← Ch.038 | Ch.040 → |
Lâm Phi nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ báo thức trên bàn. Lần đầu tiên hắn cảm thấy thứ khiến người khác không thể ngủ nướng được lại tốt đẹp như vậy.
Tiếp theo. Lâm Phi bắt đầu tiếp tục nghĩ thầm trong đầu như vừa nãy.
-Trở lại quá khứ, trở lại quá khứ, trở lại quá khứ.
Nhưng không có phản ứng gì xảy ra.
Qua ba giây sau. Lâm Phi lại thử thi triển dị năng lần nữa.
Lần này thành công. Thời gian hiện trên đồng hồ báo thức vẫn là 0. 517 phút 0 giây rạng sáng.
Để kiểm tra tính chính xác của dị năng, Lâm Phi lại thử hơn mười lần nữa. có lần hắn trở lại quá khứ vài giây, có lần tới ba phút đồng hồ nhưng thời gian sớm nhất mà đồng hồ báo thức biểu hiện vẫn là 0. 517 phút 0 giây rạng sáng.
Như vậy xem ra, tuy hắn có thể thi triển dị năng liên tục nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể trở lại ba phút đồng hồ trước.
- Ba phút à? Nếu dùng tốt, mình sẽ trở thành chiến sĩ cơ giáp đáng sợ nhất, một chiến sĩ cơ giáp có thể dự đoán tất cả hành động ba phút sau của đối phương.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi hưng phấn không thôi.
Đối với hắn, dị năng này tuyệt đối là nghịch thiên. Hắn biết tại sao dị năng của hắn có thể được Hệ Thống Chiến Thần biến thái kia gọi là "ba phút Chiến Thần (ngụy)" rồi. Trong ba phút, hắn có thể trở lại quá khứ là đã đứng ở thế bất bại.
Tiếp theo, Lâm Phi bắt đầu kiểm tra dị năng của hắn. Hắn muốn xác định xem dị năng có hiệu quả với hắn không. Nếu hắn bị thương sau khi lập tức thi triển dị năng thì có thể trở lại trước lúc chưa bị thương không.
Đương nhiên, vì để kiểm tra nên không cần tạo vết thương nặng như chém đứt một cánh tay, chỉ cần chuẩn bị một vết thương hơi nhỏ là được rồi.
Bởi vậy, Lâm Phi liền lấy ra một con dao nhỏ trên bàn đọc sách. Tay phải hắn cầm con dao, đặt ngón giữa tay trái lên trên bàn sách.
Nhìn ngón tay mềm mại của mình, hắn bình tĩnh một chút. Tiếp theo, hắn cầm con dao trong tay, dùng mũi dao đâm vào ngón giữa bên tay trái. Máu đỏ tươi chảy ra trên mũi dao.
Lâm Phi nhanh chóng tập trung tinh thần, nghĩ tới "trở lại quá khứ trở lại quá khứ trở lại quá khứ", cảnh vật trước mắt lại trở nên mơ hồ.
Sau khi tầm mắt rõ ràng trở lại, hắn phát hiện hai tay hắn trống trơn. Lâm Phi lập tức giơ ngón giữa bàn tay trái ra trước mặt quan sát. Đầu ngón tay giữa bàn tay trái vừa rồi còn bị một con dao đâm vào, giờ đã không còn vết thương nào nữa.
Thật tốt quá. Nói như vậy, cho dù hắn có bị thương chỉ cần lập tức thi triển dị năng trở lại quá khứ thì cũng có thể khiến bản thân khôi phục như ban đầu.
Kết quả kiểm tra này khiến hắn vô cùng hài lòng. Nhưng vì muốn kiểm tra tính chính xác, Lâm Phi vẫn tiếp tục tiến hành mười lần thí nghiệm tự làm đau bản thân nữa. Kết quả mỗi lần đều giống nhau, hắn vẫn hoàn hảo như khi ở ba phút trước.
Lúc dị năng bắt đầu, Lâm Phi chú ý tới mắt trái của hắn có thể nhìn thấy một đồng hồ bấm giây nho nhỏ mờ mờ đang chạy nhanh. Lúc thi triển dị năng kim giây chạy một vòng chính là một phút đồng hồ, đổi ngược ba vòng là tự nhiên dừng lại.
Tiếp theo, Lâm Phi bắt đầu kiểm tra xem trong một thời gian ngắn, bản thân có thể thi triển năng mấy lần là tối đa.
Hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức trên bàn đọc sách. Mỗi khi qua ba phút hắn liền thi triển dị năng trở lại quá khứ.
Cứ như vậy, hắn lần lượt thí nghiệm, đồng thời trong đầu nhớ xem đã thi triền dị năng mấy lần. Mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần, một trăm lần... hai trăm lần... hai trăm mười lần... một ngàn lần... 1210 lần. Sau khi thi triển đến 1210 lần, Lâm Phi bắt đầu cảm thấy đầu hắn hơi say xe. Hắn lại thi triển thêm hai lần nữa, cảm giác đầu choáng váng muốn ngất đi càng tăng lên.
Hơn một ngàn lần. Tuy mỗi lần chỉ có ba phút đồng hồ nhưng đó cũng là 3000 phút đồng hồ rồi. 3000 phút đồng hồ đổi thành giờ cũng đã là 50 giờ. Mặc dù thời gian trên đồng hồ báo thức vẫn là vừa rạng sáng nhưng đối với Lâm Phi, lần thí nghiệm dị năng tối nay đã là hai ngay hai đêm rồi.
- Trong một thời gian ngắn, số lần tối đa có thể thi triển dị năng là khoảng chừng dưới 1500 lần.
Lâm Phi nghĩ.
Sau khi kiểm tra xong, hắn đặt đồng hồ báo thức trở lại góc bàn, tiếp theo tắt đèn bàn đi. Hắn nhẹ nhàng trở lại chiếc giường nhỏ màu hồng phấn, đắp cái chăn mỏng có mùi hương thơm mát lên, nhắm hai mắt lại, bắt đầu đi ngủ.
Lâm Phi mệt mỏi tinh thần, rất nhanh đã đi vào mộng đẹp.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lâm Phi đang nằm trên giường, trong mũi ngửi thấy mùi thơm nồng, là mùi thơm của canh thịt.
Lâm Phi xuống giường đi tới phòng khách. Hắn phát hiện giờ phút này, cô gái áo đen bị thương hôm qua không biết đã thay một bộ quần áo thể thao màu lam ở nhà từ lúc nào, còn đeo một chiếc tạp dề có in hình hoạt hình dễ thương. Cô đang đứng trước bếp điện tử, tay cầm cái muỗng kim loại, nấu canh thịt.
Chỉ nhìn động tác vào bếp này của cô thì rất khó có thể liên hệ với cô gái áo đen cầm con dao năng lượng giết người không chớp mắt ngày hôm qua.
- Như thế nào? Vết thương tốt hơn rồi chứ? Đúng rồi, tôi tên là Lâm Phi. Cô tên là gì vậy?
Lâm Phi mở lời bắt chuyện. Hắn ngồi xuống ghế salon cũ kỹ trong phòng khách, chuẩn bị sau khi nữ sát thù nấu xong thì sẽ uống canh thịt, có người làm điểm tâm cho mình thật là tốt.
Quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phi đang tư nhiên ngồi trên ghế sa lon, trong lòng nữ sát thủ này vô cùng tức giận. Ngày hôm qua, tuy thiếu niên lâm Phi này đã cứu cô, băng bó vết thương cho cô nhưng hắn lại ném người bệnh này lên ghé sa lon, áo bị hất, ngay cả chăn đệm cũng không đắp cho cô
Mà hắn lại dám ngủ ngon lành trên chiếc giường hồng phấn của cô.
Giữa trưa hôm nay nữ sát thủ mới tỉnh lại. Cô cảm giác cả người rét run, lại đói không có sức. Sau khi cố gắng thay bộ quần áo dính máu ra, cô bắt đầu cố gắng hết sức đi nấu một nồi canh thịt, chuẩn bị bồi bổ thân thể bản thân.
Mà ngay khi canh đã sắp chín, thiếu niên Lâm Phi đã bị cô mang về ngày hôm qua lại trùng hợp tỉnh ngủ rồi xuất hiện trong phòng khách. Nhìn dáng vẻ, hình như hắn còn đang chờ cô bưng canh thịt cho hắn uống nữa.
- Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại. Dù thế nào thì thiếu niên tên Lâm Phi này cũng đã băng bóương cho mình, cũng tính là đã cứu mình một mạng.
Nữ sát thủ nắm chặt cái muỗng, trong lòng thầm nghĩ.
Mấy phút sau, nữ sát thủ đổ canh thứ vào hai cái chén lớn rồi đặt xuống bàn gỗ bên cạnh. Lâm Phi nhìn thấy điểm tâm đã làm xong liền ngồi xuống bên cạnh bàn gỗ. Hắn không khách sáo, cầm một bát canh thịt lên rồi bắt đầu uống "sùm sục, sùm sục" từng ngụm. Mùi vị cũng không tệ lắm.
- Chậm nhất là đêm nay, tôi sẽ đưa cho anh thù lao hôm qua anh đã cứu tôi.
Nữ sát thủ lạnh lùng nói với Lâm Phi.
- Thù lao gì nhiều vào nhé. Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô là gì. Tiền coi như thôi đi, cô bao ăn bao ở cho tôi ở đây một tháng là được.
Lâm Phi nhìn chiếc giường ngủ ngày hôm qua, cảm giác còn rất thoải mái. Hơn nữa còn có một mỹ nữ chăm sóc, ở nơi này giải sầu một tháng rồi đi học viện quân sự Bắc Đẩu là một lựa chọn tốt.
- Tên tôi là Lam Bách Hợp, thân phận của tôi là một sát thủ, xếp hạng thứ chín mươi bảy trong bảng xếp hạng sát thủ liên bang. Tôi và anh không phải người cùng một thế giới. Anh ở đây với tôi sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nữ sát thủ tên Lam Bách Hợp này kiềm chế suy nghĩ muốn rút dao chém đầu tên Lâm Phi này, lạnh lùng nói với hắn. Thằng ranh này, lại muốn ăn không ở không ở chỗ cô một tháng. Đây là khách sạn hả? cho hắn biết thân phận sát thủ rồi hù dọa hắn đi là tốt nhất.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |