← Ch.173 | Ch.175 → |
Chương 174: Ngân Quan triệu hoán
Tả Đăng Phong đã từng nghe nói về nhân ngư, trong sách vở cũng có, nhưng truyền thuyết và sách vở ghi chép không giống nhau, trong sách vở ghi lại nó có thân người đuôi cá, nửa thân trên giống hệt con người, nửa người dưới giống cá, phủ đầy vảy.
Nhưng truyền thuyết lại khác, Tả Đăng Phong sinh ra ở làng chài, người già trong thôn từng kể ngày xưa một ngư dân họ Trương ở ngoài biển bắt được một nhân ngư, mang giống cái, vì có bộ dáng giống hệt phụ nữ nhân loại, vô cùng xinh đẹp, nửa người dưới dính chùm vào nhau, giống như cá heo, không có vảy, da rất trắng, ngư dân họ Trương không thả về biển, cũng không mang bán, mà đem về nhà nuôi, nghe nói ngư nhân không biết nói, tính nết ôn hòa, dùng cá làm thức ăn, hạ thân giống hệt con người.
Lúc đó Tả Đăng Phong còn nhỏ, không để ý, năm ngoái Kim Châm đưa cho hắn một sách Đạo gia, trong một quyển Đạo Kinh ((thái bình rộng ký)) cũng có ghi chú về người cá, so sánh với câu chuyện hồi nhỏ thì giống nhau, tức là nhân ngư không có vảy, hạ thân cũng có bộ phận sinh dục giống như người, chứ không phải giống cá.
Sách ghi rằng người cá có từ thời Hồng hoang, nhưng ra sao thì không ai biết, chỉ có thể khẳng định một điểm là số lượng người cá đã bị sụt giảm rất nhiều, đến mức ngày nay hầu như không còn nhìn thấy.
"Thập Tam, giao cho mày." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam, Thập Tam rành nhất là đối phó với các loại rắn.
Thập Tam nhảy khỏi đầu vai Tả Đăng Phong, phóng lên lưng con rắn, thò vuốt chụp vào thân nó, động tác cực kỳ dứt khoát và chuyên nghiệp. Nó không cắm vuốt vào vảy rắn, mà gạt vảy ra sau, cào một cái rơi một mớ vảy. Con rắn bị đau, miệng há ngoác ra, phun nửa thân nhân ngư đã nuốt ra ngoài. Loài rắn nếu bị công kích trong khi ăn sẽ phun đồ ăn ra trước, để rảnh miệng chiến đấu với địch nhân, nhưng Thập Tam không cho nó cơ hội quay đầu lại, gạt đứt vảy xong thì bổ luôn một trảo, mổ bụng nó ra, Thập Tam đã ăn rất nhiều rắn, cực hiểu cấu tạo cơ thể rắn, tìm ngay lấy chỗ trái tim, trảo ba phát, máu rắn ào ạt tuôn ra, con gì cũng vậy, trái tim là nơi bơm máu, trái tim bị hao tổn đồng nghĩa với việc tử vong, trong tích tắc, con rắn còn đang uốn mình trở nên mềm nhũn ra rơi xuống.
Thập Tam vốn đã ăn không ít độc trùng, nên bây giờ không đói, giết xong chạy trở về với Tả Đăng Phong, cùng Tả Đăng Phong ngắm nghía nhân ngư.
Dung dịch tiêu hóa rắn có rất nhiều acid, đuôi nhân ngư đã bị dịch a-xít tổn thương, sưng đỏ rách da, nó đang dùng hai tay chống xuống đất dịch chuyển rất nhanh hướng ra mép nước, vừa đi vừa khẩn trương nhìn Tả Đăng Phong và Thập Tam.
Tả Đăng Phong mỉm cười với nó, bộ phận sinh dục nó còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng hoàn toàn chắc chắn nó là giống đực.
"Từ nay về sau nhớ cẩn thận." Tả Đăng Phong nói, hắn muốn xác định nhân ngư có biết tiếng con người hay không.
Nhân ngư lộ vẻ sợ hãi, chứng tỏ nó không hiểu tiếng người, Tả Đăng Phong thấy thế hơi thất vọng, nhân ngư chui xuống nước, Tả Đăng Phong quay đầu về.
Ở đây không xuất hiện động vật có vú, ngay cả thỏ cũng không thấy, nhưng có chim, Tả Đăng Phong và Thập Tam bắt được mấy con gà rừng đem về.
Thiết Hài và Ngọc Phất đã đốt lửa nung băng, làm đầu bếp vẫn là Tả Đăng Phong đảm nhiệm, chuẩn bị rồi nấu nướng.
Tả Đăng Phong vừa làm bếp vừa kể lại chuyện kia cho hai người nghe, đây không phải là chuyện phiếm, hắn muốn nghe quan điểm của hai người về chuyện này.
Trước khi Thiết Hài bị điên lão luôn ở trong Thiếu Lâm tự khổ tu, điên rồi mới bắt đầu chạy khắp nơi, nên kiến thức không uyên bác.
"Tôi đã từng ở một vùng duyên hải Tây Nam thấy mộ giao nhân, thi thể nó được làm thành đèn chiếu sáng, từ khi mộ thất phong bế, cây đèn sẽ dùng dưỡng khí bên trong mộ để cháy, mục đích là bảo tồn thi thể, nhưng giao nhân giống cá hơn giống người, khác biệt rất nhiều với con mà cậu thấy, có lẽ sống được ở cả nước biển lẫn nước ngọt." Ngọc Phất nhớ lại.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài lập tức niệm một câu, bất kể là Phật gia, Đạo gia hay Nho gia, nghiêm cấm người sống đi vào phần mộ người chết.
"Không phải, người cá không thể sống trong nước biển, chỉ sống được trong nước ngọt, chúng không hô hấp bằng mang, mà bằng phổi." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Cậu nghĩ nhân ngư có liên quan tới Bộc Quốc?" Ngọc Phất hỏi.
"Phải. Chữ viết Trung Quốc dựa theo thời gian xuất hiện có thể chia làm giáp, kim, triện, lệ, thảo, giai, đi bảy loại thể, giáp cốt văn và kim văn có khuynh hướng chữ tượng hình, chữ bộc của Bộc Quốc dựa theo giáp cốt văn và kim văn tương tự chữ bộc hiện nay, nếu lý giải theo mặt chữ, có thể thấy là do người sống ở môi trường nước sáng tạo ra, nên tôi hoài nghi nhân ngư chính là hậu duệ Bộc Quốc." Tả Đăng Phong nói.
"Có phải là hậu duệ Bộc Quốc hay không thì khó nói, nhưng có thể để xác định họ có cả một tộc quần." Ngọc Phất tiếp lời, đã có nhân ngư chưa trưởng thành, vậy nó nhất định có cha mẹ.
"Khu vực này nước sông chảy rất xiết, không thích hợp cho họ sinh sôi nảy nở, nhưng nhân ngư thiếu nhi kia xuất hiện ở chỗ này cho thấy chỗ họ ở cách nơi đây không xa, chúng ta ngoài đi tìm thành cổ bỏ hoang còn phải để ý những chỗ nước chảy êm ả." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Vì sao Lão Đại không có thành cổ?" Thiết Hài thình lình xen vào.
Lão luôn nói chuyện lộn xộn không đầu không đuôi, nhưng Tả Đăng Phong hiểu, ý Thiết Hài muốn hỏi là vì sao chỗ Con chuột ở không có thành cổ tồn tại.
"Lão Đại sống ở Mâu Quốc, chỗ Mâu Quốc có con người sinh sống, nên thành cổ họ đã bị hậu nhân che lấp mất, còn chỗ chúng ta bây giờ xung quanh toàn là sông suối, không có con người, nên kiến trúc ba ngàn năm trước có khả năng vẫn được bảo tồn hoàn hảo." Tả Đăng Phong kiên nhẫn giải thích.
"Không phải không có, là không dám." Thiết Hài cảm thán, khu này bò sát quá nhiều, người bình thường không thể nào ở được.
Tả Đăng Phong gật đầu, Thiết Hài thấy giải thích của mình được Tả Đăng Phong tán thành, khoái chí cười tủm tỉm bỏ thêm củi, trong nồi đã tỏa ra hương thơm, mùi nước hầm gà làm Thiết Hài đói bụng, lão cõng đồ nặng, nên phải ăn nhiều.
"Năm đó Khương Tử Nha đông chinh, tám đại bộ lạc đi theo, kim kê Lô quốc có được Cự Nhân, kim hầu Dung Quốc am hiểu dụng độc, thủy thử Mâu Quốc có pháp thuật dời núi lấp sông, bản lĩnh thủy trư Bộc Quốc chẳng lẽ chính là đám người cá?" Tả Đăng Phong nhíu mày, đang nói chuyện bị Thiết Hài cắt ngang, giờ đành phải quay lại từ đầu.
"Cậu muốn nói cái gì?" Ngọc Phất hỏi, tư duy Tả Đăng Phong và Thiết Hài khác biệt cực lớn, Tả Đăng Phong là từ các đầu mối suy luận ra rồi xâu chuỗi chúng với nhau, còn tư duy Thiết Hài tán loạn lung tung giống như những hạt cát.
"Thời Thương Chu là chế độ xã hội nô lệ, mỗi tộc đàn đều có quý tộc và nô lệ, những người cá chắc chắn không phải là quý tộc Bộc Quốc, nhưng nếu chúng là nô lệ, lại có vẻ chẳng có chút hữu dụng nào." Tả Đăng Phong nói.
"Cậu mới chỉ nhìn thấy một nhân ngư còn nhỏ, chưa thấy nhân ngư trưởng thành, Khương Tử Nha đông chinh không thể nào không băng qua sông, nếu phải vượt sông, những người cá hoàn toàn có thể phát huy tác dụng." Ngọc Phất phân tích.
Tả Đăng Phong đầu, Ngọc Phất phân tích cũng có lý, nhưng sự thật rốt cục thế nào thì phải tìm được thành cổ mới biết.
Một lát sau, canh gà hầm cách thủy đã chín, Tả Đăng Phong múc cho Ngọc Phất trước, sau đó cho Thiết Hài, hắn không đói bụng.
"Di, cậu vác theo cục gạch làm cái gì?" Thiết Hài mở thùng gỗ Tả Đăng Phong, cầm cục gạch xám hắn mang theo từ Thanh Thủy quan lên.
"Không có rượu đâu, đừng tìm." Tả Đăng Phong vung tay chộp lấy viên gạch.
Ngọc Phất vừa định hỏi, đột nhiên nhíu mày nhìn sang phía đông, Tả Đăng Phong thấy cô thần sắc khác thường, cũng quay sang nhìn, nhưng không thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng ong ong.
Âm thanh này Tả Đăng Phong đã nghe thấy nhiều lần, đây là tiếng Thanh Phù Trùng vỗ cánh, quả nhiên, một lát sau đã thấy một con Thanh Phù Trùng từ phía đông bay tới, quay chung quanh Ngọc Phất ba vòng rồi hạ xuống vạt áo cô.
"Chuyện gì vậy, môn phái tìm chị?" Tả Đăng Phong bỏ lại cục gạch vào trong thùng gỗ.
"Không phải bổn phái." Ngọc Phất cầm lấy Thanh Phù Trùng, cẩn thận xem xét.
"Mao Sơn phái xảy ra chuyện?" Tả Đăng Phong lại hỏi, thời đại bây giờ đã có điện thoại và điện báo, nhưng ba người đang ở nơi hoang dã, muốn liên lạc ra ngoài đều phải nhờ Thanh Phù Trùng của Ngọc Phất.
"Không phải, con Thanh Phù Trùng này là năm đó tôi đưa cho Toàn Chân phái Vương Chân Nhân." Ngọc Phất ngưng trọng.
"Toàn Chân phái gặp chuyện?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Không chắc lắm." Ngọc Phất lắc đầu.
"Có lẽ Toàn Chân phái đã có chuyện, hay là chị đi xem một chút đi." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất, cô là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, nếu Ngọc Phất rời đi hắn sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng ngoài núi khẳng định đã xảy ra chuyện, đáng tiếc Thanh Phù Trùng không nói chuyện được, mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Vương Chân Nhân làm việc trầm ổn, dù Toàn Chân phái gặp nạn ông ấy cũng không nhờ chúng tôi giúp đỡ bao giờ, vì họ là Toàn Chân nhất mạch, Toàn Chân phái có rất nhiều đạo quan cấp dưới, Thánh kinh sơn là tổ đình của Toàn Chân, nếu có chuyện, tất cả đạo nhân Toàn Chân sẽ lập tức đi cứu viện, không tới phiên chúng tôi, huống hồ con Thanh Phù Trùng này là lúc ba người chúng tôi ở Nam Kinh đối kháng người Nhật trở về tôi mới đưa cho ông ấy, mục đích là để báo cho nhau biết vị trí nếu có phát hiện ra quân Nhật, chứ không phải để cầu viện." Ngọc Phất lắc đầu.
"Đỗ Thu Đình có một con Thanh Phù Trùng, nếu quả thật có chuyện, Vương Chân Nhân sẽ bảo Đỗ Thu Đình gọi tôi, chứ không đích thân làm, ông ấy thả Thanh Phù Trùng của mình cho thấy chuyện này Đỗ Thu Đình không biết, nói cách khác chuyện này không quan hệ với Đỗ Thu Đình." Ngọc Phất nói tiếp.
"Đừng ngồi suy đoán nữa, chị đi một chuyến giải quyết cho ổn thỏa." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Tôi không đi được, đại sư, ông đi một chuyến đi, đi theo Thanh Phù Trùng tới Toàn Chân phái." Ngọc Phất quay đầu nhìn Thiết Hài.
"Lão nạp từng so Khinh Thân Thuật với lỗ mũi trâu, không cần con trùng cũng biết Toàn Chân phái ở đâu." Thiết Hài gật đầu, lão cực ghét cái nơi khắp chốn đều có bò sát này.
"Đi theo Thanh Phù Trùng, có lẽ Vương Chân Nhân không phải ở Toàn Chân phái." Ngọc Phất nói.
"Ờ." Thiết Hài lôi con gà trong nồi nhét vào trong ngực, rồi ôm lấy Lão Đại.
"Chờ một chút, hai ống trúc này ông mang theo, nếu cần tôi về, ông phóng một cái, nếu là cực kỳ khẩn cấp, ông thả cả hai cái, cả hai chúng tôi sẽ lập tức về ngay."
Thiết Hài nhận ống trúc cất kỹ vào người, ôm Lão Đại theo Thanh Phù Trùng chạy về hướng đông.
← Ch. 173 | Ch. 175 → |