Vay nóng Tinvay

Truyện:Tàn Bào - Chương 218

Tàn Bào
Trọn bộ 457 chương
Chương 218: Bắn hòa thượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Shopee


Chương 218: Bắn hòa thượng

Tả Đăng Phong nổ súng, thanh danh đã xấu, có thối thêm một chút hắn cũng không quan tâm, đã bị chụp mũ hèn hạ vô sỉ mũ, thì cứ dứt khoát hèn hạ vô sỉ mà làm việc.

Súng ngắn trong tay Tả Đăng Phong khác với trong tay người thường, bản thân Tả Đăng Phong có tốc độ phản ứng mau lẹ, phương vị nhắm vào đều là chỗ yếu nhất của cơ thể con người, tốc độ của viên đạn người thường không thể nào tránh được.

Lão tăng áo vàng không né được, nên khi còn đang kinh ngạc vì trúng đạn, Tả Đăng Phong đã nhân cơ hội bắn sạch bảy viên đạn trong ổ, trên người hào thượng xuất hiện hai lỗ máu, vai trái và khuỷu tay phải, năm viên bắn vào ngũ quan và đan điền đã bị ông dùng linh khí chặn bớt tốc độ, không chạm được vào người.

Tả Đăng Phong hiểu nhất là nguyên tắc ra tay trước chiếm tiên cơ, bắn xong lập tức ném súng, dồn linh khí vào tay, công thẳng vào đan điền lão tăng. Tính cách con người thể hiện qua cách người đó làm việc, Tả Đăng Phong cố ý ném súng đi để dối gạt hai cao thủ kia, để họ tưởng hắn không còn súng trong người, không ngờ hắn vẫn còn giấu một khẩu, hành vi này chứng tỏ Tả Đăng Phong tâm tư kín đáo, tư duy biết nhìn xa, hắn không đợi hoàng y lão tăng phản ứng đã lập tức tấn công, mà lại công thẳng tới đan điền, thể hiện bản tính độc ác của hắn, nếu thành công sẽ phế bỏ tất cả một thân linh khí tu vi, chứa đầy thần thông nhà Phật của lão tăng, không cho ông một cơ hội nào để thi triển.

"Nam mô A Di Đà Phật." Hoàng y lão tăng vốn hai tay đã giơ lên để che mặt, giờ rút về không kịp, vội bắt pháp ấn, miệng tụng chú ngữ, chú ngữ vừa niệm xong thì song chưởng của Tả Đăng Phong đã đánh tới bụng dưới của ông.

Chú ngữ phát huy hiệu quả, song chường Tả Đăng Phong tuy đánh trúng đan điền nhưng bị lực đẩy ra, nên không công phá được đan điền của lão tăng, mà ở ngoài đan điền, giằng co với linh khí của bản thân lão tăng.

Hoàng y lão tăng có tu vi ba phân âm dương, tuy đánh với Tả Đăng Phong không thể thoải mái thủ thắng, nên cũng không thể bại, chỉ là ông không ngờ Tả Đăng Phong lại tàn nhẫn như vậy, lại công kích thẳng vào đan điền khí hải, dù biết Tả Đăng Phong muốn chiếm tiên cơ, nhưng đan điền là nơi người tu đạo chứa linh khí, chung quanh không có xương cốt bảo vệ, khá là yếu mềm, dùng đan điền đấu với song chưởng của Tả Đăng Phong làm ông phải thầm kêu khổ, hối hận không nên mạnh mẽ vội ra tay.

Tả Đăng Phong cũng không dễ dàng, lão tăng cao tương đương hắn, nếu muốn tấn công đan điền phải rùn người xuống, hai chân trước hắn gập cong, hai tay dính vào đan điền lão tăng, tư thế này muốn lùi nhanh lại rất khó, đầu hắn lại hoàn toàn nằm ngay dưới tầm tay của đối phương, may mà hai tay lão tăng bắt pháp ấn không công được, chứ nếu lão xuất chưởng, hắn sẽ không tránh được.

Lão tăng không dám bỏ pháp ấn chuyển sang công kích đầu Tả Đăng Phong, vì nếu bỏ pháp ấn, linh khí hộ thân sẽ giảm xuống, Tả Đăng Phong sẽ phá được khí hải của ông, tu vi bao năm vất vả tu hành sẽ đều bị phế sạch.

Tả Đăng Phong cũng không dám thu hồi linh khí, vì nếu thu, lão tăng sẽ đánh hắn ngay, chỉ đành liên tục phóng Huyền Âm chân khí để duy trì thế cục.

Hai người một công một thủ, tuy không phải bốn chưởng chạm vào nhau, nhưng cũng đã thành cục diện so đấu linh khí.

Hoàng y lão tăng nghĩ gì Tả Đăng Phong không biết, hắn đang nhớ, Kim Châm từng nói rằng ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu sở dĩ danh dương giang hồ không phải vì họ pháp thuật và tu vi cao nhất, mà vì những cao thủ chân chính luôn an phận, không hề lộ diện.

Tả Đăng Phong vẫn luôn cảnh giác để ý, thấy hai đạo nhân vẫn luôn đứng từ xa quan sát, không hề có ý tiến tới hỗ trợ, điều này làm Tả Đăng Phong an tâm không ít, nhưng hắn vẫn rất lo, mục tiêu của ba người này đều là hắn, không ra tay giúp đỡ hoàng y tăng nhân có lẽ là xuất phát từ ý nghĩ muốn ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Linh khí tu vi của hoàng y lão tăng cao hơn Tả Đăng Phong, nhưng ông bị mất tiên cơ, dùng đan điền để đấu với song chưởng của Tả Đăng Phong, nên cơ bản hai người thế lực ngang nhau, nếu mãi giằng co thế này, trong thời gian ngắn không phân được thắng bại không nói, dù có phân được thắng bại thì cũng hao hết linh khí, lưỡng bại câu thương, hoàng y lão tăng tuổi già trầm ổn, làm việc không vội nóng nảy, nhưng Tả Đăng Phong trong lòng không yên, khó tránh khỏi vội.

Hai người cũng không thể nói chuyện, vì nếu nói, sẽ làm khí tức di động, Tả Đăng Phong nghĩ ra một kế, nhướng mày trợn mắt, nhăn mũi lè lưỡi, làm mặt quỷ trêu lão tăng.

Lão tăng thấy mặt mũi Tả Đăng Phong quái dị, thì nghi hoặc, tưởng hắn sắp thi triển pháp thuật quái dị, trong lòng sợ hãi, linh khí tập trung nhiều hơn, ngưng thần tập trung, như lâm đại địch.

Nhưng chờ một hồi, không thấy linh khí Tả Đăng Phong thay đổi gì, mới biết Tả Đăng Phong trêu mình, ông đã hơn bảy mươi, nhưng tính tình nóng nảy, thấy vậy càng giận, nhưng hai người đang so đấu linh khí, nên ông không dám vọng động, chỉ có thể căm tức.

Thấy lão tăng giận dữ, Tả Đăng Phong mừng húm, lão tăng dù là người trong Phật môn, nhưng tính tình như núi lửa, nhất định là luôn được người ta kính trọng, tạo nên tâm lý tự đại, không chịu đựng người khác xúc phạm, Tả Đăng Phong trở nên hiếu kỳ, con lừa ngốc này rốt cuộc là ai.

Mà thôi, mặc kệ ông ta là thần thánh phương nào, việc cấp bách là phải chọc giận ông ta, chỉ cần lão tăng tức giận, hắn sẽ có cơ hội.

Tả Đăng Phong giở trò càng thêm khoa trương, thè lưỡi nhếch miệng, mắt lé lệch mũi, lão tăng càng giận, nhưng nhận ra Tả Đăng Phong đang cố ý chọc giận mình, thế nên lão nhắm mắt lại, nhưng bây giờ đang lúc quan trọng, nhắm mắt làm sao quan sát, biết được Tả Đăng Phong sắp làm gì, nên lại phải mở mắt ra, càng nhìn lại càng thêm máu nóng.

"Lão nạp giết ngươi, đồ mặt dày lưu manh!" Hoàng y lão tăng rốt cục không nhịn được, giơ tay phải tát vào má trái Tả Đăng Phong.

Thấy hoàng y lão tăng ra tay, Tả Đăng Phong lập tức tăng linh khí, cố gắng đóng băng đan điền lão tăng.

Trong một chớp mắt, lão tăng đã tát văng Tả Đăng Phong ra ngoài, và Tả Đăng Phong cũng đã kịp đẩy một lượng lớn Huyền Âm chân khí vào trong đan điền của lão tăng.

Tả Đăng Phong lăn mấy vòng, xoay người đứng lên, còn lão tăng ngã ngồi, sắc mặt trắng bệch, hơi thở thành sương, may mà ông ra tay nhanh chóng, Tả Đăng Phong không kịp chấn vỡ đan điền của ông, nhưng đã kịp truyền vào quá nhiều hàn khí, chỉ cần ông vận công, vận chuyển linh khí, hàn khí sẽ chạy ra khắp người, đóng băng toàn thân.

"Đồ đệ của ông quả thật do tôi giết, nhưng tôi không phải cố ý, tôi xin lỗi." Tả Đăng Phong chùi vết máu khóe miệng, cung tay hành lễ với lão tăng, rồi chạy về hướng đông, hắn không định giết người, chỉ là để bảo vệ tính mạng, bây giờ thắng bại đã phân, hắn sẽ không thừa cơ ra tay.

Bao tay Huyền Âm là di vật Thương Chu, đã tuyệt tích hơn ba nghìn năm, hoàng y lão tăng chưa bao giờ thấy, bây giờ đối địch mới biết được vật ấy âm tà bá đạo, nhưng biết thì đã trễ, lão không thể động đậy được nữa.

Tuy đánh bại hoàng y lão tăng, nhưng Tả Đăng Phong thầm hô may mắn, hắn thắng không tốt đẹp lắm, ngay từ đầu lấy súng bắn người ta, rồi giở trò khỉ, cuối cùng còn phóng trộm Huyền Âm chân khí, những chuyện không biết xấu hổ hôm nay đều làm cả.

Tuy vậy, Tả Đăng Phong lại không hối hận, vì chính diện giao thủ nhất định sẽ dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương, hiện giờ trong cơ thể hắn còn có bảy thành linh khí, linh khí không kiệt, vậy cũng không sao. Trước mắt có khả năng còn hai trường ác chiến, có thể thoát thân được hay không còn chưa biết.

Hai đạo nhân lập tức đuổi theo Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong chỉ còn biết kêu khổ, hắn thật sự nghĩ mãi mà không hiểu mình đắc tội nhiều người lợi hại như vậy hồi nào.

Lướt thêm mười dặm, lão đạo mặt tròn ở hướng nam bắt đầu gia tăng tốc độ, người này hẳn là hai phân âm dương tu vi, sàn sàn với Tả Đăng Phong, nhưng thân pháp nhanh hơn Tả Đăng Phong, mà thực ra Tả Đăng Phong căn bản không có thân pháp gì, toàn bộ nhờ thúc linh khí mà chạy thôi.

Một lát sau, lão đạo mặt tròn đã chặn đường Tả Đăng Phong, người này dáng người khôi ngô, dưới hàm không râu, tai to mặt lớn, nhìn là biết người này ngày ngày bình thường sống an nhàn sung sướng, ăn uống không lo.

Tuy ông ta mặc quần áo tục gia, nhưng đầu búi đạo kế, lưng đeo trường kiếm là kiếm gỗ đào, đạo sĩ Toàn Chân ăn chay, mặt không bóng nhờ như vậy, nên người này chắc chắn là đạo sĩ Chính Nhất Giáo.

Đoán được đạo phái của đạo sĩ, Tả Đăng Phong lại nhớ tới việc năm trước ở Mao Sơn từng động đậy tay chân với thiên sư Trương Hoằng Chính của Chính Nhất Giáo, haym đông cứng hai đạo nhân của Chính Nhất Giáo, cuối cùng không giải hàn băng cho họ, để Chính Nhất giáo khiêng đi, nếu lão đạo này là người Chính Nhất Giáo, rất có thể là tới vì chuyện này.

Tả Đăng Phong vốn cho là người này linh khí tu vi yếu kém, dễ đối phó, nhưng bây giờ hắn không nghĩ như vậy, đạo sĩ Chính Nhất Giáo am hiểu nhất là phù chú, họ có thể dùng phù chú tăng cường khả năng công kích, hai phân âm dương Chính Nhất đạo sĩ có thể khiêu chiến cao thủ phái khác có tu vi ba phân âm dương.

Tả Đăng Phong toát mồ hôi, biết mình đánh không lại hai cao thủ Đạo Môn này, hôm nay rõ là dữ nhiều lành ít...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-457)