← Ch.136 | Ch.138 → |
Trần Nhược Tư một đường chạy gấp, xuyên qua vài con phố đi đến trước cửa Ngọc Cảnh đệ nhất y quán. Cổng y quán, người xếp thành hàng chờ mua thuốc, tình huống so với trước đây hắn nhìn thấy y hệt nhau, xếp thành một đầu trường long.
Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng vô cùng tức giận, có một loại cảm xúc muốn lập tức xông vào y quán. Hắn mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, tránh sang một góc tường khuất của y quán, yên lặng quan sát động tĩnh của y quán.
Hắn đứng đó chưa đến vài phút thì nhìn thấy Điền Lập Phong và vài tên sư huynh đệ của hắn từ trong y quán đi ra.
Trần Nhược Tư cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ:"Chuyển này là thế nào đây, bọn họ sao lại có quan hệ với người của y quán nhỉ? Chẳng lẽ phán đoán của ta là đúng, Trường Phong đạo quán thật sự là có vấn đề sao? Nhưng dù nhìn thế nào, Điền Lập Phong cũng không giống là một kẻ lòng dạ hiểm ác?" Nghĩ đến đây, Trần Nhược Tư lại rơi vào trầm tư, một lát sau, hắn nhìn thấy vài tên sư huynh đệ của Điền Lập Phong đi khỏi y quán, hắn cố ý từ một cái phương hướng khác, xuất hiện trước mắt Điền Lập Phong, giả vờ một bộ dạng tình cờ, đi tới chào hỏi Điền Lập Phong, nói:"Điền huynh, xin chào, bây giờ huynh làm gì ở đây vậy?"
Điền Lập Phong cười đáp lại, sau đó đem mấy vị sư huynh đệ của mình giới thiệu một lượt với Trần Nhược Tư, cũng đem Trần Nhược Tư giới thiệu cho các huynh đệ của mình, đợi sau khi hai bên chào hỏi lẫn nhau xong, tiếp đó hắn thi lễ nói:"Trần huynh đệ không nghỉ ngơi mà lại đến đây, nhìn bộ dáng vội vàng của đệ nhất định là có việc gấp, chúng ta sẽ không làm mất thời gian của đệ nữa, chúng ta cũng cần phải trở về đạo quán, sau này còn gặp lại."
Trần Nhược Tư nhìn hắn vội vàng muốn rời đi, cũng không che dấu hỏi:"Không vội, đệ từ xa nhìn thấy các huynh đi tới cho nên mới nhanh chóng đi tới, đệ có một cái vấn đề muốn được chỉ giáo một chút, các huynh là mới từ Ngọc Cảnh đệ nhất y quán đi ra sao?"
Một tên sư huynh của Điền Lập Phong tên là La Chí Viễn nói:"Đúng vậy, sư phụ phái đám người bọn ta ra ngoài mục đích đầu tiên là tìm sư đệ trở về, mục đích thứ hai là muốn thám thính một chút tình hình Ngọc Cảnh đệ nhất y quán."
Trần Nhược Tư mỉm cười nói:"Các huynh bây giờ chuẩn bị trở về đạo quán, nhất định là đã tìm được tin tức mà các huynh muốn có rồi, có nói cho đệ một chút được không?"
La Chí Viễn nói:"Xin lỗi Trần huynh đệ, chúng ta không phải là không tin tưởng ngươi mà là sư phụ đã dặn dò, không được để lộ cho người khác biết, vừa rồi chúng ta nói đã đủ nhiều rồi, thứ cho chúng ta không thể nói nhiều hơn nữa, vốn cũng không có cái gì là bí mật cả, nhưng sư phụ đã dặn dò, chúng ta cũng không thể không nghe theo, mong đệ hiểu cho."
Trần Nhược Tư cười nói:"Các huynh đều là người phóng khoáng, đệ cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi, xin đừng để trong lòng, các huynh đang vội trở về vậy đệ không làm phiền nữa, tạm biệt."
Điền Lập Phong và các huynh đệ của hắn đồng thời thi lễ đáp:"Tạm biệt." sau đó đồng thời bỏ đi.
Trường Phong đạo quán chưởng môn Quý Vân Hùng sau khi từ các cơ sở mà mình đặt tại Trung thổ biết được sự kiện toàn bộ đệ tử của Bạch Vân đạo quán bị thảm sát, là người mà hắn phái đi làm ra, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, đang lúc nghi hoặc không giả thích được thì hắn nhận được một phong thư bí mật. Nội dung của phong thư này giới thiệu sơ lược về một số sự việc mà Bạch Vân đạo quán chưởng môn Hầu Quang Bình đã làm mà người khác không biết được, một phần khác của bức thư là muốn hắn cùng một cái tổ chức thần bí hợp tác, nếu không, 'đoạn quang vinh sự việc' hắn đã làm trước kia sẽ bị nói ra hết.
Quý Vân Hùng sau khi xem xong bức thư, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng đành thúc thủ vô sách, Ngọc Cảnh đệ nhất y quán chính là một địa điểm liên lạc duy nhất mà trong bức thư đã đề cập đến, cho nên hắn đành phải phái người đến thăm dò thực hư.
Trần Nhược Tư vừa đi về phía y quán trong lòng vừa nghi hoặc:"Ngọc Cảnh đệ nhất y quán và thú nhân có quan hệ, chẳng lẽ là người của Trường Phong đạo quán cũng biết cái y quán này có vấn đề mà phái người đến thăm dò trước. Ân, điều này rất có khả năng, ta nói mà, Trường Phong đạo quán là đạo quán có danh tiếng, sẽ không làm cái loại chuyện cũ rích này đâu." Hắn nghĩ đến đây, quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người Điền Lập Phong, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn, không chần chừ đi thẳng về phía Ngọc Cảnh đệ nhất y quán.
Mặt trời ló ra khỏi tầng mây, chiếu xuống ánh sáng chói mắt, người đi lại trên đường cũng dần dần trở nên đông đúc, khiến cho con đường yên tĩnh trở nên náo nhiệt.
Sực việc cũng thật là xảo hợp, cảnh tượng trước cửa y quán vừa mới xuất hiện trong tầm mắt của hắn thì hắn liền nhìn thấy Lý Hữu Quyền từ trong y quán đi ra. Sau khi hắn thấy Lý Hữu Quyền đi ra khỏi cửa, đưa mắt nhìn thoáng qua hai bên trái phải, sau đó với bộ dạng gấp gáp đi về phía Trần Nhược Tư.
Lý Hữu Quyền và Trần Nhược Tư từng gặp mặt nhau, Trần Nhược Tư sợ bị hắn nhận ra, vội vàng chạy vào một góc khuất quay đầu nhìn ra, dùng ánh mắt chăm chú nhìn hành tung của Lý Hữu Quyền.
Lý Hữu Quyền vốn ám hiệu hẹn gặp vị bằng hữu tốt của mình vào sáng nay, nhưng bởi vì đám người Điền Lập Phong đến, tại y quán nói chuyện với hắn một lát, khiến cho hắn chậm chễ một chút thời gian, cho nên bây giờ hắn mới có vẻ cấp bách như vậy.
Trần Nhược Tư ở phía xa theo đuôi Lý Hữu Quyền, một đường đi đến cổng thành phía Đông, đột nhiên, Lý Hữu Quyền dừng lại, quay đầu nhìn lại, yên lặng nhìn một lát sau đó mới quay đầu vội vội vàng vàng ra khỏi cổng thành.
Cũng may Trần Nhược Tư bám theo hắn khoảng cách khá xa, nếu không nhất định đã bị hắn phát hiện rồi. Trần Nhược Tư thấy hắn như vậy, trong lòng thầm nghĩ:"Tên Lý Hữu Quyền này cũng tính là tinh minh cẩn thận, nếu không phải ta so với hắn càng cẩn thận, bây giờ đã bị hắn phát giác rồi." Nghĩ đến những điều này, hắn mỉm cười đắc ý, tiếp túc đuổi theo.
Ngoài cổng phía động Ngọc Cảnh châu thành là một khu rừng rậm rạp, trong đó có một con đường khoảng hơn hai thước, xuyên thẳng qua cánh rừng, kéo dài đến con sông tên là Ngọc Lan, ngồi thuyền vượt qua sông lại là một khu rừng, cũng có một con đường giống như xương sống, xuyên qua con đường này liền có thể thẳng đến Pháp Hoa tự.
Hai bên đường trong rừng vài ba khóm cây khô, khi có khi không vài ba con chim từ trên đó bay xuống đất dừng lại trên đường, đợi sau khi có người tới bọn kêu một tiếng bay tán đi, đều bay về tổ của mình, đậu tại đó kêu lên sợ hãi, hiện ra một bộ dáng hoảng sợ.
Lý Hữu Quyền ở trên đường trong khu rừng đã đuổi đi ba con chim nhàn rỗi, sau khi đi được khoảng hơn mười lí lộ trình, hắn một lần nữa dừng lại, quay đầu đầu cẩn thận quan sát phía sau một lát, sau đó đường rộng không đi mà rẽ vào mép rừng bên trái, đi sâu vào bên trong.
Trần Nhược Tư ở phía sau hắn ẩn ẩn núp núp bám theo, còn không đợi đám chim chóc bay xuống mặt đất hắn đã đi qua rồi, cũng không khiến cho Lý Hữu Quyền phát giác ra.
Trần Nhược Tư ở ở nơi Lý Hữu Quyền rẽ ngoặt cẩn thận quan sát một hồi, hắn phát hiện thấy khuất sau một cây đại thụ có khắc ám ký, là một cái tinh hình đồ án. Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ:"Bọn chúng hành động quả nhiên là cẩn thận bí mật, thật không nghĩ đến bọn chúng lại dùng loại phương thức liên lạc này, chỉ có điều, loại phương pháp này tốt thì tốt thật nhưng một khi bị người ta phát giác ra, hành tung rất dễ dàng bị người khác phát hiện." Nghĩ đến đây, hắn cười quỷ dị, rẽ trái, vô cùng cẩn thận đi vào.
Hai người bọn họ một trước một sau, đi vào được khoảng vài dặm liền đi đến trước một sườn núi. Trên sườn núi này không có cây cối to lớn, chỉ sinh trưởng một ít cây bụi cao không đến nửa thước.
Lý Hữu Quyền ở dưới sườn núi yên lặng đứng đó, dò xét xung quanh một hồi rồi mới leo lên sường núi, đột nhiên thân hình hắn biến mất.
Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng nghi hoặc:"Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra có người theo dõi, mà có ý ngừng lại ẩn núp đi sao? Hoặc là có nội tình khác? Nếu như là giả thiết đầu tiên, ta hiện thân nhất định sẽ trúng kế của hắn, nếu là giả thiết phía sau, ta bây giờ nên lập tức đuổi theo mới kịp. Ài, ta có nên chờ đợi một lát không nhỉ?" Trần Nhược Tư nhìn thấy Lý Hữu Quyền đột nhiên biến mất, liền rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.
Qua một hồi lâu, Trần Nhược Tư không hề nhìn thấy Lý Hữu Quyền xuất hiện một lần nữa, hắn quyết định tới xem cho rõ ràng. Trần Nhược Tư nhanh chóng đi đến vị trí đứng ban nãy của Lý Hữu Quyền, hắn nhìn thấy lối vào một cái hang động được che lấp bởi đám cỏ rập rạp.
Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ:"Ở nơi này như thế nào lại có một cái hang động nhỉ? Nhìn độ sinh trưởng của đám cỏ dại này thì biết rằng cái hang động này không phải là mới có gần đây, phải là có từ rất nhiều năm trước rồi, hơn nữa rất có thể là do sức người tạo thành. Nếu như ta tùy tiện xông vào, vạn nhất trong hang động có xếp đặt ám đạo hoặc là cơ quán, như vậy ta không phải là rơi vào tay bọn chúng sao." Trần Nhược Tư ở trước cửa hang trong lòng đắn đo cân nhắc, do dự chốc lát rồi nhấc chân chui vào.
← Ch. 136 | Ch. 138 → |