← Ch.320 | Ch.322 → |
Ngô Tiểu Man đứng cạnh Lâm Phi, nhìn thấy hắn bị sét đánh trúng gần trong gang tấc.
- Chủ nhân!
- Tôi không sao. Tia sét vừa rồi tương đối lớn, tôi sợ cô bị sét đánh thương. Cơ thể của cô còn chưa thích ứng, tôi chỉ có thể cho những tia sét nhỏ đánh trúng cô trước.
Lâm Phi cười ha hả nói, xong liền bắt tay Ngô Tiểu Man tiếp.
Thế là Lâm Phi bắt đầu nắm tay Ngô Tiểu Man trên mái nhà, không ngừng đón tiếp thiên lôi.
Mỗi khi sét trên bầu trời tương đối lớn, Ngô Tiểu Man xui xẻo bị bổ chết tươi hoặc chỉ còn một hơi thở cuối cùng thì Lâm Phi sẽ thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), trở lại trước khi sét đánh, thả tay Ngô Tiểu Man ra.
Trung bình thì mười mấy lần, Ngô Tiểu Man có thể bị những tia sét nhỏ bổ một lần.
Cho dù là như vậy nhưng Ngô Tiểu Man cũng bị sét đánh cho tê dại toàn thân, đầu tóc lần lượt rụng sạch.
Trời hôm đó mưa cả đêm.
Khi mặt trời lên, mưa to và sấm sét cũng ngừng lại. Ngô Tiểu Man ngất xỉu trên mái biệt thự.
Lâm Phi bị sét đánh một đêm, nhìn mặt trời từ từ mọc, đi tới ngồi xuống cạnh Ngô Tiểu Man.
Lâm Phi vừa nắm gậy sắt đón sét vừa lay thân thể Ngô Tiểu Man:
- Tiểu Man, dậy đi, trời sáng rồi.
Ánh mặt trời bình mình chiếu lên trên khuôn mặt Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man từ từ mở đôi mắt.
Lần đầu tiên cô được ngắm mặt trời mọc trên mái nhà. Cảnh bầu trời tuyệt đẹp, khiến người ta say mê. Nhưng lúc này Ngô Tiểu Man lại không có một chút tâm tình nào ngắm mặt trời mọc.
Cả người đau đớn tê dại, Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi ngồi bên cạnh, lại nhìn bốn phía một chút.
Cô vội vã lấy trong người ra một tấm gương nhỏ.
- Đầu tôi trọc lốc rồi.
Ngô Tiểu Man nhìn mình trong gương, hết sức đau lòng nói.
- Đây là con đường cô chọn. Cô còn phải mạnh lên. Tóc hay gì đó đều là thứ yếu thôi.
Lâm Phi khuyên bảo.
- Tôi không muốn mạnh lên nữa.
Ngô Tiểu Man lập tức trả lời.
- Vậy cô còn muốn tự do không?
- Vẫn muốn.
Ngô Tiểu Man nói.
- Như vậy thì phải mạnh lên. Chúng tôi nghỉ ngơi ở đây một chút rồi tôi đỡ cô về tầng hầm. Sau này mỗi lần trời mưa to, chỉ cần tôi ở Bắc Đẩu Tinh thì sẽ dẫn cô lên đây cùng nhau mạnh lên. Cô sẽ sáng tạo ra một chiêu đao mạnh nhất của mình.
Cả người Ngô Tiểu Man không còn sức, dựa vào vai Lâm Phi, nhìn mặt trời đang lên dần.
Cô nghĩ:
- Ông trời ơi, tôi nhớ rõ ước nguyện sinh nhật mười sáu tuổi của tôi là hy vọng được bạn trai như hoàng tử bạch mã cùng ngắm mặt trời mọc nhưng ông không thể sắp xếp thế này chứ? Thần ơi, ông hủy tuổi thanh xuân của tôi rồi. Ước nguyện của những cô gái mười sáu tuổi khác thành hiện thực tốt đẹp, tại sao ước nguyện mười sáu tuổi của tôi lại thành khổ nạn thế này?
Sau khi mặt trời mọc, Lâm Phi dìu Ngô Tiểu Man mệt mỏi trở về tầng hầm ngầm.
Ngô Tiểu Man nằm trên giường mình.
Cả người không có sức lực, lần đầu tiên cảm thấy cái giường lớn lạnh như băng cô nhà tù này thoải mái tới vậy.
Tà Long ở nhà tù dưới đất nằm bên trong hộp giấy mà Ngô Tiểu Man chuẩn bị cho hắn, nhìn Ngô Tiểu Man sống sót trở về.
Tà Long trong tầng hầm ngầm tối qua nghe tiếng sét bên ngoài, nhìn Ngô Tiểu Man đầu trọc lốc, cả người không tự chủ được mà run rẩy.
- Lâm Phi là ác ma.
Ý nghĩ này đã khắc sâu bên trong tim Tà Long.
Tảng sáng ngày thứ hai, Lâm Phi nằm trên giường, nghe đồng hồ điện thoại của mình đổ chuông. Lâm Phi nhìn lại đã thấy Khai Thang Nữ gọi tới.
- Lâm Phi, cái cô gái có thể dự đoán tương lai, Linh Ba sáng nay đã tỉnh dậy rồi. lần này tôi điều chỉnh thuốc cho cô ấy, có thể tỉnh táo trong thời gian khoảng ba ngày. Anh chuẩn bị dẫn cô ấy đi ra ngoài đi nhé. Mau tới đón cô ấy đi.
Giọng Khai Thang Nữ truyền tới từ bên trong điện thoại.
- Được, tôi đi đón cô ấy ngay đây.
Lâm Phi vừa nói vừa nhanh chóng rời giường rửa mặt.
Hắn cầm điện thoại, gọi cho ông lão tóc bạc có dị năng không gian và thời gian của liên minh chiến sĩ siêu cấp.
- Bao giờ các người tới Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực?
Lâm Phi hỏi.
- Chúng tôi đang trên phi thuyền rồi, chiều nay có thể tới nơi.
Ông lão tóc bạc đáp.
- Vậy thì các người sau khi tới liền đi thẳng đến biệt thự của tôi đi. Tôi chuyển địa chỉ của tôi cho các người. Tôi đi đón cô gái có thể dự đoán tương lai đã. Tối nay gặp lại.
Lâm Phi vừa nói vừa tắt điện thoại, gửi cho bọn họ địa chỉ biệt thự của mình.
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài biệt thự, khởi động xe bay, nhảy lên ghế lái, đi tới viện nghiên cứu y học đệ nhất để đón cô gái có thể dự đoán tương lai.
Nửa giờ vũ trụ sau, cô gái có thể dự đoán tương lai đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt trông mong nhìn ra cửa, chờ Lâm Phi tới.
Lâm Phi đẩy cửa phòng bệnh ra, có thể thấy cô gái dự đoán tương lai Linh Ba vùng ngồi dậy.
- Thật tốt quá, anh muốn dẫn tôi đi ra ngoài chơi đùa. Tôi lớn tới thế này rồi mà còn chưa được đi ra ngoài chơi đùa đâu. Mau đi thôi. Đi với anh rất thú vị. Tôi không nhìn thấu tương lai của anh. Ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất kỳ bí.
Cô gái dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Lâm Phi, nói.
- Tốt, vậy thì đi thôi. Cô nói xem muốn đi chơi ở đâu nào?
Lâm Phi nói với cô gái có thể dự đoán tương lai, cũng chào hỏi Khai Thang Nữ, sau đó mượn cô một cái xe lăn, bế cô gái có thể dự đoán tương lai lên. Lâm Phi đẩy cô đi ra bên ngoài.
Trong lòng hắn nghĩ, mang cô gái đáng thương này đi chơi đùa đã, sau đó sẽ cùng cô lừa gạt tứ đại hộ pháp của liên minh chiến sĩ siêu cấp kia. Lúc đó chắc cô cũng phối hợp thôi.
- Đi đâu? Tôi còn chưa biết chỗ nào hay. Tôi ở bên trong thế giới tinh thần, thấy rất nhiều người đi ăn cơm, sau đó đi dạo bên sông. Anh dẫn tôi đi ăn cơm trước, sau đó mang tôi đi dạo bên sông nhé.
Cô gái nói với Lâm Phi đầy chờ đợi. Lúc này đang đã không còn giống như người không coi nhân mạng vào đâu như trước kia.
- Tốt, chúng tôi đi tới phòng ăn của học viện ăn cơm. Sau đó tôi sẽ dẫn cô đi dọc bờ sông của học viện một chút.
Lâm Phi vừa nói vừa trực tiếp chọn nơi gần đây nhất.
Chẳng qua đối với Linh Ba còn chưa hành động trong hiện thực bao giờ mà nói, nơi nào cũng rất mới mẻ, cũng không cảm thấy Lâm Phi làm gì không ổn.
Lâm Phi đẩy xe lăn, trước tiên dẫn cô gái có thể dự đoán tương lai này đi tới phòng ăn của học viện, ăn vài món ăn. Linh Ba ăn mấy miếng xong liền không ăn nữa mà vui vẻ nhìn Lâm Phi ăn.
- Không hợp khẩu vị sao? Sao cô lại không ăn nữa?
Lâm Phi hơi nghi hoặc hỏi.
- Mùi vị ngon lắm nhưng vốn tôi đều dùng dịch dinh dưỡng, gần đây đang được Khai Thang Nữ điều trị. Tuy mỗi lần tỉnh lại có thể ăn gì đó nhưng cũng chỉ ăn một chút thôi. Hệ thống tiêu hóa của tôi còn đang chậm rãi khôi phục thích ứng. Tôi nhìn anh ăn cũng vui rồi. Mỗi món tôi đều ăn một miếng, cảm thấy ngon hơn dịch dinh dưỡng nhiều.
Cô gái có thể dự đoán tương lai cười nói với Lâm Phi.
Nghe thế, Lâm Phi bắt đầu ăn nhiều hơn.
Thức ăn bên trong học viện dù không ngon bằng cơm tiểu công chúa trong tầng hầm ngầm nấu nhưng gần đây công chúa cũng rất hay bãi công, ít làm thức ăn. Cô bắt đầu nghiên cứu đao pháp, cho nên gần đây đều là Lâm Phi tự mình nấu ăn. Nếu so ra thì thức ăn ở đây vẫn ngon hơn.
Lâm Phi ăn no rồi liền bắt đầu đẩy cô gái có thể dự đoán tương lai đi dạo một vòng quanh học viện, đi tới mái đình nhỏ trong hồ dành cho tình nhân.
Lâm Phi và Linh Ba thấy trong hồ có rất nhiều cá béo đang ăn vụn bánh mì do những đôi tình nhân thả xuống.
- Đám cá này béo thế mà không nấu ăn thì đúng là phí thật.
Lâm Phi cảm thán.
- Sao anh còn nghĩ tới ăn? Anh phải học cách thưởng thức đi. Ký ức của loài cá có ba giây. Chúng rất thoải mái, không có phiền não.
Cô gái có thể dự đoán tương lai cảm thán.
Lâm Phi nhìn dáng vẻ thương cảm của cô, quyết định dẫn cô đi.
- Hôm nay dẫn cô đi là muốn nhờ cô giúp tôi một việc có được không?
Lâm Phi nhìn cô gái có thể dự đoán tương lai, nói với cô.
- Biết ngay là anh không có lòng tốt mà, chủ động dẫn tôi đi chơi. Nhưng nể mặt anh đi chơi với tôi, nói đi, cần gì? Chỉ cần không quá khó thì tôi có thể giúp anh.
Cô gái có thể dự đoán tương lai làm mặt xấu, nói với Lâm Phi.
- Giúp tôi đi lừa vài người. Tình huống cụ thể tôi sẽ nói từ từ cho cô biết. Chỉ cần dựa theo ý tôi, lừa bọn họ về tương lai là được.
Lâm Phi nói.
- Nếu lừa người thì được. Tôi vốn vẫn cũng cấp tin tức tương lai sai lầm cho quân đội bên trong phòng thí nghiệm mà.
Linh Ba nói.
Sau đó Lâm Phi bắt đầu nói với Linh Ba về chuyện liên minh chiến sĩ siêu cấp muốn phản lại nhân loại, lật đổ chính phủ.
- Oa, Lâm Phi, anh còn là người đứng đầu đám phản loạn à? Chuyện thú vị thật. Chuyện này tôi giúp anh được rồi. Vừa hay cơ thể tôi còn đang chậm rãi hồi phục. Khai Thang Nữ nói sẽ giúp tôi thí nghiệm ra thuốc có thể đề cao cơ năng thân thể. Năm sau chắc tôi từ từ thích ứng là có thể sinh sống gần giống người bình thường rồi.
Linh Ba dừng lại một chút rồi nói:
- Tôi sẽ cho bọn họ biết ba năm sau mới là thời cơ thích hợp làm phản lại nhân loại. Khi đó tôi cũng có thể cùng làm phản nhân loại và chính phủ rồi. Tôi muốn hủy viện nghiên cứu quân đội đi, nhốt đám bác sĩ quân đội đáng giận này vào trong khoang dinh dưỡng mà hành hạ từ từ.
Cô gái có thể dự đoán tương lai hình như phát hiện ra một chuyện rất thú vị, lại để tâm tính toán, sau đó nói với Lâm Phi.
- Khai Thang Nữ bắt cô làm thí nghiệm sao? Tôi bảo này đại tiểu thư, nếu cô ấy cho cô uống thuốc gì thì trước tiên đừng uống vội. Đợi khi cô ấy xác định là thứ thuốc đó an toàn, không có tác dụng phụ thì cô hãy ăn. Không được rồi. Có thời gian tôi phải nghiên cứu chế tạo thuốc giúp cô mới được.
Lâm Phi vỗ vỗ đầu cô gái có thể dự đoán tương lai, nói.
- Không sao đâu. Cô ấy muốn tôi tiên đoán tính khả thi của các thí nghiệm khác. Cô ấy sẽ không hại tôi đâu. Thuốc cho tôi uống đều trải qua rất nhiền tầng thí nghiệm an toàn.
- Tứ đại hộ pháp của liên minh chiến sĩ siêu cấp chiều nay sẽ tới Bắc Đẩu Tinh. Chúng ta về biệt thự chuẩn bị trước một chút. Chờ tới tối, tôi trực tiếp để bọn họ tới biệt thự gặp tôi.
Lâm Phi nói với Linh Ba, bắt đầu đẩy cô đi về phía xe bay.
Lâm Phi ôm cô gái có thể dự đoán tương lai lên ngồi ghế phụ trên xe bay của mình, cũng gấp xe lăn lại, để ở ghế sau. Hắn bắt đầu điều khiển xe bay đi về phía biệt thự của mình.
Lâm Phi điều khiển xe bay về tới biệt thự, cũng mở xe lăn ra rồi bế Linh Ba lên ngồi vào đó.
Sau đó, Lâm Phi đẩy cô gái có thể dự đoán tương lai Linh Ba tiến vào biệt thự của mình, đi vào phòng khách.
- Lâm Phi, ngôi nhà này của anh xây có vẻ rất thoải mái. Sống ở đây nhất định tốt hơn trong học viện nhiều. Chờ Khai Thang Nữ điều trị cho tôi tốt rồi, tôi cũng muốn tới đây ở.
Ánh mắt Linh Ba nhìn bốn phía, nói với Lâm Phi.
- Chắc đợi Khai Thang Nữ chữa trị tốt cho cô, tôi cũng tốt nghiệp rồi. Được, tới lúc đó sẽ cho cô ở đây.
Lâm Phi tùy ý nói.
Đột nhiên đồng hồ điện thoại của hắn đổ chuông, hơn nữa còn là trạng thái gọi khẩn cấp.
Lâm Phi nhìn người gọi, không ngờ là ông lão tóc bạc trong tứ đại hộ pháp của liên minh chiến sĩ siêu cấp, người nắm dị năng không gian và thời gian.
Tứ đại hộ pháp không phải đang ngồi phi thuyền tới tới Bắc Đẩu Tinh gặp mình sao? Lấy thực lực của bọn họ, làm cao còn phải gọi điện thoại cầu cứu khẩn cấp cho mình chứ? Chẳng lẽ bọn họ cũng gặp phải đối thủ không đối phó được? Trong lòng Lâm Phi có dự cảm không may.
Hắn bắt điện thoại, bên kia truyền tới tiếng nói vội vã của ông lão tóc bạc.
- Minh chủ, không hay rồi. Phi thuyền của chúng tôi gặp phải vẫn thạch rồi. Hiện giờ phi thuyền trong di chuyển thong thả bên trong vẫn thạch. Hơn nữa chúng tôi đã tới phòng điều khiển rồi. Lần này đám vẫn thạch rất lớn, hơn nữa di động rất nhanh. Cái người điều khiển trẻ tuổi kia lúc này toàn thân đầy mồ hôi, tay cũng run lẩy bẩy rồi, chắc phi thuyền sắp bị hủy diệt mất. Tứ đại hộ pháp chúng tôi không ngờ sắp mất mạng trong vũ trụ rồi. Đúng là hài hước thật.
Ông lão tóc bạc nói với Lâm Phi, như nghe giọng điệu của hắn, Lâm Phi cảm thấy hắn sắp chết tới nơi rồi.
Trong lòng Lâm Phi còn nghĩ, bốn lão yêu quái kia sao có thể chết đi chứ? Tứ đại hộ pháp của liên minh chiến sĩ siêu cấp chết sạch trong đám vẫn thạch ngoài vũ trụ. Lâm Phi không tin bốn người bọn họ hợp lực mà chết được. Nhiều nhất chỉ bị thương một chút mà thôi. Đây có lẽ là thử thách đối với minh chủ mình đây, để mình biểu hiện ra thái độ của minh chủ.
- Các người yên tâm đi. Liên minh chiến sĩ siêu cấp nhất định sẽ phát triển tốt trong tay tôi. Tôi sẽ vì dị năng giả nhân loại, phi nhân loại mà không ngừng đấu tranh đồi quyền công bằng.
- Thân là minh chủ, tôi rất hy vọng hiện giờ đang ở bên trên phi thuyền của các người, cùng các người đối mặt với tai nạn vẫn thạch. Nhưng đáng tiếc tôi lại ở cách các người quá xa. Mặc dù thực lực tôi mạnh thì cũng không thể từ xa cứu viện mọi người được. Các người nghĩ biện pháp tự cứu hoặc có di ngôn gì thì nói đi.
Lâm Phi giả vờ trang trọng nói.
- Minh chủ đại nhân, nếu ngươi đang ở trên phi thuyền thì có thể cứu chúng tôi không?
Ông lão tóc bạc nói.
← Ch. 320 | Ch. 322 → |