Vay nóng Tinvay

Truyện:Tàn Bào - Chương 371

Tàn Bào
Trọn bộ 457 chương
Chương 371: Chuyện ở nghĩa trang
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Shopee


Chương 371: Chuyện ở nghĩa trang

Nghĩa trang này ở hướng đông bắc, cách thôn bảy, tám dặm, dựa lưng vào núi lớn, rộng cỡ có hai mẫu vuông, ngoài có tường bao, không phòng phụ cho thấy nghĩa trang không người trông coi. Điều làm Tả Đăng Phong chú ý chính là trong sân nghĩa trang có một đống đất lớn. Mấy hôm trước mới vừa có tuyết rơi, nhưng trên đống đất này lại không tuyết đọng, cho thấy chúng mới được đào lên sau ngày tuyết rơi.

Kiểu kiến trúc của nghĩa trang rất hiếm thấy trong thời Dân quốc. Trước thời Thanh, nghĩa trang thường được huyện hoặc những ngôi làng có quy mô khá lớn mới xây dựng, dùng để chứa những thi thể tạm thời không thích hợp chôn cất, cũng như những người ở ngoài thôn chết tha hương. Dù thi thể sẽ được để trong nghĩa trang khá lâu, nhưng căn bản nghĩa trang chỉ là nơi đặt thi thể chứ không phải nơi mai táng thi thể, nên sao lại có người đi đào móc trắng trợn như thế này ở nghĩa trang được?

Trong sân đầy là đất, cho thấy có người đang đào móc ở ngay chính điện.

Bây giờ mới là rạng sáng, trong nghĩa trang vang lên âm thanh kẽo kẹt như tiếng ròng rọc kéo nước, bọn tặc trộm mộ cũng thường dùng loại ròng rọc này để chuyển đất đào lên trên mặt đất.

Tả Đăng Phong lắc mình nhảy vào trong nghĩa trang, ngay đối diện với cửa chính của nghĩa trang, thấy bên trong chính điện có bảy, tám người. Đa số đều mặc đồ nông dân, bất ngờ là có hai người trung niên lại mặc đạo bào.

Ngay giữa phòng đã bị đào ra một cái hố to, trên hố có lắp ròng rọc, mọi người đang chăm chú kéo ròng rọc chuyển đất lên, hai đạo nhân ngồi ở cửa sổ phía đông uống rượu.

Một nông dân đang kéo ròng rọc nhìn thấy Tả Đăng Phong, kinh ngạc thả tay xuống, cái sọt bên trong rớt thẳng xuống, "Ở đâu ra thằng ăn mày thối này, mau cút!"

"Nếu đến rồi, thì đừng đi nữa." Tả Đăng Phong chưa kịp trả lời, một đại hán vạm vỡ đi ra, vừa bước vừa rút đao bên hông.

"Lão Đại, thôi đi, tôi thấy chắc là một thằng điên, chẳng biết gì đâu." Nông dân rớt sọt cản đại hán lại.

"Bọn điên là giỏi làm loạn nhất." Đại hán vạm vỡ đẩy nông dân ra, đi tới trước mặt Tả Đăng Phong vung tay chém xuống.

Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn đối phương, thong dong đưa tay ra bắt lấy thanh đao.

Đại hán vạm vỡ bị Tả Đăng Phong bắt lấy đao, thì rút dao găm định đâm vào bụng Tả Đăng Phong, nhưng dù hắn cố gắng tới cỡ nào vẫn không đâm được, nên giận dữ bỏ dao, vung quyền đấm tới. Tả Đăng Phong khẽ dùng sức, nắm đấm của đại hán vung được nửa đường thì đau quá phải hạ xuống.

"Má ơi, sư huynh, không phải là ông tôi chứ!?" ngay lúc này, một đạo sĩ liếc mắt nhìn Tả Đăng Phong, lập tức kinh ngạc quay sang nhìn sư huynh của mình.

"Đồ điếc không sợ súng, đám mù mắt chó các người, dám vô lễ với Tả chân nhân à, mau lui xuống!" đạo sĩ sư huynh không trả lời sư đệ, mà vội chạy tới trước mặt Tả Đăng Phong khom lưng hành lễ, hắn nhìn hình thức bộ đồ của Tả Đăng Phong, biết đó là đạo bào, cũng đã đoán ra thân phận của Tả Đăng Phong.

"Các người đang làm gì ở đây?" Tả Đăng Phong thả đại hán ra, quay sang nhìn đạo sĩ. Cả hai đạo sĩ tuổi đều chừng bốn hai bốn ba tuổi, đạo sĩ được gọi là sư huynh trên khóe môi có một cái nốt ruồi đen.

"Trả lời chân nhân, dân làng nơi này ngẫu nhiên phát hiện bên trong có một cái cổ mộ, bởi bên trong có tà vật, nên mời huynh đệ chúng tôi tới giúp đỡ, Người trong Đạo môn vốn không nên đào phần móc mộ, nhưng huynh đệ chúng tôi sau khi hoàn tục không biết làm gì để sống, vì để sống qua ngày nên mới tiếp nhận chuyện này." Đạo sĩ khom người trả lời.

"A, mèo to, xin chào chân nhân, sư huynh của tôi sự thật đó." Đạo sĩ còn lại hình như đầu óc không được bình thường, trong lúc đi qua chào nhìn thấy Thập Tam ngoài cửa, thì kinh ngạc thốt lên xong mới lên tiếng chào, vừa chào vừa phụ họa lời của sư huynh, năng khá là lộn xộn.

"Lỗ tai của ông làm sao vậy?" Tả Đăng Phong liếc đạo sĩ đần, tai phải người này đã bị mất.

"Bị quỷ Nhật gọt mất." đạo sĩ đần nghiêng đầu trả lời.

"Sư đệ tôi đầu óc không bình thường, nên chuyện không rõ ràng. Kẻ chém đứt lỗ tai cậu ấy không phải quỷ Nhật, mà là ninja Nhật." Nốt ruồi đen vội giải thích, thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong vẫn bình tĩnh, thì áp lực trong lòng giảm đi.

"Xảy ra lúc nào?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Tháng chạp năm ngoái, mau dập đầu chào chân nhân, nếu không chết cũng không biết vì sao mình chết!" đạo sĩ đần táng cho đại hán vạm vỡ một cái tát, tuy đầu óc ông tôi không bằng người, nhưng cũng biết lấy lòng cường giả.

"Không cần, các người cứ làm tiếp đi." Tả Đăng Phong xoay người đi qua một bên. Hai đạo sĩ dùng một tấm ván quan tài làm bàn bày rượu và thức ăn, Tả Đăng Phong đi tới cầm một bình rượu còn nguyên, mở ra, uống một hớp.

"Chân nhân, tiểu nhân nhỏ bé mắt bị mù, ngài là chân nhân, xin đừng chấp nhặt với tục nhân chúng tôi." đại hán vạm vỡ đã lãnh giáo sự lợi hại của Tả Đăng Phong, vội đi qua dập đầu xin lỗi.

"Không sao, nếu đổi là tôi, tôi cũng sẽ giết người diệt khẩu, các người tiếp tục đào đi." Tả Đăng Phong nắm một vốc đậu phộng, bóc ra ăn.

"Tả chân nhân sao lại đến đây?" Nốt ruồi đen cẩn thận từng li từng tí hỏi, ông tôi và sư đệ đều đứng. Chỗ ngồi chỉ có hai chỗ, một chỗ Tả Đăng Phong ngồi, chỗ kia Thập Tam đã ngồi, mà dù Thập Tam không ngồi, họ không có dám ngồi.

"Tôi đến thăm người quen ở gần đây, các người không phải lo, nếu tôi muốn giết người thì đã sớm ra tay rồi, hai người tên gì, là đạo sĩ phái nào của Chính Nhất giáo?" Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi, đạo bào của đạo sĩ trong Chính Nhất giáo có khác biệt nho nhỏ, Người trong Đạo môn nhìn vào là biết.

"Hồi đáp chân nhân, bần đạo tên Mã Anh, đây là sư đệ Chu Hùng, chúng tôi lúc trước là đệ tử Huyền Thanh quan." Nốt ruồi đen vội vàng trả lời, đạo sĩ và môn vẫn giữ nguyên tên họ, điểm này khác với đạo sĩ Toàn Chân.

"Các người gây ra họa gì mà bị đuổi ra?" Tả Đăng Phong cười hỏi, Huyền Thanh quan là một chi nhánh rất có tiếng của Chính Nhất giáo, ở khu vực giao giữa Phúc Kiến và Chiết Giang.

"Chúng tôi không gây ra gì cả, Huyền Thanh quan bị quỷ Nhật tới phá, lỗ tai của tôi cũng là bị cắt lúc đó." Chu Hùng giành nói trước.

"Là Ninja Nhật, không phải quỷ Nhật." Mã Anh lần thứ hai sửa lại, Quỷ Nhật và Ninja Nhật khác nhau rất lớn, nếu bị Quỷ Nhật chém lỗ tai, vậy thì quả thật xấu hổ chết người, trước khi Tả Đăng Phong tới hai người họ nhưng được đám tặc trộm mộ này tôn sùng là thượng tân, không thể làm mất tên tuổi được.

"Ninja Nhật đi tới đạo quan của các người?" Tả Đăng Phong cau mày. Hắn vẫn tưởng hai người là ở bên ngoài gặp phải Ninja rồi bị thiệt thòi, không ngờ là Ninja Nhật tìm tới cửa bắt nạt họ, Huyền Thanh quan không phải tầm thường, Ninja thường tuyệt đối không dám tới đó gây hấn.

"Đâu chỉ đi tới đạo quan chúng ta, tìm được đạo quan nào họ cũng tới, chín tên quỷ đó tên nào cũng lợi hại, bắt chúng tôi phải dập đầu chịu thua, không dập đầu là giết..."

"Câm miệng, hồi báo Tả chân nhân, đến đạo quan chúng tôi chính là chín ninja lợi hại nhất của Nhật, các đạo quan ở Giang Nam Giang Bắc họ gần như đi hết, hình như gần đây ngài không đi lại trên giang hồ có phải không ạ?" Mã Anh vội vàng cắt ngang lời sư đệ, nếu để ông tôi nói tiếp, sẽ lòi ra chuyện hai người dập đầu xin tha mạng.

"Chúng có tới Long Hổ Sơn không?" Tả Đăng Phong cau mày bỏ bình rượu xuống.

"Có, thiên sư bản giáo không phải đối thủ của họ." Mã Anh trả lời.

"Có đến Mao Sơn phái không?"

"Cũng có, Mao Sơn phái hoàn toàn tan tác." Chu Hùng vội vã trả lời.

"Kim châm Đỗ Thu Đình còn sống hay chết?" Tả Đăng Phong cau mày.

"Không ai biết tông tích Địa sư, còn Ngân Quan bị họ vây công mà giá hạc, đạo sĩ Toàn Chân giáo cũng đều tản đi hết." Mã Anh chỉ về hướng đông.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao tôi không biết?" Tả Đăng Phong kinh hãi. Thời gian vừa rồi hắn luôn cô thân độc hành, thêm vào quãng thời gian trước vẫn luôn ở biên thuỳ đại mạc, tin tức hoàn toàn bế tắc.

"Chân nhân đã dòm ngó tiên cảnh, nhã cư nơi thế ngoại Đào Nguyên, đương nhiên không nghe được những tin tức này." Mã Anh nhân cơ hội nịnh hót.

"Bọn chúng có tới Thiếu lâm tự gây hấn không?" Tả Đăng Phong hỏi, chín Ninja Nhật này trước kia ở Chu Lăng bị hắn hạ nhục, chả trách lại căm hận người tu đạo.

"Không, chùa chiền phật gia bọn chúng không tới, không biết tại sao bọn chúng chỉ không vừa mắt với đạo sĩ chúng tôi mà thôi." Chu Hùng giành trả lời.

Tả Đăng Phong gật đầu. Phật giáo ở Nhật cũng có địa vị nhất định, chín Ninja Nhật kia rất có khả năng có quan hệ với Phật môn, nên mới không tới chùa chiền Phật giáo gây hấn, như vậy không cần phải lo cho an nguy của Thiết Hài.

"Bọn chúng chỉ có chín người à?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Chín người." Chu Hùng đáp.

"Chỉ có chín người, không tùy tùng?" Tả Đăng Phong hỏi lại.

"Không." Chu Hùng suy nghĩ một chút, trả lời.

"Bọn chúng có nói được ngôn ngữ của chúng tôi không?"

"Có hai người biết, nhưng không giỏi lắm." Chu Hùng trả lời.

Tả Đăng Phong thở phào nhẹ nhõm, xem ra chín Ninja Nhật kia chọn cách tập kích chớp giật, dù sao có nhiều nơi là do Quốc Dân đảng và Bát Lộ quân quản lý, họ không thể muốn làm gì thì làm, nguyên tắc của tấn công chớp nhoáng chính là đến là đánh ngay, đánh xong lập tức rời khỏi, như vậy họ sẽ không dừng chân một chỗ quá lâu, lại không mang theo phiên dịch, nên không thể nói chuyện đàng hoàng với các đạo nhân, sẽ không hỏi được tông tích Thần Châu phái. Thần Châu phái ở Tương Tây xa xôi, ít liên hệ với bên ngoài, không có người chỉ đường những Ninja kia sẽ không thể nào tìm được.

Tuy vậy, trong lòng Tả Đăng Phong vẫn bị đè một tảng đá lớn. Năm ngoái hắn đã từng tới Thần Châu phái, khi đó Thần Châu phái vẫn an toàn, Thần Châu chưởng giáo không nói gì với hắn về chuyện Ninja Nhật, có lẽ Thần Châu chưởng giáo căn bản không biết chuyện này, cũng có thể là biết rồi nhưng cảm thấy không cần phải nói, cũng có thể là thấy hắn tới đi quá vội vàng không nói kịp.

Tuy Thần Châu phái bây giờ an toàn, nhưng chín Ninja Nhật kia sớm muộn cũng sẽ tìm tới Thần Châu phái, vì Cửu Dương hầu ở nơi đó, Ninja Nhật đi tập kích một vòng có lẽ chỉ muốn diễu võ dương oai, nhưng lần sau sẽ là bắn tên có đích, vọt thẳng đến chỗ có dương chúc địa chi, lúc đó Thần Châu phái phải gặp xui xẻo.

Căn cứ trên thông cáo từng thấy ở Tế Nam mà đoán, thì đám ninja kia hiện giờ có lẽ đang ở ngay trong cảnh nội Sơn Đông, mấy ngày lễ mừng năm mới này họ sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, vì Nhật cũng có ăn tết xuân, nhưng qua tết họ sẽ tiếp tục. Nếu ở Tế Nam phủ không tìm được hắn, thì có thể đi tìm những chỗ khác, lỡ họ tới Thần Châu phái, vậy thì thật sự gay go.

Kế sách hiện giờ chỉ có thể để người Nhật biết hành tung của hắn, vừa tìm lăng mộ Khương Tử Nha vừa dụ Ninja Nhật đến Tế Nam, không cho họ xuôi nam, chính là dời khả năng Ngọc Phất gặp nguy hiểm lên trên người mình.

Trầm ngâm một lúc lâu, Tả Đăng Phong giơ tay vẫy đại hán vạm vỡ lại, việc cấp bách trước mắt là phải xác định xem cổ mộ chỗ này có phải là lăng mộ Khương Tử Nha hay không, nếu không phải, thì phải gia tăng tìm, nếu phải lộ diện sớm ở Tế Nam, nơi này cách Tế Nam không có xa, chẳng mấy chốc đối phương sẽ tìm tới đây, nhưng nếu lộ diện chậm, Ninja Nhật xuôi nam mất thì không có được, lúc nào lộ diện cũng phải tính toán thật kĩ...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-457)