← Ch.097 | Ch.099 → |
Trong rừng, Trần Nhược Tư và Lâm Hân Ngọc không ngừng gọi tìm kiếm Mộng Tuyết. Nhưng không nhận được hồi đáp lại từ Mộng Tuyết, bọn họ trong lòng có phần nóng vội. Trần Nhược Tư vô cùng thương tâm, trong lòng hắn không ngừng gọi tên Mộng Tuyết, nước mắt chảy dài trên hai má.
Bọn họ tìm kiếm cho đến khi mặt trời mọc vẫn không thấy bóng dáng Mộng Tuyết. Trần Nhược Tư cổ họng khản đặc kêu không ra tiếng. Hắn vô lực ngồi bệt ra đất, ngây ngốc nhìn về phía trước. Áo trước ngực đã ướt đẫm nước mắt.
Lâm Hân Ngọc thấy hắn thương tâm như thế, trong lòng nàng cảm thấy ghen tỵ và rất khó chịu. Nước mắt của nàng đã rơi tuyệt không ít so với Trần Nhược Tư. Nàng rơi nước mắt, một nửa là vì Trần Nhược Tư, một nửa là vì Mộng Tuyết, bởi nàng cho rằng Mộng tuyết rất có thể đã bị tên lang nhân bỏ đi trước bắt mang đi.
Mặt trời ló ra từ tầng mây, tỏa sáng chói mắt. Cây cối trên mặt đất, theo những cơn gió hiu hiu, cành lá khẽ rung theo, trên cành cây môt chú chim nhỏ đang vô tư hót.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Hân Ngọc cảm thấy tốt hơn một chút, nàng nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trần Nhược Tư nhỏ giọng nói: "chúng ta đã tìm kiếm gần như khắp cả khu rừng này mà không thấy bóng dáng của nàng ấy, ngươi đừng quá thương tâm, nàng là người tốt sẽ được trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Trần Nhược Tư quay đầu nhìn lại Lâm Hân Ngọc, thở dài nói: "ngươi đi trước đi, ta muốn ở đây yên tĩnh một lát."
"Ngươi định ở đây bao lâu?ta đợi ngươi " Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư nói:"ngươi không cần ở đây đợi ta, ta cũng không biết sẽ ở đây bao lâu, đợi đến khi tâm ta bình tĩnh trở lại, ta sẽ tìm ngươi."
"Ngươi không muốn đi, ta cũng không đi, sẽ ở cùng ngươi cho đến khi ngươi nguyện ý rời đi." Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư nhìn Lâm Hân Ngọc thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Lân Hân Ngọc ngồi bên cạnh Trần Nhược Tư, muốn tựa đầu lên vai hắn nhưng nàng không làm như vậy, nàng lo lắng Trần Nhược Tư sẽ hiểu lầm nàng bây giờ trong lòng đang vui sướng trên sự bất hạnh của người khác.
Đột nhiên, một trận gió nhẹ thổi vào mặt làm Trần Nhược Tư và Lâm Hân Ngọc tỉnh táo. Trần Nhược Tư mơ hồ nghe được trong gió pha lẫn những tiếng rên rỉ yếu ớt của người nào đó.
Trần Nhược Tư trong lòng rúng động:" Tuyết, là thanh âm của Tuyết, nàng đang ở gần đây." hắn nhanh chóng đứng dậy rồi theo cảm giác của mình đi tới hướng phát ra âm thanh đó mà tìm kiếm.
Lâm Hân Ngọc thấy hắn không nói một tiếng, bất ngời đứng dậy bỏ đi, nàng hồ đồ trong lòng nghi hoặc:" hắn làm sao vậy, chẳng lẽ thương tâm quá độ, mà có ý nghĩ tồi tệ." Nàng đứng dậy vội đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô lên" Trần Nhược Tư, ngươi làm sao vậy, phát hiện ra cái gì sao?"
Trần Nhược Tư cũng không trả lời, chỉ chú ý phía trước tìm kiếm.
Khi bọn họ tìm kiếm đến chỗ cách nơi tối hôm qua bọn họ bị nhốt không xa, Trần Nhược Tư cảm giác được âm thanh rên rỉ đó càng lúc càng lớn. Hắn dừng lại, sau khi cẩn thận phân biệt một chút vị trí truyền ra âm thanh, đi thẳng tới.
Lâm Hân Ngọc nhìn thấy cử động của hắn có chút bất thường, nàng còn tưởng rằng đầu óc Trần Nhược Tư thật sự có vấn đề. Nàng dừng lại, nhìn Trần Nhược Tư đang chạy tới phía trước, nước mắt chảy dài, trong lòng thầm nghĩ:"hắn vì Mộng Tuyết mà biến thành bộ dạng như vậy, nếu hắn có thể dành cho ta một nửa tình yêu như đối với Mộng Tuyết, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Nhưng hắn bậy giờ ngay cả một phần mười cũng không dành cho ta, chẳng lẽ ta thật sự không bằng nàng ta, đây là vì cái gì chứ? Ta thật không tin hắn tiếp tục đối xử với ta như thế, ta phải kiên trì, nhất định phải dùng thành tâm của ta cảm động hắn, để cho hắn chấp nhận ta." Nàng nghĩ đến đây, gạt nước mắt trên mặt, đuổi theo Trần Nhược Tư.
Khi nàng đuổi theo còn cách mấy trượng, nàng nhìn thấy Trần Nhược Tư đột nhiên ngồi xổm xuống, nàng lập tức cảm thấy kỳ quái, trong lòng nghi hoặc:"hắn đang làm trò quỷ gì vậy, chẳng lẽ bị mệt quá mà ngất xỉu rồi?" nàng bước chân nhanh hơn chạy tới.
Lâm Hân Ngọc khi chạy tới còn cách Trần Nhược Tư khoảng gần một trượng, sau khi nàng nhìn thấy tình huống trước mắt, nàng ngây ngốc ngay tại chỗ, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Lúc này nàng nhìn thấy Trần Nhược Tư đã đem Mộng Tuyết đang thở thoi thóp ôm vào lòng.
Lâm Hân Ngọc bước nhanh tới bên cạnh Trần Nhược Tư, ngồi xuống, nàng nhìn thấy Mộng Tuyết sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, nàng vội vàng nói:"nàng ấy thế nào rồi, vì sao lại bị thương? "
"Nàng còn cứu được không?" Trần Nhược Tư nhìn Lâm Hân Ngọc vội hỏi.
"Ngươi trước tiên đặt nàng xuống, ta kiểm tra nàng ấy một chút." Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư nghe xong, nhẹ nhàng đặt Mộng Tuyết nằm xuống thảm cỏ.
Lâm Hân Ngọc nhìn bộ dạng khẩn trương lo lắng của Trần Nhược Tư, trong lòng rất khó chịu, nàng thầm nghĩ:"bây giờ nam nhân mà ta yêu vì người nữ nhân khác mà thương tâm quá mức, nhưng ta phải giúp hắn cứu sống tình địch của mình, ta phải làm thế nào, hay để nàng ta chết đi, ta có càng nhiều có hội? Không được, ta không thể làm những việc mờ ám trái lương tâm được." Nàng nghĩ đến đây, một tia ưu thương lướt qua tim nàng, con ngươi chuyển động, nước mắt không kìm chết được lại rơi.
Trần Nhược Tư thấy nàng rơi lệ, hắn tưởng rằng Lâm Hân Ngọc nhìn thấy Mộng Tuyết thụ trọng thương mà cảm thấy thương tâm, hắn nói:"ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ nàng ấy không thể cứu được nữa?"
"Không có, ta còn chưa giúp nàng ta kiểm tra mà." Lâm Hân Ngọc nói xong, gạt nước mắt, thầm tập trung lực lượng trên tay phải, theo đó, một quang cầu lấp lánh màu xanh biếc xuất hiện trên tay nàng. Nàng vươn tay phải đặt trên ngực Mộng Tuyết, lục sắc quang mang trong nháy mắt tất cả nhập vào thân thể Mộng Tuyết. Ngay lập tức cả thân thể Mộng Tuyết biến thành xanh biếc giống như pho tượng bích ngọc lục phật phát ra lục sắc quang mang.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, trên trán Lâm Hân Ngọc lấm tấm mồ hôi.
Trần Nhược Tư nhìn thấy vậy, trong lòng bối rối, hắn thầm nghĩ:"ta biết nàng đối với ta rất tốt, nhưng ta chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, ta không thể cho nàng cái gì, bởi vì bây giờ Mộng Tuyết đối với ta là tất cả, hi vọng nàng có thể hiểu cho ta. Ài, ta làm sao có thể nói rõ ràng với nàng đây?"
Lâm Hân Ngọc thu hồi lực lượng, đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư trong lòng thầm nghĩ:"đây là ta giúp cho nữ nhân của lòng hắn, thế nhưng hắn không giúp ta lau mồ hôi một chút, ài, xem ra ta ở trong lòng hắn thật sự là không có một chút địa vị nào. Ta nên làm sao đây, có nên tiếp tục đi theo bọn họ nữa không?"nghĩ đến đây, nàng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nói:"nàng ta không còn gì đáng ngại nữa, ta vừa sử dụng năng lượng của ta giúp nàng ta chữa trị thương thế trong cơ thể, nàng ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày sẽ không có chuyện gì nữa."
Trần Nhược Tư nghe nói Mộng Tuyết không có chuyện gì nữa, tâm tình vô cùng hưng phấn, hắn vui vẻ nói:"thật sao? Rất cám ơn ngươi."
"Không cần cám ơn ta, nàng ta là bằng hữu của ta, ta cứu nàng ta cũng là việc nên làm " Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư mỉm cười, ôm Mộng Tuyết dậy, nhìn Lâm Hân Ngọc nói:" đi thôi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi đến khi nàng ấy hoàn toàn khôi phục lại, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra bí mật phía sau y quán kia " hắn nói xong, ôm Mộng Tuyết đi về phía trước.
Lâm Hân Ngọc không lập tức cùng đi theo, trong lòng nàng lúc này vô cùng mâu thuẫn, cũng có chút hỗn loạn. Nàng cho rằng mình đi theo bọn họ, nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, chỉ càng làm cho mình cảm thấy khó chịu, nhưng rồi nàng lại không đành lòng buông bỏ.
Trần Nhược Tư thấy Lâm Hân Ngọc không đi, hắn xoay người lại, nhìn Lâm Hân Ngọc nói:" làm sao vậy, đi thôi?"
Lâm Hân Ngọc vốn định không theo, sau khi nghe Trần Nhược Tư nói, nàng lại động tâm. Nàng đáp một tiếng, gạt nước mắt trên khóe mắt, bước nhanh về phía trước.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |