← Ch.198 | Ch.200 → |
Chương 199: Họa đến ba đời
"Đi cũng lâu rồi, quay về đi, để người trong quan khỏi lo cho chị." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất.
"Chẳng có gì đâu, tôi đi với cậu đi Sơn Đông." Ngọc Phất nói, nơi này cách Thần Châu Phái không xa, nhưng cô không mời Tả Đăng Phong, vì cô biết hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.
"Không cần, tôi tự xử lý." Tả Đăng Phong rất kiên định.
Ngọc Phất không nói gì nữa, đưa tay vào ngực, rồi rút tay không ra, Thanh Phù Trùng cô mang theo đã dùng hết rồi.
"Chị phải siêng năng tập pháp thuật trú nhan đó nhé, tôi đi trước." Tả Đăng Phong vẫy Thập Tam, nó nhảy ngay lên vai hắn.
Ngọc Phất thở dài gật đầu, Tả Đăng Phong khiêng Thập Tam bay về hướng đông, nơi này cách Thần Châu Phái không xa, Ngọc Phất chẳng khác gì chủ nhân nơi đây, nên Tả Đăng Phong đi trước, hắn không cho Ngọc Phất đi theo, càng không hẹn ngày cùng cô đi nữa, không mang theo Thanh Phù Trùng, hắn thật sự không muốn giữ liên lạc với cô.
Suy nghĩ trong lòng Tả Đăng Phong Ngọc Phất hiểu hết, nhìn hắn dần dần đi xa, trong lòng cô rất bi thương, hôm nay từ biệt, không biết năm nào tháng nào mới gặp lại, cô hi vọng Tả Đăng Phong có thể thuận buồm xuôi gió tìm đủ sáu viên nội đan âm địa chi, nhưng trong tiềm thức cô lại hi vọng Tả Đăng Phong gặp phải khó khăn, vì cô biết Tả Đăng Phong không có bao nhiêu bằng hữu, nếu gặp khó khăn sẽ tìm cô xin giúp đỡ đầu tiên, đến lúc đó hai người sẽ gặp lại nhau.
Khi thân ảnh Tả Đăng Phong khuất bóng, Ngọc Phất mới thất vọng và phiền muộn xoay người xuôi nam.
Tả Đăng Phong luôn không quay đầu lại, nhưng trong lòng hắn hề không bình tĩnh.
Lúc hai người chia tay đã là chạng vạng tối, Tả Đăng Phong nhớ nhà, đi như tên bắn suốt đêm, Thập Tam ngồi xổm trên vai hắn, lúc nó đuổi theo Kim Long dừng lại đứng giữa không trung đã chứng tỏ nội đan nó vẫn còn linh khí, có thể tự lăng không mà đi, nhưng Tả Đăng Phong không muốn nó lãng phí phần linh khí còn lại, nên vẫn khiêng nó.
Chia tay Ngọc Phất làm Tả Đăng Phong rất phiền muộn, lo người nhà an nguy làm lòng hắn không yên, Thập Tam thề chết đi theo làm hắn cực kỳ cảm động, vừa đi Tả Đăng Phong vừa nghĩ làm sao để giúp Thập Tam mau chóng khôi phục nội đan, Thập Tam bây giờ chẳng khác gì vua mà mất quyền điều hành quân lính, trong lòng vô cùng mất mát, muốn thay đổi tình huống nhất định phải nhanh chóng khôi phục nội đan.
Biện pháp khôi phục nội đan tốt nhất chính là bổ sung linh khí, nhưng Thập Tam không có pháp môn Luyện Khí, chỉ có thể hấp thu bị động, nên chỉ có một cách là cho nó ăn thật nhiều linh vật có chứa linh khí, Thập Tam đầy đủ Ngũ Hành, không kiêng kị gì cả, linh khí dù là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cái nào nó cũng hấp thu được.
Cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định, bất kể là nội đan động vật hay kỳ trân dị thảo cũng sẽ đưa hết cho Thập Tam, trong cơ thể nó còn sót lại một chút Ngũ Hành linh khí, có thể thu nạp các chủng loại linh khí khác.
"Tao không bạc đãi ai, càng không bạc đãi mày, nhất định tao sẽ nghĩ ra cách khôi phục nội đan cho mày." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam đang uể oải, vô thần.
"Miêu ~" Thập Tam lên tiếng đáp lại, vẻ hưng phấn.
Tả Đăng Phong cười, mặc dù kế này khả thi, nhưng cũng không phải ngày một ngày hai mà làm được, thân là người tu đạo, Tả Đăng Phong hiểu rõ linh khí là từ trạng thái khí biến thành trạng thái dịch, sau đó trạng thái dịch ngưng kết thành nội đan là thể rắn là một quá trình cực kỳ dài lâu buồn chán, con người có pháp môn Luyện Khí ít nhất cũng mất sáu mươi năm, với tình huống của Thập Tam có lẽ một trăm hai mươi năm mới đủ, nhưng Tả Đăng Phong biết hắn không sống được lâu như vậy.
Nhưng việc gì cũng chỉ cần có hi vọng là tốt rồi, có hi vọng thì có động lực, có động lực thì nhất định phải cố gắng.
Tả Đăng Phong đi suốt đêm, qua núi vượt sông, đến rạng sáng đã đến Hà Nam.
Đây là một trấn nhỏ ở biên giới tỉnh Hà Nam, Tả Đăng Phong và Thập Tam dừng lại ăn cơm nghỉ chân, thi triển pháp thuật lăng không, giày là thứ bị hư nặng nhất, ăn sáng xong, Tả Đăng Phong mua một đôi giày thay, thêm mấy bình rượu đế rồi bay về đông bắc.
Sau giờ ngọ, Tả Đăng Phong nghỉ ngơi một lúc, mặt trời ngả về tây lập tức lại lên đường, tinh thần Thập Tam lúc này đã khá tốt, thấy cảnh hay đều ngó nghiêng quan sát, có mất tất có được, nếu Thập Tam lựa chọn ở lại đỉnh Tuyết Sơn, lúc này chắc chắn rất u buồn cô tịch.
Đến chiều ngày thứ ba, Tả Đăng Phong chạy về tới huyện Văn Đăng, chạy thẳng lên Thánh Kinh Sơn, trên núi Thánh Kinh thường có khách hành hương đến dâng hương, nhưng giờ đã là buổi chiều, khách hành hương không còn nhiều, đạo nhân tiếp khách trước cửa đại điện đang ngủ gà ngủ gật.
"Làm phiền đạo trưởng thông bẩm Vương Chân Nhân, Tả Đăng Phong bái kiến." Đến trước cửa đại điện, Tả Đăng Phong chắp tay chào đạo nhân tiếp khách, vì tôn trọng Ngân Quan, hắn mới dùng từ bái kiến.
Thập Tam không thích điv ào điện, nên chạy tới rừng cây ở phía đông, leo lên cái cây ba năm trước nó từng leo.
"Là cậu!" đạo nhân tiếp khách nghe tiếng mở mắt, nhìn thấy Tả Đăng Phong liền nhận ra ngay.
"Là tôi, đạo trưởng gần đây có khỏe không?" Tả Đăng Phong hỏi, đạo nhân này khi hắn chán nản không hề xem thường hắn, nên Tả Đăng Phong có ấn tượng rất tốt.
"Vô Lượng Thiên Tôn, tạ Tả chân nhân quan tâm, xin chân nhân chờ chút." đạo nhân tiếp khách hơi khẩn trương, Tàn Bào đã nổi danh chẳng kém gì ngũ đại Thái Đẩu, ông thấy khẩn trương mà cũng không biết vì sao.
Đạo nhân tiếp khách gọi một đạo đồng đến tạm thay chỗ mình, đạo đồng năm đó mang bánh ngô cho hắn bây giờ đã lớn thêm nhiều, đã ra dáng thiếu niên.
"Tả chân nhân, mời." đạo nhân tiếp khách đi ra cửa, giơ tay mời.
"Tôi không phải người trong Đạo Môn, người cứ gọi thẳng tên tôi là được." Tả Đăng Phong đưa tay vào ngực lôi ra một tấm kim phiếu, năm đó trong thành cổ Lô quốc hắn mang ra không ít kim ngọc, phân cho Ngọc Phất và Thiết Hài rồi phần còn lại bán đi được ba nghìn tám trăm lượng hoàng kim, hai ngàn hai cho Kim Châm Đỗ Thu Đình, còn thừa lại một ngàn tám trăm lượng, đây là một tấm kim phiếu một ngàn lượng, Tả Đăng Phong bỏ vào hòm công đức, Ngân Quan ngày đó tặng kim đức cho hắn, ân tình này hắn muốn hoàn lại gấp bội.
"Tạ ơn chân nhân, chân nhân mời đi theo tôi, chưởng giáo chân nhân đã phân phó, nếu người tới, mời người đến thẳng sân thanh tu của chưởng giáo." đạo nhân tiếp khách chắp tay nói lời cảm tạ, ông không nhìn rõ con số cụ thể trên kim phiếu, nếu không chắc chấn kinh rớt cả cằm.
Tả Đăng Phong nhíu mày đi ra đại điện, lời của đạo nhân tiếp khách chứng tỏ suy đoán của hắn không sai, Ngân Quan thả Thanh Phù Trùng chính là để gọi hắn trở về.
"Thiếu Lâm tự Minh Tịnh Đại Sư mấy hôm trước có đến đây chưa?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Hồi chân nhân, Minh Tịnh Đại Sư xác thực đã tới, nhưng đã rời đi." mặt đạo nhân tiếp khách lộ vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng Thiết Hài tới đã gây chuyện gì rồi.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn tuy tuổi trẻ, nhưng địa vị tương đương Ngân Quan, nói chuyện với đệ tử kỳ môn thì thật thất lễ, chờ gặp Ngân Quan mọi việc sẽ sáng tỏ.
Thánh Kinh Sơn là đạo quan lớn nhất đảo Giao Đông, từ đại điện đến chỗ ở của Ngân Quan phải đi hơn 10', Ngân Quan ở trong một đình viện hình tháp đơn giản, xưa cũ u tĩnh, hai người đi tới ngoài viện, Ngân Quan đã đẩy cửa ra, người trong Đạo Môn có tu vi tinh thâm chẳng những nghe tiếng bước chân biết có người tới gần, còn có thể bằng vào trực giác phát giác được người đến là ai.
"Xin chào Vương Chân Nhân." Tả Đăng Phong chắp tay chào Ngân Quan, tu vi Ngân Quan tinh thâm, thời gian không làm ông thay đổi nhiều.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Tả chân nhân, mời." Ngân Quan chắp tay đáp lễ, tuy Tả Đăng Phong không chính thức nhập đạo, nhưng hắn tập chính là pháp thuật Tam Thanh, hơn nữa đã độ quá Thiên kiếp, nhất định phải gọi là chân nhân, không thể làm bậy cấp bậc lễ nghĩa.
"Tạ ơn đạo trưởng, Vương Chân Nhân, mời." Tả Đăng Phong cảm ơn đạo nhân tiếp khách, rồi đi vào trong viện.
Sân này rất nhỏ, dùng tường rất thấp, làm bằng đá vụn, trong sân không có cây cối, chỉ có một gian phòng phụ, một gian phòng chính, có linh vị Tam Thanh, phòng ốc rất cũ, chắc là nơi các chưởng giáo Toàn Chân các đời nghỉ tạm, Ngân Quan dẫn Tả Đăng Phong vào phòng chính, xách bình châm trà, phân ngôi chủ khách.
"Vương Chân Nhân, đã xảy ra chuyện gì?" Tả Đăng Phong bưng trà lên.
"Thời nay thấy loạn thế, giặc giã khắp nơi, trong ổ không còn trứng nào lành, mấy hôm trước Đằng Khi Chính Nam sai người đưa tới một phong thư, cậu tự xem đi." Ngân Quan cầm lá thư đã mở trên bệ đá bên tay phải cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong đặt chén trà xuống cầm lấy thư, rút ra đọc. Thư chia làm hai phần, phần trên là viết cho Ngân Quan, nội dung chỉ có vài câu, ý là Toàn Chân phái dám kháng Nhật, vốn nên bị quét sạch, nhưng tạm thời chưa truy cứu, quy định trong một tháng phải báo cho Tả Đăng Phong đến Tế Nam gặp Đằng Khi Chính Nam, nếu quá hạn Tả Đăng Phong không tới, quân Nhật sẽ đánh lên núi.
Nửa phần thư còn lại viết bằng tiếng Nhật, nội dung khá nhiều, đúng như Tả Đăng Phong dự đoán, Đằng Khi đã bắt người nhà hắn, nhưng không chỉ bắt nhà hai chị, mà bắt tất cả già trẻ trai gái trong ba đời nhà hắn, có viết kèm một danh sách dài, già trẻ hơn bảy mươi người, đóng dấu chữ ký của Đằng Khi Chính Nam, địa chỉ ở đội 1875 Tế Nam.
"Sự việc trọng đại, mấy chữ tiếng Nhật bên dưới bần đạo đọc không hiểu, nên sai người tìm hiểu tin tức, nghe nói quân Nhật đã bắt được không ít người, chắc là người nhà cậu." Ngân Quan nói.
"Đa tạ Vương Chân Nhân, việc này tôi sẽ tự xử lý, tôi còn chuyện quan trọng phải làm, không dám ở lâu." Tả Đăng Phong cất thư vào ngực, đứng dậy cáo từ.
"Tả chân nhân đường xa tới, ở lại một lúc để bần đạo tận tình làm chủ." Ngân Quan ngỏ lời.
"Không cần, đa tạ Vương Chân Nhân." Tả Đăng Phong nhìn Ngân Quan, tình cảnh Ngân Quan cũng giống Kim Châm, phải gánh vác nhiều người nhiều việc, dù có lòng tương trợ không dám ra tay.
Tả Đăng Phong xoay người ra ngoài, Ngân Quan thở dài, tiễn hắn ra cửa...
← Ch. 198 | Ch. 200 → |