← Ch.178 | Ch.180 → |
Cao thủ và chuẩn cao thủ quả thật chênh lệch nhau đến cả một cấc bậc. Muốn trở thành cao thủ, đầu tiên là nhất định phải có trang bị tốt vũ khí tốt, tiếp theo là cho dù cấp bậc không cao, nhưng tuyệt đối cũng không thể thấp được. Tiếp đó chính là phải có hiểu biết nhất định về chuyện phối hợp các kỹ năng nhỏ, kiếm nộ thì mỗi tiếng đồng hồ mới có thể phát được một lần, nên phải hiểu được đặc tính kiếm quyết của môn phái để lựa chọn học tập, phối hợp các kỹ năng nhỏ lại, đồng thời thuộc tính của trang bị cũng phải phù hợp với kiếm quyết. Tầng cao hơn là không những tri kỷ mà còn phải tri bỉ, thoáng thấy đối phương ra tay, đặc biệt là trong khi đang đánh đông người thì nhất định phải tức khắc đoán ra được môn phái của đối phương, vì có những môn phái chú trọng đến tấn công, có môn phái chú trọng phòng thủ, có nơi chú trọng tốc độ, cũng có nơi chú trọng việc phát triển cân bằng. Tiếp đó là phải phán đoán được vũ khí trong tay đối thủ thuộc cấp bậc nào. Tầng càng cao hơn chính là dưới màn công kích đông nghìn nghịt của đối thủ mà không những vẫn có thể thong dong né tránh, lại còn có thể phản kích một cách sắc bén nữa. Đến tầng càng cao nữa thì càng lợi hại hơn rồi, nó bao hàm cả những nghệ thuật tâm lý học, binh pháp, thấu hiểu, v. v... Không những có thể mượn lực của đối thủ để hóa giải nguy cơ trong khi đang bị đánh hội đồng, mà thậm chí còn có thể lợi dụng điểm mù của đối thủ để khiến họ tự tàn sát nhau nữa.
Theo thông tin trước mắt, còn chưa có người nào có thể đạt được đến cảnh giới đó, phần Đường Hoa thì khỏi phải nói rồi, người này thuộc trường phái bạo lực, toàn công kích phạm vi lớn không phân biệt mục tiêu thôi, chỉ biết dựa vào pháp thuật hung bạo, trang bị tốt coi kỹ thuật như cỏ rác vậy. Phá Toái và Huy Hoàng thì là dạng kỹ thuật cộng trang bị, đặc biệt là Huy Hoàng, kỹ thuật khá là trâu bò, chữ "nhanh" của Côn Lôn đã được hắn hiểu hoàn toàn, trang bị lại tăng cường uy lực cho mỗi kỹ năng, không dư một phần mà cũng không thiếu một phần, cân nhắc đến mức vừa đủ, khi đánh nhau không những có thể trốn nhanh, di chuyển nhanh, xuất kiếm thu kiếm nhanh, mà giết người cũng nhanh nữa; đánh xa đánh gần đều thành thạo cả.
Nhìn lại Phá Toái, rõ ràng là còn kém hơn một bậc. Tên này vốn là một thanh niên bốn tốt vô cùng có tiền đồ, nhưng lại cứ nhất quyết phải theo đuổi nữ nhân cho bằng được. Ngược Hãn muốn ăn món nào, hắn liền không quản ngàn dặm bay đi mua. Nhược Hãn đánh đàn, hắn liền ở bên cạnh làm tri âm nghe đàn... Thế là bao nhiêu thời gian quý giá đã hoàn toàn đều lãng phí vào những chuyện vô nghĩa cả. Hiện giờ nếu nói Phá Toái vẫn còn nằm trong số năm đại cao thủ hàng đầu, hoặc là á quân Tiên giới thì sẽ có chút cảm giác danh không xứng thực nữa, cấp bậc chỉ còn ở hàng trung bình, trang bị từ đó đến giờ vẫn chưa được thay đổi, cũng may là tên này có mức khởi điểm cao, rồi hồi đó làm hai lần nhiệm vụ kiếm quyết đều kiếm đầy bồn đầy bát cho nên giờ mới còn miễn cưỡng giữ được cái danh phận cao thủ này. Mà điều oan ức oan ức nhất chính là, đến giờ gái cũng còn chưa cua được nữa. Chỉ đầu tư mà không thu được lợi nhuận, bây giờ vốn gốc cũng sắp tiêu hết rồi.
Lúc thường thì không cảm thấy, chứ bây giờ nhìn qua, đã thấy rõ mức chênh lệch rồi. Một thanh tiên kiếm của Huy Hoàng không những có thể chống đỡ được phần lớn thế công của Sát Phá Lang, mà còn có thể phân tâm chiếu cố Đường Hoa được nữa. Đường Hoa có Huy Hoàng chiếu cố, nên giết người còn nhanh hơn cả lưỡi hái cắt lúa. Theo góc độ người chơi Song Kiếm mà nói, hắn chính là hỏa thần, còn đối với góc độ võng du, hắn là kẻ có trí lực siêu cao, đốt người là đau đến N bận. Nếu không có tiên kiếm hộ thân, cơ bản là đụng một nhát đã biến thành tro tàn. Nếu có tiên kiếm hộ thân mà không kịp thời rút sớm khỏi biển lửa, cũng không thể dây dưa nổi với hắn. Mà càng khiến người trong Thần Chi Lĩnh Vực cảm thấy biến thái chính là, tên này chơi lửa trong nước cũng chẳng khác gì trên cạn cả, đã vậy còn không bị giảm tốc độ dưới nước nữa, cho nên giết người còn nhanh hơn cái máy gặt lúa nhiều.
Còn Phá Toái, vừa động thủ là đã cảm nhận được áp lực ngay, một mình hắn khiêu chiến với năm tên cao thủ của Thần Chi Lĩnh Vực, tuy công nhiều phòng ít, nhưng không thể nào làm gì người ta được cả. Trong số đó có một người cấp 58, hơn mình tới 6 cấp, có 1/3 đòn đánh của mình là hụt hết, tuy đối thủ đúng là có mặc trang bị tăng né tránh thật, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hiện tượng thường thấy nhất trong võng du đã xuất hiện rồi, chính là hiện tượng cấp bậc đè ép! Cùng nhau vào trong trò chơi, đã từng là á quân, vậy mà giờ đây lại bị cấp bậc đè ép như vậy... Hiện giờ cấp bậc bình quân cũng chỉ mới 53, 54 thôi, tên này uống Viagra hay sao chớ...
Phá Toái nhìn Đường Hoa và Huy Hoàng đang đánh giết hết sức phấn khởi, khí phách dâng trào toàn thân mà trong lòng có chút mất mát.
* * * * * *
"Các ngươi đủ rồi đó! Giết người xong còn muốn cướp BOSS nữa!" Mông Mông rất là tức giận. Tên Vũ Văn Thác này về cơ bản đã như cá trên thớt của nàng rồi, tuy hắn có Hiên Viên kiếm trong tay, nhưng thủ đoạn tấn công lại vô cùng đơn độc, lại thêm không có sự đê tiện của người chơi, nên bị xử lý chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi. Nhưng không ngờ Huy Hoàng và tên chết tiệt kia còn hung ác hơn trong tưởng tượng của mình nhiều, hơn ba trăm người mà nửa tiếng đồng hồ đã bị hạ hết trơn rồi. Bây giờ người ta ngắm tới BOSS, mình còn bảy trăm người tuy không sợ bọn hắn, nhưng phải biết hiện giờ đang bao vây BOSS mà, có một lỗ hổng là người ta bỏ trốn mất dạng ngay!
"Cái này thì... Mông Mông à!" Đường Hoa quệt mũi, nói: "Bọn ta tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu chuyện đánh BOSS của các ngươi đâu, trừ phi các ngươi động thủ hoặc khiêu khích với bọn ta trước."
"A?"
"Thật mà, bọn ta không thích đánh BOSS đâu, mệt lắm!" Đường Hoa nói: "Bọn ta chỉ cướp đòn cuối cùng thôi."
"Hừ! Huy Hoàng, ngươi thì sao?"
"Ừm... Cái này... Không thì ta phụ trách giết người nhé, còn BOSS thì Gia Tử ngươi tự cướp đi."
Sát Phá Lang tức giận bừng bừng: "Ngươi coi ta chết rồi hả?"
Đường Hoa giận ngược trở lại: "Ngươi cũng coi ta là chết rồi à?"
Đệt! Hai người này một cộng một tuyệt đối phải lớn hơn hai đó, hơn nữa người ta còn có một Phá Toái nữa kìa. Sát Phá Lang liếc nhìn Phá Toái đang có chút mất tinh thần ở phía sau hai người kia, lẽ nào... Lẽ nào giữa ba người này có chút khúc mắc? Hoặc thực ra Phá Toái là một kẻ quân tử đạo đức, nên rất bất mãn với chuyện mà Đường Hoa đang muốn làm?
Sát Phá Lang đang còn suy nghĩ thì đột nhiên một thanh âm vang lên: "Các ngươi coi ta là chết rồi à?" Mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra là Vũ Văn Thác, hắn đang tức giận vô cùng. Hắn giận thì mọi người còn hiểu được, chứ nếu không giận mới khó hiểu cơ. Phải biết rằng qua vài câu nói như thế, Vũ Văn Thác đã bị xem như một thứ gì đó rồi, người khác cứ thương lượng xem nên xử trí mình thế nào, chẳng có chút dấu hiệu nào là sẽ hỏi thăm ý kiến của mình cả.
"Ngươi ngậm miệng lại!" Mông Mông dùng hắn làm nơi phát tiết lửa giận ngay: "Coi ngươi như chết thì đã thế nào?"
Vũ Văn Thác lặng người đi một lúc rồi trả lời: "Ta đi đây, hẹn gặp lại!" Nói xong, hắn đột nhiên "Vù" một tiếng rồi biến mất.
Trên trời không có, dưới đất không có, trong biển cũng không..."Ta x!" Mấy trăm ngươi cùng nhau mở miệng chửi, thanh thế đồ sộ vô cùng.
Đường Hoa cũng giật bắn người lên, chiêu dịch chuyển tức thời này trâu bò quá rồi, vèo một cái đã mất tích ngay, ít nhất cũng dịch chuyển hơn 20 km đấy. Dựa theo hiểu biết của Đường Hoa, trong Song Kiếm tuyệt đối không có kỹ năng hoặc pháp bảo nào trâu bò như thế được, nếu như là chiêu Càn Khôn Nhất Độn của mình thì 20 km là 2 vạn mét, là 2 vạn kim... Hệ thống sẽ không chơi xấu như vậy đâu.
"Quá sức tưởng tượng rồi." Huy Hoàng lắc đầu, thủ đoạn này hắn chưa bao giờ gặp qua cả: "Chẳng trách hắn dám mang ba món thần khí đi long nhong khắp nơi thế này, hóa ra là còn có kỹ năng bảo mạng."
"Đó không phải là dịch chuyển tức thời, mà là xuyên thời không!" Một tin nhắn được gửi đến cho Đường Hoa.
"Lui!" Đường Hoa kéo theo Phá Toái và Huy Hoàng cùng chạy lấy người, chuyện hại người không lợi mình hắn không làm đâu. Mông Mông đánh giá lại thực lực đôi bên, rồi nói với theo vài câu ác miệng, sẵn tiện nguyền rủa Đường Hoa độ ma kiếp thất bại, sau đó cũng phắn luôn.
"Pặc", Đường Hoa tổ đội với Tinh Tinh, Tinh Tinh từ phía sau tảng đá ngầm mà lúc đầu bọn Đường Hoa ẩn thân bay lên hội hợp với ba người: "Vừa đi vừa nói."
"Ừ!" Đường Hoa: "Đầu tiên ta muốn hỏi: vì sao ngươi lại ở nơi này?"
Phá Toái uể oải giơ tay: "Ta báo tin đấy."
"Ừ! Phá Toái ca báo với bọn ta là Thần Chi Lĩnh Vực chuẩn bị cướp ba món thần khí, cho nên ta mới đưa người qua. Bọn ta đang ẩn nấp chuẩn bị đánh lén một trận thật tưng bừng, ai dè Vũ Văn Thác kia nói đi một cái là biến mất tiêu rồi."
"Hắn xuyên thời không? Là ý gì?"
"Ý là nó không khác gì lắm với dịch chuyển tức thời, dù sao cũng là chạy trốn cả. Các ngươi có biết không, hóa ra bản thân Vũ Văn Thác chính là Côn Lôn kính chuyển thế đấy, mà Côn Lôn kính lại có công năng xuyên qua thời không, cho nên hắn đã xuyên đi mất rồi. Trừ phi các ngươi có thể truy tung đến thời đại mà hắn quay về, nếu không ta thấy trong khoảng thời gian ngắn nữa hắn sẽ không lộ diện đâu."
Mấy người ở đây cùng nhau gật đầu, Tinh Tinh biết bói mà, nàng nói sao thì phải đúng vậy thôi. Coi bộ tên này thuộc dạng NPC không thể sát hại được rồi.
"Gia Tử! Cái này phải làm sao bây giờ?" Lại có một tin nhắn nữa.
Đường Hoa thấy đó là của Quàng Khăn Đỏ, biết nàng đang gặp nan đề về kỹ thuật, bèn hỏi lại: "Ở đâu?"
"Lâm Truy!"
"Được, bọn ta lập tức đến ngay."
* * * * * *
Thầy bói Tinh Tinh, bốn đại cao thủ đã tề tựu lại trong một gian riêng của tửu lâu xx trong Lâm Truy, mục đích là vì một giọt máu...
Năm người cùng lặng lẽ quan sát giọt máu đang nằm trên một khúc gỗ này, đã hai tiếng đồng hồ qua, năm người đã dùng hết mọi biện pháp rồi mà vẫn chưa xử lý được vấn đề.
Vấn đề thứ nhất đang chờ được xử lý: làm sao chia lìa được gỗ với máu. Đối với vấn đề này, kẻ tự nhận mình là người thông minh nhất - Đường Hoa - đã dùng một khúc gỗ khác cạy Vạn Linh Huyết ra, sau đó lại lấy khúc gỗ khác cạy nó ra tiếp, tốn mất thời gian 10 phút, bị hành hung!
Vấn đề thứ hai đang chờ được xử lý: làm sao tách Vạn Linh Huyết ra bỏ vào túi Càn Khôn.
Vấn đề thứ ba đang chờ được xử lý: sử dụng Vạn Linh Huyết như thế nào?
Vấn đề thứ tư đang chờ được xử lý: Vạn Linh Huyết có tác dụng gì?
Năm người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mặc dù biết thứ này có uy lực vô cùng, ngàn xuyên vạn xuyên, một khi sử dụng được thì tuyệt đối phải là một thứ nghịch thiên, nhưng hiện giờ vẫn chưa thể giải quyết được mấy điều kiện tiền đề của nó: dùng ra sao, làm sao dùng được.
Huy Hoàng tuy không có sự gian xảo như Đường Hoa, nhưng tính hắn trầm ổn, có phong độ của một kẻ đại trí giả ngu, cho nên sau khi xem xét một hồi, hắn nói: "Theo như ta thấy, thứ này... Phỏng chừng là tài liệu dùng để tinh luyện đó."
"Bọn ta đã hỏi qua thợ rèn rồi, người ta nói rằng thứ này họ không dùng nổi."
"Không phải là dùng ở nhân gian, Gia Tử, chắc ngươi còn nhớ ngươi từng nói trên Thiên Đình có một lò luyện gọi là Thiên Địa Dung Lô chứ? Có khi nào có quan hệ với cái này không?"
Đường Hoa gật đầu: "Rất có lý... Đến lúc đó cứ quăng Vạn Linh Huyết vào trong một nhát, có hư hỏng thì chúng ta cũng không cần phải bồi thường, có thể thử đấy."
"Nhưng mà, hiện giờ làm sao mang theo trên thân được đây? Không thể bỏ vào túi Càn Khôn được, nó gần như đụng vào thứ gì là đâm thủng thứ đó mà."
"Cái này là vấn đề nhỏ." Đường Hoa nói: "Tìm một thợ mộc nào đó nhờ làm một cái hồ lô nhỏ, đựng nó vào bên trong là xong. Một khi đã tới được Thiên Đình, cứ ném cả nó lẫn hồ lô vào trong đốt."
"Ừ ừ!" Quàng Khăn Đỏ đưa khúc gỗ kia cho Đường Hoa: "Ngươi cầm đi."
"Cái này... Sao ta lại nhận được chứ?" Đường Hoa cảm thấy ngại lắm lắm: "Không thì mỗi người lấy một ít đi."
Tinh Tinh và Huy Hoàng đều nhất tề tỏ ra khinh bỉ. Đường Hoa cười hè hè, coi như đã chịu nhận rồi. Thứ này nếu đưa cho người khác, họ thật không dám dùng đâu. Ngươi nói xem Huy Hoàng có dám quăng tiên kiếm cực phẩm thất giai và Vạn Linh Huyết vào lò luyện không? Coi chừng mất luôn cả vốn lẫn lãi, không khóc đến chết mới lạ đó. Cũng chỉ có mình đây mới gan lớn đến thế, đến lúc đó ném cả thần binh thập giai - Trấn Yêu kiếm - vào luôn, thua cũng không sao cả, mà thắng thì có hàng cực phẩm xài... Ừ, sau đó bán lại cho Huy Hoàng, bắt hắn làm công suốt đời cho mình, mà không được lĩnh lương nữa. Mình thật là thông minh quá mà.
"Phá Toái?" Tinh Tinh nghi hoặc hỏi: "Sao thế, có tâm sự à? Mấy tiếng đồng hồ rồi chưa nói câu nào đấy."
"Cuối cùng... Cuối cùng các ngươi cũng để ý đến ta rồi." Phá Toái thầm rơi nước mắt trong lòng, cảm động lắm.
"Mười có tám chín lại là chuyện của nữ nhân nhà hắn rồi. Bái bai!" Đường Hoa đứng lên nói: "Huynh đệ là huynh đệ, mà nữ nhân là việc tư, bọn ta không giúp được cho ngươi đâu à."
"Đừng mà! Gia Tử ca, ta muốn nghe thử ý kiến của các ngài."
* * * * * *
Huy Hoàng nói: "Thực ra chơi trò chơi chỉ cần sao cho vui vẻ là được. Ngươi xem đấy, có rất nhiều người mới chỉ cấp hai - ba mươi, người thì buôn bán, người luyện kỹ năng sinh hoạt, người thích du sơn ngoạn thủy, người lại đầu cơ trục lợi, kẻ lại thích hãm hại lừa gạt. Chưa chắc cứ phải là cao thủ thì chơi trò chơi mới vui được. Nói ngay như Côn Lôn bọn ta đấy, trong phái hiện đang có một tên đệ tử mới cấp 25, nhưng kỹ năng câu cá của người ta tự học lại đến cấp 70 lận, ngày nào hắn cũng đưa thuyền đi câu cá, câu ở khe, câu ở sông, câu ở hồ, câu ở biển... Mấy ngày trước ta còn tham dự lễ mừng kết hôn của hắn nữa, thằng nhãi này tài lắm, trong khi câu cá lại câu đợc một em gái từ trong nước ra luôn. Cô gái này cũng không ghét bỏ vì hắn cấp thấp, mà ngược lại lại nhờ hắn dạy câu cá cho, cứ thế tình cảm càng ngày càng tiến triển hơn. Hiện giờ người ta vui vẻ lắm, bà xã đánh quái dưới mặt nước, ông xã thì ở trên thuyền câu cá nấu canh, cuộc sống dễ chịu đến phát ghen luôn."
Phá Toái khóc ròng: "Huy Hoàng ca, huynh đệ của ngài thì dù sao cũng cua được gái rồi, còn ta đây cá mới ăn mồi, chứ chưa giật được lên. Nếu còn dây dưa thế này nữa, tương lai thế nào sẽ khó nói lắm. Ngài nhìn lại ta hôm nay kìa, chỉ có năm người mà cũng đánh không xong đấy. Cấp bậc đè ép đó... Ta có tiên kiếm, ta có kỹ thuật, ta có kiếm quyết, vậy mà lại bị cấp bậc người ta đè ép. Mất mặt biết bao nhiêu!"
Quàng Khăn Đỏ nghi hoặc hỏi: "Ngươi cấp mấy rồi?"
"Năm mươi hai."
"..." Quàng Khăn Đỏ bèn uống rượu, cũng may mà chưa từng động thủ với mình đó, chưa cần nói đến phần tăng thêm của trang bị, ngay việc chênh lệch 10 cấp cũng đủ khiến một nửa đòn tấn công đánh hụt rồi, căn bản là không đâu tới đâu hết á.
"Nàng sáu mươi hai đấy!" Đường Hoa rất tàn nhẫn dùng sự thật kích thích Phá Toái.
"Ai..." Phá Toái ôm quyền vái một vòng: "Cho nên mới muốn nhờ mấy vị ca ca tỷ tỷ đây đưa ra đề nghị nào đó, tới cùng là ta nên kiên trì tiếp, hay là bỏ cuộc đây?"
"Phá Toái ca ca à!" Đường Hoa châm trà cho Phá Toái: "Cảm tình, thứ này không phải là nghe người khác nói là được. Mà ngay cả là bọn ta có nói đi nữa, nói thật cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, không giúp được gì cho ngài hết."
"Ta chỉ muốn nàng dứt khoát với ta một lần, muốn chết muốn sống cũng tỏ cho rõ ra."
Tinh Tinh bất mãn: "Ngươi làm cái thái độ gì vậy? Con gái người ta đương nhiên là phải theo phải chiều rồi, sao có thể bức người ta vậy được? Thực ra là con gái bao giờ cũng rất thích thú với quá trình nam giới theo đuổi nàng đấy."
"Tỷ tỷ, ban đầu ta cũng rất vui với quá trình này, nhưng mà thời gian đã lâu vậy rồi, cũng nên biết một đao đâm vào sẽ là máu hay là nước chứ hả?"
Tinh Tinh hỏi: "Bộ nàng chưa bao giờ tỏ thái độ về chuyện này à?"
"Ưm... Cũng không thể nói vậy được." Phá Toái ngẫm nghĩ lại một chút, rồi nói: "Ta cứ có cảm giác là tinh thần nàng đang bất ổn."
Huy hoàng với Đường Hoa nhìn nhau một cái, nói: "Bỏ đi, không thèm nữa."
"Xì! Bảo sao hai người đều còn độc thân hết, các ngươi cứ làm cái thái độ này thì có nữ nhân nào thích các ngươi mới là lạ đó." Tinh Tinh nghênh mặt lên chỉ dạy cho hai tên này, tựa như có kinh nghiệm phong phú lắm vậy.
"Nếu có bạn gái thì bọn ta đã không phải là cao thủ rồi." Đường Hoa trả lời. Cấm pháp là phải luyện, cấp bậc là phải luyện, đánh bảo đánh quái cũng không thiếu cái nào được. Bạn bè hú đi hỗ trợ cũng nên đi. Nhiệm vụ thì phải làm, độ kiếp cũng cần nghiên cứu. Rồi còn phải ăn cơm, uống rượu nữa... Làm gì có thời gian rảnh chớ! Xét lại mấy cái tiểu thuyết xem, một tên nam nhân có năm con vợ, mỗi nữ nhân mỗi tuần cần nộp thóc hai lần, vậy mỗi ngày là phải lên giường một lần rưỡi, mỗi lần cũng phải trên ba tiếng đồng hồ, rồi còn phải ngủ, còn phải kết giao bạn bè nữa, người có làm bằng sắt cũng phải sụp thôi. Vậy còn chưa hết, vừa sụp đổ lại vừa phải cua đối tượng tiếp theo nữa... Nói đến đây, không thể không cảm kích sự nhân từ của Chúa sáng thế được, vì mỗi tháng mỗi nữ nhân đều cho phép nam nhân được nghỉ ngơi mấy ngày. Mỗi ngày nộp lúa còn không kịp, làm sao còn có thể có sự nghiệp riêng? Xem lại ví dụ từ hiện thực - Phá Toái - là biết đấy, vì một câu nói của nữ nhân mà rong chơi Phong Đô hết bốn ngày, bốn ngày người ta có thể luyện được 50% kinh nghiệm, bốn ngày người ta có thể hoàn thành bốn cái nhiệm vụ cấp trung hoặc một nhiệm vụ cỡ lớn. Bốn ngày người ta cũng có thể đánh được một tầng kiếm quyết, bốn ngày người ta có thể làm được rất nhiều sự tình... Ít nhất thì Đường Hoa và Huy Hoàng cũng cảm thấy chẳng đáng chút nào, nhưng chuyện này ngay cả bạn bè thân nhất cũng không tiện nói ra, vì có di chứng để lại!
"Phá Toái, nếu ngươi cần bọn ta làm nhiệm vụ, hay chém người, hoặc đánh quái, hay luyện cấp thì cứ việc nói, chứ vấn đề cảm tình thì bọn ta thực sự không giúp được ngươi."
"Cũng không phải vậy mà." Phá Toái vội nói: "Ta đang chuẩn bị mang theo thứ gì đó đến tỏ tình với nàng, các ca có thể..."
"Thì ra ngươi lòng vòng dài dòng như vậy là muốn nhờ bọn ta giúp ngươi làm nhiệm vụ, nói một câu thôi là được rồi, cần gì phải phiền phức vậy chớ?"
"Ta vừa tính xong rồi, vốn ta định tự tay kiếm, nhưng mà gấp quá, ta muốn sớm biết kết quả là chết hay là sống, cho nên mới mời các vị hỗ trợ."
Đường Hoa hỏi: "Cái gì thế?"
"Ma Khúc. Sau khi Nhược Hãn có Ngọc Ngô Đồng cầm rồi thì tiếng đàn quả thật rất dễ nghe, nhưng nàng lại cho rằng những nhạc khúc truyền lưu trên nhân gian này không xứng với Ngọc Ngô Đồng cầm. Mấy ngày trước ta nghe một người ở Bồng Lai nói rằng có một cuốn nhạc phổ gọi là Ma Khúc đã từ Ma giới rớt xuống trần gian, hơn nữa nghe nói rằng nó rất là quý giá, ma tôn của Ma giới đã phái người tới trần gian tìm kiếm rồi. Ta nghĩ nếu có các ngươi hỗ trợ, ta nhất định có thể tìm được Ma Khúc trước người khác, sau đó mới thổ lộ với Nhược Hãn, để có lời dứt khoát cho chuyện tình này."
"Không giúp có được không?" Đường Hoa hỏi.
"Không được!"
"Tinh Tinh... Lên!"
"Xem ta đây." Tinh Tinh lấy tiền đồng với Sinh Tử Thần Thiêm ra, đốt ba nén hương lên, nhìn chẳng khác chi mấy phường buôn thần bán thánh cả. Qua đi một hồi, Tinh Tinh nghi hoặc nói: "Tra không thấy vật đó trong trần gian. Ngươi không có chọc ta đó chớ?"
"Có lẽ nào do bói không nổi không?"
"Cái rắm! Thập Đại Thần Khí mà ta cũng còn có thể bói ra được vị trí đại khái đó. Cái khúc khúc gì đấy làm sao mà trâu bằng Thập Đại Thần Khí được?"
"Có khi tên của nó không phải là vậy." Phá Toái vội nói: "Tên bạn Bồng Lai kia của ta chỉ bất cẩn nghe được hai ma đang nói chuyện với nhau rằng nhạc phổ của Ma giới đang lưu lạc trong trần gian thôi, ta mới nghĩ nhạc phổ của Ma giới đương nhiên phải gọi là Ma Khúc đó."
"Chết đi!" Ba người cùng rống lên.
Quàng Khăn Đỏ vừa hồi tưởng lại, vừa nói: "Dường như ta cũng có nghe nói qua rồi. Lần trước khi đám yêu ma trong Tỏa Hồn tháp trốn ra ngoài, trùng hợp ta có nghe thấy một chuyện như vậy. Dường như nó đã thất lạc ba ngàn năm rồi."
Tinh Tinh hỏi: "Tên là gì?"
"Ta nghĩ lại xem... Trảo Hồn khúc? Không phải! Trấn Hồn khúc? Dường như cũng không phải, Vũ Hồn khúc?..."
"Có phải là Nhiếp Hồn khúc không?" Đường Hoa đột nhiên mở miệng ngắt ngang: "Lần trước ta đi tìm Cảnh Thiên, lúc nói đến Ma giới, hắn có nói trong số các thủ hạ của Trọng Lâu có một nhạc công, có thể gảy được Nhiếp Hồn khúc, hiệu quả là gây trạng thái Thiên Ma Phụ Thể cho người Ma giới trong phạm vi nhỏ. Lực công kích, tốc độ được tăng thêm, phụ thêm trạng thái hút máu nữa. Đồng thời nếu như đối thủ bị ma âm xấm lấn vào nguyên thần, vậy sẽ có xác suất nhất định bị tẩu hỏa mà chết tức khắc ngay."
"A! Còn có loại nhạc phổ trâu đến vậy à?" Phá Toái sửng sốt.
"Ta bói xem!" Tinh Tinh đưa tên Nhiếp Hồn khúc vào, sau đó bắt đầu bói. Nửa nén hương sau, Tinh Tinh gật đầu: "Có rồi!"
"Ở đâu?"
"Thập Vạn Đại Sơn."
Bốn người cùng hô lên: "Không phải chứ?" Thập Vạn Đại Sơn là cấm địa trong cấm địa đó. Trong bốn đại cấm địa, Đại Tuyết Sơn đã được khai phá một chút rồi, biển Đông cũng đã có người thăm dò một ít, Nam Cương cũng từng có người nghiên cứu một tẹo, nhưng chỉ độc Thập Vạn Đại Sơn là quá dũng mãnh nên chưa từng. Hồi trước Song Kiếm nhật báo đã từng điều động tài chính, thành lập quỹ nghiên cứu Thập Vạn Đại Sơn rồi, nhưng theo lời báo cáo của thám tử đầu tiên chết trở về thì hắn vừa bước vào trong Thập Vạn Đại Sơn là đã trông thấy Phi Liêm với Thao Thiết ngay. Thám từ thứ hai báo cáo rằng vừa vào trong núi đã trông thấy Hỗn Độn Mã Giao... Tổng hợp lại tư liệu báo cáo của mọi người thì có thể cho ra kết luận: Thập Vạn Đại Sơn là hậu hoa viên của các dị thú, quái thú, ác thú và cả thần thú trong Sơn Hải Kinh. Đẳng cấp thấp nhất trong đó cũng là BOSS cấp 60, không có tiểu binh tiểu quái, hơn nữa con BOSS nào cũng biết bỏ trốn, kêu gọi chi viện cả. Trừ khi là ở thời gian sau này, dùng nhân mã quy mô lớn, nếu không đừng nên nghiên cứu vậy.
QC: Đao Kiếm 2: Tinh Hoa Võ Học
← Ch. 178 | Ch. 180 → |