← Ch.306 | Ch.308 → |
Chương 307: Mãn Hán Toàn Tịch
"Không đâu, ông ta biết Tả Đăng Phong nói giỡn mà." Ngọc Phất cười.
"Chưa chắc a, xem ông ta bị Tả Đăng Phong dọa run như cầy sấy rồi kìa." Thiết Hài lắc đầu.
Ba người nói chuyện, nhân viên mang lên nước trà, ba người ngồi uống trà, Ngọc Phất nâng chung trà lên ngửi qua rồi nhấp một miếng, "Lư sơn vân vụ!".
Tả Đăng Phong tuy không hiểu gì về trà, nhưng một số loại đại danh trà thì hắn cũng có biết danh, lư sơn vân vụ là một trong số danh trà, mùi thơm làm sảng khoái tỉnh thần, uống vào thấm đến tận ruột gan.
Uống hết chung trà, người quản lý quay lại, dẫn họ tới một gian phòng trang nhã, ở trên tầng cao nhất, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt khoáng đạt, một cái bàn dài hơn trượng bằng gỗ lim đặt ngay giữa phòng.
"Tụ Tiên Lâu mỗi ngày chỉ có một vị đầu bếp thay phiên làmg việc, tôi đã sai người đi triệu tập bảy vị còn lại, xin Tả chân nhân, Thôi chân nhân, Minh Tịnh Đại Sư ngồi tạm, sau nửa giờ nữa sẽ bắt đầu mang món ăn lên, vì gấp gáp quá, sẽ không thể mang lên theo đúng trình tự, nhưng số món ăn tuyệt đối sẽ không thiếu Người quản lý nói với ba người."Ông đi có mười phút mà làm được nhiều việc thật." Tả Đăng Phong cười, người quản lý chỉ rời đi một lúc, đã biết rõ thân phận ba người.
"Không dám, không dám, ba vị xin chờ một chút, tranh hoặc chữ viết lập tức sẽ được treo lên, nhạc sĩ sẽ tới ngay." Người quản lý định rút lui khỏi phòng.
"Ăn một bữa cơm không cần phiền phức nhiều như vậy, treo tranh đánh nhạc gì đó, không cần đâu." Tả Đăng Phong khoát tay.
"Vâng, vâng." Người quản lý gật đầu, rời khỏi.
Không lâu sau, một cô gái trẻ mặc sườn xám bưng một bầu rượu và ba chén trà nhỏ vào, sau đó là những cô gái phục vụ, cứ hai cô đứng sau lưng một người, nhiệm vụ của các cô là bưng trà rót nước, mang thức ăn lên, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất còn đỡ, Thiết Hài bị hai mỹ nữ đứng sau lưng làm ông không được tự nhiên, Tả Đăng Phong vội bảo các cô đi, chỉ để lại hai người để chuyển thức ăn và hai người châm trà.
Một lát sau, lại có ba người phục vụ bưng vào ba cái chậu đồng để xuống bên chân ba người.
"A Di Đà Phật, chậu này dùng để làm gì?" Thiết Hài hỏi.
"Chắc là để bỏ xương." Tả Đăng Phong đáp.
"Tả chân nhân, không phải đâu ạ, cái này là để đựng nước súc miệng, trước khi ăn mỗi món ăn đều cần phải súc miệng." người quản lý đi tới, đứng ở đầu cầu thang.
Tả Đăng Phong khẽ ho hai tiếng, người quản lý nói đúng, hơn một trăm món ăn ăn xong mỗi món đều phải súc miệng, nước súc miệng kia cần phải phun ra, nếu không chỉ cần uống hơn một trăm ngụm nước cũng đã đủ no, chẳng cần phải ăn.
"Bắt đầu dọn bữa, Quân sơn ngân châm." Người quản lý thét to.
Lập tức có người châm một chén trà, đây là trà phẩm mở màn cho Mãn Hán Toàn Tịch.
Sau đó là bốn loại trái cây, bốn loại mứt, bốn món thịt nguội, bốn món ăn nhỏ, đều là những món ăn thông thường, mỗi đĩa đều nhỏ xíu, mỗi đĩa chỉ đựng một ít.
Người quản lý đứng tại đầu bậc thang báo tên món ăn, mười sáu món ăn được đưa lên, ba người căn bản không động chiếc đũa, vì mứt, tỏi ngâm, các loại dưa muối gì đó hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng của ba người về món ăn trong Mãn Hán Toàn Tịch.
"Món bánh nhân hỗn hợp." Người quản lý lại báo một cái tên, một cô gái bưng lên một dĩa bánh.
"Ơ, quả nhiên là bánh bao." Thiết Hài nhìn dĩa bánh, rồi quay sang nhìn Tả Đăng Phong đang cau mặt, rõ là rất không vui.
"Chưởng quỹ, Mãn Hán Toàn Tịch là ăn mấy thứ này hả? " Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn người quản lý.
"Tả chân nhân xin chờ một chút, chế biến món chính phải cần chút thời gian." Người quản lý cười làm lành.
"Món bánh nướng nhân thịt." Người quản lý lại báo tên một món, người phục vụ bưng lên ba cái bánh nướng.
"Thí chủ, tính nết hắn không tốt lắm đâu." Lần này liền Thiết Hài nhìn cũng không buồn nhìn, mà chỉ vào Tả Đăng Phong nói với người quản lý.
Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, bản thân Thiết Hài không hài lòng, lại đem cái mũ xấu nó cắm lên đầu hắn, lôi hắn ra làm ông kẹ dọa người.
"Đại sư, Mãn Hán Toàn Tịch quả thực cũng có mấy món này, ba vị Huyền Môn Thái Đẩu đại giá quang lâm, tiểu điếm không dám lừa gạt." Người quản lý vội giải thích.
"Đói bụng thì hoàng đế cũng phải ăn." Thiết Hài đêm qua bận rộn cải đêm, sáng nay lại chưa kịp ăn cơm, đã sớm đói bụng, nên lầm bầm cầm lấy cái bánh nướng cắn một miếng.
"Hai người cũng cắn thử một miếng đi." Thiết Hài đốt được một mồi lửa, rất hài lòng.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhìn nhau cười, cùng khoát tay lắc đầu, thức ăn ngon đều ở phía sau, ai lại đi ăn bánh nướng.
Cái bánh nướng chỉ to cỡ chung rượu, tổng cộng có ba cái, Thiết Hài như gió cuốn một lèo tiêu diệt hết cả ba cái.
Món ăn tiếp theo người quản lý phẩy tay đuổi đi, lần này bưng lên chính là bánh ngô Từ Hi, món này mà mang lên, coi chừng sẽ bị đánh, rất nguy hiểm.
"Món đậu hũ Minh Châu!" người quản lý rốt cục cũng chờ được một món ăn nóng.
Món ăn bưng lên, Tả Đăng Phong nếm một miếng, món này hình như không bỏ gia vị, đậu hũ hình tròn, mùi vị thanh tao, rất là dễ ăn.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất lướt một cái là hết chén, Thiết Hài lại không ăn, hòa thượng đối với đậu hũ rất thiên vị, chén đậu hũ Minh Châu được ông để ngay ngắn trước mặt.
"Đại sư, món này phải ăn khi nóng mới ngon, để nguội sẽ không ngon nữa." Người quản lý có lòng tốt nhắc nhở.
Thiết Hài gật đầu, nhưng vẫn không ăn.
"Món nấm tùng đầu khỉ." Người quản lý lại báo, vì đầu bếp vẫn chưa tới đủ, nên mấy món này đều là những món ăn quen thuộc dễ làm.
Lần này Ngọc Phất và Tả Đăng Phong đều động đũa, nấm đầu khỉ là đặc sản vùng núi, sản lượng rất ít, hương vị cực ngon.
"Tả chân nhân, nấm đầu khỉ mọc thành đôi âm dương, phải ăn cùng một lúc mới thấy được hết mỹ vị của nó." Người quản lý lại hướng dẫn.
Tả Đăng Phong gật đầu.
Những món ăn tiếp theo đó, người quản lý ở bên cạnh không ngừng hướng dẫn chỉ đạo, cuối cùng Tả Đăng Phong thấy phiền, đuổi đi, người này cứ đứng bên cạnh lải nhải, ba người không thể nào ăn được.
Nhưng rồi Tả Đăng Phong lại phải cho kêu ông ta quay lại ngay, vì không có ông giải thích, ba người không biết mình đang ăn cái gì.
Đồ chay tương đối dễ chế biến, nên những món đầu toàn là món chay, ba người ăn liên tục món này sang món khác, một hồi thì vị giác bị đơ, đành phải súc miệng mỗi lần ăn xong một món.
Vì biết Mãn Hán Toàn Tịch có hơn một trăm món ăn, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất món nào cũng chỉ ăn một chút cho có, Thiết Hài không chịu được lãng phí, món nào cũng phải ăn không ít mới chịu cho người ta bưng đi, nên khi tới món mặn thì ông đã no căng.
"Mãn Hán Toàn Tịch phân ra ăn làm ba ngày sáu bữa, khi ăn chỉ cần nếm vị là được, nếu không sẽ không ăn được tới món cuối cùng." Người quản lý nói.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất gật đầu, ăn uống tốt nhất là phải xong trong vòng nửa giờ, ăn lâu hơn sẽ dần bị mất mất khẩu vị, có điều Mãn Hán Toàn Tịch mỗi món đều có khẩu vị khác nhau, cực kỳ đa dạng, luôn có món hợp khẩu vị hai người, nên hai người không chú ý, chỉ sau một lúc đã no tới bảy phần.
Tốc độ làm những món chiên xào nấu không cách biệt nhau bao nhiêu, nên món ăn đưa lên rất nhanh, đủ loại, trâu, sơn dương, nai, thỏ, gà áp, tôm, sâm, bảo quyết, đưa lên ùn ùn. Tả Đăng Phong và Ngọc Phất ngồi cạnh nhau, hai người dùng chung một chậu đồng để đựng nước súc miệng, hai cái chậu còn lại biến thành chậu đồ ăn cho Thập Tam và Lão Đại.
Những món cuối toàn là món hầm và nướng, nên đến lúc này, món ăn đưa lên không phải thịt thì là súp, song ba người đã sớm no rồi, Thập Tam và Lão Đại từ lâu đã rời khỏi chậu đồng, nhưng Mãn Hán Toàn Tịch nha, một ngàn lượng hoàng kim đó, dù thế nào cũng phải ăn đến món cuối.
Đến tám giờ, ba người thật sự ăn không nổi nữa, trông thấy thỏ và vịt nướng vàng hườm tươm nước dầu mà muốn nôn mửa, mở miện hỏi, mới hay còn tới hai mươi mấy món nữa chưa dọn lên, vì những món này quá trình nấu gồm nhiều giai đoạn, có món nguyên liệu chưa có đủ, đang được đưa tới.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong đứng dậy nói.
"Lẽ ra phải đi từ sớm rồi." Ngọc Phất cười.
"Khoan khoan, chờ một chút, mang một ít theo, sau này muốn ăn cũng không có." Thiết Hài nghiêng người chưa chịu đứng dậy.
"Trời mùa hè đồ ăn có lưu trữ lắm, đừng lấy theo." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Có cậu ở đây, làm sao hư được." Thiết Hài chỉ chỉ tay phải Tả Đăng Phong, ý Huyền Âm chân khí của hắn.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, lại chờ giây lát, heo sữa quay được dọn lên, Thiết Hài lấy giấy và dây, gói xách theo.
Người quản lý Tụ Tiên Lâu đã sớm mệt chịu hết nổi, thấy ba người rời đi, lập tức vui vẻ hẳn ra đưa tiễn ba người, hai mươi mấy món còn lại đều là món có nguyên liệu hiếm có, nấu nướng cũng cực kỳ khó khăn, nếu ba người thực muốn chờ tới cuối, Tụ Tiên Lâu sẽ phải gặp rắc rối, vì thời gian quá gấp gáp, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị không đủ.
Trừ Ngọc Phất ăn ít, Tả Đăng Phong và Thiết Hài, cả Thập Tam và lão đại đều ăn quá no, rời khỏi Tụ Tiên Lâu, ba người tìm một khách sạn cao cấp nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong theo thường lệ đặt hai phòng, tất cả đều là tầng cao nhất, cửa đối diện với nhau.
"Tả Đăng Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Ngọc Phất gọi.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất, xoay người theo cô vào phòng.
"Chuyện gì?" Tả Đăng Phong ngồi xuống sô pha.
"Cậu định làm gì tiếp theo? " Ngọc Phất cởi đạo bào, bắt đầu gỡ kim giáp hộ thân.
"Trước mắt chỉ còn có hai địa chi âm chúc, một hỏa xà, một thổ ngưu, hỏa xà chắc chắn ở La Bố Bạc, thổ ngưu ở nơi biên giới, tôi không muốn đụng tới lăng mộ của Khương Tử Nha, nên tôi sẽ đi La Bố Bạc." Tả Đăng Phong đáp.
"La Bố Bạc là sa mạc, không có người ở." Ngọc Phất ngẫm nghĩ.
"Ta biết." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Mấy ngày nữa là sinh nhật tổ sư khai phái Thần Châu Phái tôi, và ngày giỗ của cha mẹ và chị gái của tôi cũng sắp tới, tôi phải trở về một chuyến." Ngọc Phất tiếp tục gỡ kim giáp.
"Ừ, chị cứ yên tâm trở về, tôi và Minh Tịnh Đại Sư đi La Bố Bạc trước, chị để lại Thanh Phù Trùng, tới lúc đó chúng tôi sẽ liên lạc lại với chị." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Ừ." Ngọc Phất lấy một ống trúc đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nhận ống trúc, rút một tờ phù của Ngọc Phất, gập lại, nhắm mắt vận khí vào, "Tờ phù này có chứa linh khí tử khí điên phong của tôi, nếu gặp phải khó khăn, đốt nó lên, tôi sẽ biết được."
"Ừ." Ngọc Phất nhoẻn miệng cười, nhận lấy tờ phù.
"Chừng nào chị đi?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Sáng mai." Ngọc Phất bắt đầu cởi áo lót trong.
"Sáng mai tôi tiễn chị đi, tôi đi về trước." Tả Đăng Phong vội nhấc người lên.
Không ngờ Ngọc Phất nhanh chóng chặn đường, đôi mắt nóng rực nhìn thẳng vào mắt hắn, "Nếu cậu hay đàn ông, đêm nay ở lại đây."
← Ch. 306 | Ch. 308 → |