từng nấu.
Cô cho tới bây giờ cũng không thể ngờ được, đường đường là tiểu công chúa của Bách Thú Đế Quốc, không ngờ lại rơi xuống tới mức làm người hầu gái cho một học viên Thiên Long Liên Bang.
Ngô Tiểu Man nấu cơm xong liền bê thức ăn đặt lên bàn.
Lâm Phi và cô cùng ăn.
Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi đang ăn thức ăn mình nấu, nói:
- Chủ nhân, ngày mai anh cũng giam tôi được một năm rồi. Anh đi tìm người hầu mới đi nhé, thả tôi ra có được không? Tôi nhớ nhà lắm, nhớ cha mẹ và anh trai nữa.
- Không được đâu. Cô còn chưa đủ mạnh. Cô đã nói muốn làm tùy tùng của tôi thì sẽ phải làm cả đời. Trừ phi là cô đánh bại được tôi thôi. Tiểu Man à, cô vẫn phải cố gắng rèn luyện cơ giáp và thể năng đi.
Lâm Phi trả lời rất rõ ràng.
Đồng thời trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Còn bà nó, ông cũng không muốn gặp nguy hiểm lớn đâu. Giam giữ công chúa đế quốc đó. Nếu thả cô ra thì cô tuyệt đối sẽ không rèn luyện hàng ngày. Hệ Thống Chiến Thần sẽ đổ gấp mười lần lượng rèn luyện của cô lên đầu tôi. Anh đây không phải là không muốn làm người tốt mà làm người tốt phải trả giá rất đắt.
Ngô Tiểu Man nghe Lâm Phi trả lời như vậy, một tia hy vọng liền bị dập tắt. Cô nghĩ tới mai là sinh nhật mình, sau đó nói:
- Chủ nhân, mai là sinh nhật mười bảy tuổi của tôi rồi. Anh có thể tặng quà cho tôi không? Khi ở Bách Thú Đế Quốc, năm nào tôi cũng có quà hết.
- Thế thì được. Tối mai tôi sẽ tặng cho cô một món quà sinh nhật, còn mua cho cô một cái bánh ngọt nữa, ha ha.
Lâm Phi đáp. Lúc này hắn nghĩ, mình cũng không thể quá tàn nhẫn với người hầu gái này được.
Xế chiều ngày thứ hai.
Lâm Phi lái xe bay đi tới một siêu thị của Bắc Đẩu Tinh. Đầu tiên hắn tới một quầy bánh ngọt, đặt cho Ngô Tiểu Man một chiếc bánh ngọt thật lớn, lại mua mười bảy ngọn nến. Lâm Phi không mua diêm. Lâm Phi vốn thích hút thuốc, trên người lúc nào cũng có bật lửa cả.
Một tay cầm bánh ngọt, Lâm Phi đi ra khỏi tiệm bánh, nghĩ cần phải tặng quà gì cho Ngô Tiểu Man đây.
Lúc này, ở cửa tiệm bánh ngọt có một bà lão hàng rong gọi Lâm Phi lại:
- Cậu nhóc, muốn mua quà tặng phải không? Chỗ tôi có nhiều lắm.
Lâm Phi đi tới nhìn, thấy gánh hàng rong của bà ta có rất nhiều dây đeo chìa khóa, búp bê vải, còn một số món đồ chơi nhỏ nữa.
Lâm Phi nhìn vào một chiếc dây đeo chìa khóa cơ giáp Thanh Long Hào. Chiếc dây đeo chìa khóa này chính là hình tượng thu nhỏ của Thiên Hạ Đệ Nhị, điều khiển Thanh Long Hào, tay cầm trường kiếm.
- Cái này bán ra sao?
Lâm Phi cầm dây đeo chìa khóa hỏi.
- Mười đồng một cái. Cậu mua cho bạn gái đi. Mua nhiều còn được giảm giá đấy. Mấy món này thì một một tặng một. Còn mấy món này thì mua ba tặng một.
Bà lão bán hàng rong hiền lành nói với Lâm Phi.
Lâm Phi đảo một vòng, phát hiện ra mình chỉ có thể thích cái dây đeo chìa khóa Thanh Long Hào này.
- Tổng cộng bà có mấy cái dây đeo chìa khóa Thanh Long Hào này?
Lâm Phi hỏi.
- Tôi xem một chút đã.
Bà lão vừa nói vừa mở ba lô của mình, sau đó trả lời Lâm Phi:
- Tổng cộng có mười hai cái. Cậu nhóc, cậu mua hết không?
- Ừ, tôi mua cả. Trả bà 100 đồng không cần thối lại.
Lâm Phi vừa nói vừa rút tiền đưa ra, sau đó cầm mười hai chiếc móc chìa khóa Thanh Long Hào.
- Cậu nhóc, cậu chuẩn bị tặng mười hai cái móc này cho mấy người vậy?
Bà lão lại hỏi tiếp.
- Tặng cho một người thôi.
- Cậu tặng cô ấy mười hai cái móc chìa khóa giống nhau như đúc thì không tốt đâu. Tôi còn có nhiều món quà nhỏ khác đây, cậu đổi một chút đi.
Bà lão tốt bụng nhắc nhở.
- Không phải tôi tặng cô ấy mười hai cái một lúc mà mỗi năm tặng một cái. Thế này có thể tặng mười hai năm rồi, ha ha ha.
Lâm Phi cười trả lời, sau đó xoay người, bắt đầu rời đi.
- Cậu nhóc, cậu mà làm thế thì cô gái ấy sẽ chạy mất thôi.
Bà lão quan tâm hô với bóng lưng của Lâm Phi.
- Yên tâm đi, cô ấy không chạy thoát được đâu.
Lâm Phi quay đầu cười, nói.
Tới tối, ở biệt thự của Lâm Phi.
Lâm Phi đi tới cửa sắt của tầng hầm dưới biệt thự. Hắn không mở ngay cửa sắt ra mà lại trực tiếp mở cửa sắt ra mà cầm mười một cái móc chìa khóa giắt lên một góc tường, sau đó mới cầm theo chiếc móc chìa khóa Thanh Long Hào còn lại, đi vào bên trong nhà tù dưới lòng đất.
- Chủ nhân, hôm nay là sinh nhật tôi, có thể không rèn luyện không?
Ngô Tiểu Man hỏi.
- Sinh nhật thì sinh nhật nhưng rèn luyện vẫn phải làm. Chúng ta cùng rèn luyện nào. Cô tập yoga, tôi tập chống đẩy, gập bụng, nhảy cóc. Sau đó tôi sẽ luyện tập cận chiến một giờ với cô. Khi chiến đấu xong tôi sẽ tặng quà cho.
Như vậy, sau hai giờ, Lâm Phi và Ngô Tiểu Man đã kết thúc huấn luyện ngày hôm nay.
- Nào, tới đây. Đây là quà tặng sinh nhật cô. Chúc mừng sinh nhật, Ngô Tiểu Man.
Lâm Phi lấy chiếc móc chìa khóa Thanh Long Hào ra đặt vào tay Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man bắt đầu nghịch chiến móc chìa khóa này. Thứ này chính là Thanh Long Hào, lần lượt đánh bại cô trong cơ giáp ảo, khiến cô không được tự do. Nhưng dù sao nhận được một phần quà khéo léo như thế, cô vẫn còn khá vui vẻ.
- Cám ơn.
Ngô Tiểu Man nói rất lễ phép với Lâm Phi.
- Nào, chúng ta cùng cắm nến.
Lâm Phi vừa nói vừa cắm nến lên chiếc bánh ngọt lớn, sau đó dùng bật lửa châm nến.
Ngô Tiểu Man đi tới trước chiếc bánh ngọt, nhìn mười bảy cây nến đang cháy, tâm tình vô cùng phức tạp. Một năm trước, trước mười sáu cây nến, cô đã ước có một bạn trai hoàn mỹ. Kết quả là ông trời thật sự đã dựa theo ước nguyện của cô, tặng cô một "bạn trai hoàn mỹ".
- Tôi muốn về nhà. Tôi muốn gặp cha mẹ, muốn gặp anh trai.
Ngô Tiểu Man nhắm hai mắt, trong lòng thì thầm, sau đó mở hai mắt ra thổi tắt nến. Mặc dù cô biết hiện tại ước nguyện này rất khó có khả năng thành hiện thực nhưng vẫn ước nguyện.
Ngay lúc Ngô Tiểu Man thổi tắt mười bảy cây nến, trong não Lâm Phi nổi lên tiếng đinh đông của hệ thống biến thái.
- Đinh đông. Quét hoàn cảnh, tùy tùng Ngô Tiểu Man khi thổi tắt nến, trong lòng có ước nguyện sinh nhật, về nhà gặp cha mẹ và anh trai cô. Vì thể hiện nhân cách và sức hút của ngươi với tùy tùng, ký chủ phải giúp cô hoàn thành ước nguyện sinh nhật này. Nhiệm vụ đang hình thành.
← Ch. 226 | Ch. 228 → |