← Ch.234 | Ch.236 → |
Chương 235: Áp giải lên hướng bắc
Tình cảnh Tả Đăng Phong hoàn toàn không lạc quan, vì hắn không quyết định được tốc độ hành trình, hắn chỉ cố gắng bắt quyết tụ linh khí, thi triển Cương quyết quyết trong đầu cho quen thuộc, pháp thuật khinh thân rất quan trọng khi lâm trận đối địch, chẳng những quyết định thắng bại thậm chí có thể quyết định sinh tử, Tả Đăng Phong biết Cương quyết quyết thuật khinh thân nhanh nhất hiện thời, nhưng hắn chưa bao giờ thi triển qua, nên không rõ lắm nó nhanh tới mức nào.
Từ lúc bị giam trong xe tù, hắn được cởi trói, để biểu hiện tấm lòng rộng lượng của Phật Môn, hai mắt và mặt mũi sưng vù của Tả Đăng Phong bị người bên ngoài tưởng do đánh nhau lưu lại, không ai biết Tả Đăng Phong căn bản không hề hoàn thủ, hắn hoàn toàn không có lực phản kháng nên mới bị người tôi đánh thành cái dạng này.
Nhưng lúc này không ai đồng tình với tên xấu xa hắn, Tả Đăng Phong không cần người khác đồng tình, hắn cảm thấy mình dính phải kết cục này không thể trách người khác, hắn thậm chí còn không nghĩ sau khi khôi phục tu vi sẽ trả thù Ngọc Hành Tử và những người vây bắt hắn, Tả Đăng Phong không phải không hận họ, hắn chỉ chẳng muốn trả thù, thời gian hắn còn lại rất ngắn, mà còn ba nội đan âm địa chi phải tìm, sau này tìm kiếm đâu còn ai giúp đỡ, chỉ có hắn một mình đối mặt.
Ngờ giúp đỡ, Tả Đăng Phong không khỏi ngờ Thập Tam, hắn không phải lo Thập Tam không an toàn, vì khu vực nó núp không hề có mãnh thú, Thập Tam ở đó không chừng còn xưng vương xưng bá, chỉ có nó ăn hiếp động vật khác, chứ có động vật nào ăn hiếp nổi nó.
Hắn bị diễu trên đường có rất nhiều người vây xem, nhưng không có ai ném đá nhổ nước miếng, hay ném rau quả ném trứng gà, lúc này đang thời kỳ chiến tranh, vật tư thực phẩm đều thiếu thốn, rất nhiều người ăn không đủ no, lấy đâu ra rau quả trứng gà đi ném người khác.
Tả Đăng Phong không để lãng phí thời gian, bắt quyết tụ khí, chỉ một ngày sau Tả Đăng Phong cảm giác mình đã khôi phục được đến tương đương tam chính chi cảnh của Âm Dương Sinh Tử Quyết, nhưng hắn không hài lòng, đẳng cấp tu vi càng lên cao tăng càng khó, lượng linh khí cần thiết phải tăng gấp ba lần, với tốc độ này căn bản khôngthể nào tích lũy đủ linh khí để độ kiếp trong vòng mười ngày.
Đến chạng vạng tối, mọi người nghỉ lại một trấn nhỏ, Tả Đăng Phong đã hai ngày chưa được ăn uống, còn bị chảy nhiều máu làm hắn rất khát nước, nhưng hắn không ăn cơm không uống nước, bởi vì người giúp việc quán ăn khi đưa cơm đã nhổ nước bọt vào bát cơm và chén nước của hắn, nên Tả Đăng Phong tức giận đá ngã cả bát cơm lẫn chén nước.
"Tả Đăng Phong, mày bây giờ đồ Hán gian, cho nó ăn còn tốt hơn cho mày." Một đạo sĩ hơn năm mươi tuổi chỉ vào con chó cách đó không xa.
"Ông làm nhục tôi như vậy, coi chừng có một ngày tôi xoay chuyển, ông sẽ lãnh hậu quả." Tả Đăng Phong hừ lạnh, khóe miệng bên trái người này có một nốt ruồi cỡ hạt đậu, trên nốt ruồi mọc mấy cọng lông, Tả Đăng Phong đã nhớ kỹ ông ta.
"Mày tưởng tao không biết hả, tu vi của mày đã bị Tất chân nhân phế đi rồi, muốn xoay chuyển chờ kiếp sau đi." Đạo sĩ áp sát vào xe tù, bĩu môi.
Tả Đăng Phong không nói gì nữa, tính cách và trí tuệ quyết định vận mệnh con người, vị đạo sĩ này hơn năm mươi tuổi mà còn đi chạy việc lặt vặt, có thể thấy tính cách và đầu óc ông tôi chẳng ra sao, nổi giận với ông tôi chẳng đáng, nếu thoát khốn, cứ giết luôn xong.
Nốt ruồi thấy Tả Đăng Phong không nói gì, thì nhỏ giọng lít nhít hỏi vòng vèo Tả Đăng Phong giấu thùng gỗ ở đâu, Tả Đăng Phong nhắm mắt không đáp, mọi thứ trong thùng hắn đã đưa cho Tôn Phụng Tiên để trả nhân tình, hắn sẽ không để liên lụy người khác.
Nốt ruồi thấy Tả Đăng Phong không để ý đến mình, thì đi mượn cây roi ngựa chọc chọc hắn, Tả Đăng Phong bực mình, mắng ‘cm mày, cút!'
Nốt ruồi vừa xấu hổ vừa bực mình, ném roi ngựa, chạy tới góc tường lượm cái cuốc, tiếp tục đâm chọc Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong giận lắm, nhưng trừ mắng chửi thì không làm gì được, dù linh khí trong người đã tương đương với tam chính chi cảnh của Âm Dương Sinh Tử Quyết, nhưng hắn không vận được Âm Dương Sinh Tử Quyết nữa, nên nếu không độ quá Thiên kiếp thì hắn không thể phát linh khí ra được.
May mà trong quán ăn một đạo nhân bước ra, quát không cho nốt ruồi làm cái trò nhàm chán đó nữa.
Những người này dù đang ăn cơm, nhưng con mắt không hề rời khỏi xe tù, sau buổi cơm tối, mọi người chọn ra bốn người phụ trách trông coi hắn, một hòa thượng Hành Điên của Ngũ Đài Sơn, hai đồ đệ Tất Phùng Xuân, đầu người này đầu dài, trên hẹp dưới rộng, mắt cá chết (tròng trắng quá nhiều, tròng đen lồi ra), người thứ ba một phụ nữ khoảng bốn mươi, người này mặc đồ võ phục, giọng khẩu âm Hà Nam, người cuối cùng chính đạo sĩ Thiểm Tây nhào tới đánh hắn đầu tiên ở sườn núi, bốn người đại diện cho thế lực bốn phương.
Nửa đêm đầu Hành Điên hòa thượng và đạo sĩ Thiểm Tây, Tả Đăng Phong yêu cầu đi ngoài, Hành Điên hòa thượng bất đắc dĩ dẫn hắn đi, Tả Đăng Phong muốn nhân cơ hội rửa mặt, Hành Điên không đồng ý, túm hắn về xe tù, đạo sĩ Thiểm Tây thấy Tả Đăng Phong đi chậm, nhấc chân đạp hắn một cước, Tả Đăng Phong vừa mệt vừa đói, lại bị ngược đãi, trong lòng không khỏi căm hận, chỉ thẳng vào đạo sĩ "Tao đã nhớ mặt mày rồi."
Một phế nhân không tu vi, thì đâu dọa được ai, những người tầm mắt thiển cận không thể hiểu được thâm ý phía sau lời nói của Tả Đăng Phong, nên đạo sĩ kia mắng lại "Chết đến nơi còn dám cứng đầu."
Tả Đăng Phong chẳng muốn cãi nhau, ngồi trong một góc xe tù tiếp tục tụ khí, chính xác chuyển sang hành khí, vì linh khí đơn thuần đưa vào chưa sử dụng được, mà phải vận chuyển tới kỳ kinh bát mạch, vừa mở rộng kỳ kinh bát mạch vừa rèn luyện linh khí, quá trình này rất quan trọng, linh khí tinh thuần này phải dự trữ đủ để sau khi độ quá Thiên kiếp có thể phóng ra thi triển pháp thuật, còn mở rộng kỳ kinh bát mạch để linh khí được thông nhanh hơn, giúp thi triển pháp thuật tốt hơn.
Hành Điên và đạo sĩ Thiểm Tây không hề nói chuyện với nhau, mà thực ra có phái ai đến trông coi hắn, thì đám người kia vẫn lo lắng, hai người tổ hợp không phải chân thành hiệp tác, mà giám thị lẫn nhau, hai bên cố kỵ nhau, ai không thể bức cung, nhờ vậy Tả Đăng Phong được thanh tĩnh, có thể chuyên tâm tụ khí.
Tuy biểu hiện ra ngoài bốn người phụ trách trông giữ, nhưng trên thực tế những người khác không buông tay không trông nom, chỉ bất quá họ quan sát từ trong phòng, Tả Đăng Phong biết tất cả mọi người đều đang âm thầm quan sát hắn, nhưng hắn mặc kệ, hắn hít thở mạnh mẽ chẳng ai nghĩ gì, vì chẳng mấy ai bị phế đi rồi lại có thể độ quá Thiên kiếp lần nữa, nên Tả Đăng Phong chỉ cần giấu bàn tay cho kỹ được.
Nửa đêm về sáng đồ đệ của Tất Phùng Xuân và người phụ nữ trung niên thay ca, hai người này không nói chuyện, đến canh năm, Tả Đăng Phong ngừng bắt quyết, cả đêm không ngủ làm hắn cực kỳ mỏi mệt.
"Chị ơi, tôi muốn rửa mặt." Tả Đăng Phong nói với người phụ nữ đang rửa mặt.
Không ngờ người phụ nữ kia lại thật sự mang cho hắn một thau nước sạch, Tả Đăng Phong từ trong lồng giam thò tay ra vốc nước giải khát, rồi rửa máu đen trên mặt.
Đến tảng sáng, mọi người lại lên đường, trên đường đi lại có không ít người hiểu chuyện gia nhập, Tất Phùng Xuân thấy vậy bắt đầu lo lắng, ông tôi không ngờ mọi chuyện lại trở thành lớn như vậy, quá nhiều người tham dự sẽ ảnh hưởng đến khả năng ông tôi thuận lợi lấy được bao tay Huyền Âm, nên ông tôi giục tăng nhân Ngũ Đài Sơn tăng tốc.
Ngũ Đài Sơn do Thiên Thần hòa thượng dẫn đội, người này rất có chủ ý, không nghe theo đề nghị của Tất Phùng Xuân, nói với Tất Phùng Xuân rằng ông tôi muốn đem Tả Đăng Phong diễu phố thị chúng, lấy lại danh dự cho Ngũ Đài Sơn, và để cho mọi người đều nhìn thấy kết cục của hán gian, chỉ cần công thẩm xong sẽ trả ngay bao tay Huyền Âm cho ông tôi "Vật quy nguyên chủ".
Tả Đăng Phong ngồi trong xe tù âm thầm may mắn, bây giờ mới thấy may mà bị tăng nhân Ngũ Đài Sơn bắt, chứ nếu bị Tất Phùng Xuân bắt được, thì chắc chắn không có được mấy ngày giảm xóc này, nhưng tuy hòa thượng Ngũ Đài Sơn không sát sinh, nhưng sau khi công thẩm nhất định sẽ đem bao tay Huyền Âm "Vật quy nguyên chủ", mà nếu mất bao tay Huyền Âm thì hắn coi như chết chắc.
Chuyện này hòa thượng Ngũ Đài Sơn chắc chắn biết, nhưng họ nhất định vẫn sẽ làm như vậy, tăng nhân có thất tình lục dục, có thân bằng hảo hữu, tăng nhân Ngũ Đài Sơn đều hận không thể giết hắn cho đã tay, nhưng vì giới luật Phật Môn nên không làm được, vì giết hắn rồi sẽ không có mặt mũi nói chuyện với người đời và phật tử, nhưng "Trả lại tang vật" lại chuyện thiên kinh địa nghĩa, nên tăng nhân Ngũ Đài Sơn sẽ lấy cái mác thiên kinh địa nghĩa đó, gián tiếp để cho người khác giết hắn.
Tả Đăng Phong rất lo lắng, hắn biết mình sẽ chẳng có ai tới cứu, hắn xuất đạo thời gian rất ngắn, không có nhiều bằng hữu tri tâm, Kim Châm có thể tính một, nhưng Kim Châm đã bị người đời gọi Hán gian, đang trốn trong Mao Sơn đóng cửa không ra, có khi còn không biết hắn bị bắt, mà dù Kim Châm có lòng muốn cứu, thì không dám mang tính mạng hơn ba trăm người của Mao Sơn ra làm tiền đặt cược, huống chi Kim Châm am hiểu bắt quỷ bày trận, chứ không am hiểu sử dụng linh khí cứu người.
Ngọc Phất không thể, thần xui quỷ khiến làm cô đã hiểu lầm hắn sâu sắc, đã xuôi nam trở về Hồ Nam, lúc này hẳn đã sớm về tới Thần Châu Phái.
Thiết Hài người điên, làm việc không bao giờ có kế hoạch, thấy hắn thì còn trông nom, không thấy hắn sẽ bỏ đi chơi chuyện khác, căn bản không tin tưởng được.
Nghĩ trước nghĩ sau, Tả Đăng Phong chỉ có thể lắc đầu, hắn tính cách quái dị, làm việc quái đản, ít người thấy thiện cảm, bây giờ gặp rủi ro không có người cứu giúp chuyện đương nhiên.
Lúc này đang mùa hè thời tiết nóng bức, mặt trời nhô lên cao, mọi người thỉnh thoảng nghỉ chân ăn uống, nhưng không ai cho hắn uống ít nước giải khát, không ai đẩy xe ngựa vào chỗ thoáng mát, Tả Đăng Phong mặc áo bào vải bông, mồ hôi đầm đìa, đôi môi khô nứt nẻ, mấy ngày không được ăn uống làm hắn rất yếu, nhưng lòng tự tôn của đàn ông không cho phép hắn xin mấy người kia cho uống nước, hắn chỉ lẳng lặng ngồi trong lồng giam như đang suy nghĩ, còn hắn có thật sự suy nghĩ hay không, hay suy nghĩ chuyện gì, thì không ai biết...
← Ch. 234 | Ch. 236 → |