← Ch.161 | Ch.163 → |
Chương 162: Cổ phòng âm hồn
"Miễn tử kim bài này có thể do người nào ở ngoài mang tới đây không?" Ngọc Phất thắc mắc.
"Loại khả năng này không lớn, bình thường đều là người sống ở gần đây." Tả Đăng Phong cài cúc áo.
"Cái kim bài này có cho manh mối gì không?" Ngọc Phất lật lật tấm kim bài.
"Không manh mối gì giá trị, chỉ có thể nói khu vực này đã từng có người ở, không phải loại đất ngàn dặm không người." Tả Đăng Phong vác thùng gỗ lên lưng.
Ngọc Phất gật đầu, lấy khăn tay trong người đưa cho Tả Đăng Phong lau tóc, Tả Đăng Phong nhìn cô mỉm cười khoát tay, Ngọc Phất cười khẽ cất trở lại.
"Chúng tôiđi tiếp chứ?" Thiết Hài thấy chuyện đã chấm dứt, xen vào hỏi.
"Đi." Tả Đăng Phong gật đầu.
Suốt ngày, ba người bước không ngừng, nhưng chỉ đi được chưa tới hai trăm dặm, đến chạng vạng tối, Ngọc Phất gọi hai người, cô thấy một sơn thôn, dưới chân một ngọn núi cao, khá to, ước cả trăm nhà.
"Vào thôn tá túc đi." Tả Đăng Phong nhìn một lúc rồi nói, buổi tối trong núi rất lạnh, hắn không muốn hai người Ngọc Phất bị rét cứng.
"Ừ." Ngọc Phất gật đầu.
"Ừ." Thiết Hài nói theo.
Thống nhất ý kiến, ba người xuống núi, xuyên qua rừng cây đi thôn. Phía trước thôn là một vùng đất phẳng rộng, trời lúc này cực lạnh, trong thôn không ngũ cốc, nhưng dựa vào tình hình nông canh có thể đoán ra thôn này biết trồng trọt, hơn nữa mé đông thôn có một con đường mòn vào núi, chứng tỏ trong thôn thường xuyên ra ngoài.
Người ngoài tới thôn, người trong thôn đều tới đầu thôn vây xem, họ ăn mặc khá sặc sỡ, nữ đều mặc đồ đỏ và lục, đầu cài trang sức vàng, nam mặc đồ màu lam là chính, đầu đội mũ dệt thủ công màu lục.
"Có vẻ giàu quá ha." Ngọc Phất đánh giá thôn dân nơi đầu thôn, đồ trang sức trên đầu và ngực phụ nữ đều làm bằng kim loại quý, nhìn rất nặng, đa số đều bằng vàng.
"Kim Sa giang sở dĩ gọi là Kim Sa giang vì nơi này sản xuất Kim Sa." Tả Đăng Phong gật gù, tuy đầu thôn có rất nhiều thôn dân, nhưng không ai bước ra nói chuyện, chứng tỏ trưởng thôn chưa tới.
"Sao cứ nhìn chằm chằm chúng tôithế?" Thiết Hài nghi ngờ.
"Hiếu kỳ thôi." Tả Đăng Phong cười, một nữ đạo sĩ vác đệm chăn, một lão hòa thượng vác thùng to, cộng thêm một con mèo cực bự bảy tám chục cân, ai nhìn mà chẳng hiếu kỳ.
Ba người đang nói, trong thôn đi ra một bà lão khoảng sáu mươi tuổi tóc trắng phau, thôn dân nhìn thấy đều nhường đường cho bà đi qua.
Bà lão đi tới trước mặt ba người, người này tuy tuổi già, nhưng đi lại vẫn nhanh nhẹn, lưng còn thẳng băng, không hề lụ khụ, thần sắc uy nghiêm, không giận mà uy, bà vừa xuất hiện, Tả Đăng Phong đoán ra ngay thôn này vẫn còn chế độ mẫu hệ, nếu không đã không tới phiên nữ nhân làm chủ.
"A Di Đà Phật, lão nạp hữu lễ." Thiết Hài xin cơm đã quen, hành lễ trước tiên.
"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo xin chào." Ngọc Phất lễ phép giơ tay chào.
Tả Đăng Phong không được đương nhiên, vì hòa thượng đạo sĩ đều có lễ nghi chào hỏi, còn hắn lại không gì, chỉ có thể chắp tay.
Bà lão không chào trả, mà nói một câu thổ ngữ, một người đàn ông trung niên từ trong đám người đi ra nói với ba người: "Thôn chúng tôitrước giờ không chào đón người ngoài, các người đi thôi."
"Chúng tôichỉ là tá túc qua đêm, sẽ trả bằng vàng." Tả Đăng Phong móc một thỏi vàng đưa tới.
"Chúng tôikhông cần, mời các người rời đi." Người đàn ông tiếp tục phiên dịch.
"Chúng tôi đã đi suốt cả ngày, mệt gần chết, chúng tôikhông phải là người xấu." Tả Đăng Phong rút thêm một thỏi vàng.
"Đi mau, chúng tôikhông chào đón người ngoài, không đi chúng tôikhông khách khí." Bà lão nói chuyện, người đàn ông phiên dịch.
"Cmn, các người không khách khí với ai, nói cho bà già biết này, tốt nhất dọn cho lão tử một gian phòng, nếu không lão tử giết sạch." Tả Đăng Phong nổi giận, đã hành lễ cộng thêm trả thù lao mà còn không được, thì chỉ có thể đánh thôi.
Người đàn ông kia nổi giận, dịch lại rất nhanh, bà lão giận dữ, hét lên một tiếng, cả thôn nam nữ già trẻ lập tức hét lên xua đuổi.
"Tức chết, châu chấu đá xe nha." Tả Đăng Phong cau mày, tiến lên một bước muốn ra tay.
"Thôi, chấp nhặt với họ làm gì." Ngọc Phất kéo Tả Đăng Phong lại, đến gần đây cô đã nhận ra tính tình Tả Đăng Phong biến đổi rất nhanh, nói trở mặt là trở mặt.
"Tôi chỉ sợ người tốt, không sợ loại người này." Tả Đăng Phong lắc vai hất tay Ngọc Phất xuống, xông tới đánh loạn xạ. Người tôithường nói người đi ra ngoài không chỗ ở, được người tôitốt bụng cho ở nhờ, đã không cảm kích, lại còn hung dữ chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tả Đăng Phong ra tay rất nhanh, những người miền núi này không phải đối thủ của hắn, không phải ngã gục thì miệng gặm bùn, chỉ hai ba động tác, ai nấy đã hét chói tai chạy tán loạn, vậy mà Tả Đăng Phong vẫn còn chưa hết giận, giơ chân lên định đuổi theo.
"Được rồi được rồi, chạy hết rồi, đừng đuổi theo nữa." Ngọc Phất không nhìn nổi nữa, vội kéo hắn lại.
"Mày gọi bà già kia tập trung người trong thôn lại cho ta, lão tử muốn phát biểu, nếu có một người dám không đến, tôiđốt sạch nhà của các người." Tả Đăng Phong túm người đàn ông phiên dịch đang cố gắng chạy trốn, trên mình người này có mùi của ngựa, chắc là người thường dẫn ngựa lên núi.
Người kia liên tục gật đầu, vừa lăn vừa bò chạy ra.
Tả Đăng Phong xả giận, quay lại, thấy Ngọc Phất và Thiết Hài đang ngạc nhiên nhìn hắn.
"A Di Đà Phật, cậu làm như vậy không đúng." Thiết Hài nói trước.
"Không cần biết đúng hay không, ai bảo họ không tốt." Tả Đăng Phong bĩu môi, tư tưởng Nho gia chú trọng nhân nghĩa lễ trí tín, đám người kia không giúp hắn, hắn chẳng thèm để ý tới lý lẽ.
"Cậu tập hợp họ lại làm gì?" Ngọc Phất hỏi.
"Cho họ một bài học, dạy dỗ họ một chút." Tả Đăng Phong tỉnh bơ.
Tả Đăng Phong cười, Ngọc Phất cười, người đàn ông đối với người khác hung dữ nhưng lại cười với mình chính là loại người cô muốn.
Người đàn ông kia chắc chắn sẽ báo câu nói của Tả Đăng Phong ra khắp thôn, ông tôikhông dám truyền đạt, người miền núi không dám không tập hợp, nếu không sẽ chẳng còn nhà mà ở, xã này người xấu mới là người làm chủ, Tả Đăng Phong vừa hung dữ, cả thôn hơn ba trăm người đều đến đủ, kể cả kẻ bệnh nằm không dậy nổi được khiêng cả giường đi, tiếng con nít khóc om sòm.
"Nói đi." Ngọc Phất cười giục.
"Cổ ngữ có nói, có bạn bè từ phương xa đến thì không thể..." Tả Đăng Phong, nhưng mới nói một câu đã bị tiếng Ngọc Phất cười cắt đứt.
"Sao không phiên dịch?" Tả Đăng Phong nhìn người phiên dịch.
"Nghe không hiểu." người kia hoảng sợ.
"Nghe không hiểu thì phải nói sớm chứ! Sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, sáng mai chúng tôiđi rồi, trả tiền thù lao này." Tả Đăng Phong móc thỏi vàng ra, nhét vào tay người phiên dịch.
Người kia lần này nghe hiểu, dịch lại cho trưởng thôn, hồi nãy Tả Đăng Phong thấy bà già không đánh bà, nên bà gật đầu.
Mười phút sau, ba người được dẫn tới một ngôi nhà gỗ ở tây thôn, nhà rất lớn, rất cũ kỹ, không tường viện, người dẫn đường vừa đưa ba người tới là lập tức rời đi ngay.
"A Di Đà Phật." vừa đi tới, Thiết Hài đi đầu vội chắp tay niệm một câu.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhìn nhau, không khỏi nhíu mày, ba người đều là cao thủ độ quá Thiên kiếp, đều nhạy cảm nhận ra căn phòng này không sạch.
"Chúng tôiđến đâu âm hồn đều tự động lảng tránh, tại sao âm hồn ở đây lại không đi? " Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Trong đó có ba âm hồn, tất cả đều là nữ nhân treo cổ, âm hồn loại không thể rời khỏi xà nhà." Ngọc Phất đạp lên cỏ dại đẩy cửa vào, trong phòng trống hoác, chỉ có góc Tây Bắc có một cái giường gỗ, trên giường trải đệm chăn màu hồng, ngoài ra không còn cái gì khác, ngẩng đầu nhìn lên, thấy xà nhà rất thấp, một cái rường chính, ba thanh xà ngang.
"Thập Tam, ở yên đấy." Tả Đăng Phong bảo Thập Tam.
"A Di Đà Phật, để lão nạp siêu độ chúng nó." Thiết Hài bước vào, thả thùng gỗ xuống.
"Đừng có gấp." Ngọc Phất khoát tay, đi vòng vòng trong phòng. Lúc này đã vào đêm, trời không trăng không sao, nếu là người thường chỉ e đã sợ đến xỉu, nhưng trong mắt ba người, âm hồn đều là đồ bỏ đi không đáng kể, đừng nói người, ngay cả Thập Tam có thể thoải mái xử lý chúng nó.
"Đúng rồi, là ba cô gái trẻ, đều treo cổ trên xà nhà này." Ngọc Phất chỉ vào thanh xà ngang gần giường.
"Chỉ một sơn thôn nhỏ, sao lại có hẳn một cái phòng có ba cô gái treo cổ? " Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn thanh xà ngang.
"Không biết, để hỏi thử xem." Ngọc Phất bước qua ba bước, móc ra hai ống trúc nhỏ, một ống đựng một cây bút lông và hoàng phù, ống kia đựng ít chu sa.
"Sao lại dùng ống trúc để cất đồ?" Tả Đăng Phong tò mò nhìn Ngọc Phất đang nhanh tay viết phù chú.
"Hồ Nam nhiều trúc, ở đâu có, huống hồ trúc có tính khiết, có thể duy trì vật sống." Ngọc Phất chỉ viết một trang phù rồi cất đồ vào, rút ra một cái tiểu ấn đóng một phát lên lá bùa.
"Đây là cái gì?" Tả Đăng Phong nhìn tiểu ấn.
" Pháp Ấn tứ đẳng của Chính Nhất Đạo sĩ, Chính Nhất Đạo sĩ chúng tôithụ lục chia làm năm cấp bậc, mỗi bậc đều có pháp ấn riêng, chỉ có thụ lục đạo sĩ mới có tư cách vẽ bùa niệm chú, và phải có đóng ấn ký, phù chú mới là thật." Ngọc Phất cất cái ấn đi.
"Sao giấy của chị màu vàng nhạt hơn cái của Đỗ Chân Nhân dùng?" Tả Đăng Phong tò mò.
"Long Hổ sơn Trương chân nhân, Các Tạo Sơn Cát chân nhân và Đỗ Thu Đình, ba người họ là thụ lục ngũ cấp, là cấp bậc cao nhất, nên bùa họ dùng màu vàng đậm." Ngọc Phất kiên nhẫn giải thích.
"Viết phù chú còn quy củ gì nữa?" Tả Đăng Phong hỏi tới.
" Đạo sĩ thụ lục dưới tam đẳng không tư cách dùng chu sa đỏ, họ chỉ được dùng nước than, nước để làm phải là sương sớm hoặc nước giếng, sương sớm trời giáng dùng để viết dương chú, nước giếng tuôn ra dùng để viết âm chú, bút lông viết phù chú không thể dùng lông cừu và lông sói, dùng hai thứ đó, phù chú không đạt thiên nhĩ." Ngọc Phất mỉm cười.
"Thiệt không, sao lắm quy củ thế." Tả Đăng Phong chép miệng.
"Mấy chuyện đó hỏi đâu biết, nghi ngờ cái gì." Ngọc Phất bất mãn nhìn Tả Đăng Phong, giơ tay đốt bùa, miệng ngâm chú ngữ.
"Thái thanh Giám Chân minh, thất phách thoát Ngũ Hành, tam hồn oán bất diệt, khí đọng lại hiện âm hình, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh..."
← Ch. 161 | Ch. 163 → |