← Ch.245 | Ch.247 → |
Chương 246: Công tâm chi thuật
Có người xem việc đối địch với cả thiên hạ là cực kỳ hào hùng và nhiệt huyết, nhưng đối với Tả Đăng Phong thì chỉ là bất đắc dĩ, trong lòng hắn vốn không muốn làm như vậy, nếu có người giúp đỡ vào được Vương Lăng, giúp đỡ ở bên ngoài bảo vệ đường hầm cho hắn, thì hắn đã không phải làm ra điều này.
Hắn không có ai giúp đỡ, nên đành phải đường đường chính chính đào mộ Vương Lăng, vừa vào lăng phá trận vừa đối phó chuyện ở bên ngoài, chưa tính người ngoài tới gây hấn, những binh lính tạm thời khuất phục này có thể quay súng lại vào hắn bất kỳ lúc nào, bên trong Vương Lăng nguy hiểm, bên ngoài Vương Lăng lại càng nguy hiểm.
Tả Đăng Phong sai Mặt Sẹo tập hợp đội ngũ, hắn muốn phát biểu.
"Những ai có đăng ký quê quán họ hàng đứng ở bên trái, những ai không đăng ký quê quán đứng ở bên phải." Tả Đăng Phong nói.
Chẳng ai hiểu Tả Đăng Phong làm vậy là ý gì, nên không biết đứng bên nào thì tốt hơn, đành phải trung thực mà đứng. Đa số người tòng quân hiện nay đều không kê khai cụ thể quê quán, để phòng sau này dễ đào ngũ, nên đa số đều đứng ở bên phải, đứng ở bên trái chỉ có hai mươi mấy người, trong đó có sáu sĩ quan.
"Việc chúng ta hiện giờ là rất nguy hiểm, tôi không muốn sau này có người tìm được người nhà các người, nên những ai đứng ở bên trái thì đi hết đi." Tả Đăng Phong nghiêm mặt, hắn làm vậy để loại bỏ tai hoạ ngầm, qua việc này có thể nhận ra được những binh sĩ có khả năng phản bội.
Mặt Sẹo vui mừng nhướng mày, hắn đứng ở bên trái, lập tức kêu những người cùng đứng bên trái rời đi.
"Đạn và lựu đạn để lại, vũ khí có thể mang đi, nếu cấp trên các người phái binh tới, ai hạ mệnh làm tôi giết người đó, sư trưởng hạ làm tôi đi giết sư trưởng, quân trưởng hạ làm tôi giết quân trưởng, ưu tiên giết những người có quyền cao nhất." Tả Đăng Phong trầm giọng.
Mặt Sẹo gật đầu đồng ý, để hết đạn và lựu đạn lại, cùng hai mươi mấy người kia lấy xe rời đi, những người còn lại phẫn nộ nhìn họ rời đi, Tả Đăng Phong cười, hắn chính là muốn cục diện quần long vô chủ như thế này.
"Ở đây ai chức lớn nhất?" Tả Đăng Phong nhìn chung quanh tám mươi mấy người còn lại.
"Là tôi, liên đội trưởng Ngưu Đại Toàn." Một sĩ quan tuổi cỡ Tả Đăng Phong vẻ mặt cầu xin đi ra.
"Những người này giao hết cho anh quản lý, phân phát đạn cho họ đi, tôi có chuyện muốn nói." Tả Đăng Phong phất tay ra lệnh.
Ngưu Đại Toàn phân đám đạn vừa được hai mươi mấy người kia để lại ra cho đám người còn lại.
"Các người có lẽ đã nghe thấy tên của tôi, hôm nay các người đã nhìn thấy năng lực của tôi, tôi muốn vào tòa lăng mộ kia tìm một món đồ, các người chỉ cần đào mộ cho tôi, mỗi người một trăm lượng hoàng kim, trung đội trưởng gấp đôi, đại đội trưởng gấp bốn lần, có số tiền đó các người hãy đến bất cứ nơi nào các người muốn tới để sống." Tả Đăng Phong nghiêm mặt.
Ai nấy kinh ngạc, xì xào bàn tán, rồi đều vui mừng, sẵn sàng đánh cược.
Tả Đăng Phong biết mục đích của mình đã đạt được, bước đầu tiên giết người để lập uy, bước thứ hai thả người để chứng tỏ mình là người đã nói là làm, bước thứ ba lấy lợi ra dụ dỗ, Tả Đăng Phong ghét đùa bỡn quyền mưu, nhưng hắn hiểu đạo lý khống chế con người, nếu muốn làm cho người ta triệt để thần phục, cần phải có ba điều kiện, một là sợ, hai là kính, ba là có lợi, chỉ cần thiếu một là không ổn định.
"Chúng ta nhỏ máu minh ước đi, cắt cổ tay trái ấy, đừng cắt quá sâu." Tả Đăng Phong nói với Ngưu Đại Toàn.
Ngưu Đại Toàn nhìn Tả Đăng Phong đầy kính nể, hắn biết Tả Đăng Phong không tin này những người này, cái gọi là nhỏ máu minh ước này chẳng khác nào chặt đứt đường lui của họ, dù cho cấp trên có truy cứu, thì họ cũng đều đã có minh ước, nên không thể khai ra được.
Tám mươi đến người đều nhỏ máu minh ước, Tả Đăng Phong đương nhiên không tham gia, hắn không tin lời thề của người khác.
Sau đó Tả Đăng Phong ra mệnh cho mọi người lái hết xe hơi vào trong Chu Lăng, đậu ở bốn góc cách chỗ cần đào chừng hai trăm bước, mỗi góc kèm theo hai mươi người với đầy đủ súng ống đạn để phụ trách cảnh giới, những người còn lại không mang vũ khí, chỉ phụ trách đào móc, Tả Đăng Phong đã tính kỹ, khoảng cách này cách hắn rất xa, dù tám mươi người kia có muốn bắn hắn cũng không gây nguy hiểm.
Màn đêm buông xuống, một cỗ xe tải chạy tới, chở theo dụng cụ đào móc và thực phẩm, người áp xe chính là tay trợ lý kia, những người làm trợ lý tính cách thường rất linh hoạt, và rất biết cách làm việc nhi, dụng cụ và lương thực mang về rất sung túc, còn có cả nước uống và rượu đế, đủ cho tám mươi người sử dụng tới năm ba ngày.
"Tả tiên sinh, anh thả ngài chuyên viên ra đi, chúng tôi không phái ai tới can thiệp đâu." Viên trợ lý bước tới thỉnh cầu.
"Đi đi, tôi không làm khó các người." Tả Đăng Phong gật đầu.
Người kia luôn miệng cảm ơn, dẫn tên chuyên viên vẫn còn đờ ra vì sợ hãi rời đi, mọi người ăn tối xong, đèn xe mở sáng choang, hai mươi người một tổ, mở đào Vương Lăng.
Hai ngôi mộ kích cỡ xêm xêm nhau, Tả Đăng Phong chọn đào vào từ phía bắc, không thể đào thẳng vào chủ mộ thất vì quanh nó có tường Kim Cương, nên phải đào thông vào đường mộ đạo để từ đó đi vào.
"Nếu mọi người dốc hết sức, tối đa năm ngày là làm xong, tôi nhất định sẽ thực hiện lời đã hứa, vất vả năm ngày, nhưng cả đời phú quý." Tả Đăng Phong và Thập Tam đứng một bên khuyến khích, đám binh lính này tuy rất cường tráng, nhưng không đủ sức so sánh với công binh Nhật, hơn nữa Tả Đăng Phong là yêu cầu đào hẳn một phần ngôi mộ đi luôn chứ không phải chỉ là đào thông đạo, nên tốc độ không thể nào nhanh được.
Mọi người đều đáp ứng, vung mạnh dụng cụ trong tay, vô cùng cật lực.
"Các người chỉ cần đào mở lăng mộ, những chuyện khác cứ để cho tôi, tôi không định biến mọi người thành đầy tớ." Tả Đăng Phong tung thêm một câu trấn an, đông người như vậy, phải cố định lòng người càng nhiều thì càng tốt.
"Huynh đệ, anh yên tâm, anh em nhất định làm với anh." Ngưu Đại Toàn nói.
Tả Đăng Phong tán dương vỗ vỗ vai tên kia, hắn sẽ lấy bảo vật trong Vương Lăng ra trước, để dụ những người này liều mạng bảo vệ cho hắn, hợp tác không dựa trên tình cảm thì chỉ có thể dựa trên tiền tài và ích lợi, mà nhiều khi nó còn vững chắc hơn là bằng tình nghĩa.
Đào suốt một đêm, đến sáng sớm hôm sau, từ xa xuất hiện một đoàn quân, chắc phải đến cả ngàn người, không hỏi cũng biết là tới để thảo phạt họ, Tả Đăng Phong chỉ dọa được cá nhân, không đủ sức dọa được chính phủ của địa phương.
"Không cần phải sợ, không cần các người chiến đấu, tôi đi, các người cứ tiếp tục đào." Tả Đăng Phong nói với Ngưu Đại Toàn.
Ngưu Đại Toàn gật đầu, hắn là quân nhân, biết rõ tác phong làm việc của quân nhân, nói nổ súng là sẽ nổ súng.
"Thập Tam, ở lại chỗ này." Tả Đăng Phong bỏ thùng gỗ xuống, Thập Tam nhảy lên ngồi trên thùng gỗ, giống như giám sát mọi người làm việc.
Đoàn quân còn cách khoảng năm dặm, Tả Đăng Phong đề khí khinh thân một lát đã tới nơi, hắn đã phát ra lời cảnh cáo, nên bây giờ không cần phải nói gì thêm, vừa hạ xuống, lập tức nhằm thẳng vào những người mặc quân phục sĩ quan mà ra tay, một kích là giết một người, không hề do dự, không hề ngắt đoạn, không tin tà đạo hả, hôm nay sẽ làm cho họ tin.
Thường người tu đạo đều bị môn quy ước thúc, dù không tuân thủ môn quy cũng phải tuân thủ quốc pháp, dù không coi quốc pháp ra gì cũng phải cố kỵ đến việc ảnh hưởng tới tu vi và âm đức của bản thân, nhưng những điều này Tả Đăng Phong đều không có, đối với một người tu đạo có tu vi tử khí điên phong mà không bị gì ước thúc, muốn giết người bình thường thì chẳng khác gì hổ vào bầy dê, những người tham gia quân ngũ này chẳng khó đối phó hơn đám tu hành trên Ngũ Đài Sơn chút nào.
"Lập tức cút đi, nếu còn tiến thêm một bước, tao giết hết." Tả Đăng Phong giết sạch sĩ quan, bản tính hắn vốn nhiều sát khí, giết nãy giờ, sát khí càng không giấu được.
Tả Đăng Phong dùng linh khí để nói, hiệu quả chẳng khác gì Sư Tử Hống của Thiếu Lâm tự, vù vù vang vọng, chấn muốn điếc tai.
Cổ ngữ có nói 'Tam quân mà bị giết soái thì khó mà xoay chuyển được’, huống chi Tả Đăng Phong không chỉ giết soái, mà cấp hiệu úy cũng bị hắn giết sạch, đám binh lính nhìn quanh chờ mệnh lệnh, nhìn tới nhìn lui, kẻ có chức lớn nhất hiện giờ chỉ còn tiểu đội trưởng.
"Chạy trốn mau!" Tả Đăng Phong thấy đám binh lính quay ngang quay ngửa, thì phóng một luồng Huyền Âm hàn vụ đông cứng toán lính ngay trước mặt, cảnh tượng quỷ dị làm đám lính còn lại vốn chẳng còn ai ước thúc lập tức đại loạn, quay đầu bỏ chạy.
Tham gia quân ngũ để bảo vệ quốc gia chỉ là khẩu hiệu, thăng quan phát tài mới mục đích của bọn họ, mà muốn thăng quan phát tài thì phải biểu hiện thật tốt trước mặt lãnh đạo, có điều bây giờ lãnh đạo đã chết sạch rồi, còn cần biểu hiện cho ai xem, nên hơn ngàn người trong chớp mắt đã giải tán, không có lấy một người phản kháng.
Tả Đăng Phong quay trở về lăng mộ, đám người Ngưu Đại Toàn đã nhìn thấy mọi việc, đối với Tả Đăng Phong quả thực bội phục đầu muốn rạp xuống đất, Tả Đăng Phong chỉ còn biết cười khổ, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, chưa bao giờ nghe nói có chính phủ nào lại sợ một cá nhân, hơn nữa người trong đạo môn còn chưa đuổi tới, khó khăn còn ở phía sau.
Đám Ngưu Đại Toàn tuổi trẻ khí thịnh, tuyên bố muốn đi theo Tả Đăng Phong tranh đấu giành thiên hạ nắm chính quyền, Tả Đăng Phong cười ha ha, đừng nói hắn không có bản lĩnh đó, mà dù cho có hắn cũng không làm như vậy, hắn đâu có muốn vinh hoa phú quý, đâu cần hậu cung ba nghìn, hắn chỉ muốn làm cho người yêu sống lại, đơn giản mà kiên định, nhớ tới Vu Tâm Ngữ, Tả Đăng Phong cảm thấy những gì mình làm đều đáng giá, hắn chỉ muốn cứu sống Vu Tâm Ngữ, ai dám cản đường của hắn, hắn giết kẻ đó.
Tả Đăng Phong khoát tay, "Đào nhanh đi, trong vòng ba ngày phải đào xong đó."
← Ch. 245 | Ch. 247 → |