Vay nóng Tima

Truyện:Tà Đạo Tu Tiên Lục - Chương 081

Tà Đạo Tu Tiên Lục
Trọn bộ 280 chương
Chương 081: Bất cảm vọng động
0.00
(0 votes)


Chương (1-280)

Siêu sale Shopee


Lão nhân nọ nhìn thấy bọn Trần Nhược Tư cũng có người trợ trận, hắn ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ:"tiểu tử trước mắt này rốt cuộc có lai lịch như thế nào a, lần đầu tới Ngọc Cảnh thành đã lôi kéo được nhiều người ủng hộ đến như vậy." lão nghĩ đến đây, lớn tiếng kêu bọn thủ hạ: "tạm thời dừng động thử, xem tình hình rồi nói sau."

Lão vừa nói xong, bọn thủ hạ trật tự lui về, đứng sau lưng hắn đợi mệnh lệnh.

Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng cười thầm:"thật là một lũ tiểu quỷ chết nhát, xem ra tình hình này là không được đánh đấm rồi." hắn nghĩ vậy, cười lạnh nhìn lão nhân kia nói:"tiểu lão đầu, ngươi không phải muốn để cho chúng ta nuốt bản danh sách kia sao?chẳng lẽ là sợ làm không được, nếu ta đoán không sai, ngươi chính là bá vương của Ngọc Cảnh thành, chỉ có điều hôm nay gặp phải ta, ta chẳng những sẽ không bán cho ngươi mà còn muốn tính sổ với các ngươi".

Lão nhân nghe Trần Nhược Tư nói xong, tức nổ đom đóm mắt, sắc mặt biến đổi, hận không thể lập tức tiến tới, cấp cho Trần Nhược Tư vài cái bạt tai, nhưng lão cố gắng đè nén cơn phẫn nộ của bản thân, trong nháy mắt chuyển nộ khí thành cười, một dạng gian manh xảo trá, hình dáng trầm ổn, nhìn Trần Nhược Tư nói:"Bá vương, thật ko dám nhận, đều là người khác gán ghép (áp đặt) lên đầu ta mà thôi, ngươi vừa mới đến Ngọc Cảnh thành mà thế lực đã không nhỏ, xin hỏi tiểu huynh đệ từ đâu mà tới, vì cái gì muốn gây khó khăn với ta."

Trần Nhược Tư cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ:"lão nhân này còn giữ được bình tĩnh, xem ra cũng là cao thủ giang hồ, xem ta làm thế nào đối phó đây." Trần Nhược Tư suy nghĩ rồi nói:"ta không có lai lịch gì cả, chỉ là muốn tại đây mở một gian y quán chữa bệnh cứu người mà thôi, theo như lời ngươi nói là ta gây khó khăn cho ngươi, nhưng chính là ngươi đến áp bức ta, chỉ cần là người sáng mắt nhìn trận thế trước mặt, liền biết ngay là ai làm khó dễ ai rồi." Nói đến đây, hắn quay đầu hướng tới mọi người đứng sau lưng hỏi:"các ngươi nói xem, hôm nay rốt cuộc là ai đúng ai sai, ai là người gây khó dễ a?"

Mọi người phía sau Trần Nhược Tư, mặc dù nói là đến trợ trận, nhưng phần lớn đều biết lão nhân trước mắt, là loại người có cừu tất báo, bọn họ cũng không biết được thân phận thật sự của lão nhân này, bọn họ vì Trần Nhược Tư trợ trận cũng là vì bất đắc dĩ, là nhìn vào lệnh bài Long Ưng phó bang chủ trong tay Trần Nhược Tư mà thôi. Nếu không phải vậy thì cho dù có cho bọn họ 10 lá gan, bọn họ cũng sẽ không dám đứng ra ngăn cản đám xấu xa này.

Câu hỏi của Trần Nhược Tư đã đưa ra, nhưng phía sau hắn, lại không có một người nào trả lời hắn.

Trần Nhược Tư buồn bực trong lòng thầm nghĩ:"đám hỗn đản này, không phải là đến trợ trận sao, như thế nào mà ngay cả nói chuyện cũng không dám lên tiếng, mà ngay cả phó bang chủ ta đây hỏi cũng không dám trả lời, bởi vậy có thể thấy đc lão nhân kia đích xác lợi hại." Trần Nhược Từ nghĩ đến đây, đành chịu lắc đầu, liếc mắt nhìn Mộng Tuyết nhỏ giọng nói:"Tuyết, nếu không cho chúng thấy chút bản lĩnh, không dọa bọn họ 1 trận, từ nay về sau chúng còn dám đến gây phiền toái cho chúng ta, có lẽ ít nhất, chúng ta điều tra nguyên nhân trúng độc của người bệnh cũng sẽ thuận lợi hơn, nàng có cho là như vậy không?"

" Chàng thích thế nào thì làm như thế, bây giờ là thời đại của vũ lực, cũng chỉ có nó mới có thể giải quyết, không thể dùng phương pháp hòa bình để giải quyết vấn đề này." Mộng Tuyết cười đáp.

Trần Nhược Tư quay đầu nhìn đám người phía sau lưng nói:"các ngươi trở về đi, đừng để đắc tội với Bá vương đại nhân, tránh cho sau này cuộc sống không tốt." hắn nói xong nở nụ cười khinh miệt, quay đầu lại nhìn lão nhân kia nói:"tiểu lão nhân, ta cùng ngươi thương lượng một việc, ngươi là bá vương cũng cần phải có bản lĩnh, ta cùng ngươi đấu với nhau 1 trận, nếu ngươi thắng, ta để ngươi tùy ý xử trí, nếu ngươi thua, ngươi phải thành thật trả lời cho ta 3 vấn đề, sau đó chúng ta từ nay về sau sống yên ổn với nhau, ngươi làm bá vương của ngươi, còn ta tiếp tục mở y quán của ta, ngươi thấy thế nào?"

"Xem ra tiểu tử này thật sự có lai lịch, hắn một hỗn tiểu tử đầu nhọn, có mạnh cũng không mạnh được bao nhiêu, ta sao không phái thủ hạ ra ứng chiến, xem tình hình thế nào nói sau."lão nghĩ vậy cười nói:"tiểu huynh đệ, ta cùng ngươi đánh đấm có chút không thích hợp, nếu ta thắng mọi người lại cho rằng lớn ăn hiếp nhỏ, ta không muốn nhận thanh danh xấu này, như vậy đi ta sẽ phái một thủ hạ tuổi còn trẻ nhận lời khiêu chiến của ngươi, ngươi coi thế nào? "

Trần Nhược Tư trong lòng thầm mắng:"tiểu lão nhân thật giảo hoạt, hắn sợ chính mình thua mất hết mặt mũi nên phái thủ hạ ra đấu cùng ta." nghĩ đến đây, hắn cười nhẹ nhìn lão nhân kia nói:"Tốt thôi, tùy ngươi, tránh để cho ngươi thua, mất hết mặt mũi, cũng thật khó coi."

Lão nhân kia nghe Trần Nhược Tư nói xong, tức giận rung râu trừng mắt, nhưng hắn không thể phát tác, chỉ có thể âm thầm áp chế lửa giận của bản thân, dù sao trong lòng hắn đích thật đã nghĩ như vậy.

Lão nhân kia ánh mắt giận dữ nhìn Trần Nhược Tư, hướng tới bọn thủ hạ hét lên:"La Thu, ngươi thay lão phu xuất chiến."

"Vâng, thủ hạ tuân lệnh."một thanh niên nam tử áo xanh tay cầm chiết phiến đi tới, hướng lão nhân đáp.

Hắn trả lời lão nhân xong, nhìn Trần Nhược Tư nói:"tiểu huynh đệ, xin mời."

Hắn nói xong, Trần Nhược Tư bước về phía trước vài bước, đáp lại:"ngươi là khách, mời ra tay trước."

"Được, ta không khách khí nữa." La Thu cười lạnh một tiếng trả lời, hắn nói xong, tay cầm chiết phiến, thẳng hướng Trần Nhược Tư đánh tới.

Trần Nhược tư không hoảng loạn, tay tùy ý vung lên, lấy trên người ra một tấm linh phù, khẽ niệm chú ngữ, tùy ý ném linh phù về phía La Thu. Tấm linh phù mà Trần Nhược Tư ném ra ngoài, giống như một đạo kim hoàng sắc quang ảnh, tốc độ như chớp thẳng hướng ngực La Thu lao tới.

La Thu còn chưa hiểu sao lại như thế thì thân thể hắn đã bị linh phù đánh trúng bay trở về, ngã sấp trên mặt đất.

Mọi người tại đấy đều kinh hãi thất sắc, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đều đem ánh mắt nhìn về phía Trần Nhược Tư, dùng loại sùng bái ánh mắt mà nhìn hắn.

Lão nhân kia thấy thế, trong lòng hoảng hốt cả kinh:"tiểu tử này nhất định có lai lịch, ta còn kế chạy là thượng sách, sau này sẽ tìm cơ hội khác để báo thù." Lão nghĩ đến đây nhìn La Thu trên mặt đất quát:" Đồ vô dụng, một chiêu mà cũng không tiếp được."

La Thu thần sắc thống khổ đáp:" thủ lĩnh, tiểu tử kia xem ra là người tu đạo, hắn công kích ta bằng linh phù, ngươi xem phù chỉ còn ở trong tay ta." Hắn nói xong đưa linh phù chỉ cho lão nhân kia.

Lão nhân cầm lấy phù chỉ quan sát, trong lòng thầm nghĩ:" danh sách thuốc quái dị trên tường không xé xuống được nguyên lai là do hắn làm phép, xem ra tiểu tử này pháp lực có chút lợi hại, may mắn ta không có ra tay, nếu không mất hết cả mặt mũi rồi. Đúng rồi, mời bang chủ ra mặt, mời người thú tộc đến, tin tưởng rằng có thể trị được hắn." lão ta nghĩ vậy rồi nhìn Trần Nhược Tư nói:"tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh, hôm nay tính cho ngươi thắng."lão nói xong, liền quay đầu muốn rời đi.

"Tiểu lão nhân, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, như thế nào bây giời lại muốn bỏ đi." trần Nhược Tư cười nói.

Nghe Trần Nhược Tư nói xong, đám người đến trợ trận cho Trần Nhược Tư đều vì hắn mà lo lắng:"tiểu tử này được thế không buông tha người, hắn quả thực lá gan thật lớn, vạn nhất hắn đem ngọn lửa giận này, làm cho nó bùng cháy lên, sợ rằng sẽ rất khó ứng phó..."

Lão nhân kia dừng lại một chút đáp:"lão tử hôm nay không có tâm tình cùng ngươi chơi đùa, hôm khác lại đến."lão ta nói xong bỏ đi không quay đầu lại.

"Cho tới bây giờ ta còn chưa từng gặp qua một người nào không biết giữ chữ tín như thế, hôm nay nếu không có sự cho phép, đừng hòng rời đi."thanh âm của một nữ tử từ không trung truyền vào tai mọi người có mặt tại hiện trường.

Trần Nhược Tư quay đầu nhìn Mộng Tuyết nhỏ giọng nói:"Tuyết, nàng nghe ra người nói chuyện là ai không? Ta như thế nào cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra giọng nói ấy là của ai."

Mộng Tuyết cười nói:"Chàng ngẩng đầu lên nhìn xem, chẳng phải sẽ biết ngay sao."

Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn lên, nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ:"nàng ta sao lại đến đây, chẳng lẽ là tới tìm ta, ai, nàng ta sao phải khổ như vậy..." Trần Nhược Tư nghĩ đến đây khẽ thở dài.

Lão nhân nọ sau khi nghe được âm thanh của nữ tử, vô cùng sợ hãi, cho rằng những lời đó là do Mộng Tuyết vẫn đứng cùng một chỗ với Trần Nhược Tư nói ra, nhưng có thể là lão đã cao tuổi nên cái lỗ tai không còn nghe rõ, mà tạo thành ảo giác. Lão ta dừng bước, quay đầu lại, đang muốn nói gì đó thì lão nhìn thấy mọi người đều đang nhìn lên không trung, lão nghi hoặc ngẩng đầu hướng không trung nhìn lên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-280)