← Ch.144 | Ch.146 → |
Chương 145: Chu Vương hoàng lăng
Rót thuốc cho người đang hôn mê là chuyện rất nguy hiểm, vì người bệnh có thể vô ý nín hơi bất cứ lúc nào để đề phòng đồ ăn thức uống rơi vào khí quản, bây giờ Kim Châm đã hôn mê, không ngừng hít thở, Tả Đăng Phong sợ Kim Châm bị sặc, đành kéo hàm, từ từ đổ nước đái của Thập Tam vào.
Vừa đổ, Tả Đăng Phong vừa luôn tự bảo mình đây không phải là nước tiểu mà là nước thánh linh dược giải độc, nhờ vậy mới thấy trong lòng thoải mái. Đổ hết chén thuốc giải độc rót hết, Tả Đăng Phong lập tức mở cửa, gọi đạo đồng lấy một ít dược chất cho Kim Châm súc miệng, để đến khi tỉnh dậy, Kim Châm không cảm thấy mùi nước tiểu trong miệng mình.
Làm xong, Tả Đăng Phong đặt Kim Châm nằm xuống như cũ, đuổi Thập Tam ra ngoài, không thể cho nó ở quanh đây, nếu không Kim Châm tỉnh dậy nhất định sẽ sinh nghi.
Chữa bệnh và giải độc là hai chuyện khác nhau, chữa bệnh cần phải thời gian rất lâu, nên mới có chuyện bệnh đến như núi nhưng đi như tơ, còn giải độc thì chỉ cần thời gian rất ngắn, chỉ cần thuốc giải đúng bệnh, là độc tính được giải rất nhanh. Vừa uống thuốc xong, màu vàng trên da Kim Châm nhạt đi trông thấy, hơi thở cũng mạnh lên, Tả Đăng Phong cẩn thận, nắm lấy mạch môn trên tay trái Kim Châm, từ từ truyền linh khí vào để dẫn đường cho dược tính.
Tả Đăng Phong nhận ra linh khí trong người Kim Châm gần như đã mất hết, chứng tỏ hắn đã gượng chống chọi một quãng đường rất xa, ai cũng vậy, trước khi lâm chung đều quyến luyến người nhà, chính sự quyến luyến này đã giúp Kim Châm gắng gượng về tới được Mao Sơn, trong tình trạng khí hải đã không còn linh khí.
Môn pháp tu hành của Kim Châm là đi theo hai mạch Nhâm Đốc, hai mạch Nhâm Đốc không nối tới tứ chi, nên so với lộ tuyến vận hành của mười hai đường kinh lạc thì ngắn hơn, thời gian cần dùng cũng ít, một lúc sau, sắc mặt Kim Châm đã tốt hơn rất nhiều, Tả Đăng Phong bèn bấm chỉ quyết tụ khí vào tay trái, tay phải tăng truyền linh khí, trong người Kim Châm đã sinh ra một tia linh khí mảnh chạy về khí hải, Tả Đăng Phong không dùng tới nó, mà truyền thêm vào, cứ như vậy khoảng một canh giờ sau, khí hải của Kim Châm đã tràn đầy linh khí, không cần truyền thêm nữa.
Tả Đăng Phong ngừng truyền, thấy mình chỉ còn có ba thành linh khí, bèn tiếp tục tụ khí đến khi khôi phục, nhưng như vậy hắn đã đoán ra tu vi của Kim Châm cỡ tám phần của mình, đối với người theo Chính Nhất đạo chuyên am hiểu phù chú, thì như vậy đã là đáng quý.
Tả Đăng Phong rút mớ kim châm trên ngực Kim Châm ra. Kim châm vừa rút, linh khí lập tức tự động vận chuyển, Tả Đăng Phong ngưng thần cảm giác, cảm thấy Kim Châm không còn vấn đề gì nữa mới đứng dậy ra chuyển một cái ghế tới bên giường ngồi xuống, vừa bấm pháp quyết tụ khí vừa đợi Kim Châm tỉnh.
Cơ thể người bệnh suy yếu là do khí tức uể oải, trong người Kim Châm linh khí tràn đầy, nên màu da đang hồi phục lại màu sắc bình thường rất nhanh, đối với người thường, tốc độ khôi phục của Kim Châm là nhanh đến khiếp người, nhưng với Tả Đăng Phong thì vẫn còn quá chậm. Hai mạch Nhâm Đốc đều nằm ở giữa người, qua chín huyệt đạo chủ yếu, không tản tới tứ chi, phương pháp hành khí này giống như là bắc cái bếp ở giữa phòng, giữa phòng ấm trước, góc phòng từ từ mới ấm, trong khi môn pháp hành khí của Tả Đăng Phong là đi theo mười hai đường kinh lạc, chỗ nào nhiệt độ thấp thì khí đều chạy tới đó làm nó ấm lên.
Không lâu sau, màu da Kim Châm đã chuyển thành bình thường, nhưng sau đó mà bắt đầu hồng lên, Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu, dương khí nặng quá, chính là do rót nước tiểu quá nhiều, không, là rót thuốc quá nhiều.
Nếu đổi lại là người khác, tất nhiên sẽ không có cách gỡ, nhưng Tả Đăng Phong am hiểu nhất lại chính là xử lý loại tình huống này, truyền Huyền Âm chân khí vào, lập tức áp chế triệt tiêu phần dương khí thừa thãi, trung hòa vừa đủ.
Độc tính giải trừ, âm dương bình hòa, Kim Châm tỉnh lại rất nhanh, vừa tình lập tức xoay người ngồi dậy, trong bóng đêm nhìn khắp xung quanh, hắn là Huyền Môn Thái Đẩu, khi tỉnh dậy đương nhiên không có cái vẻ lừ đừ của người thường.
"Người không biết sẽ tưởng là người chết sống lại đó." Tả Đăng Phong bật cười, phản ứng kịch liệt của Kim Châm hắn cũng đã đoán được.
"Huynh đệ, là đệ đã cứu tôi?" Kim Châm ngạc nhiên hỏi, hắn hôn mê quá lâu, cần phải có thời gian thích ứng.
"Trừ tôi còn ai dám giúp tên hán gian anh nữa!" Tả Đăng Phong đứng dậy đốt nến, tiện tay rót một chén nước cầm lại.
"Hán gian?" Kim Châm nhận nước chén, rất ngạc nhiên.
"Anh khôi phục đi đã, rồi từ từ nói tiếp." Tả Đăng Phong quay lại ghế.
Kim Châm uống vài ngụm, đưa tay lên sờ má, cằm dưới cứng đờ khiến hắn nuốt không được tự nhiên, uống nước xong Kim Châm đứng dậy, lấy chậu nước Thập Tam uống rửa mặt.
"Huynh đệ, có một số việc tôi cũng là thân bất do kỷ." Kim Châm rửa mặt xong, quay lại giường.
"Chuyện đã qua đừng nói nữa, đồ anh mang về tôi đã nhận, anh đi đâu, làm gì, sao mọi người lại bảo anh là hán gian?" Tả Đăng Phong không cần Kim Châm giải thích việc kia là vì hắn biết Kim Châm bị Người Nhật bức hiếp, hắn đã nhận Kim Châm là huynh đệ thì không nên tạo ra ngăn cách.
"Đằng Khi Chính Nam muốn dụ cậu về, lúc đó tôi rất cảm kích, tôi phối hợp với hắn vì muốn lợi dụng hắn, biến hắn thành Tôn Quyền, vốn chưa tìm được cơ hội nói hết mọi chuyện với cậu, cũng không ngờ cậu lại nhìn ra nhanh như vậy, tôi chưa nói gì cậu đã biết hết rồi." Kim Châm giải thích.
"Làm sao anh biết là tôi hiểu?" Tả Đăng Phong cười.
"Từ lúc ở Giang Tô về là cậu đã biết rồi, nếu không cậu đã không nổi giận, không thèm tới Mao Sơn chào từ biệt tôi." Kim Châm cầm lấy cây trâm bên gối quấn tóc lên."Cậu quá thông minh, trước khi tôi nói ra đã nhìn thấy sơ hở của Đằng Khi Anh Tử rồi, tôi có muốn cãi cũng không được."
"Tôi hiểu khổ tâm của anh, lúc ấy quả thực là quá nhanh, tôi mà giận thì đã không trở về cứu anh." Tả Đăng Phong khoát tay, hắn tin Kim Châm nói đều là thật, hiểu nỗi buồn trong lòng Kim Châm, Kim Châm lo chưa kịp nói ra đã bị hắn biết được chân tướng, nhưng Kim Châm nói đúng, hắn không ngu ngốc, nên hắn biết vì sao Kim Châm nói cho hắn biết trước mặt Ngân Quan và Ngọc Phất, đó là vì nếu Kim Châm bảo hắn tiếp nhận Đằng Khi Anh Tử, người ngoài nhìn vào, nhất là Ngọc Phất sẽ hoài nghi mục đích hành động đó của hắn là muốn tiêu diệt tình địch.
"Cậu đã biết Lâm Ngọc Linh là Đằng Khi Anh Tử, sao không tương kế tựu kế mang cô ta theo?" Kim Châm hỏi.
"Mang theo sớm muộn gì cũng thành đùa quá hoá thật, tôi lại không đành lòng giết cô ta, thực không làm được. Thôi đừng nói cái này, anh đã đi đâu thế?" Tả Đăng Phong đổi đề tài, Kim Châm đi làm cái gì hắn đều biết, chỉ không biết là Kim Châm đi đâu mà thôi.
"Đi Hà Nam Lạc Dương." Kim Châm đáp.
"Vậy viên nội đan là anh mang từ Hà Nam về? " Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn vốn đoán là vùng Thiểm Tây, vì đó là nơi Chu Triều năm đó định đô, Thiểm Tây chưa bị quỷ tử xâm chiếm, tương đối an toàn, nên Tả Đăng Phong không vội đến đó tìm.
"Ừ. Mộ của quân chủ đầu tiên của Đông Chu là Chu Bình Vương nằm trong một động đá ở Hà Nam Lạc Dương Long Môn. Người Nhật thấy có manh mối liền gọi tôi tới giúp họ vào trong lăng lấy báu vật" Kim Châm đi ra phòng sách, Tả Đăng Phong đi ra theo, hai người ngồi xuống bàn đọc sách.
Quân chủ đầu tiên của Đông Chu, Chu Bình Vương kia không hề có danh tiếng gì, nhưng cha hắn, Đại quân chủ Tây Chu Mạt Chu U vương lại là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử, cái chuyện hoang đường vì để mua vui khiến mỹ nhân cười mà đốt đài Phong Hỏa, đùa giỡn chư hầu chính là của hắn. Trong quá trình Chu U vương tại vị, sủng ái một phi tử tên là Bao Tự, để đưa con phi tử này lên làm thái tử, đã phế đương kim thái tử lúc đó là Chu Bình Vương đi, chẳng những phế thái từ, còn phế cả mẹ đẻ của thái tử, cha vợ của Chu U vương vốn là một thân hầu, thấy con gái và cháu ngoại bị thiệt thòi thì nổi giận, vốn sẵn đang cầm binh quyền lập tức liên kết với các chư hầu khác đánh Chu Triều, Chu U vương thấy tình huống không ổn, vội vàng đốt Phong Hỏa đài gọi chư hầu đến cứu, nhưng chư hầu tưởng hắn lại đốt đài phong hỏa để mua vui nên không đến, khiến Chu U vương cuối cùng giết chết.
Vì đánh chu U vương, Đô thành bị tổn hại nghiêm trọng, nên Chu Bình Vương dời Đô thành từ Thiểm Tây đến Hà Nam Lạc Dương, và vì dời đô về phía đông, Chu Bình Vương đặt tên cho triều đại của mình là Đông Chu.
Lạc Dương trước sau có hơn một trăm vị hoàng đế lấy nó làm định đô, chứng tỏ địa khí nơi này rất là sung túc, nghĩ kĩ lại, rất có khả năng năm đó khi Chu Bình Vương dời đô thành đã làm thay đổi địa chi nơi này, đưa đến đây chỉ một con hay tất cả thì không ai biết, nhưng làm như vậy cũng có ích, vì dù Khương Tử Nha có một trăm lá gan cũng không dám dùng trận pháp vây bốn con địa chi của Chu Triều lại, làm như thế có khác gì mưu phản.
"Anh đi Hà Nam chắc xảy ra chuyện phải không, nếu không làm sao người ta biết anh giúp người Nhật, mắng anh là hán gian?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chắc do mấy tên hòa thượng bảo vệ Long Môn thạch quật tiết lộ, họ luôn cố cản trở bọn tôi thâm nhập và đào mộ, lúc đó Đằng Khi Chính Nam ra lệnh cho quân đội nổ súng, tôi đã cản lại." Kim Châm lắc đầu.
"Những người đó nên giết không nên cứu, nếu là tôi, dứt khoát sẽ ngồi yên không can thiệp." Tả Đăng Phong hừ lạnh, Long Môn thạch quật toàn là tượng Phật, có rất nhiều tăng nhân ở đó, Kim Châm cứu họ đã làm bại lộ hành tung của mình, mấy tăng nhân này chẳng những không biết ơn hắn, còn trở ngược tung tin Kim Châm là hán gian.
"Huynh đệ, đừng hẹp bụng như vậy, làm sao tôi giết họ diệt khẩu được." Kim Châm thở dài.
"Anh không ích kỷ, nên anh mới trở thành hán gian. Chắc anh chưa biết, hiện giờ Trương Thiên Sư Long Hổ sơn và cát sư Các Tạo Sơn đang ở trong đạo quan của anh đó." Tả Đăng Phong bĩu môi.
"Họ đến làm gì?" Kim Châm đứng bật dậy.
"Họ biết tin, dẫn theo mấy trăm người từ Giang Tây tới, muốn giải tán Phái Mao Sơn của anh, anh mau nghĩ cách giải quyết đi." Tả Đăng Phong đáp, những chuyện sau khi Kim Châm vào trong Chu Bình Vương hoàng lăng để tính sau, việc cấp bách trước mắt là phải xử lý chuyện ở đây cái đã.
Kim Châm kinh ngạc, rồi chau mày, da mặt co rúm, cả người run rẩy.
" Phái Mao Sơn là một phần của Chính Nhất giáo, bây giờ tổ đình đã ra mặt quả thực rất không hay, nhưng anh cũng đừng lo quá, cứ kể rõ sự thật cho họ, tôi nghĩ họ chắc sẽ không làm khó." Tả Đăng Phong an ủi.
"Kể cái rắm! Phái Mao Sơn là địa bàn của lão tử, thằng ngốc Trương Hoằng Chính dựa vào cái gì mà dám mó tay vào!" Kim Châm mắng to, hất bay cái bàn.
Tả Đăng Phong sửng sốt, thì ra Kim Châm là giận quá mà run chứ không phải vì sợ mà run.
Tả Đăng Phong còn đang sững sờ, Kim Châm đã đạp cửa phòng bước ra ngoài...
← Ch. 144 | Ch. 146 → |