← Ch.208 | Ch.210 → |
Tên đạo sĩ sau khi bị đánh trúng rơi xuống, ở trên mặt đất rên rỉ thống khổ dãy dụa, miệng không ngừng chửi bới:"Chưởng môn khốn kiếp, lão nhất định là điên rồi, mọi người mau chạy đi, năng lực của chúng ta không đủ để chống lại lão, ở lại nói không chừng lại trở thành vong hồn dưới tay lão điên này."
Hắn vừa dứt lời, Mộ Dung Thiên nhúc nhích tay, miệng lẩm bẩm âm thanh rất nhỏ mà chỉ lão mới có thể nghe được:"Xin lỗi rồi, vị đệ tử trung thành này, hi sinh một mình ngươi đổi lại an toàn cho tất cả mọi người, ta nghĩ dưới suối vàng, sau khi ngươi biết được sự thật, cũng có thể nhắm mắt." Động tác tay của lão sau khi hoàn thành, đạo sĩ kêu không ra tiếng, cũng không còn dãy dụa, miệng, mắt, mũi, tai đều xuất huyết, hô hấp cũng dừng lại.
Đám đệ tử thấy chưởng môn ngoan tâm hạ thủ, đều trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiên, đã không còn nhận ra Mộ Dung Thiên của ngày trước nữa. Bọn họ bất đắc dĩ lắc đầu, không ngừng thở dài, đều vì đạo quán đột nhiên giải tán như vậy mà cảm thấy tiếc hận.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, đám đạo sĩ tập trung trước cửa thư phòng dần dần tản đi hết.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Dung Thiên một mình dò xét các nơi của đạo quán một lượt, thấy không có người nào lưu lại, trong lòng nổi lên muôn vàn tư vị, có vui, có buồn có thống khổ, có chịu....
Mộ Dung Thiên dò xét xong hết tất cả các nơi của đạo quán, đứng ở trên đỉnh múi cao yên lặng nhìn về phương xa, trong lòng yên lặng chúc phúc cho đám đệ tử đã rời khỏi đạo quán. Thật lâu sau, lão gạt nước mắt, hướng về phía thạch thất, nơi cung phụng các vị tiền bối linh bài bài vị, đi tới.
Trước thạch thất, Mộ Dung Thiên cảm giác được có một cỗ u quang từ dưới đất không ngừng toát lên, làm cho lão cảm thấy sởn tóc gáy, tâm thần không yên, trong lòng thầm nghĩ:"Chuyện này là sao vậy, chẳng lẽ linh hồn của các tiền bối ở vào thời điểm này đột nhiên trở về? Chẳng lẽ là bọn họ bị một lực lượng khu sử, mà triệu hoán trở về sao?Nếu như thật giống như trong 'Đạo quan cảnh kỳ lục' đã nói, khu vực quản hạt của đạo quán ta sẽ bị một cổ thần bí thổ tính lực lượng khống chế, sinh vật sinh tồn ở nơi này sẽ bị cổ thổ tính lực lượng này thôn phệ sạch. Tối mai là thời điểm trong năm lúc thổ tính thịnh vượng nhất. Nếu như nó xuất hiện, chắc phải là tối mai. Hiện tại còn thời gian hai ngày một đêm, ta phải chuẩn bị thật tốt, bố trí pháp khí chi trận, đợi cổ thổ tính lực lượng đó đến, mặc kệ là thành công hay là thất bại, ta đều có thể hướng sư phụ các vị tiền bối hồi báo."
Mộ Dung Thiên bước nhanh vào thạch thất đặt linh bài vị, đơn giản khấn vái một hồi, sau đó thi pháp đem linh bài vị trong thạch thất bảo vệ trong vòng sáng, từ trong túi lấy ra vài hạt châu, án theo phương vị bát quái in trên mặt đất, nhất nhất bố trí hạt châu.
Làm xong điều này, Mộ Dung Thiên nhìn linh vị bài, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Sư phụ các vị tiền bối, hi vọng gian mộ thất này có thể tránh được một kiếp." Nói xong, hướng về phía linh vị bài gập người cúi bái, xoay người đi ra khỏi thạch thất.
Trải qua Mộ Dung Thiên một ngày một đêm chuyên tâm bố trí pháp khí chi trận, rốt cuộc cũng bố trí thỏa đáng. Mộ Dung Thiên nhìn trời, thấy thời gian vẫn còn sớm, lão nghỉ ngơi một chút rồi vội vội vàng vàng đi vào điểm trung tâm khống chế của pháp khí chi trận.
Chập tối, mặt trời vừa mới xuống núi, Mộ Dung Thiên thông qua pháp khi chi trận cảm ứng được có người đang tiến vào trong trận hình lão đã bố trí, vội vàng mở kính quan sát ra, lão nhìn thấy Trần Nhược Tư và Tử Điệp xuất hiện mồn một trên mặt kính, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng giật mình, thầm hô:"Các ngươi quay trở lại làm cái gì? Tại sao lại trở lại đúng đêm nay đây?Bây giờ cách thời khác thổ tính thịnh vượng nhất còn có vài canh giờ, nếu như có thể trong vài canh giờ này khiến cho bọn chúng rời khỏi vẫn còn kịp. Chỉ có điều, nếu để cho bọn chúng biết được chân tướng sự thật, bọn chúng nhất định sẽ không rời đi, phải làm sao đây?" Mộ Dung Thiên nổi cáu dẫm mạnh chân nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư và Tử Điệp trên mặt kính, suy nghĩ phương pháp khiến cho bọn họ rời đi.
Mộ Dung Thiên thấy Trần Nhược Tư và Tử Điệp càng lúc càng tới gần tâm của pháp khí chi trận, lão cảm thấy đau đầu không thôi, trong lòng cũng cảm thấy càng lúc càng buồn bực, không biết nên làm thế nào cho tốt. Đột nhiên, một cái ý niệm xuất hiện trong đầu lão. Chỉ nghe được lão nhẹ giọng nói:"Chỉ có dùng cái biện pháp này thử xem sao."
Mộ Dung Thiên nén thanh âm, lợi dụng pháp khí chi trận, hướng Trần Nhược Tư và Tử Điệp quát lên:"Hai tên tiểu oa vô tri các ngươi, còn không mau mau rời khỏi lãnh địa của ta, bằng không, ta khiến cho các ngươi chết không có chỗ chôn."
Trần Nhược Tư và Tử Điệp sau khi nghe được thanh âm, đồng thời dừng bước, quan sát bốn phía một lượt, đưa mắt nhìn nhau, Trần Nhược Tư nói:"Tử Điệp tỷ tỷ, đệ đoán không sai, sư phụ nhất định là biết tồn tại một loại nguy hiểm đang tồn tại, nên cố ý giải tán chúng ta. Nếu như đệ đoán không sai, sư phụ bây giờ nhất định là đang ẩn thân ở một nơi nào đó, chuẩn bị cùng nguy hiểm đánh cuộc. Bây giờ cái âm thanh quỷ dị này, rõ ràng là ám chỉ chúng ta, nơi này nguy hiểm, chỉ có điều, nếu hắn đối với chúng ta bất lợi, vì sao phải đề tỉnh chúng ta chứ?"
Tử Điệp chuẩn bị nói chuyện, Trần Nhược Tư cướp lời nói trước:"Oh, đệ hiểu rồi, người ám chỉ cho chúng ta nhất định là người chúng ta quen biết, nếu như đệ đoán không hai, hắn chắc hẳn là sư phụ rồi. Đi, chúng ta nhanh đi tìm sư phụ, trợ giúp người một tay, cùng người sóng vai tác chiến, cộng đồng đối mặt với nguy hiểm."
Nghe Trần Nhược Tư nói xong, Tử Điệp gật đầu nói:"Tỷ cũng cho là như vậy, chúng ta nhanh đi tìm sư phụ của đệ đi."
Mộ Dung Thiên nghe được lời nói của bọn họ, thiếu chút nữa ngất xỉu, tức giận mắng:"Khốn kiếp, hai tên tiểu vô lại, vì sao không chịu nghe lời, mà đi tìm chết đây? Ta thật không muốn nhìn thấy hai ngươi đến đây chết cùng ta. Ài, xem ra loại phương pháp này dọa không được bọn chúng rồi, phải làm sao đây?"
Đang lúc Mộ Dung Thiên cảm thấy vô cùng bực tức không biết làm thế nào, lão nhìn thấy trên mặt kính, Tử Điệp thả ra một cái tìm kiếm thần chú, lão biết rằng bản thân mình đã vô pháp khiến cho bọn họ rời khỏi đây rồi. Trong lòng một trận khó chịu, thầm nghĩ:"Ý trời, chẳng lẽ đây thạt là thiên ý sao? Là muốn bọn chúng đến đến theo lão nhân ta cùng nhau đối mặt với tử vong sao? Ài, nếu thiên ý là như vậy, vậy thì gặp bọn chúng đi thôi." Nghĩ đến đây, lão nhìn Trần Nhược Tư và Tử Điệp trên mặt kính nói:" Ta ở trung tâm khống chế thất, không nên đi lung tung bên ngoài, ngoài đó rất nguy hiểm, các ngươi tiến vào đây đi."
"Sư phụ, là giọng nói của sư phụ." Trên mặt kính, Trần Nhược Tư cao hứng kêu lên.
Tử Điệp mỉm cười, hỏi:"Trung tâm khống chế thất ở đâu? Đệ biết không?"
"Đệ đương nhiên biết rồi." Trần Nhược Tư đắc ý cười, nói:"Tỷ nên biết, đệ chính là từ nhỏ lớn lên ở đạo quán, ngay cả nơi đó cũng không biết, vậy không phải là sống thừa rồi sao." Nói xong, không hề cố kỵ gì, nắm tay Tử Điệp, chạy về phía trung tâm khống chế thất.
Mộ Dung Thiên nhìn trên mặt kính, tay trong tay chạy đi Trần Nhược Tư và Tử Điệp, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái, thầm nghĩ:"Trên tiểu tử này trong lòng không biết là đang nghĩ gì nhỉ? Thân là người tu hành, hành vi như thế nào lại mất kiểm soát như vậy chứ, ta phải nhắc nhở nó." Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi, lại nghĩ:"ÀI, quên đi, cũng không biết được có thể thoát khỏi một kiếp trước mắt này không, có lẽ thời gian vài canh giờ này là tính mạn của bọn chúng đi đến thời khắc cuối cùng rồi, kệ nó đi thôi. Đáng tiếc quá, sanh mệnh của hai người ngắn ngủi như vậy, ....." Nghĩ đến đây, nước mắt bất giác trào lên, rơi xuống.
Chỉ trong chốc lát, Trần Nhược Tư kéo theo Tử Điệp chạy đến trung tâm khống chế thất, bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Thiên sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc, ý thức được cái gì đó rồi. Tử Điệp cho rằng bọn họ tay trong tay mà khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy không thoải mái, nàng vội dùng lực giật thoát khỏi tay của Trần Nhược Tư, đi lên nhận lỗi:"Mộ Dung chưởng môn, xin bỏ qua cho, lần này cũng là lần cuối cùng xin ngài lượng thứ cho. Ta vì ta không nghe lời dậy của ngài mà nhận lỗi."
Mộ Dung Thiên khoát tay áo, lắc lắc đầu thở dài, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều. Lão vẻ mặt nghiêm túc, nói:"lần này đích xác là lần nhận lỗi cuối cùng rồi. Ta không trách hành vi vừa rồi của cô, chỉ là đang trách các ngươi không nghe lời ta, các ngươi vì sao lại quay trở lại?"
Nghe Mộ Dung Thiên nói xong, Trần Nhược Tư và Tử Điệp đồng thời sửng sốt, nhìn chằm chằm không nháy mắt vào Mộ Dung Thiên, trong lòng cũng ý thức được nguy hiểm chuẩn bị phát sinh không hề bình thường đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |