← Ch.121 | Ch.123 → |
Chương 122: Di trận ngàn năm
"Tôi đã nghĩ tới tình huống này, nên đã trộm tới một rương lựu đạn." Tả Đăng Phong nói.
"Cậu đừng lo quá, nghỉ ngơi chút đi, chúng ta làm lại." Ngọc Phất trấn an.
Đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ ra Ngọc Phất một đường đến đây chưa kịp nghỉ ngơi, vội ra khỏi sơn động, lục thùng gỗ lấy ra một tấm thảm, tấm thảm này là dành sẵn cho Ngọc Phất.
Ngọc Phất cầm lấy thảm, đem đến trước tấm cự thạch, trải xuống nằm ngủ. Thiết Hài đang ngồi lẩm bẩm, hòa thượng ngồi niệm kinh có khi ngủ gà ngủ gật, tỉnh dậy lại niệm, niệm mệt lại ngủ, tóm lại là đang ngồi.
Thấy hai người ngủ, Tả Đăng Phong ra ngoài bắt về mấy con gà rừng và mấy con cá, rửa ráy sạch sẽ rồi nhóm lửa nấu cơm. Hắn là chủ nhà, Thiết Hài và Ngọc Phất là khách, chủ nhà đương nhiên phải lo cơm.
Gà rừng được bọc đất, lùi dưới bếp, bắc nồi nấu cơm, đến khi cơm sôi thì cá cũng đã chín, trời vừa đúng giữa trưa.
Làm cơm trưa xong, Ngọc Phất và Thiết Hài cũng ngủ dậy, Tả Đăng Phong vốn không nghĩ có thêm Thiết Hài nên chỉ chuẩn bị có hai bộ bát đũa, cũng may Thiết Hài không ăn cơm ăn cá, chỉ ăn gà rừng, nên không cần phải có bát đũa.
Thiết Hài ăn thịt uống rượu, ăn rất nhiều, ngược lại Ngọc Phất không quen ăn thức ăn mặn, nên ăn rất ít, sau khi ăn xong Tả Đăng Phong bỏ hết những thứ không cần thiết trong thùng gỗ đi, chỉ mang theo nước, lương khô và lựu đạn.
Ba người một mèo đến bên ngoài trận pháp.
"Bên trong trận như thế nào?" Ngọc Phất cầm lấy trận phù Tả Đăng Phong đưa cho.
"Tôi chưa đi vào, nên bên trong thế nào không biết, chỉ biết động vật trong đó tướng mạo rất quái dị." Tả Đăng Phong đáp.
"Vào xem chút đi." Ngọc Phất vung vẩy phất trần, cất cao ba trượng. Cô muốn vào trận từ trên cao, không muốn chạm trán địch nhân dưới đất.
"Trận phù này phải luôn mang theo trên người, nếu tìm được con khỉ thì ông có thể về trước." Tả Đăng Phong đưa tấm trận phù màu hồng cho Thiết Hài.
"Được." Thiết Hài cắm trận phù vào hông, lăng không vọt vào. Tả Đăng Phong đang gạt lão, trong trận làm gì có con khỉ!
Tả Đăng Phong cùng Thập Tam nhảy vào giữa Ngọc Phất và Thiết Hài, ba người cùng vận linh khí lướt về phía bắc, không lâu sau đã thấy lực cản giảm hẳn đi, lực cản vừa biến mất, cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi.
Bên ngoài đang là giữa trưa, trong trận cũng là giữa trưa, ngay khi Tả Đăng Phong cảm giác cảnh vật có thay đổi, đang ngưng thần dò xét, thì cảm giác linh khí của mình đang tụt hẳn đi, khiến hắn rơi xuống cực nhanh.
Tả Đăng Phong giật mình, điều này chứng tỏ trong trận có khu vực hạn chế lăng không, lẽ ra hắn phải nghĩ đến điều này.
Ba người cùng vào trận một chỗ, cùng chật vật suýt ngã chúi, Tả Đăng Phong cúi đầu quan sát mặt đất, hai tay duỗi ra, bắt lấy Ngọc Phất và Thiết Hài, rống lên một tiếng, ném hai người về phía sau. Đây là phản ứng vô thức của hắn, hắn biết gặp phải nguy hiểm, nên suy nghĩ đầu tiên chính là đưa bằng hữu ra khỏi trận pháp trước.
Nhưng Tả Đăng Phong không ngờ hai người không bay ra khỏi trận được, mà lại bị trận pháp bắn ngược trở lại, bay vèo qua mặt hắn.
Tả Đăng Phong rơi xuống tốc độ cực nhanh, trong tích tắc hai chân hắn chạm nước. Đây là điều Tả Đăng Phong không muốn nhất. Hắn không biết trong nước có độc hay không, càng không biết trong nước có thứ gì hay không. Ngay lập tức, Tả Đăng Phong nghĩ đến Thập Tam trên vai, bèn túm ngay lấy nó, vận hết sức ném nó ra ngoài.
Ném xong, Tả Đăng Phong lập tức nhắm mắt bế khí chuẩn bị rơi vào nước, nhưng nhắm mãi mà chẳng thấy mình ngộp trong nước gì cả, đầu và bả vai còn khô nguyên, vội mở mắt ra nhìn, thì thấy chung quanh mình chẳng phải là nước đen nước sôi gì, mà là nước trong vắt tới tận đáy, mà nước cũng rất nông.
"Lên bờ mau, mau lên, trong nước có đỉa." Ngay lúc ấy, tiếng Ngọc Phất từ bờ sông gấp gáp vang lên.
Tả Đăng Phong nghe thấy có đỉa, lập tức nhún chân vọt lên khỏi mặt nước, trận pháp chỉ cấm lăng không, nhảy nhót bình thường thì vẫn có thể.
Tả Đăng Phong nhảy lên bờ sông lập tức vận linh khí đánh bay rất nhiều đỉa cực to đang bám trên người. Đến lúc này hắn mới nhận ra đỉa này khác đỉa thường, chúng to hơn đỉa thường gấp mười mấy lần, có răng, còn có cả mắt.
Tả Đăng Phong sợ mấy con này còn hơn rắn, đánh bay chúng rồi, sợ còn lưu lại dư nghiệp, lập tức phát Huyền Âm chân khí đóng băng toàn thân. Từ ngày học được Huyền Âm chân khí, Tả Đăng Phong chưa bao giờ nghĩ có ngày lại đóng băng chính mình, cảm giác thực rất khó chịu, nhưng để đông chết thứ quái vật nhỏ này thì cũng đáng.
"Trận phù chỉ dùng được một lần thôi à?" Ngọc Phất nhìn tấm trận phù trong tay, tấm trận phù vốn màu hồng giờ đã biến thành màu trắng.
"Tôi không biết nữa, nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần đi tới là tôi chắc chắn phá được trận." Tả Đăng Phong nhìn chung quanh, khắp nơi đều là rừng rậm, cây cối rất to lớn, loại cây không khác gì bên ngoài khiến Tả Đăng Phong cũng an tâm.
"A Di Đà Phật, cậu là người tốt." Thiết Hài qua cảm ơn Tả Đăng Phong. Phản ứng vô thức của một con người lúc nguy cấp chứng tỏ nhân phẩm của con người đó.
"Ừ, hi vọng lúc nào ông cũng nghĩ như vậy." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam, Thập Tam cũng không bị gì, đang rũ người ngay trước mặt hắn.
"Có ý gì?" Thiết Hài khó hiểu.
Tả Đăng Phong không có tâm tư dông dài, đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Ở đây chỉ toàn là rừng, không hề có một con vật nào, rõ ràng lúc trước Thập Tam nhìn thấy những động vật rất khủng bố, sao bây giờ lại không có?
Nghĩ nghĩ một hồi, Tả Đăng Phong chợt nhớ ra, lúc đó hắn ở phía tây trận ném Thập Tam, hiện giờ bọn họ đang ở chính nam, ba trăm dặm là một phạm vi rất lớn, còn lớn hơn cả huyện Văn Đăng.
"Vẫn có thể lăng không, chỉ là không thể dừng lại trên không trung mà thôi." Ngọc Phất lại vận linh khí, nhảy lên không kiểm tra.
"Chia ra tìm đi." Thiết Hài đề nghị. Lão không hề biết nơi này nguy hiểm, lão chỉ nghĩ là đang đến một nơi lạ để tìm con khỉ mà thôi.
"Đi cùng nhau, không thể tách ra." Ngọc Phất lắc đầu.
"Đi theo bờ sông hay đi vào rừng?" Tả Đăng Phong mở thùng gỗ ra nhìn nhìn, thùng gỗ được tán rất kín, thời gian bị rơi xuống nước rất ngắn, nước chưa kịp ngấm vào trong thùng.
"Đưa lưng về phía nước mà đánh nhau là tối kị. Đi vào trong rừng, nếu gặp nguy hiểm có thể nhảy lên cây." Ngọc Phất nghĩ nghĩ rồi đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, đeo thùng gỗ vào trước ngực, để thuận lợi nếu cần ném lựu đạn.
Trận pháp không thể sáng tạo ra một hoàn cảnh hoàn toàn mới, mà chỉ cách ly một phần nhỏ trong hoàn cảnh chung mà thôi, nên cảnh bên trong và bên ngoài trận đương nhiên giống nhau, bên ngoài là ban ngày thì bên trong cũng là ban ngày, bên ngoài trời mưa thì bên trong trời cũng mưa, trận pháp chỉ có tác dụng với sinh vật, không có tác dụng với thực vật và hiện tượng tự nhiên.
Lúc này đang là mùa đông, cây cối đều rụng lá, ba người dè dặt đi trong rừng, lúc đầu còn nhẹ chân cẩn thận, sau đi được một khoảng thấy không có gì dị thường, lá gan dần to ra, tốc độ dần dần nhanh hơn.
"Đây là con gì?" Tả Đăng Phong đang lơ đãng thấy một con vật nhỏ chạy băng ngang qua mặt, bèn phóng linh khí ra bắt.
"Cậu không biết chuột đồng?" Ngọc Phất phì cười.
Tả Đăng Phong bĩu môi ném con chuột xuống, vốn hắn tưởng đây là nơi địa ngục nhân gian, nên trông thấy cái gì cũng khẩn trương.
Đi được thêm một đoạn, ba người lại gặp một con vật khác. Con vật này trắng toát, trông giống hồ ly nhưng lại không giống hoàn toàn. Đuôi của nó rất ngắn, lại không có lông, trông như đuôi chuột, môi dày và to, sau khi bị bắt không hề nhe răng kêu réo, cũng không thả rắm thúi, mà chỉ không ngừng vặn vẹo cái mông phun phân và nước tiểu, rất là dơ bẩn.
Nhìn chiếc tăng bào đầy phân và nước tiểu của Thiết Hài, Tả Đăng Phong thấy may vì mình không phải là người bắt nó.
"Ngọc Chân Nhân, đây là con gì?" Tả Đăng Phong hỏi. Thiết Hài cực chẳng đã phải thả nó ra, con vật kia bò ngay lên trên cây.
"Chưa thấy bao giờ, giống giống hồ ly, nhưng theo tôi biết đa số hồ ly không biết leo cây, dù có biết, cũng không leo nhanh như vậy." Ngọc Phất lắc đầu.
"Đi như vầy chậm quá, tôi đi trước cho." Thiết Hài không chịu nổi, không đợi Tả Đăng Phong và Ngọc Phất trả lời, đã nhún mình lướt tới. Bên trong trận này không được dừng trên không, lão lại không quen điều này, nên vọt lên rồi lại rớt trở xuống.
"Đừng tản nhau." Tả Đăng Phong vội kéo tay áo lão, nhưng nhìn đống phân và nước đái trên tăng y thì vội rụt trở về. Mấy thứ phóng uế này vô cùng hôi thối, dính vô coi chừng dùng xà phòng rửa cũng không sạch.
Thiết Hài rơi xuống đất lại nhún gối vọt lên, lần này lão không phóng lên không, mà lướt về phía trước. Không lướt được trên không trung, nên khoảng cách đi được không xa, nhưng Thiết Hài không quan tâm, cứ thế nhảy cà tưng về phía trước.
Địa hình ở đây không bằng phẳng, cũng có núi non. Bị ngọn núi chắn tầm mắt, Tả Đăng Phong mấy lần nhảy lên đều không thấy được quanh đây có khu dân cư nào.
"Rất có thể con vật kia chính là hồ ly." Ngọc Phất nhìn chung quanh.
"Ừ, chắc do sinh cận huyết nên chúng bị biến dạng, nhưng sao chuột đồng lại không bị biến dạng?" Tả Đăng Phong vừa trả lời vừa tự hỏi.
"Kích thước chuột đồng nhỏ, số lượng lại nhiều, nên khả năng cận huyết của chúng ít hơn." Ngọc Phất khẽ cười. Nãy giờ không gặp nguy hiểm gì khiến tâm tình của cô cũng thoải mái dần.
"Có lý, kích thước càng nhỏ, khả năng biến dị cũng càng nhỏ, động vật càng lớn biến dị càng nghiêm trọng." Tả Đăng Phong gật gù.
Đột nhiên, Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng Thiết Hài vang lên phía trước, "A Di Đà Phật, nữ thí chủ, cô gặp phải thổ phỉ à?"
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất ngạc nhiên nhìn nhau, hòa thượng điên đang nói chuyện với ai vậy?
← Ch. 121 | Ch. 123 → |