← Ch.107 | Ch.109 → |
Giữa trưa, mặt trời ôn hòa chiếu xuống mặt đất.
Trước cửa Bạch Vân đạo quán là một khoảng sân nhỏ yên tĩnh, trên khoảng sân này có mười tên thanh niên đạo sĩ một bộ dạng chăm chỉ đang phơi nắng tĩnh tọa luyện công.
Bạch Vân đạo quán là một cái tiểu đạo quán mới được kiến tạo trong vòng mười năm trở lại đây.
Từ trong cửa lớn của đạo quán đi ra bốn người che mặt và một lão đạo sĩ khoảng năm mươi tuổi.
Bốn tên che mặt này chính là thú nhân đã bắt bọn Mộng Tuyết đến nơi này.
Lão đạo sĩ cao tuổi nọ là chưởng môn của Bạch Vân đạo quán, tên là Hầu Quang Bình, ở trung thổ hắn không hề nổi tiếng, cũng không có ai biết được thực lực của hắn.
Lão đạo sĩ đi đến bậc thềm trước cửa, đi xuống khoảng sân nhỏ, đảo mắt nhìn đám đệ tử của mình đang chuyên tâm luyện công, dùng tay vuốt chòm râu bạc của mình, mỉm cười hướng về phía bốn tên thú nhân nói:"Mặc dù đạo quán của ta trước mắt không thể so sánh với một số đạo quán và chùa lớn, nhưng ta tin tưởng Bạch Vân đạo quán dưới sự dẫn dắt của ta không đến vài năm nữa, nhất định khiến cho người ta nhìn vào bằng con mắt khác, đương nhiên, điều này cũng cần phải có sự trợ giúp rất nhiều từ tộc nhân của các vị. Sự ủng hộ của tộc nhân các vị đối với đạo quán, lão đạo ta sẽ vĩnh viễn không quên."
Một tên thú nhân che mặt nói:"Hầu chưởng môn quá khách khí rồi, ngài là một người có hùng tâm tráng chí, chúng tôi nghĩ giúp đỡ cũng là không vô nghĩa."
Hầu Quang Bình cười đắc ý, hít sâu một hơi nói:"À đúng rồi, hai người nữ tử nọ là ai vậy? Vì sao lại muốn bắt họ tới đây? Lang nhân đầu lĩnh của các vị sao còn chưa có đến đây vậy?"
"Ai nói là ta chưa tới, không phải là đến rồi đây sao?" thanh âm của lang nhân nghe như là phảng phất từ phương xa truyền lại, khi thanh âm vừa dứt, Hầu Quang Bình chỉ cảm thấy một đạo bạch quang sáng chói như mặt trời từ phương xa hướng về phía mình bay tới. Trong nháy mắt, đạo bạch quang đó đã rơi xuống cách trước mặt lão ta khoảng một mét, ảo hóa thành hình người.
Hầu Quang Bình đi về phía trước vài bước, hai tay phân biệt vỗ nhẹ lên vai trái phải của lang nhân, một bộ dạng thân mật, mặt mày rạng rỡ nói:"Lang nhân huynh đệ, năng lực của ngươi so với lần trước rời đi lại tăng cao rồi, đáng mừng, đáng mừng."
Lang nhân cười nói:"Thật vậy sao? Sao ta lại không cảm thấy năng lực của mình có tiến bộ lớn nhỉ, lão không phải là đang chế nhạo ta đấy chứ." Năng lực của hắn tiến bộ nhiều ít bao nhiêu hắn sao lại không biết được chứ? Những lời hắn đã nói trong đó ẩn chứa một chút ý vị khiêm nhường.
Hầu Quang Bình nở nụ cười, nhìn rất tự nhiên nói:"Đương nhiên, ta nếu như có một nửa năng lực của huynh đệ thì đã không phải là cái bộ dạng bây giờ rồi, nói gì thì huynh đệ cũng là một người có tiếng, nhưng ta bây giờ cơ hồ ở trung thổ không có vị trí xếp cho ta." Nhưng trong lòng lão ta lại thầm nghĩ:"Chỉ cần ta nhờ vào lực lượng của các ngươi, sau khi lấy được tứ kiện bảo vật của hai đại đạo quán và hai đại miếu tự hiện nay, sẽ để cho các ngươi mở rộng tầm mắt thấy chân chính thực lực của ta."
Lang nhân nói:"Chỉ cần lão cùng chúng tôi hợp tác, tin tưởng rằng, ngày mà lão nổi danh không còn xa nữa đâu."
Hầu Quang Bình ha ha cười lớn, nói:"Ta đương nhiên muốn hợp tác vui vẻ với các vị rồi, bởi vì chỉ có các vị mới có thể hoàn thành giấc mộng trong lòng ta." Trên mặt lão mặc dù đang cười lớn nhưng trong lòng lão lại đang cười khổ.
Lang nhân lấy ra cái rương nhỏ ngân lượng vừa lấy từ y quán, đưa cho Hầu Quang Bình cười nói:"Đây là lễ vật cám ơn, xin hãy nhận lấy, thủ lĩnh đặc biệt phân phó muốn ta tự thân giao cho lão, hơn nữa còn có truyện quan trọng muốn ta nói cho lão, đi, chúng ta vào trong phòng rồi nói tiếp."
Hầu Quang Bình chẳng hề từ chối, tiếp nhận lấy cái rương, ở trên tay cân nhắc một chút, cười a a rất lịch sự nói:"Mời, mời vào, tin tưởng rằng hợp tác của chúng ta đích xác là vô cùng bí mật."
Lang nhân và Hầu Quang Bình là người quen biết cũ, hắn cũng không khách khí, chỉ cùng bốn tên thú nhân dặn dò một chút, rồi đi vào cửa đạo quán.
Tổng diện tích của Bạch Vân đạo quán không lớn, chỉ có mười gian phòng ở, phòng của chưởng môn cũng chính là phòng tiếp khách.
Một căn phòng nhỏ nằm sát bên cạnh phòng chưởng môn chỉ cách một bức tường, trước cửa đang có vài tên đạo sĩ trẻ tuổi đứng gác.
Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc đang bị giam trong gian phòng nhỏ này.
Mộng Tuyết ngồi trên nền nhà nhìn Lâm Hân Ngọc đang đi đi lại lại trước cửa phòng nói:"Lâm cô nương, cô tới đây ngồi nghỉ ngơi một chút đi, kinh mạch trên người chúng ta bây giờ bị mấy tên thú nhân kia không biết đã dùng thủ pháp gì khống chế rồi, khiến cho chúng ta không có cách nào vận khí, ta cho rằng bằng vào lực lượng của chúng ta rất khó đào thoát khỏi đây."
Lâm Hân Ngọc thở dài, quay đầu lại nhìn Mộng Tuyết, sắc mặt có chút khó coi cười nói:"Ta biết, bây giờ để chúng ta sử dụng pháp thuật giết chết một con kiến cũng khó khăn, ta, chỉ là ta có chút không cam lòng bị bọn chúng nhốt ở đây mà thôi. Còn nữa, cô không lo lắng cho Trần Nhược Tư sao, hắn bây giờ đang ở bên ngoài, cũng không biết như thế nào rồi."
Mộng Tuyết thấy nàng nhắc đến Trần Nhược Tư, một trận đau khổ lập tức trào lên trong lòng nàng, nàng thở dài nói:"Lo lắng thì như thế nào đây, cũng chỉ có thể nghĩ đến mà thôi." Nàng nói xong, con mắt trong phút chốc lại trở nên ẩm ướt.
Lâm Hân Ngọc đi đến bên cạnh Mộng Tuyết, vỗ nhẹ lên vai nàng, nói:"Đều trách ta, ta hại cho cô trong lòng cảm thấy đau khổ."
Mộng Tuyết xoa xoa mắt, khe khẽ cười, nói:"Việc này không liên quan đến cô, ta cũng không biết tại sao lại vậy, cứ nghĩ đến chàng gặp nguy hiểm, nước mắt của ta lại không chịu khống chế tuôn rơi, trong lòng lo lắng muốn chết. Cô nói xem, chàng sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?"
Lâm Hân Ngọc trong lòng cũng lo lắng muốn mất mạng, nhưng nàng cũng không dám nói Trần Nhược Tư thật sự đã xảy ra chuyện, nàng chỉ có thể kiềm chế tính tình, an ủy:"tin tưởng ta, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Nàng mặc dù nói vậy, nhưng nước mắt đã rưng rưng.
Mộng Tuyết cũng nhìn ra được sự lo lắng trong lòng nàng ta, cũng không biết nên nói điều gì nữa.
"Đợi một chút, ta đi bố trí một cái cách âm kết giới, hai tên nữ tử ở phòng bên cạnh." Một giọng nam tử cách bức tường truyền đến tai Mộng Tuyết các nàng.
Một tên nam tử cười lớn vài tiếng nói:"ha ha ha, Hầu chưởng môn không cần làm như vậy, bọn chúng đều là người sẽ phải chết, người chết chẳng lẽ còn có thể tiết lộ bí mật của chúng ta sao?"
Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc nghe được lời này, trong lòng hoảng sợ, cũng đều ý thức được tính mạng của mình đã hoàn toàn nằm trong sự khống chết của người khác rồi.
Mộng Tuyết đưa mắt nhìn Lâm Hân Ngọc, nhìn rất thản nhiên một bộ dạng trầm ổn, khe khẽ mỉm cười.
Lâm Hân Ngọc nhíu mày, nhìn Mộng Tuyết nói:"Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chết như thế này sao?"
Mộng Tuyết đứng dậy làm một cái động tác giữ yên lặng với Lâm Hân Ngọc, sau đó cẩn thận đi đến bên bức tường truyền tới thanh âm nọ.
Lâm Hân Ngọc đã biết mục đích của Mộng Tuyết chính là muốn nghe một một chút xem bọn chúng thương lượng là sự việc gì. Nàng lúc này, không có cái tâm tình đó, bất đắc dĩ thở dài, đi tới bên cạnh cửa tiếp tục đi tới đi lui đếm bước chân.
Trong phòng tiếp khách của Hầu chưởng môn, lang nhân ngồi trên ghế, tay bưng một tách trà, uống một ngụm nhìn Hầu Quang Bình nói:"Hầu chưởng môn, thủ lĩnh đã nhận được tin tức, có người nói rằng Minh tộc nhân muốn xâm nhập trung thổ, điều này khiến cho vài cái đạo quán và miếu tự lớn ở trung thổ đề cao cảnh giác, cũng khiến cho việc kiến tạo cơ sở ở trung thổ của chúng tôi, mang đến một chút phiền toái."
"Thủ lĩnh mang tin cấp cho lão, yêu cầu lão nhanh chóng chế tạo hỗn loạn trong một vài cái đạo quán và miếu tự lớn của trung thổ, làm loạn thế cục khiến cho bọn chúng không có cách nào nhận biết để ý đến chúng tôi, một khi cứ điểm hoàn thành cũng là lúc lão mở mày mở mặt." lang nhân nói đến đây, ngừng lại một lát, rồi tiếp tục nói:"Nếu có thể án chiếu theo kế hoạch trước đây của chúng tôi, không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, nhất định có thể thần không hay quỷ không biết rất thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ xây dựng cứ điểm, bây giờ làm như vậy cũng là bị bức không còn cách nào khác, không còn sự lựa chọn."
Hầu Quang Bình nghe lang nhân nói vậy, lão giật mình bừng tỉnh nói:"Ta cũng nghe nói có lời đồn như thế, chẳng trách được tu hành giả ở mấy tiểu đạo quán gần đây đều đi lại khắp nơi, truyền tin nhau đến Pháp Hoa tự, tổ chức một cái đại liên minh hội nghị. Hóa ra chuyện là như vậy." lão nói đến đây, đắc ý gật gật đầu, cười híp mắt nói tiếp:"Lang nhân huynh, ta có một cái kế sách rất hay, không biết có thể dùng được hay không."
Lang nhân hứng thú vội nói:"Mau nói ra nghe thử."
Hầu Quang Bình nở nụ cười quỷ dị, nói:"kế sách của ta là như thế này, tại liên minh đại hội ở Pháp Hoa tự, ta cố ý khêu lên cừu hận giữa minh tộc với các đạo quán và miếu tự lớn ở trung thổ, sau đó nghĩ biện pháp khiến cho bọn họ huy động toàn bộ lực lượng đi tới Minh tộc nhân, như vậy, trong nội bộ bọn họ trở nên sơ hở, sao chúng ta không thừa dịp này mà xâm nhập vào? Còn chi tiết cụ thể tỉ mỉ không cần ta nói ra chứ." Lão nói xong, trong lòng tràn ngập vui vẻ cười rộ lên.
Lang nhân nhìn thấy một bộ dạng chắc chắn của lão, cũng không muốn hắt cho lão một bát nước lạnh, nhưng hắn bây giờ cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể theo lời lão ta nói mà làm.
Lang nhân nghĩ xong, nói:"Ân, có thể làm được, nhưng cái quan trọng nhất là ngươi không được để lộ thân phận của mình, cũng không thể để cho bất kỳ ai biết thú nhân tộc chúng ta đã xâm nhập vào trung thổ, nếu không nhất định là mất cả chì lẫn chài."
Hầu Quang Bình cười nói:"Ta là người nào chứ, sao có thể để cho bọn họ phát giác ra được, lang nhân huynh, chúng ta hợp tác cũng đã gần mười năm rồi, chẳng lẽ ngươi còn không tin tưởng vào năng lực bản lãnh của ta sao."
Lang nhân nói:"Tin tưởng, hoàn toàn tin tưởng ngươi, chúng ta không thể thường xuyên xuất đầu lộ diện được, việc này sẽ giao cho ngươi đi làm. Năm người bọn ta, sẽ ở lại đạo quán một thời gian, ngươi đi lo việc của ngươi, cứ xem như chúng ta không tồn tại là được."
"Được rồi, ta đi chuẩn bị một chút, đợi tin tức tốt của ta." Hầu Quang Bình mỉm cười đứng dậy, hướng năm người bọn lang nhân khua tay rồi đi ra khỏi cửa.
Sau khi Hầu Quang Bình đi khỏi, lang nhân đứng dậy nhìn bốn tên thú nhân nói:"Chúng ta cũng còn một vài việc cần phải đi làm, đi thôi, bốn bị tiểu huynh đệ. Ta vừa đi vừa giới thiệu cho các ngươi tình thế của trung thổ."
Bốn tên thú nhân đáp lại, theo lang nhân ra khỏi phòng chưởng môn.
Mặt trời đã chếch một chút về phía tây, ánh nắng chiếu qua song cửa, chiếu vào trong phòng của Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc.
Lâm Hân Ngọc không lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn chúng, vẫn là bộ dạng vì Trần Nhược Tư lo lắng nôn nóng. Những lời đám người lang nhân nói Mộng Tuyết từ đầu đến cuối nghe được vô cùng rõ ràng, trên mặt nàng lúc này lộ ra một vẻ vô cùng hoảng sợ và khó nhìn. Trong lòng nàng nổi lên một tia dự cảm không lành, nàng dường như cảm giác được trung thổ sắp phải đối mặt với một tràng đại kiếp nạn.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |