Vay nóng Tima

Truyện:Tàn Bào - Chương 180

Tàn Bào
Trọn bộ 457 chương
Chương 180: Bỏ lỡ cơ hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Lazada


Chương 180: Bỏ lỡ cơ hội

"Ý cậu là chi đã bị Khương Tử Nha mang đi?" Ngọc Phất hỏi.

"Không biết, tôi xuống nước nhìn một cái." Tả Đăng Phong xoay người đi ra khỏi cửa, chuyện ở đây quá mức phức tạp, những điều hắn nghĩ cũng chỉ là dự đoán, lý luận suông thì không thể cho ra chân tướng.

Tả Đăng Phong đi tới cái hồ nhỏ ở đông thành, nơi hắn đoán là chỗ địa chi đã từng ở.

Tả Đăng Phong cởi đạo bào đưa Ngọc Phất, chuẩn bị xuống nước.

"Hay là chờ đến sáng hẵng xuống." Ngọc Phất không nhận áo của Tả Đăng Phong.

"Tôi tin mình đoán đúng, ở dưới không có gì cả." Tả Đăng Phong nhìn xuống hồ.

"Trăm dặm quanh đây cỏ mọc cả bụi, nhưng lại không xà trùng, cậu giải thích thế nào?" Ngọc Phất nhắc nhở.

"Đó làdo độc tính còn sót lại của độc vật do địa chi diễn sinh ra tạo thành, không sao đâu, tôi trở lên ngay." Tả Đăng Phong ném áo choàng cho Ngọc Phất, xoay người nhảy vào hồ nước.

Trong hồ rất thanh tịnh, nước ấm hơn nước sông một chút, chứng tỏ rất có thể hồ nhỏ này độc lập, không tương thông với hồ nước tây thành và Lan Thương giang ngoài thành.

Vì nước hồ thanh tịnh, tầm nhìn dưới nước vượt xa hơn ba trượng, quanh hồ đều xây bằng đá xanh, Tả Đăng Phong bị muối trong nước biển làm mắt cay xè, nhìn cái gì cũng lòe nhòe, nhưng vẫn cố mở to mắt lặn xuống.

Vì không mang theo trang bị lặn, nên hắn lặn xuống tốc độ rất nhanh, người bình thường có thể nín thở hơn hai phút đồng hồ, người độ quá Thiên kiếp tdùng ít dưỡng khí hơn, có thở nhịn được năm phút.

Tả Đăng Phong không xác định được hồ sâu khoảng bao nhiêu, nhưng chỉ một lúc hắn đã thấy đáy, dưới đáy có rất nhiều cát, kích cỡ cát cho thấy được người ta đổ xuống để giữ ấm, trong hạt cát có lẫn vàng, đều là đồ trang sức nho nhỏ, cho thấy nơi này được xem là nơi cúng bái thánh vật, trang sức vàng kia được cư dân bỏ xuống hiến tế, đương nhiên, chắc chắn họ còn hiến tế vật gì khác nữa, nhưng trải ba ngàn năm tuế nguyệt, có thể còn lại chỉ còn vàng mà thôi.

Vờn quanh đáy hồ một vòng, Tả Đăng Phong phát hiện có một động khẩu hình tròn khoảng một trượng, không phải thông xuống dưới, mà thông sang hướng bắc.

Động khẩu này đương nhiên là đi thông đến chỗ địa chi sống, vì địa chi không phải cá, không thể luôn sống mãi trong nước, nó phải có chỗ khô ráo ấm áp sạch sẽ để nghỉ ngơi, xung quanh động khẩu có rêu chứng tỏ đã lâu không có động vật ra vào.

Tả Đăng Phong hơi do dự rồi bơi vào trong động khẩu, đường kính động khẩu chừng ba thước, cho thấy năm đó thủy thuần âm trư không to hơn ba thước, dài không hơn mười thước. To không quá ba thước, không phù hợp với tỉ lệ chiều cao của loài heo, như vậy dù địa chi đối ứng với Hợi Trư, nhưng nó chắc chắn không phải heo, nó phải dài hơn heo, và không mập bằng heo.

Thông đạo dưới đáy hồ dài hơn Tả Đăng Phong nghĩ, phải hơn trăm trượng, khúc cuối thông đạo bẻ ngoặt lên trên, đi thêm ba trượng, Tả Đăng Phong nổi lên mặt nước, trước mắt hắn là một huyệt động cỡ bốn gian phòng, có hình tròn, cao chừng ba trượng, trong huyệt động rất bằng phẳng, và trải rất nhiều cát.

Huyệt động này hoàn toàn phong kiến, cách xây dựng rất xảo diệu, lợi dụng nguyên lý khí ép ngăn cách ra một khu vực khô ráo, dưỡng khí trong động không nhiều, hơi ngộp, nhưng địa chi là thủy thuần âm trư, nó có thể lấy dưỡng khí từ trong nước, nên dù có hơi thiếu không khí cũng không sao.

Cát lót trong động là để cho địa chi nằm nghỉ, địa chi không ở trong động, nên lớp cát vẫn giữ nguyên trạng thái như ba ngàn năm trước, lớp cát ở mé đông của động có dấu bị nằm lên rất lớn, Tả Đăng Phong tới xem xét, thấy vết nằm có chiều dài khoảng mười hai mễ, giống với kích thước Thập Tam đã miêu tả.

Trên cát còn có những dấu chân rất lớn, dấu tích cho thấy rõ ràng không phải dấu móng chân của heo, mà giống với con người hơn, có năm ngón, kích thước các ngón không lệch nhau mấy, và địa chi có bốn chân.

Tuy địa chi không có mặt, nhưng Tả Đăng Phong đã có thể biết được một số thông tin về nó, hắn cắm mặt xuống cát, đây là nơi thủy thuần âm trư nghỉ ngơi, chắc chắn phải có rụng lông, Tả Đăng Phong đang đi tìm lông của nó, thứ này có thể bảo tồn hàng trăm hàng ngàn năm.

Tả Đăng Phong mau chóng tìm thấy một sợi lông đen dài chừng bốn tấc, hắn còn đang ngắm nghía, Ngọc Phất từ trong nước thò đầu ra.

"Sao chị xuống đây?" Tả Đăng Phong lau mồ hôi trán, tới kéo Ngọc Phất lên, dưỡng khí trong động không đủ, ở dưới nước rất dễ bị ra mồ hôi.

"Lo cho cậu." Ngọc Phất trèo lên bờ.

Cả người Ngọc Phất ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, Tả Đăng Phong nhìn cô trèo lên, không kịp thấy cảm động sự quan tâm Ngọc Phất dành cho hắn mà bị cảnh tượng của cô thu hút. Cô chỉ mặc quần áo trong, đạo bào và hộ thân kim giáp đều đã cởi ra, đường cong uốn lượn bốc lửa, khuôn mặt còn ướt nước rạng rỡ, nước lấp lánh trên búi tóc, xinh đẹp dị thường.

Tốc độ phản ứng phải dựa vào mức độ kích thích, Tả Đăng Phong phản ứng vượt khỏi dự liệu của hắn, cơ hồ ngay lúc Ngọc Phất ra khỏi nước, hắn lập tức có phản ứng nam nhân mạnh mẽ, nhưng Tả Đăng Phong không kịp quay đi, vì hắn nghĩ hắn có nội y, còn có đạo bào mặc phủ bên ngoài, dù có phản ứng, Ngọc Phất cũng không nhận ra, nhưng hắn đột ngột giật mình, đạo bào hồi nãy đã cởi ra, nội y cũng bị ướt nhẹp, Tả Đăng Phong vội cúi đầu, nhận ra vấn đề vô cùng xấu hổ, đừng nói Ngọc Phất vốn tinh mắt, dù một bác gái mắt mờ cũng dư sức nhìn thấy vật đàn ông của hắn đang hùng dũng dựng thẳng lên.

"Cậu thật không biết xấu hổ." Ngọc Phất bật cười, quan hệ giữa người với người rất dễ bị phá hỏng vì xấu hổ, nên nếu không xảo diệu hóa giải xấu hổ, tình cảm sẽ khó mà giữ được.

"Chị mới phải mất mặt, ăn mặc như vậy xuống đây dụ dỗ tôi." Tả Đăng Phong dùng vui đùa đáp lại vui đùa, tuy miệng hắn nói đùa, nhưng tay phải lại không vận âm khí trong bao tay Huyền Âm để trung hoà dương khí, sức nhẫn nại của con người có hạn, bình thường luôn bị Tả Đăng Phong dùng lý trí mạnh mẽ che đậy, nhưng bây giờ kích thích đã vượt ra khỏi khả năng khống chế của lý trí hắn.

Ngọc Phất là người thông minh, cô biết phải nên giúp Tả Đăng Phong bớt xấu hổ, nhưng cô cũng không có nhiều kinh nghiệm về chuyện này, nên nói xong câu đó thì cũng thấy khẩn trương không biết nói gì thêm.

Không gian trầm mặc, yên tĩnh, kín đáo làm cho người ta cảm thấy an toàn, nên rất dễ sinh sôi dục niệm, nơi này nhiệt độ lại cao, hô hấp không thoải mái, đại não không đủ bơm máu, tư duy bị trì độn khiến Tả Đăng Phong bốc lên dục hỏa.

Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong chăm chú. Mỗi khi Tả Đăng Phong áp chế dục niệm bản thân, sẽ vì mâu thuẫn với nội tâm làm cho mắt trái giật giật, nhưng hiện giờ mắt hắn không giật, chứng tỏ hắn không áp chế, khiến Ngọc Phất rất khẩn trương, tuổi cô không còn nhỏ, nhưng cô vẫn còn trinh trắng, tâm tư thanh thuần, lúc nào cô cũng hi vọng, nhưng bây giờ đến cơ hội cô lại ngượng ngùng, cúi gằm mặt.

Tình hình rất căng thẳng, cán cân đang khó khăn giữ thăng bằng, bất kỳ một chi tiết nào cũng có thể tạo nên kết quả hoàn toàn khác biệt, động tác cúi đầu của Ngọc Phất đã xảo diệu phá vỡ tình hình nguy hiểm, trong nháy mắt, Tả Đăng Phong thanh tỉnh, vội xuất linh khí vào trong bao tay Huyền Âm, tăng cường âm khí, dục niệm biến mất.

"Nếu không phải suốt ngày mặc kim giáp, thì không chừng chị đã sớm có chồng." Tả Đăng Phong cười, tuy dục niệm đã tiêu, nhưng hắn vẫn muốn trêu đùa cô, không liên quan tới dục niệm nữa, mà chỉ đơn thuần là hiếu kỳ. Tuy cùng là phái nữ, nhưng người khác nhau thì phản ứng cũng khác nhau, đàn ông dù gì cũng là do phụ nữ sinh ra, phụ nữ trời sinh có bản năng làm mẹ, đàn ông trời sinh có tính trẻ con, biểu hiện rõ ràng nhất chính là tính hiếu kỳ mãnh liệt, Tả Đăng Phong hiện tại rất tò mò, hắn muốn biết nếu sờ lên người cô, thì sẽ có cảm giác gì.

Ngọc Phất vô cùng thất vọng và hối hận, Tả Đăng Phong dù đã từng quan hệ với phụ nữ, nhưng tính cách chấp nhất và kiên nghị đủ để bỏ qua khuyết điểm cố chấp cực đoan, đây chính là câu nói khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đàn ông như vậy không nhiều lắm, nên Ngọc Phất mới không muốn buông tay, khó khăn lắm ông trời mới cho cô cơ hội, nhưng lại bị cô bỏ sót.

Cô hối hận lẽ ra không nên cúi đầu, Ngọc Phất hiểu Tả Đăng Phong, biết Tả Đăng Phong là người đàn ông thiện lương mà phong độ, từ trong xương hắn không muốn làm thương tổn bất kỳ ai, loại đàn ông không làm đối phương xấu hổ, nên nếu cô chủ động bày tỏ tình cảm Tả Đăng Phong cũng sẽ không đẩy cô ra, vì nếu làm như vậy, sẽ làm cô thương tổn, Tả Đăng Phong tuy không dám chấp nhận cô, nhưng cũng không dám thương tổn cô, hai người một khi phát sinh va chạm, Tả Đăng Phong tuyệt đối sẽ lựa chọn người, trời ban cơ hội tốt thế mà lại bỏ lỡ, Ngọc Phất vô cùng uể oải, loại cơ hội này một khi mất đi rất khó mà có nữa, đến lúc này Ngọc Phất đã hoàn toàn hiểu một đạo lý, lúc đã xác nhận được người đáng để mình phó thác chung thân thì không nên cúi đầu, mà phải chủ động xông lên, đây không phải là vô liêm sỉ, mà là dũng cảm.

Mất bò mới lo làm chuồng thì đã quá muộn, Ngọc Phất muốn thay đổi bại cục, dứt khoát ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong là người thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt Ngọc Phất là biết cô muốn làm gì, hắn biết nếu đối phương thật sự chủ động, hắn rất khó chống đỡ, "Kim giáp của chị để ở bên ngoài, coi chừng bị người ta lấy mất, tôi ra coi chừng cho."

"Ở đây làm gì có ai? " Ngọc Phất ngạc nhiên, nhưng chưa hỏi xong, Tả Đăng Phong đã biến mất trong nước.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-457)