← Ch.198 | Ch.200 → |
Cả căn phòng rơi vào không khí trầm muộn, qua hồi lâu, Trần Nhược Tư đi đến bên người Mộ Dung Thiên, vỗ vỗ vai ông nói: "sư phụ, không nên buồn bã quá, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu".
Mộ Dung Thiên ngẩng đầu nhìn Trần Nhược Tư, cười nhẹ, cố dùng giọng vui đùa nói: "tiểu tử, đều là ngươi hại sư phụ, vốn tưởng ngươi trở về có thể cho chúng ta vui vẻ một chút, đâu ngờ lại mang theo tin tức thực khó chấp nhận này. Ngươi nói xem, có đáng phạt hay không hả?"
"Đáng phạt, đáng phạt", Trần Nhược Tư cười nói: "sư phụ muốn phạt con làm gì? Quét sân, dọn bàn hay là đấm lưng cho người a? con xem đấm lưng là thích nhất, dễ nhất mà, hê hê", nói xong, hắn giơ tay khe khẽ đấm lưng cho Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên mỉm cười nói: "tiểu tử ngươi thực biết làm vui người khác, không cần nữa, tâm ý của ngươi sư phụ nhận, muộn lắm rồi, các ngươi về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mai bàn tiếp".
Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông đưa mắt nhìn nhau, Nam Phong Tước nói: "tiểu sư đệ, chúng ta mau về để sư phụ nghỉ ngơi thôi", nói xong, thấy Trần Nhược Tư gật đầu, hắn cúi mình chào sư phụ: "sư phụ, chúng con về phòng trước, người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, không nên vì chuyện quá khứ mà ảnh hưởng tới tinh thần".
"Được, được, các ngươi về nghỉ đi", Mộ Dung Thiên cười nói: "đúng rồi, các ngươi không nên đem chuyện sư công bọn họ gặp nạn truyền ra ngoài, người ngoài chỉ biết mấy vị nguyên lão Tĩnh Tâm đạo quán đều đang bế quan tu luyện là được, làm thế nào không cần ta phải dạy a?"
Trần Nhược Tư, Nam Phong Tước, Xích Vũ Đông ba người gật đầu ứng tiếng, chào Mộ Dung Thiên rồi bước ra cửa.
Bên ngoài, ánh trăng lạnh lẽo rọi một góc sân, đôi vì sao nhàn nhạt le lói, từ xa truyền lại vài tiếng chim kêu có chút bi thương không rõ gọi tên.
Ba huynh đệ Trần Nhược Tư như ba gã u linh đi trong bóng đêm, ai nấy đều mang tâm sự, không người nào lên tiếng, khiến cho đêm đã vốn lạnh khiến người phát run nay càng có vẻ thê lương.
Ba người Trần Nhược Tư đi đến một chỗ thoáng, Trần Nhược Tư đưa mắt nhìn một vòng, cất giọng phá vỡ sự tĩnh lặng: "đại sư huynh, nhị sư huynh, hai người bây giờ về chắc cũng không ngủ được, không bằng chúng ta đến hậu sơn ngồi chơi hưởng gió, thế nào?"
Nam Phong Tước thở nhẹ một tiếng: "tiểu tử ngươi thực là, ngươi tự mình đi đi, sớm mai ta còn phải đôn đốc chúng đệ tử luyện võ công. Giờ ta cảm giác mình thực vô dụng, chỉ có thể tận lực làm tốt nhiệm vụ sư phụ giao cho mình thôi".
Xích Vũ Đông nói: "đúng thế, giờ tâm lí sư phụ nhất định rất đau buồn. Chúng ta nếu có thể làm chút gì giúp ích cho người là tốt nhất. Ta tối nay còn phải đi tuần, cũng không đi với tiểu tử ngươi dâu. Ta xem ngươi cũng về nghỉ ngơi, biết đâu mai sư phụ lại giao phó cho nhiệm vụ gì đấy".
Trần Nhược Tư gật đầu đáp: "được rồi, hai huynh trở lại đi, đệ tự biết nên làm thế nào".
Nam Phong Tước cùng Xích Vũ Đông nhìn nhau ứng tiếng rồi rời đi.
Trần Nhược Tư đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo thân ảnh Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông dần biến mất trong bóng tối, một mình hắn chậm rãi bước về hướng hậu sơn.
Tâm tình Trần Nhược Tư lúc này cũng rất phiền não, trước lúc hắn lên núi tuyệt không ngờ tới sự tình sẽ phức tạp như vậy. Hắn còn tưởng đạo quán vẫn bình an như trước, giờ hiểu được tình hình, tâm tình không khỏi nặng nề hơn không ít.
Trần Nhược Tư vừa đi vừa nghĩ ngợi: "mình giờ nên làm thế nào đây, tìm sư phụ xin "Tu thần phổ" lúc này bất tiện quá. Nếu vạn nhất để bọn họ biết mục đích mình trở lại chỉ là muốn xem "Tu thần phổ", không biét bọn họ sẽ nhìn mình thế nào đây. Không thể, mình không thể để bọn họ biết mình tư lợi như vậy được, xem ra chỉ có thể đợi một đoạn thời gian, chờ nguy cơ của đạo quán được hóa giải tìm sư phụ nói sau vậy".
Trần Nhược Tư đứng trên mỏm cao nhất của hậu sơn hướng về phía hồ nước hơi khuất dưới những gờ núi kia, nhìn bóng trăng sao chao nghiêng nơi đấy nước, tâm tình rơi vào ưu thương vô tận, hình dáng Mộng Tuyết tựa như một bóng u linh, thần không biết, quỷ không hay, bất tri bất giác đã choán đầy tâm trí hắn.
Trần Nhược Tư nhắm mắt, hồi tưởng lại cảnh cùng Mộng Tuýet năm xưa, nước mắt không khỏi ứa ra, tâm lí thầm hô: "Tuyết, ta nhất định đánh bại tên khốn khiếp kia, cứu nàng trở về".
Một cơn gió lạnh lẽo thổi tới khiến Trần Nhược Tư không khỏi rùng mình hắt hơi. Hắn thấy có chút lạnh bèn khoanh tay trước ngực ý muốn đem hơi lạnh đáng chết này đuổi đi. Đầu óc hắn đột nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, không nghĩ tới Mộng Tuyết nữa, tâm tình cũng bình tĩnh lại.
Đột nhiên, Trần Nhược Tư cảm giác như có người đang tiến lại gần mình. Hắn sững ra giây lát, cảnh giác quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một nhân ảnh đang xông về phía mình. Trần Nhược Tư vội vàng thẳng người dậy, tránh vội sang một bên thoát khỏi khả năng bị bóng người kia xô xuống núi, rồi sau lập tức nhìn bóng đen kia hô lớn: "Ai?"
Tiếng hô của Trần Nhược Tư không hề được trả lời, chỉ thấy bóng đen kia đổi một tư thế, nhắm một phương hướng khác chạy đi.
Trần Nhược Tư không chút do dự lập tức đuổi theo.
Tốc độ phi hành của bóng đen kia không tính là nhanh, so ra chậm hơn với Trần Nhược Tư đôi chút, cự li hai bên càng lúc càng gần. Bóng đen ý thức được mình chạy không thoát, tức thì xoay người lại phất tay lên, một đạo bạch quang từ ống tay hắn bắn ra thẳng về phía Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư ngưng thần chăm chú, nhìn rõ thứ kia chẳng qua chỉ là một thanh phi đao, thầm nghĩ: "thủ pháp phóng đao của người này giống y như kẻ ở dưới đường lên núi lúc trước, chẳng nhẽ hắn một mực lẩn trong bóng tối theo đuôi mình? Không phải hắn thấy mình không ở cùng hai sư huynh, ý đồ muốn đẩy mình xuống núi chứ?", đầu óc Trần Nhược Tư nghĩ ngợi không ngừng, tất nhiên ánh mắt vẫn không hề rời khỏi bóng phi đao đang bắn tới kia.
Tại thời khắc phi đao sắp chạm vào người, hắn rất nhanh xuất thủ, bắt lấy phi đao rồi lập tức ném lại phía bóng đen kia. Cũng chả hiểu lúc hắn bắt phi đao không cẩn thận thế nào mà để bàn tay chảy máu một chút, tất nhiên, Trần Nhược Tư cũng không quá để ý tới chuyện này.
Trần Nhược Tư không có ý giết chết người kia, chỉ đem mục tiêu nhắm chuẩn vào vai hắn.
"A", một tiếng kêu khẽ, người kia đã bị phi đao bắn trúng, thân thể loạng choạng ngã xuống.
Trần Nhược Tư cười nhẹ một tiếng, nhanh chóng chạy lại, dừng trước người kia hai mét, chằm chằm nhìn bóng đen, hồi lâu mới nói: "ngươi là ai, tại sao lại lén lút xông lên đạo quán?"
Tên này không trả lời Trần Nhược Tư, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi lảo đảo ngã xuống, không làm ra nổi động tác gì nữa.
Trần Nhược Tư ngây ra chả hiểu thế nào nữa, hắn thử gọi khẽ tên này vài tiếng nhưng chẳng thấy động tĩnh gĩ. Đầu hắn trở nên hồ đồ nghĩ:"vừa rồi có bắn trúng chỗ yếu hại của hắn đâu? Chẳng nhẽ nhắm sai, giết chết hắn rồi?"
Trần Nhược Tư cẩn thận đi đến bên người tên kia, dùng tay lay lay vài cái, thấy hắn không chút phản ứng gì, biết là tên chết rồi. Trần Nhược Tư ngưng tụ lực lượng phóng ra một quang cầu kim sắc, chiếu sáng không gian xung quanh.
Trần Nhược Tư thấy người này mặt đen sạm dần đi, môi thâm sì, khóe miệng rỉ chút máu đen. Nhìn vậy hắn không khỏi kinh hãi ngây ra: "đây là thế nào? Nhìn hắn như trúng độc chết vậy, sao lại như vậy? chẳng nhẽ thanh phi đao kia có độc. A, a, vậy không phải mình cũng trúng độc sao?". Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tư vội vàng giơ tay bắt dao lên nhìn, thấy lòng bàn tay đen lại, rõ ràng là trúng độc rồi. Trần Nhược Tư thấy thế vội vàng vận công khống chế máu huyết lưu thông tới bàn tay, ý đồ muốn khống chế độc tính sớm.
Trần Nhược Tư vừa bắt đầu vận công tức thì thấy thân thể bất ổn, khí huyết trong cơ thể hỗn loạn bất kham, không chịu bản thân khống chế nữa. Hắn biết tình hình không ổn, song trong nhất thời cũng chẳng biết làm sao. Không bao lâu, hô hấp hắn đã trở nên khó khăn, chậm dần, chậm dần, từ từ mất đi tri giác gục xuống.
← Ch. 198 | Ch. 200 → |