← Ch.119 | Ch.121 → |
Chương 120: Phóng phi thanh phù
Sau khi rời núi, Tả Đăng Phong đến thị trấn náo nhiệt nhất gần đó, ngồi ngay đầu phố, Thập Tam ngồi chồm hổm bên cạnh, một người một mèo tròn mắt nhìn người ta đi qua đi lại. Tả Đăng Phong thì mở to mắt nhìn, bất kể nam hay nữ đều nhìn một cái, Thập Tam thì nhìn hắn, không hiểu sao hắn phải nhìn những người kia.
"Thập Tam, mày cũng qua ba ngàn năm như vậy sao?" Tả Đăng Phong vuốt ve đầu Thập Tam. Hai tháng không gặp người hắn đã thấy muốn phát điên, Thập Tam ở một mình trong lăng mộ suốt ba ngàn năm, đổi thành người chắc đã sớm điên rồi.
Thập Tam kêu một tiếng trả lời, đầu mèo lắc lư theo những người đi qua đi lại.
"Leng keng."
"Thập Tam, chúng ta đi thôi, ai cũng xem tao thành ăn xin rồi đây này." Tả Đăng Phong dở khóc dở cười cầm đồng xu mới được người đi được ném cho. Thực ra bộ dáng của hắn cũng đâu đến nỗi thê thảm cho lắm, ăn mặc thế này lẽ ra đâu có được cho tiền, người đi đường cho chính là vì Thập Tam mập mạp hiền lành ngồi chồm hổm bên cạnh.
Thập Tam lập tức đứng bật dậy, khinh miệt liếc cô gái mới ném cho tiền. Tuy tướng mạo nó trông thật thà phúc hậu hiền lành, nhưng chỉ có Tả Đăng Phong mới biết đó chỉ là bề ngoài, bên dưới cái vẻ hiền lành đó chính là một kẻ hết ăn lại nằm, tự đại xấu bụng.
Tả Đăng Phong nhấc người lên mang theo Thập Tam đi về phía nhà tắm công cộng, lúc đi ngang qua cô gái, hắn móc một đồng đại dương và đồng xu cô mới ném cho vào túi áo cô, mà cô kia không hề biết, Tả Đăng Phong thầm tặc lưỡi, thấy mình thực có tiềm chất làm tặc.
"Tôi bao hết." Tả Đăng Phong móc hai đồng đại dương đập lên mặt quầy trước mặt ông chủ đang ngồi thu tiền.
"Chờ một lát được không?" Ông chủ trung niên nhìn hai đồng đại dương, mắt sáng lên. Quỷ tử Nhật bóc lột Trung Quốc, khiến giá cả khắp nơi đều tăng, tiền giấy như mớ giấy lộn, chỉ có đồng đại dương là có giá trị.
"Một giờ sau tôi quay lại, đuổi hết người đi cho tôi." Tả Đăng Phong xoay người đi, vào núi lần này thật, hắn muốn cùng Thập Tam tắm rửa cho đã. Hắn bao cả nhà tắm không phải sợ người khác nhìn mình, mà sợ những người khách khác không cho Thập Tam xuống bể nước tắm chung.
Tả Đăng Phong cùng Thập Tam đi tới tiệm cơm xa hoa nhất trong trấn, gọi cả một bàn món ăn, một người một mèo ngồi đối diện nhau mà ăn. Thực ra Tả Đăng Phong cũng không muốn cả tiệm cơm nhìn hắn, nhưng nếu không cho Thập Tam ghế, nó sẽ nhảy lên mặt bàn.
Trong quán ăn còn có hát khúc nhi, người hát khúc là hai anh em ruột, anh kéo, em hát. Lúc Tả Đăng Phong ăn cơm, hai người đang hát cho một bàn khác. Tả Đăng Phong rất hi vọng đám thực khách mặt mũi hung tợn kia đùa bỡn cô gái, để hắn được đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, cái khác không nói, chứ lợi ích của tiếng cám ơn luôn rất tốt, đáng tiếc đám thực khách kia dù lưu manh nhưng cũng không dám giở trò bậy bạ, luôn quy củ cúi đầu ăn cơm. Tả Đăng Phong tai thính, nghe được bọn họ nói chuyện, biết bọn họ đã nhận ra hắn. Tàn Bào Tả Đăng Phong và Ngọc Phất Thôi Kim Ngọc là hai vị Huyền Môn Thái Đẩu dễ bị nhận ra nhất, một người mang theo một con mèo to, một người mang theo một con khỉ nhỏ.
Cơm nước xong, Tả Đăng Phong quay lại nhà tắm công cộng. Nước tắm đã được thay, người cũng đã bị đuổi sạch, cả nhà tắm to chỉ có một mình Tả Đăng Phong và Thập Tam. Tả Đăng Phong tắm rửa vô cùng thoải mái, tắm xong còn có người chà chân cho, thực là sung sướng. Thập Tam là giống mèo, cực kỳ ghét nước, bọt xà phòng còn chưa tan hết đã bỏ chạy.
"Ông chủ, quỷ tử đóng quân ở đâu trong thành?" Tả Đăng Phong móc một đồng đại dương đặt lên quầy. Ông chủ này phục vụ rất tốt, quần áo của hắn đã được sạch và hong khô.
"Ở đây không có quỷ tử." Ông chủ vui vẻ cầm đồng đại dương.
"Có quân Quốc Dân đảng không?" Tả Đăng Phong nhíu mày. Hắn muốn lấy một ít vũ khí, tuy hắn chướng mắt với súng ống, nhưng hắn thích uy lực của lựu đạn.
"Không có." Ông chủ lại lắc đầu.
"Có Bát Lộ quân không?" Tả Đăng Phong bĩu môi. Hắn thích nhất là lấy đồ của quỷ tử, không có quỷ tử thì đoạt của Quốc Dân đảng cũng được, hắn không muốn động tới Bát Lộ quân, không phải vì Bát Lộ quân kháng Nhật vì thực ra Quốc Dân đảng cũng kháng Nhật, mà vì Bát Lộ quân nghèo quá.
"Có. Đi đường phía đông, quẹo phải." Ông chủ nhỏ giọng.
Tả Đăng Phong cảm ơn rồi cùng Thập Tam đi ra, không có quỷ tử, không có Quốc Dân đảng, vậy chỉ có thể đoạt của Bát Lộ quân thôi.
Tả Đăng Phong tìm được chỗ Bát Lộ quân, nói thẳng ý mình muốn, đối phương cứng rắn cự tuyệt, Tả Đăng Phong đưa ra ý muốn mua, đối phương cũng không đồng ý, Tả Đăng Phong đành phải rời đi, lính gác nghĩ hắn là kẻ điên nên cũng không làm khó hắn.
Đến chiều, kho đạn dược của Bát Lộ quân bị mất trộm.
Tả Đăng Phong khiêng thùng gỗ chạy vào trong núi, mở ra xem, một rương lựu đạn có năm mươi trái, còn mới tinh. Tả Đăng Phong lấy một trái, kéo chốt, ném đi, vang lên một tiếng nổ mạnh.
Thực ra Tả Đăng Phong cũng không muốn lãng phí lựu đạn, nhưng hắn sợ đồ lấy được là đồ giả, đến lúc cần dùng lại không nổ thì nguy.
Tả Đăng Phong mua gạo, rượu, bỏ lựu đạn vào thùng gỗ sau lưng, chuẩn bị vào núi, nhưng thấy trời đêm trên núi, hắn lại hơi sợ. Đi mạo hiểm một mình là một hành động cực không sáng suốt, nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ không ai giúp được, quan trọng nhất là hắn muốn có người để nói chuyện, nói trắng ra là muốn có đồng bọn.
Người thường muốn tìm đồng bọn rất dễ dàng, tùy tiện chọn đại một người là được, nhưng người thường không thể làm đồng bọn với hắn, nếu không vào núi là chết ngay, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mấy người trong Huyền Môn Thái Đẩu là có tư cách, trừ Đồng Giáp, lão này đang hận hắn đến nghiến răng. Ngân Quan lớn tuổi quá, không nên mời. Kim Châm thì không ổn, vì phái Mao Sơn quá gần Nam Kinh. Thiết Hài là người điên, chẳng thể nào tìm được. Chỉ còn có Ngọc Phất là thích hợp nhất, chỗ này cũng gần Hồ Nam.
Tả Đăng Phong rút ống trúc ra khỏi ngực, mở nắp, thanh phù trùng lập tức bay đi, vòng quanh Tả Đăng Phong ba vòng rồi bay thẳng về hướng nam.
Phóng thanh phù trùng xong, Tả Đăng Phong lại hối hận, sắp tới năm mới rồi, lại kêu Ngọc Phất đến đây thật sự là có chút đường đột, huống chi Kim Châm còn có ý đối với cô, mình cô nam quả nữ nhỡ bị lan truyền ra ngoài thì thực không nên. Nhưng mà ngoài cô ra, Tả Đăng Phong không còn nghĩ ra được ai khác.
Thực ra Đằng Khi Anh Tử mới là lực chọn hàng đầu, vừa biết nhẫn thuật lại còn ôn nhu, nhưng Tả Đăng Phong không dám cho cô đi theo, hắn sợ mình phát sinh tình cảm với cô, đó là điều đương nhiên vì hắn không thể kháng cự lại khuôn mặt đang ở trên người cô.
Thanh phù trùng bay đến phái Thần Châu ở Hồ Nam cần tốn một ít thời gian, Ngọc Phất đến đây lại mất thêm một ít thời gian nữa, Tả Đăng Phong muốn chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt, nên quay lại thành, tìm một nhà trọ tốt nhất, ngủ một giấc cho đã để lấy sức. Lúc tỉnh dậy, Tả Đăng Phong không thấy Bát Lộ quân đi lùng bắt hắn, hắn rất kỳ quái, nhưng nghĩ một chút thì cũng hiểu, có lẽ đây là tác phong làm việc của Bát Lộ quân, nếu có chuyện xảy ra cũng không để bên ngoài biết.
Trong thị trấn có hiệu cầm đồ, do người An Huy làm chủ. Tả Đăng Phong có ấn tượng tốt với người An Huy, lần trước hắn bán dạ minh châu cũng là cho một tiệm cầm đồ của người An Huy. Sau khi vào cửa, Tả Đăng Phong lấy ra một tấm ngọc bội cho ông chủ định giá. Bây giờ chẳng ai còn đeo ngọc bội, giữ trên người quá nhiều sẽ hấp dẫn bọn trộm cắp.
"Không ngờ thời loạn thế mà còn nhìn thấy loại ngọc này, cậu thực là lợi hại." Ông chủ tiệm tấm tắc.
"Bao nhiêu tiền?" Tả Đăng Phong hỏi, mục đích người kia nói như vậy chính là để hắn chuẩn bị tâm lý, có thể giá không được bao nhiêu.
"Ngọc bội này, đường nét, màu sắc, độ sáng bóng, độ tinh khiết đều là thượng thừa, thứ này ra giá bao nhiêu cũng không đủ, nó là vô giá." Ông chủ tiệm lắc đầu.
"Cái này thì sao?" Tả Đăng Phong bất ngờ, lấy ra một tấm ngọc thạch khác.
"Tam sắc linh lung, vô giá." Ông chủ dứt khoát phẩy tay.
"Cái này?" Tả Đăng Phong lại lấy ra chiếc trâm ngọc hình phượng hoàng.
"Cùng chất liệu với tấm ngọc bích kia. Chàng trai, lão hủ phá quy củ một chút, xin hỏi những vật này cậu lấy từ đâu vậy?" Ông chủ tiệm tò mò.
"Trong một sơn động ở Hồ Nam." Tả Đăng Phong nửa thật nửa giả đáp.
"Vậy thì được, vậy thì được. Ngọc thạch tinh khiết, một khi bị đem đi chôn sẽ lập tức trở thành hạ phẩm, phẩm cấp mất hết. Ngọc thạch bình thường khi qua tay người sử dụng, trong ngọc sẽ có tơ máu, ngọc mà có tơ máu cũng là hạ phẩm." Ông chủ tiệm giải thích.
"Không phải ngọc có tơ máu mới là loại cực phẩm sao?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên.
"Ngọc có linh tính, ngọc có tơ máu là loại đã nhận chủ cả đời, cậu không thể nào đeo được, sao gọi là cực phẩm được?" ông chủ tiệm đáp.
Tả Đăng Phong vui vẻ, mấy món này chẳng món nào có tơ máu cả, là vật tốt nhất để tặng cho người, hắn sẽ tặng cho Ngọc Phất, coi như trả công cho cô.
"Xin hỏi, người nào mới có tư cách đeo những vật này?" Tả Đăng Phong thỉnh giáo.
"Vương cơ hoặc hầu cơ."
"Nghĩa là sao?" Tả Đăng Phong nhíu mày truy vấn.
"Cậu nhìn những món ngọc này, căn cứ hình dạng của nó, chắc chắn là có từ thời Thương Chu, thời đó con gái của vua xưng là vương cơ, con gái chư hầu gọi là hầu cơ, chính là công chúa đó." Ông chủ tiệm trả đồ lại cho Tả Đăng Phong.
"Trên này khắc hình phượng hoàng, phượng hoàng không phải là dành cho hoàng hậu sao?" Tả Đăng Phong chỉ vào hình con chim phượng trên chiếc trâm ngọc.
"Đây là hình phượng hoàng ba đuôi, ba đuôi hợp lại thành đầu nhọn của chiếc trâm, loại hoàng hậu dùng là loại phượng hoàng đuôi cá."
Tả Đăng Phong vỡ lẽ. Đến giờ hắn mới biết lai lịch mấy món đồ này, cũng hiểu vì sao mấy tiệm cầm đồ này làm ăn tốt như vậy, chủ tiệm giải thích kỹ lưỡng tỉ mỉ nhiệt tình như thế, ai mà muốn bỏ đi cơ chứ.
Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ, lấy ra mấy khối vàng tròn, nhờ chủ tiệm đổi thành vàng thỏi. Vàng của thời Thương Chu có độ tinh khiết không cao, bốn khối vàng tròn chỉ đổi được hai thỏi vàng nhỏ, Tả Đăng Phong không chút buồn lòng, hắn cũng không muốn để ông chủ tiệm bị thiệt.
Đổi vàng xong, Tả Đăng Phong trở lại chỗ cũ chờ Ngọc Phất, chờ đến đêm, Tả Đăng Phong nghe được xa xa có tiếng xé gió, nhìn về phía nam, thấy hai thân ảnh quen thuộc đang bay tới chỗ mình. Thị lực Tả Đăng Phong tốt, nhìn ra ngay kẻ đi đầu là hòa thượng điên Thiết Hài, theo sau cách lão mười trượng chính là Ngọc Phất.
Nhìn thấy hai người, Tả Đăng Phong bật cười vui vẻ. Hắn bật cười có ba nguyên nhân, thứ nhất, nhất định Thiết Hài đã bị Ngọc Phất lừa đến đây, chắc chắn chẳng phải bảo là tới giúp hắn, mà là bảo đi chơi một chuyến rất vui. Thứ hai, vốn tưởng chỉ có một người giúp, kết quả lại được tới hai người, có Thiết Hài ở đây, sẽ không phải sợ hiềm nghi cô nam quả nữ nữa. Thứ ba, ba đại cao thủ tề tụ, tiến trận tấn công địch nhất định sẽ thành công mỹ mãn!
← Ch. 119 | Ch. 121 → |