← Ch.098 | Ch.100 → |
Bên ngoài Ngân hàng liên bang.
Cảnh sát Vương đang trông ngóng chuyên gia đàm phán mau mau tới, đồng thời anh ta cũng đang suy tính, nếu lát nữa nếu tên tội phạm cưỡng ép con tin ra khỏi ngân hang, lên phi thuyền đỗ trước cửa hiệu thì mình có hạ lệnh cho tám tay bắn tỉa bắn chết hắn hay không.
Bên trong Ngân hang liên bang.
Rất tĩnh lặng.
Dù là bọn cướp hay dân chúng ở phía xa, tất cả đều không ai lên tiếng.
- Anh ơi, em sợ.
Bé gái mười hai tuổi bị trói hai tay hai chân phá vỡ sự yên lặng trong ngân hàng. Lúc này cô bé đang ngồi dưới đất, nói với Lâm Phi ở bên cạnh.
-Đừng sợ, lát nữa là ổn thôi, hãy tin anh.
Lâm Phi nở nụ cười với bé gái ấy.
Dứt lời, hắn bắt đầu quan sát tình thế sung quanh.
Mũi súng của tên cầm đầu bọn cướp đang chĩa thẳng vào bé gái mười hai tuổi đó, còn hai tên khác đang chĩa súng vào hắn, năm tên còn lại thì chĩa vào những người dân đang sợ hãi.
Phía xa, những người dân đang căng thẳng nhìn về phía này. Không biết đang lo cho tính mạng của họ hay cho tính mạng của Lâm Phi và cô bé.
Lâm Phi biết rằng, để cứu được cô bé, hắn bắt buộc phải giải quyết ba tên cướp đang chĩa súng kia một cách nhanh nhất. Nhưng hắn lại chỉ có hai tay, nếu bọn cướp phản ứng nhanh, bắn cô bé khi hắn nhảy lên phản kích thì hỏng bét.
Cái hệ thống lừa đảo trong đầu hắn khi trừng phạt chắc chắn sẽ không lương tay, như vậy thì muỗi ngày hắn phải chạy ba mươi vạn mét để rèn luyện thân thể.
- Bắt buộc phải nghĩ cách đánh lạc hướng tên chĩa súng vào cô bé rồi mới động thủ được.
Lâm Phi suy nghĩ.
Sau mấy giây hắn đã có kế hoạch.
- Đại ca, cho tôi hút thuốc được không? Lát nữa ra ngoài tôi có sống được hay không phải dựa vào ông trời rồi.
Lâm Phi nói với tên cầm đầu chĩa súng vào cô bé.
Không phải mày nói muốn làm anh hùng sao? Tao đã nói rồi, bác sĩ chỉ làm anh hùng trên bàn mổ thôi.
Tên cầm đầu nhìn Lâm Phi, lạnh nhạt trả lời.
- Nhưng tao khâm phục sự gan dạ và nhân phẩm của mày. Được, cho mày hút thuốc. Hy vọng đây không phải điếu cuối cùng mày được hút. Tao và mày cùng cầu nguyện đi, cầu nguyện bọn tao đem tiền rời khỏi đây thành công, như vậy thì mày sẽ được.
Tên cầm đầu nói song dắt súng vào hông, thò tay vào túi quần lấy bao thuốc và bật lửa.
Đúng vào lúc hắn lấy bao thuốc và bật lửa ra thì Lâm Phi dùng lực thoát khỏi sợi thừng đang trói tay mình.
Hai chân hắn bật lên, cả người xông thẳng về phía hai tên cướp đang chĩa súng vào đầu mình, hai tay đưa ra tóm chặt lấy cổ chúng.
Rắc rắc hai tiếng, không đợi hai tên cướp kia phản ứng thì LÂm Phi đã vặn gãy cổ tiễn chúng lên gặp thượng đế rồi.
Rồi Lâm Phi tiếp tục dùng hai tay cướp hai khẩu súng của chúng.
Lâm Phi hai tay hai súng chĩa về phía năm tên cướp ở vòng ngoài mà bóp cò. Pằng pằng pằng pằng pằng năm phát chuẩn xác bắn chúng đầu năm tên đó.
Tiếp đó Lâm Phi chĩa cả hai khẩu súng về tên cầm đầu che mặt.
Một loạt động tác vừa rồi diễn ra chưa tới hai giây. Khi tên cầm đầu kịp phản ứng thì đồng bọn của hắn không bị vặn cổ thì đã bị bắn vỡ sọ rồi.
Hắn sững người trong mấy giây.
Hắn nhìn thiếu niên trước mặt mình mà không dám tin vào sự thật. Một thiếu niên gày gò lại có thể dễ dàng thoát khỏi dây trói, hạ gục bảy tên đồng bọn của hắn trong chưa tới hai giây. Hơn nữa cậu ta còn không thấy căng thẳng, dường như việc giết bảy người kia bình thường như việc ăn cơm hàng ngày vậy.
-Mày... mày là ai? Mày không phải học sinh của học viện Bắc Đẩu. Mày không thể là bác sĩ, rốt cuộc thân phận của mày là gì?
Tên cầm đầu vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi hỏi.
Hắn biết rằng, với thân thủ của thiếu niên kia, giờ hắn có rút súng cũng vô ích. thiếu niên kia tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội chạm vào súng mà một phát bắn chết hắn ngay.
-Tôi là học viên học viện quân sự Bắc Đẩu, bác sĩ là chuyên ngành phụ của tao ở học viện, chuyên ngành chính của tôi là Cơ Giáp. Tôi là học viên Cơ Giáp, học viện quân sự Bắc Đẩu. Vừa rồi anh cũng nói đấy, bác sĩ chỉ có thể làm anh hùng trên bàn mổ, tôi rất tán đồng quan điểm đó. Tôi bổ sung cho anh nửa câu, chiến sĩ Cơ Giáp của Học viện quân sự Bắc Đẩu có thể hiên ngang đi trước mặt bọn cướp.
Lâm Phi thấy nguy hiểm đã qua, mỉm cười nói với tên cầm đầu bọn cướp.
Hắn ta nghe thế, trầm mặc ba giây rồi nói với Lâm Phi:
-Mày thắng rồi nhóc con, Có thể cho tao hút điếu thuốc trước khi chết không?
Lúc này tên cầm đầu vẫn che mặt nên không thấy được nét mặt, nhưng có thể nhận ra sự tuyệt vọng của hắn.
-Đương nhiên là được, tôi cung muốn một điếu.
Nói rồi Lâm Phi vứt súng bên tay phải xuống đất, lấy hộp thuốc trong tay tên cướp, một tay dốc ra một điêu thuốc, trả thuốc rồi lấy bật lửa chỗ hắn châm thuốc, sau đó trả lại vào tay hắn.
Cả quá trình đó, nếu bỏ qua khẩu súng bên tay trái Lâm Phi thì hoàn toàn không giống như đối địch mà giống như bạn bè bình thường đang cùng hút thuốc hơn.
Trong quá trình đó tên cướp đã từng định phản kích, nhưng nghĩ lại sự việc xảy ra trong giây lát ban nãy và nhìn vẻ mặt bất cần của thiếu niên kia, hắn đã từ bỏ ý định. Người thiếu niên này tuyêt đối là chiến sĩ Cơ Giáp tinh thông cận chiến. Tay phải hắn vẫn cầm súng, phản kích thì chỉ khiến chết càng nhanh hơn mà thôi, vẫn nên hút điếu thuốc cái đã rồi chêt.
Tên cướp cũng châm một điếu, rít sâu một hơi, phả ra một vòng khói trắng, rồi lại rít một hơi, rồi tiếp một vòng khói nữa.
-Liên bang đã thối nát rồi, để lật đổ cái liên bang mục ruỗng này sẽ có nhiều dũng sĩ khác đứng ra.
Hét xong câu đó, hắn cắn viên thuốc độc nhét nơi kẽ răng, chất độc phát tác, hắn ngã ra đất và tắt thở.
Lâm PHi thấy thế cũng chẳng xúc động gì, vẫn đứng đó hút cho hết điếu thuốc.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |