Vay nóng Tinvay

Truyện:Tà Đạo Tu Tiên Lục - Chương 083

Tà Đạo Tu Tiên Lục
Trọn bộ 280 chương
Chương 083: Lang Nhân đột chí
0.00
(0 votes)


Chương (1-280)

Siêu sale Lazada


Lâm Hân Ngọc trông thấy Mộng Tuyết đi đến, nàng cố ý xoay người lại, đưa vai về phía Mộng Tuyết nhìn Trần Nhược Tư nói:"hỏi nhanh vấn đề của ngươi đi, máu lão nhân kia muốn chảy khô rồi kìa."

Lão nhân nọ lúc này đích thật là đang chảy máu, chính là cái tai bị tiểu y nĩ thú xé chút thiếu nữa rơi ra, nhưng cũng không nghiêm trọng như lời Lâm Hân Ngọc nói.

Trần Nhược Tư dường như bị nàng ta nhìn thấu tâm tư, hắn bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Mộng Tuyết, nhìn thấy nàng đang mỉm cười, mới quay đầu lại nhìn lão nhân kia nói:"tiểu lão nhân, lão với Ngọc Cảnh đệ nhất y quán có quan hệ gì? Vì sao mà những bệnh nhân này toàn bộ đều là bị trúng độc, mà thầy thuốc của y quán đó(đệ nhất y quán) lại nói là trị không khỏi bệnh? Còn vấn đề cuối cùng, đó là người đứng đằng sau sai khiến các ngươi là ai?"

Lão nhân nọ cái tai vẫn còn chảy máu, sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ:"tiểu tử này hỏi những vấn đề nọ đều là muốn ta nói ra những nhiệm vụ bí mật mà bang chủ đã giao cho ta, chẳng lẽ hắn đã sớm đối với hành tung của chúng ta có nắm bắt tra xét, ta phải trả lời hắn như thế nào đây?..." hắn suy nghĩ xong, ngẩng đầu nhìn Trần Nhược Tư nói:"y quán kia, cùng ta không có quan hệ, những người bị trúng độc đó ta một chút cũng không biết, ta chính là ta, nơi đây ta là lớn nhất, không có ai đứng phía sau màn chỉ huy cả. Ba cái vấn đề của ngươi ta đều đã trả lời xong, có phải là có thể đi được rồi chứ?"

"Lão ta nói láo, người đứng sau y quán chính là lão." Đứng ở một bên một tên nam tử lớn tiếng hô lên.

Trần Nhược Tư nhìn thoáng qua nam tử kia, hướng tới hắn cười nói:"cám ơn vị huynh đệ này đã đứng ra làm chứng."

"Không cần khách khí, cũng là việc nên làm, bây giờ có cơ hội tốt đem tên đại hỗ đản ác bá này trừ bỏ, chúng ta rất vui vẻ, đương nhiên là sẽ tận hết khả năng của mình." Nam tử kia nói.

"Trừ hại ác bá, vì dân trừ hại." nam tử nói xong, dân thành ở chu vi chung quanh, giơ cao tay phải bắt đầu cao giọng hò hét.

Lão nhân nọ nghe được, tức giận đến sắp nổi điên, nhưng hắn lại không dám phát hỏa, chỉ có thể tận lực áp chế lửa giận đối với dân thành ở trong lòng.

Thủ hạ của lão nhân kia, tay nắm đại đao có chút run rẩy, trong lòng bọn họ lúc này đang lo lắng thủ lĩnh nhanh chóng ra lệnh cho bọn họ công kích.

Lâm Hân Ngọc lúc này tâm tình vốn không tốt, nàng nhìn thấy ác lão đầu lại ngoan cố như thế, còn không chịu hối cải, nàng ngay lập tức đem lão nhân nọ, đem làm nơi phát tiết. Nàng đi tới phía trước, một cước đem lão nhân kia đã nằm ngửa mặt trên đất, ánh mắt giận dữ nhìn lão ta nói:"ngươi cái lão bất tử hỗn trướng vương bát, còn không cấp cho ta lời chân thật của lão, bằng không ta lập tức giết chết lão." nàng nói xong, ngương tụ một cái bạch sắc quang cầu trong lòng bàn tay phải, sau đó đem tay phải nâng lên.

Lão nhân kia thấy thế sợ đến hồn bay phách lạc, toàn thân run rẩy, hắn chuyển thân mình, quỳ trên đất, không ngừng vái đầu, cầu xin tha mạng:"tiểu tiên tử xin tha mạng, ta nói, ta nói."

Lâm Hân Ngọc quay đầu lại nhìn Trần Nhược Tư cười đắc ý, đem quang cầu đã ngưng tụ tán đi, quay đầu nhìn lại lão nhân nọ nói:"còn không mau nói, không cần nói những lời bậy bạ."

"vâng, ta nói, ta đúng là người đứng phía sau y quán kia, bệnh của những người đó đều là bệnh độc do chúng ta phối chế xuất ra, hòa vào nguồn nước dùng hàng ngày, để cho bọn họ sau khi uống vào sẽ mắc bệnh, ta cũng là nghe người khác sai khiến, người sai khiến là..." lão tạm dừng lại, chuẩn bị nói tiếp chỗ quan trọng.

Lúc này, trên bầu trời phát ra vài đạo cường quang(sáng chói) thẳng hướng mặt đất bay vụt tới, tiếp đó truyền đến vào tiếng"oanh long long " tựa như sấm sét vang lên.

Mọi người tại đây đều ngẩng đầu nhìn lên trời, bọn họ nhìn thấy một đám mây ngũ sắc đang lơ lửng trong không trung, xung quanh đám mây ngũ sắc kia, vạn đạo ánh sáng chiếu rọi ra bốn phía, cực kỳ rực rỡ đẹp mắt, cho nên trên đám mây kia có tồn tại người ở hay không bọn họ vô pháp nhìn rõ.

Mộng Tuyết sợ hãi kêu lên:"Lâm cô nương, Tư, mau né tránh."nàng hô xong, niệm chú phát ra pháp lực quang cầu lấp lánh rực rỡ quang mang, công kích thẳng tới đạo cường quang nọ đang xạ xuống.

Trên mặt đất, dân chúng giật mình bối rối, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, những người có lá gan nhỏ chút thì tay chân đã mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.

Lâm Hân Ngọc nghe được tiếng la của Mộng Tuyết, nàng vẫn không di động nửa bước, còn đứng yên tại chỗ nhìn cường quang dần dần tới gần.

Trần Nhược Tư thấy thế lắc mình đi tới, vươn tay kéo Lâm Hân Ngọc vội vàng ôm vào lòng, hướng tới cửa y quán chạy ra ngoài.

Đám dân chúng đất nhìn thấy Trần Nhược Tư né tránh, bọn họ mới ý thức được nguy hiểm đang phủ xuống, bọn họ điên cuồng liều mạng nhao nhao chạy ra ngoài.

Trong nháy mắt, Mộng Tuyết phát ra vài cái quang cầu, cùng với vài đạo cường quang đang bay tới trong không trung, va chạm vào nhau bật ra những tiếng "oanh oanh oanh"vang động, vạn trượng quang mang từ vị trí va chạm của 2 cỗ lực lượng nổ bắn ra, trong quang mang bay ra này còn ẩn tàng một cỗ trùng kích lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp công kích bốn phía xung quanh.

Trên mặt đất những người chạy chậm, bị cỗ lực lượng ẩn tàng này công kích ngã sấp trên mặt đất, nằm yên bất động.

Mộng Tuyết bị cỗ lực lượng mạnh mẽ nọ, đánh bay ra ngoài, đập vào bức tường của cổng y quán.

Trần Nhược Tư buông Lâm Hân Ngọc ra vọt tới, đem Mộng Tuyết đỡ dậy, ánh mắt lo âu nhìn Mộng Tuyết, lệ thủy trong đôi mắt, trong chốc lát đã rơi xuống.

Mộng Tuyết vươn tay vuốt ve khuôn mặt Trần Nhược Tư, mỉm cười nói:"chàng khóc sao, ta chỉ là bị trung kích lực lượng đánh bay đi thôi, tịnh không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một lát sẽ hồi phục thôi."

Lâm Hân Ngọc bước nhanh tới, nhìn Mộng Tuyết nói:"Mộng Tuyết, không sao chứ."

Mộng Tuyết mỉm cười đáp:"không sao."

Tiểu y nĩ thú đột nhiên từ trong áo của Trần Nhược Tư chui ra ngoài, hướng lên không trung kêu lớn không ngừng.

Trần Nhược Tư ba người bọn họ, ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ nhìn thấy một tên khuôn mặt như lang, thân thể giống quái thú, đang hướng về chỗ bọn họ nhanh chóng bay tới.

Lang nhân thú nọ vừa hạ xuống đất, tiểu y nĩ thú liền hướng lang nhân kia đánh tới.

Lang nhân nọ kinh hãi, lắc mình né tránh công kích của tiểu y nĩ thú, ánh mắt khẩn trương chăm chú nhìn tiểu y nĩ thú, nửa khắc cũng không dám rời đi.

Tiểu y nĩ thú bay vòng quanh lang nhân, sau khi bay vài vòng, thấy không có cơ hội tốt phát động công kích, liền bay về đậu trên vai Trần Nhược Tư.

Lúc này, lang nhân mới thở dài một hơi, hắn trong lòng thầm nghĩ:"tiểu tử kia rốt cuộc là ai, lại có khả năng làm cho y nĩ thú nghe hắn sai bảo, gia hỏa trước mắt mặc dù còn nhỏ nhưng với lực lượng của ta bây giờ cũng không có biện pháp chiến thắng nó, càng huống chi bọn họ còn có 3 người, xem ra hôm nay không có biện pháp đối phó với tiểu tử kia, ta nên làm thế nào với chỉ thị của thủ lĩnh đây, cũng không biết lời dặn dò của thủ lĩnh muốn ta đem gã tiểu tử này bắt sống có mục đích gì. Mặc kệ nó, trước mắt bảo mệnh quan trọng hơn." Hắn nghĩ đến đây, lẳng lặng quan sát Trần Nhược Tư nói:"tiểu tử, xem như vận khí của ngươi tốt, có y nĩ thú làm chỗ dựa cho ngươi, bằng không, tiểu tử ngươi hôm nay sẽ không có hạnh vận như vậy đâu, tạm biệt, sau này sẽ còn gặp lại ngươi." Hắn nói xong, quái dị cười 2 tiếng, tung người bay lên lên, bay vọt lên trời cao rồi biến mất phía chân trời.

Mộng Tuyết nghe lang nhân kia nói xong, trong lòng thầm nghĩ:"y nĩ thú không phải là thần thú thời viễn cổ sao, tiểu gia hỏa này lại là y nỉ thú, chẳng trách được còn nhỏ mà đã có lực lượng công kích như vậy. Nghe cha mẹ nói, y nĩ thú ngoài trừ không thể thắng được long thú ra, còn các quái thú khác gặp phải nó đều lùi lại ba thước, xem ra Tư tên tiểu gia hỏa này vận khí thật không phải chỉ có một chút mà là cực kỳ may mắn."

Trần Nhược Tư thấy Mộng Tuyết hồi lâu không nói một câu, chỉ nhìn mình, hắn liền lên tiếng hỏi:"Tuyết, làm sao vậy, còn đang nghĩ cái gì vậy?"

Khi Lâm Hân Ngọc nghe thấy Trần Nhược Tư gọi "Mộng Tuyết" thành "Tuyết", trái tim nàng dường như bị đập tan thành mảnh nhỏ, không biết là mùi vị gì, nàng quay đầu lại, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Nàng gạt nước mắt quay đầu nhìn Mộng Tuyết nói:"bây giờ địch nhân đã đi rồi, chúng ta cũng nên đi về thôi, nơi này không thể ở lâu được, ta cảm thấy chúng ta sớm một chút rời đi thì tốt hơn."

"Nào, để ta đỡ nàng dậy." trần Nhược Tư vừa nói vừa đỡ Mộng Tuyết dậy, sau đó đỡ nàng đi về y quán.

Lâm Hân Ngọc thở dài, trong lòng nghĩ:"vì sao người bị thương không phải là ta, nếu như ta bị thương rồi hắn sẽ đỡ ta dậy sao? Có thể, hắn nhất định có thể, mới vừa rồi hắn thấy ta gặp nguy hiểm, không phải là hắn cũng ôm ta ly khai khỏi vùng nguy hiểm sao?" nàng nghĩ xong, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, nàng chầm chậm hít vào một hơi, đi qua cánh cửa y quán.

Trên mặt đất bên ngoài y quán, nằm hơn mười thi thể, trên người bọn họ không có một vết thương, chỉ có thất khiếu có lưu lại vết máu, bọn họ đều là bị âm thanh mới vừa rồi làm cho chấn động, chấn vỡ ngũ tạng mà vong mạng.

Tạo nghiệt, thần hoặc ma, chỉ cần dùng một chút pháp lực tranh đấu lẫn nhau, chịu đựng thương tổn nhưng lại là những lão bá tánh dân thường. Đây cũng là thế đạo đương thời, thế đạo thảm vô nhân đạo(thế đạo cực kỳ tàn ác).

Cảnh tượng này, đều bị thu vào mắt của Trần Nhược Tư khi hắn vừa tiến vào cửa quán, trên mặt hắn không có biểu lộ gì song trong lòng hắn đối với cái thế đạo này, sinh ra một loại căm thù vô cớ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-280)