← Ch.175 | Ch.177 → |
Chương 176: Âm Dương thành cổ
Cõng nhiều đồ nặng cộng thêm Thập Tam, tổng sức nặng vượt quá ba trăm cân, Tả Đăng Phong rất không thoải mái, nhưng hắn không muốn bỏ bớt đồ, vì món nào cũng hữu dụng, dù có mệt, cũng không thể không mang theo, dù hắn biết đạo lý đi đường càng xa đồ phải mang càng nhẹ.
Ngọc Phất bảo Thiết Hài đi không phải xuất phát từ tư tâm muốn ở riêng với Tả Đăng Phong, mà nếu cô ở lại, cô có thể trợ giúp hắn nhiều hơn, nhưng cũng không phải là không có chút tư tâm nào, cô vẫn luôn muốn mình được ở một mình với Tả Đăng Phong, bị hòa thượng điên quấn theo rất là phá hư phong cảnh.
Hai người không tách nhau đi, vì càng đi, ếch và xà trùng độc càng nhiều. Người thường sợ thằn lằn và độc xà, nhưng thực tế ếch độc còn đáng sợ hơn độc xà nhiều, ở bờ sông hai người đã nhìn thấy một con ếch độc, chính xác là một con cóc đen nhánh khắp mình là u độc, nó nuốt chửng độc xà như người ta ăn kẹo, hai người vội vàng né tránh, ngoài ra còn có rùa đen, rùa đen bình thường rất chậm chạp, vô hại với cả người lẫn vật, nhưng rùa đen ở đây có răng rất dài, cắn cả người, Tả Đăng Phong dậm lên mai một con mượn lực, bị nó quay đầu lại xé toang nửa ống quần.
Âm Dương Quyết khiến trực giác trở nên vô cùng nhạy cảm nên lúc nào Tả Đăng Phong cũng thấy nguy hiểm, cũng may là không đụng phải những độc vật quá mức nguy hiểm, càng đi về phía bắc, rừng và núi cao càng ít, thay bằng vực sâu và hố trời, cái nào cũng sâu không thấy đáy, mỗi lần Tả Đăng Phong đều mạo hiểm xuống dưới xem xét, bên dưới vực sâu hố trời đều có ít nước, lúc nhúc độc xà, địa thế những nơi này khá thấp, nhiệt độ tương đối cao, loài rắn đã bắt đầu mùa động dục, hàng nghìn con độc xà quấn quít vào nhau uốn éo, cảnh tượng khiến ai cũng phải sợ hãi, mùi tanh đến buồn nôn.
Ngọc Phất dù là độc hành gia, nhưng cũng không nhận ra nổi hết các loại độc trùng ở đây, đã không biết giống thì đương nhiên không biết cách giải độc, nên hai người đi đường rất cẩn thận, độc vật bình thường dù cắn trúng hai người cũng không sợ, nhưng một ít xà trùng quái dị không ai biết độc tính chúng nó đến đâu nên đành phải tránh.
Trong tự nhiên luôn có quy tắc, động vật có độc thường đều có kích thước không quá lớn, nhờ vậy chúng mới có thể diễn biến ra độc tính tự bảo vệ mình, còn động vật kích thước khổng lồ thì thường không có độc tính, vì chúng có đủ sức mạnh để giết kẻ địch, không cần phải dùng nọc độc, nhưng tình huống nơi này không giống vậy, Cự Xà to cỡ thùng nước lại có màu đỏ, đầu hình Tam giác, răng nọc cả xích chứng tỏ có mang kịch độc.
Suốt mấy ngày đi đường, hai người không ngừng kêu khổ, Tả Đăng Phong tưởng không có ai quấy rầy thì càng dễ tìm Bộc Quốc thành cổ, bây giờ tuy không ai quấy rầy, thành cổ được bảo toàn, nhưng cái khu vực này lại là thiên đường của bò sát, so với nó, độc vật trong rừng ẩm Dung Quốc quả thực không đáng nhắc tới.
Buổi tối hai hôm sau, hai người rốt cục đã nhìn thấy có kiến trúc xuất hiện cách họ hơn trăm dặm, vì cự ly quá xa hai người không thể thấy rõ kiến trúc như thế nào, nhưng căn cứ vào quy mô của nó, thì có lẽ chính là Bộc Quốc Đô thành họ đang tìm.
Hai người mừng rỡ tăng tốc, nhưng tiến vào phạm vi trăm dặm quanh thành cổ, hai người phát hiện một hiện tượng kỳ dị, ở đây không có độc trùng, không có phi điểu, ngay cả bọ cánh cứng cũng không.
"Sao ở đây không có xà trùng?" Ngọc Phất dừng bước, quan sát xung quanh. Thành cổ nằm trong một khu vực bằng phẳng, mé tây là Lãng Thương giang, chung quanh không có bất kỳ chướng ngại vật nào.
"Có hai khả năng, một là trận pháp có tác dụng, hai là quanh đây có độc vật cực kì khủng bố tồn tại." Tả Đăng Phong nói, độc vật có đạo hạnh luôn có khu vực sinh hoạt cố định của mình, độc vật có độc không bằng nó chắc chắn không dám tới gần, ở đây không có độc vật nào có nghĩa rất có khả năng có độc vật nguy hiểm tồn tại.
Ngọc Phất gật đầu.
"Nhưng tôi chưa thấy dấu vết trận pháp nào cả, cũng không cảm nhận được nguy hiểm." Tả Đăng Phong nói tiếp, thực tế kỳ dị khiến cả hai không dám liều lĩnh, nếu chẳng may bị nhốt, tuyệt đối không có viện quân.
" Bây giờ làm sao?" Ngọc Phất hỏi.
"Để tôi suy nghĩ." Tả Đăng Phong thả thùng gỗ xuống, khu vực địa thế bằng phẳng, năm đó hẳn là để cày ruộng, nhưng nếu đất ruộng bỏ hoang thì phải mọc đầy cây dại, ở đây một thân cây cũng không, đúng là không bình thường. Nếu thủy chúc âm trư ở trong cổ thành, vậy nó phải sinh ra rất nhiều mộc khí, mộc khí tràn ra làm cho rừng thêm rậm rạp, nhưng ở đây cũng không có rừng rậm, chẳng những không có rừng rậm, mà đại thụ chẳng có lấy một cây.
"Ở đây mộc khí rất yếu, chứng tỏ thủy chúc linh khí không đủ, như vậy có hai khả năng, một là thủy chúc âm trư không có ở đây, hai là hơi nước do thủy chúc âm trư phun ra bị trận pháp cách trở." Tả Đăng Phong trầm ngâm.
Ngọc Phất gật đầu, chờ Tả Đăng Phong tiếp tục phân tích.
"Tôi cho rằng khả năng thứ hai có xác suất lớn hơn." Tả Đăng Phong nói.
"Vì sao?" Ở chung với Tả Đăng Phong thời gian dài, Ngọc Phất đã hiểu thói quen nói chuyện Tả Đăng Phong, khi hắn không chắc chắn hắn sẽ nói "Tôi cảm giác, tôi suy đoán", chỉ có khi đã chắc chắn hắn mới nói "Tôi cho rằng."
"Trong Ngũ Hành cây cối thuộc mộc, quanh đây có cỏ chứng tỏ chúng có nhận được linh khí, nhưng lại không phải là thủy chúc âm trư, vì nếu là thủy chúc âm trư, thì cây phải cao to rậm rạp, nhưng ở đây chỉ có cỏ dại không có cây cối, chứng tỏ cỏ dại không phải do âm trư tạo thành, mà là do độc vật mang thuộc tính mộc do nó sinh diễn ra tạo thành." Tả Đăng Phong nói.
"Ý cậu là địa chi ở bên trong trận pháp, còn độc vật do nó diễn sinh ra ở ngoài trận pháp?" Ngọc Phất nghiêng đầu.
"Phải, giống trường hợp Con chuột với con rắn mối. Độc vật đã ở đây, chứng tỏ địa chi cách đây không xa, tôi không cảm thụ được khí tức nó chứng tỏ nó bị nhốt bên trong trận pháp." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Vậy chúng ta làm gì?"
"Bây giờ gió thổi từ phương nam, chúng ta phóng hỏa đốt đám cỏ dại, để nó khỏi có chỗ mai phục." Tả Đăng Phong vừa nói vừa cúi đầu đốt cỏ dại trước mặt, cỏ mọc từ năm ngoái, giờ đã khô héo, bốc cháy rất nhanh.
Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong nói là làm liền, không khỏi nhíu mày, khu vực và khu vực chung quanh không có đường ranh giới, thả một mồi lửa đốt không chỉ cháy ở đây, mà sẽ lan đến cả chỗ khác, phong cách hành sự Tả Đăng Phong thực dứt khoát và ngoan độc.
"Lỡ cháy mất luôn cả manh mối thì sao?" Ngọc Phất cau mày.
"Ba ngàn năm, những manh mối nào dễ bị hủy thì đã sớm hư mất rồi, những cái còn lại, thì đâu sợ lửa." Tả Đăng Phong đặt thùng gỗ xuống, lấy lương khô đưa cho Ngọc Phất.
Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong, hai người ngồi nhìn lửa cháy dần lên hướng bắc.
Ăn lương khô xong, Ngọc Phất lại trầm tư, mấy ngày nay cô vẫn luôn cố gắng lĩnh ngộ pháp thuật Tả Đăng Phong thuật lại, càng nghĩ càng cảm giác mấy trăm chữ thực là huyền diệu, pháp thuật trú nhan phải gọi là bí pháp phi thăng mới đúng, quan trọng nhất chính là pháp thuật hình như được làm ra chính là để cho cô.
Tả Đăng Phong đứng dậy trước tiên, Ngọc Phất cũng ngẩng đầu nhìn qua, thấy lửa đã cháy ra xa, lửa ở gần họ đã tắt.
Hai người dọn dẹp đồ đạc, chạy lên hướng bắc, khoảng cách trăm dặm đối với họ chẳng là gì, một tòa thành kỳ quái đã hiện ra trước mắt.
Từ xưa tới nay, thành trì là có hình vuông, bốn bề có tường thành, bên dưới có hào, trong thành lại được phân nội thành và ngoại thành, còn tòa thành này lại có hình tròn, bên ngoài không có hào bảo vệ, tường bằng đá xanh, cao ba trượng, tuy đã bị bào mòn vì sương gió, nhưng không hề có hiện tượng sụp vỡ.
Hai người không tìm ra cửa thành, nên phóng thẳng lên tường thành, cả hai ngây dại nhìn vào bên trong. Bên trong thành rộng khoảng mười dặm, bên phải là nhà ở dành cho con người, bên trái là một hồ nước màu lam sẫm, nhà cửa chiếm một nửa thành, hồ nước chiếm một nửa, bố trí giống hệt hình Thái Cực đồ, chính là một tòa thành Âm Dương xưa nay chưa bao giờ có.
"Cậu đã thấy kiểu thành này bao giờ chưa?" Ngọc Phất hỏi Tả Đăng Phong.
"Chưa." Tả Đăng Phong lắc đầu, luận kiến thức hắn không thể bằng Ngọc Phất, hắn chỉ mới đi nam xông bắc mấy năm nay, còn trước kia chưa bao giờ rời khỏi huyện Văn Đăng.
"Tường thành mé tây có chỗ không trọn vẹn." Ngọc Phất chỉ hướng tây bắc, cả tòa thành hầu như còn nguyên vẹn, chỉ có phía tây xuất hiện sụp đổ, mé tường chính là bên hồ nước, nó sụp xuống khiến hồ nước xuyên thông với Lan Thương giang bên cạnh, chỗ sụp rộng cả hai dặm.
Tả Đăng Phong gật đầu, chăm chú nhìn kỹ hồ nước, nước trong hồ màu lam sẫm, chứng tỏ nó rất sâu, ngay giữa hồ có một đảo nhỏ cỡ hai dặm vuông, trên đảo mọc rất nhiều cây cối xanh tốt, hồ nước thấp hơn phía nhà cửa bên phải khoảng hai trượng, ngăn cách nhau bởi đường bệ đá hình cung. Nhà cửa phía bên phải thành đều làm bằng đá, bảo tồn hoàn toàn nguyên vẹn, ở giữa lại có một cái hồ cỡ hai dặm, màu nước giống hệt nước hồ lớn bên trái, nhìn là biết cái hồ nhỏ và cái hồ lớn kia tương thông với nhau, đường sá đi lại trong thành có cỏ dại đã héo, chứng tỏ tòa thành âm dương quỷ dị này đã bị bỏ hoang rất nhiều năm.
"Mé đông là chỗ người ở, mé tây có lẽ là nơi phong ấn thủy chúc âm trư, nên có lẽ là nơi nhân ngư khi xưa từng ở." Tả Đăng Phong nói.
"Ở đây có vẻ không còn vật sống." Ngọc Phất gật đầu, bây giờ trời đã chạng vạng tối, trời chiều nghiêng chiếu, cả thành cổ một mảnh tĩnh mịch.
"Còn." Tả Đăng Phong đáp.
"Ở đâu?" Ngọc Phất ngó nghiêng.
"Bên dưới thành cổ..."
← Ch. 175 | Ch. 177 → |