Vay nóng Tima

Truyện:Tàn Bào - Chương 226

Tàn Bào
Trọn bộ 457 chương
Chương 226: Một đường xuôi nam
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Lazada


Chương 226: Một đường xuôi nam

Tả Đăng Phong khẩn trương hẳn lên, Tất Phùng Xuân luôn thèm thuồng Bao tay Huyền Âm của hắn, lại có tu vi hai phân âm dương, nếu biết hắn trốn ở đây, thì tiêu rồi.

Người có tu vi hai phân âm dương có giác quan cực kỳ nhạy cảm, may là hiện giờ hai người kia đang bận nói chuyện với nhau, không để ý tiếng hít thở của phòng bên cạnh, nếu không đã phát hiện ra tiếng hít thở của Thập Tam.

Tả Đăng Phong đánh thức nha hoàn, lấy tay ra hiệu cô đừng lên tiếng, bước chân trần sang tây phòng, chọn những lúc Tất Phùng Xuân và người còn lại nói chuyện mới đặt chân, vừa đi vừa cầm theo bộ đồ trà, tới vách tường tây phòng bày một trận pháp cách âm đơn giản, để đối phương không nghe được động tĩnh bên này.

"Là một người quen của gia trang nhà ta, không phải tới đuổi theo chúng ta, cô ngủ đi, tôi nghe xem bọn họ nói gì." Tả Đăng Phong nói với nha hoàn đang run vì sợ nói.

Nha hoàn khẽ chửi thề, ôm đầu gối nhìn Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong dán tai vào vách lắng nghe, hai người nói chuyện thanh âm không lớn, may mà ở đây yên tĩnh, Tả Đăng Phong nghe hơn nửa canh giờ, đến khi đối phương lên giường nghỉ ngơi mới trở về giường.

"Không sao chứ?" Nha hoàn vội hỏi.

"Không sao, gia trang không cho người đuổi theo chúng ta, mọi người đang lo đưa tang cho bệnh lao quỷ, hai người kia là đi buôn bán gia súc." Tả Đăng Phong khoát tay nói.

Nha hoàn thở ra nhẹ nhõm, giục hắn lên đường, bên dưới đã vang lên tiếng quét dọn vệ sinh, tiếng nói chuyện và tiếng bày bàn ghế, hoàn toàn có thể che lấp tiếng bước chân hai người.

Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý, ra mở cửa sổ cho Thập Tam rời đi, hai người đẩy cửa, cận thận đi xuống lầu, đến khi con lừa rời khỏi nhà trọ hắn mới thở phào.

Hai người dừng ở đầu đường ăn cơm, Tả Đăng Phong vừa ăn cơm vừa tính toán, hồi nãy nghe lén Tất Phùng Xuân và đồ đệ của hắn nói chuyện, hắn mới biết sự việc nghiêm trọng hơn hắn nghĩ nhiều, tin tức về hắn quả thật do Tất Phùng Xuân lan truyền ra, Thiên Hoằng pháp sư là do Tất Phùng Xuân giết, để mưu đồ Bao tay Huyền Âm, Tất Phùng Xuân nói thành Tả Đăng Phong trộm thánh vật bao tay Huyền Âm của Thanh Vân quan, nên lão mới đánh động người của Ngũ Đài Sơn và những người trong Đạo Môn thèm thuồng bảo tàng Chu Lăng đi vây bắt hắn, bết bát nhất chính là Tất Phùng Xuân phát hiện được chiếc xe ngựa hắn để lại ở phí bắc, dựa vào khúc nói chuyện của hắn với Ngọc Hành Tử lúc trước Tất Phùng Xuân đoán ra hắn đã bị phế tu vi, đem tin tức này trắng trợn truyền bá, khiến tình cảnh của hắn còn thảm hơn cả chuột chạy qua đường, giờ hắn chẳng khác gì heo vàng băng qua phố, ai cũng muốn bắt.

Tả Đăng Phong hận Tất Phùng Xuân thấu xương, Bao tay Huyền Âm và Bao tay Thuần Dương là đồ của ba ngàn năm, nguyên chủ nhân là Âm Dương Tử Chu đạo nhân, chuyện này chỉ có đạo sĩ thần bí trong mật thất biết, người ngoài không biết, Tất Phùng Xuân này lại không biết xấu hổ dám nói là của mình, thật là bại hoại không chịu nổi.

Ăn sáng xong, Tả Đăng Phong tiếp tục đi về hướng nam, trên đường thỉnh gặp đạo sĩ lưng đeo kiếm và hòa thượng đầu trọc, may những người này không để ý đến hắn, con lừa và cô gái đã che chở cho hắn, dù vậy Tả Đăng Phong vẫn phải kinh hãi, còn hơn bốn trăm dặm phải đi, trên đường đi biến số nhiều lắm, người tu đạo tầm thường không nói, cao thủ chân chính rất có thể nhìn ra sơ hở, an toàn đến nơi không phải là dễ.

Vì dễ để cho Thập Tam đi theo, hắn đều chọn đường gần rừng cây bụi cỏ, xa thành trấn, nha hoàn chưa bao giờ rời nhà xa như vậy, trong lòng rất bất an, Tả Đăng Phong phải hết sức an ủi, nói chuyện với cô, nhờ vậy hắn biết được cha mẹ cô đã chết đói vì mất mùa, cô bị người bán cho địa chủ, mười mấy tuổi đã bị địa chủ dẫm đạp, Tả Đăng Phong hạ quyết tâm phải tìm cho cô một người trong sạch.

Giữa trưa, hai người đang đi, sau lưng truyền đến một tiếng kêu to, "Tên khiêng lừa đằng trước đứng lại cho ta."

Tả Đăng Phong kinh hãi, nhận ra người vừa gọi có linh khí tu vi, hơn nữa đối phương ngôn ngữ bất thiện, rõ ràng không có ý tốt.

Tả Đăng Phong còn đang ngần ngừ, sau lưng đã vọt lên một đạo sĩ hơn ba mươi tuổi, thân hình ục ịch, tai to mặt lớn, lưng đeo trường kiếm, trong tay cầm một cái đùi gà đang gặm dở.

"Các người đang đi đâu?" đạo sĩ ục ịch nhìn Tả Đăng Phong từ trên xuống dưới.

"Đưa vợ về nhà mẹ đẻ." Tả Đăng Phong bình tĩnh trả lời, người này là đạo sĩ hoang dã, quần áo không hợp với lễ nghi đạo gia, linh khí tu vi không cao.

"Về nhà mẹ đẻ, nghe khẩu âm của ngươi đâu có giống người Hà Nam." Ục ịch nói.

"Tôi thường ra ngoài buôn bán gia súc, khẩu âm bị tạp." Tả Đăng Phong nhíu mày, thơ Đường có câu 'Lúc nhỏ rời nhà khi già trở lại, giọng nói quê hương không đổi không thay’, một người khẩu âm dù thay đổi thế nào cũng vẫn giữ lại giọng nói quê hương, tên đạo sĩ béo này chắc nghe được hắn nói chuyện với nha hoàn, phát hiện khẩu âm của hắn không đúng.

"Một kẻ buôn bán gia súc mà trấn định được như vậy." Ục ịch ném đùi gà xuống "Thập Tam, giết hắn đi." Tả Đăng Phong bình tĩnh nhìn ục ịch, người này mặc dù có linh khí tu vi, nhưng rõ ràng chỉ là vớ vẩn, không phải đối thủ Thập Tam.

Thập Tam đã sớm tới gần, vừa nghe Tả Đăng Phong ra lệnh lập tức nhảy ra, móng vuốt thò ra, nội đan nó vẫn còn, nên tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, ục ịch đã ngã xuống đất, máu tươi ồ ồ tuôn ra.

"Đại ca, anh rút cuộc là ai?" nha hoàn chưa bao giờ thấy cảnh này, mặt mũi tái nhợt, run bần bật, nhưng cô không thét lên, điểm này làm Tả Đăng Phong rất hài lòng, hắn ghét nhất chính là loại đàn bà bệnh tâm thần khoái la hét ầm ĩ.

"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm hại không, nếu không sẽ không chờ tới bây giờ." Tả Đăng Phong lôi xác đạo nhân vào bụi cỏ, lục tìm tài vật của hắn.

Nha hoàn nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong và Thập Tam.

Tả Đăng Phong tìm được mười đồng đại dương và một thanh chủy thủ, hắn cất chủy thủ vào người, đưa tiền cho nha hoàn.

"Tôi biết anh là ai." Nha hoàn không nhận tiền Tả Đăng Phong đưa.

"Tôi là ai?" Tả Đăng Phong nhét tiền vào tay cô, rồi vẫy tay với Thập Tam, Thập Tam rút vào trong bụi cỏ.

"Tôi nghe nhị ca từng nói, bên ngoài có sáu người võ công rất lợi hại, trong đó có một người mang theo một con mèo lớn, ngoại hiệu gọi là Tàn Bào." Nha hoàn nhìn theo Thập Tam.

"Cất tiền đi, sau này sẽ phải dùng." Tả Đăng Phong cười nhạt, hắn không ngờ một nha hoàn nơi thâm sơn cùng cốc lại nghe được danh hào của hắn, xem ra tin đồn có thể truyền bá đến mọi nơi mọi góc.

"Đại ca, anh chính là Tàn Bào đúng không?" Nha hoàn nhét tiền vào trong túi áo của Tả Đăng Phong.

"Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết tôi sẽ không hại cô là được." Tả Đăng Phong lại dắt lừa đi tiếp.

Nha hoàn im lặng. Cô từng nghe người đánh xe trong nhà của địa chủ kể chuyện bên ngoài, biết bên ngoài có mấy cao thủ rất lợi hại, trong đó cô kinh nể nhất chính là Tàn Bào, người trên giang hồ biết Tàn Bào cả đời chỉ yêu một người nữ nhân, loại người cực đoan này tuy không thể làm đại anh hùng, nhưng lại có thể làm lấy lòng của tất cả phụ nữ, nha hoàn biết, Tàn Bào sẽ không bao giờ lấy cô.

"Mấy ngày nữa chúng ta sẽ chia tay, tôi sẽ tìm cho cô một người trong sạch, để lại đủ tiền cho cô sinh sống." Tả Đăng Phong nhìn nét mặt đoán được suy nghĩ của nha hoàn.

Nha hoàn gật đầu, Tả Đăng Phong vị trí rất cao, cao đến nỗi cô không dám hy vọng xa vời, không dám trèo cao.

"Đại ca, không phải anh biết bay sao, sao lại phải đi bộ?" nha hoàn không nhịn được hỏi.

"Đó chỉ là một loại kỹ năng di chuyển, không ai biết bay hết, bây giờ tôi mất kỹ năng đó rồi, chẳng khác gì người thường, phải đi bộ thôi." Tả Đăng Phong đáp, đã lâu lắm rồi hắn không đi bộ dài như vậy, hai mươi mấy ngày liền làm bàn chân rộp lên nổi bong bóng, rất đau đớn.

"Đại ca, sao anh bị mất kỹ năng?" Nha hoàn hỏi.

Tả Đăng Phong lắc đầu, không trả lời.

"Đại ca, tôi chỉ biết ngoại hiệu của anh, anh tên thật là gì?" Nha hoàn lại hỏi.

Tả Đăng Phong nhìn cô một cái, không trả lời.

Nha hoàn thức thời, không hỏi nữa.

Hai người đi chưa xa, phía trước xuất hiện một chiếc xe tải màu xanh lục của quân đội, Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong xe có khá nhiều bao tải, nhiều quỷ tử ngồi phía trước, mấy quỷ tử đang kêu to, Tả Đăng Phong hiểu được tiếng Nhật, nghe được họ hô "Dừng lại, mau dừng xe."

Quỷ tử lái xe dừng xe lại, đám quỷ tử nhảy xuống, vây quanh Tả Đăng Phong và nha hoàn, ánh mắt bọn chúng cho thấy chúng tới vì chút nhan sắc của nha hoàn, quỷ tử có bốn tên, kẻ nào cũng có súng, trong buồng lái xe còn nhảy xuống thêm hai tên, Thập Tam khó mà đối phó được tới sáu tên cầm súng.

Tả Đăng Phong nhíu mày trầm ngâm, nha hoàn bị dọa đã mất hết hồn vía, Quỷ tử Nhật Bản lừng danh hãm hiếp, rơi vào tay chúng sẽ sống không bằng chết.

Đám quỷ tử mắt lộ hung quang nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong biết chúng muốn giết người diệt khẩu, cái khó ló cái khôn, gõ vào một tên, cao giọng gầm lên, "baga, xi, huluo, kutuopu."

Những lời này nghĩa là "Khốn kiếp, bọn mày thuộc trung đội nào?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-457)