← Ch.061 | Ch.063 → |
Tả Đăng Phong đói bụng đã lâu, nhưng không gặm bánh ngô nữa, mà đi mua một mớ bánh bao và một chén canh thịt để tự thưởng cho mình. Để thưởng Thập Tam, hắn mua cho nó một bộ đồ lòng. Thời buổi này dù có là người giàu cũng không dám mua lòng lợn cho mèo, thế nên hành động của Tả Đăng Phong cùng Thập Tam khiến rất nhiều người tò mò xúm đến xem.
Dân chúng tụ tập tới hàng thịt được một lúc thì bảo vệ trị an tới giải tán. Tả Đăng Phong ghét bọn này không thua gì quỷ tử, ngay lúc tên kia đá cái chậu đồ ăn của Thập Tam, Tả Đăng Phong không chút do dự ra tay giết hắn. Âm dương Sinh Tử Quyết đã tiến vào cảnh giới Chí Tôn, Huyền Âm chân khí đã luyện thành, Tả Đăng Phong chẳng còn sợ cái gì, hành động không chút cố kỵ.
Dân chúng vừa thấy chết người, lập tức bỏ chạy tán loạn, la hét ầm ĩ. Tả Đăng Phong nhìn họ đầy chán ghét, hắn ghét nhất là mấy kẻ lắm mồm ồn ào, hắn gọi những người như vậy là kẻ bị tâm thần.
Dù đã giết người, nhưng Tả Đăng Phong vẫn chẳng hề lo lắng bỏ chạy, vì Thập Tam còn chưa ăn no. Mấy hôm nay Thập Tam vẫn luôn ở bên cạnh hắn, không có đi săn, Tả Đăng Phong biết nó muốn bảo vệ hắn. Hôm nay đại công đã cáo thành, nhất định phải ban thưởng cho nó hậu hĩ.
Rừng lớn thì chim gì cũng có, lập tức có người chạy đi báo tin, không lâu sau, một toán quân chạy tới, chưa tới đầu đường Tả Đăng Phong đã nghe ra đối phương có chín người. Hắn vẫn thảnh nhiên, chờ đến khi những người kia chạy tới gần mới đột nhiên đứng lên vọt thẳng tới, tốc độ của hắn cực nhanh. Tên lính đi đầu vừa kịp nhìn thấy hắn thì hắn đã tới ngay bên cạnh, hắn giết được một người rồi, tên lính này mới kịp giơ súng lên.
"Kiếp sau đừng làm hán gian nữa." Tả Đăng Phong mỉm cười đưa tay đánh bay tên cuối cùng. Hắn không cần nhìn cũng biết toán lính này đều đã chết. Đối phó loại người này, Tả Đăng Phong chẳng cần phải dùng tới Huyền Âm chân khí, chỉ dùng linh khí bình thường thì bọn chúng cũng không chịu nổi.
Lúc trước giết quỷ tử canh kho đạn, đám kia quỷ tử cũng không kịp nổ súng, nhưng chắc chắn đã có người kịp báo tin, nên chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều quỷ tử chạy tới. Tả Đăng Phong nghe được tiếng chân nhưng không hề qua chặn họ, vì lúc này đội du kích đã chạy thoát, mà dù đội du kích chưa kịp rút lui, thì Tả Đăng Phong cũng sẽ không ra tay, vì đội du kích đối xử với hắn không tốt, hơn nữa Tả Đăng Phong chưa hề nợ họ một miếng ăn thức uống nào.
Thập Tam ăn xong, liền cùng Tả Đăng Phong đi về phía tây thành. Trên đường, thỉnh thoảng có lính Trung quốc và quân Nhật chặn đường, Tả Đăng Phong chẳng chút do dự giết sạch, rồi thong thả đi tiếp.
Hắn làm như vậy không phải ỷ vào đạo pháp đã đại thành, mà cũng đã nghĩ sâu tính kỹ. Trước mắt hắn có hai con đường, một là ẩn náu danh tính, âm thầm tra tìm Đằng Khi và sáu con vật âm, nhưng biện pháp này quá tốn thời gian, chẳng những tốn thời gian, mà khả năng tìm được lại rất nhỏ, nên Tả Đăng Phong không chọn. Hắn chọn con đường nguy hiểm hơn, chính là khiến mình nổi danh trong thời gian ngắn nhất, biểu lộ công khai năng lực của bản thân, chỉ như vậy mới có thể gặp được những nhân vật Huyền Môn khác, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người giúp hắn đi tìm. Nói con đường này nguy hiểm là bởi vì phiền toái cũng sẽ theo đến, nhưng Tả Đăng Phong không sợ điều này, hắn đâu còn người thân nào mà phải sợ.
Tả Đăng Phong thấy quỷ tử cưỡi xe máy thì rất thích, nên sau khi giết chết hai quỷ tử lái xe máy, hắn giữ lại một tên, bắt tên kia dạy mình lái xe. Quỷ tử kia choáng váng, không ngờ Tả Đăng Phong biết tiếng Nhật, càng không hề nghĩ trong thời khắc nguy cấp thế này mà hắn còn có tâm tư muốn học lái xe máy.
"Lái xe." Tả Đăng Phong ngồi xuống phía sau hắn, Thập Tam nhảy ngay vào thùng xe.
Quỷ tử đành phải nổ máy xe, hắn chạy cực chậm, rõ ràng là đang đợi viện binh. Tả Đăng Phong biết nhưng chẳng nói gì, chỉ chú tâm xem cách hắn lái xe, hỏi han cách lái, quỷ tử sợ quá cũng chỉ bảo cặn kẽ, không dám giấu diếm.
Phía sau có hai quỷ tử lái xe đuổi tới, Tả Đăng Phong không đợi bọn chúng tới gần đã phát linh khí hất bay cả người lẫn xe. Sinh Tử Quyết đã đại thành, nên đương nhiên linh khí có thể phóng ra ngoài, ném bay chiếc xe cách mấy trượng dễ như trở bàn tay.
Ném xe máy, giết quỷ tử xong, lại quay lại bắt tên kia tiếp tục dạy lái xe, sau một hồi lâu Tả Đăng Phong đã biết được đại khái, cảm giác mình đã có thể tự lái xe, có thể giết tên ‘sư phụ’ này được rồi. Vốn Tả Đăng Phong không muốn giết hắn, nhưng tên quỷ tử này đã biết hắn biết tiếng Nhật, nên Tả Đăng Phong cuối cùng vẫn phải "Khi sư diệt tổ".
Giết quỷ tử xong, Tả Đăng Phong bắt đầu lái xe máy. Trên thực tế tốc độ của xe máy kém xa lúc hắn dùng linh khí mà bay, nhưng hắn nghĩ ngu mới có xe không ngồi mà lại dùng chân, và quan trọng nhất là hắn cũng chẳng hề vội vã.
Đừng thấy bọn quỷ tử lái xe mà tưởng dễ, đến khi tự lái, Tả Đăng Phong mới thấy khó khăn. Chiếc xe luôn chạy xiên về một biên, chân ga cũng rất khó sử dụng, chạy mới được một đoạn là xe muốn lật nghiêng, Tả Đăng Phong nhảy ra kịp, nhưng Thập Tam thì không kịp, xe lật rồi, nó mới từ dưới xe chui ra.
Tả Đăng Phong tính tình bướng bỉnh, dựng xe lên, tiếp tục lái, lần này Thập Tam sống chết nhất định không thèm ngồi trong thùng xe nữa, mà ngồi chồm hổm trên vai hắn, mặc Tả Đăng Phong có khuyên thế nào cũng vô ích.
Tả Đăng Phong lái dần rồi cũng quen, cẩn thận lái xe rất chậm, chẳng bao lâu sau lưng lại có một chiếc xe quân sự đuổi tới, nhưng cả tên lái xe lẫn quan chỉ huy bên cạnh đều đã từng nhìn thấy bản lĩnh pháp thuật quỷ dị của Tả Đăng Phong nên chỉ dám bám theo, không dám tới gần.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong lái xe rời khỏi thị trấn, quỷ tử quay đầu trở về, không dám đuổi theo.
Một tên ăn mày quần áo tả tơi thì ai cũng thấy, nhưng một tên ăn mày cưỡi xe máy của quỷ tử lại khiến bao nhiêu người được mở rộng tầm mắt, hơn nữa trên vai tên ăn mày này còn ngồi chồm hổm một con mèo mập, cảnh tượng thế này thực vô cùng quái dị, chẳng ai có thể tưởng tượng ra được. Tả Đăng Phong theo thường lệ chẳng buồn đếm xỉa bao ánh mắt ngạc nhiên kỳ quái của người đi đường, hắn chỉ cảm thấy so với đi xe đạp, lái xe máy thật là quá thoải mái.
Khi đi ngang qua huyện Văn Đăng và huyện Nhũ Sơn, giữa hai huyện có một trạm kiểm soát. Bọn lính Trung Quốc bên trong trạm ngây dại, bọn chúng đều biết đây là xe máy của quỷ tử, nhưng bây giờ trên xe lại không có quỷ tử, mà là một tên ăn mày với một con mèo mập ngồi trên vai. Cả bọn đều sửng sốt, không biết có nên cản lại hay không.
Cuối cùng bọn họ cũng không dám cản đường, vì Tả Đăng Phong chẳng có chút sợ hãi nào, nên họ liền bỏ mặc Tả Đăng Phong nghênh ngang đi qua. Tả Đăng Phong cũng không giết bọn họ, không phải vì hắn mềm lòng, mà là hắn không tìm được cách thắng xe.
Tả Đăng Phong đi qua cửa trạm, sau lưng vang lên tiếng nói chuyện: 'Đừng nhìn nữa, nhất định là thái quân hoá trang đi chấp hành nhiệm vụ đấy. ' ‘Thái quân đi chấp hành nhiệm vụ sao lại mang theo mèo?'
Tả Đăng Phong nghe bọn chúng nói chuyện với nhau, không nhịn được nhíu mày lắc đầu. Trên thực tế, từ "Thái quân" là để chỉ mẹ của quan, trong tiếng Nhật không có cái từ này, thực không biết thằng khốn nào lại phiên dịch ra thành cách gọi rắm chó như vậy, quỷ tử có nghe cũng chẳng thể nào hiểu được.
Hai giờ chiều, Tả Đăng Phong và Thập Tam lại phải đi bộ, lần này không phải xe lật, mà vì xe hết xăng.
Tả Đăng Phong đi không nhanh, cùng Thập Tam thong thong thả thả, trong đầu đang nghĩ tiếp theo nên làm cái gì, có lẽ nên tiếp tục đi giết quỷ tử, giết càng nhiều càng tốt, đến lúc đó quỷ tử nhất định sẽ báo cáo lên trên chuyện hắn dùng pháp thuật giết người, bọn Nhật sẽ phái người trong Đạo Môn hoặc người trong võ lâm tới đối phó hắn. Đến lúc đó là có cơ hội tiếp xúc với người trong võ lâm và huyền môn. Nếu tên nổi danh hơn, có lẽ ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu sẽ tới tìm hắn, đây là cách nhanh nhất để biết mười hai con vật âm dương đang ở đâu.
Trong trấn Nhũ Sơn cũng có quỷ tử, bọn quỷ tử này có lẽ đã nhận được điện thoại của quỷ tử trấn Văn Đăng, nên tập hợp một đội cả năm sáu chục người chặn ngay trên đường.
Tả Đăng Phong quan sát chúng từ đằng xa. Dựa vào bộ dáng mệt mỏi của quỷ tử và quân Trung Quốc, xem ra bọn chúng đã đứng đây chờ rất lâu. Chắc chắn là chúng tính thời gian căn cứ vào tốc độ Tả Đăng Phong dùng xe máy, đáng tiếc bọn chúng lại đoán sai, vì xe máy đi được hơn nửa đường thì hết xăng. Bây giờ đã hơn tám giờ tối, trời đã tối đen, trạm kiểm soát lại không có đèn điện, chỉ có một đống lửa, chỉ cần dập tắt đống lửa thì cả đám này chẳng ai có thể sống sót.
Tả Đăng Phong tới gần trạm kiểm soát rất lặng lẽ, hắn tự nghĩ nếu bây giờ là ban ngày, quỷ tử và lính Trung Quốc sẽ thấy ngay mục tiêu mà nổ súng, nhưng bọn chúng chưa chắc đã bắn trúng, vì hắn di chuyển quá nhanh, chỉ có thể nhắm trúng hư ảnh của hắn mà thôi, nhưng bây giờ trời đã tối, bọn chúng nổ súng bậy bạ lại vô cùng có khả năng bắn trúng hắn. Năm sáu chục người lận, ai dám đảm bảo mèo mù không vớ được cá rán?
"Lão tử không phải cá!" Tả Đăng Phong hừ một tiếng, vận Âm dương Sinh Tử Quyết lướt cực nhanh tới chỗ bọn lính.
Hai bên đường không có cây cũng chẳng có tường, nên Thập Tam và Tả Đăng Phong cùng nhau vọt tới, lúc này trời đã tối, lông Thập Tam lại màu đen, nên khá an toàn.
Đám quỷ tử và lính Trung Quốc này dụ được lệnh chặn ở đây, nhưng kẻ nào cũng mang lòng khinh địch. Bọn chúng nghĩ mình tới năm sáu mươi người đi đối phó có một người thì quá dễ, nên chẳng ai ngờ Tả Đăng Phong lại chủ động tấn công. Tả Đăng Phong tới sát rồi mà cả bọn vẫn còn ngơ ngẩn, chưa kịp phản ứng.
Tả Đăng Phong xông vào rồi lại không ra tay dập đống lửa, mà lập tức làm rất nhiều việc cùng một lúc, ra tay cực nhanh. Hắn hiểu rất rõ địch thủ của mình tới năm sáu mươi người có súng. Lúc trước giết quỷ tử canh kho đạn đã vất vả, bây giờ số lượng quỷ tử đông hơn hẳn. Đối phó với nhiều người như vậy cùng một lúc đã đạt tới cực hạn của hắn, Tả Đăng Phong không dám ngừng tay hay do dự chút nào, liên tục vận khí, liên tục xuất quyền đánh thẳng vào đầu, nhất kích tất sát, nếu đánh chỗ khác có thể giúp bọn kia không chết, đến lúc ấy hắn chẳng có thời gian mà bồi thêm quyền nữa.
Lúc này trong đầu Tả Đăng Phong chỉ có một chữ ‘nhanh’, càng nhanh càng giết được địch nhiều, giết càng nhiều người khả năng hắn gặp phải nguy hiểm lại càng nhỏ. Nhưng lính trong đám này đâu phải là dân thường, bọn chúng đều đã từng đi bắn giết, nên chỉ trong phút chốc đã kịp phản ứng, giơ súng lên. Tả Đăng Phong thính giác cực nhạy, ai lên đạn trước, hắn công kích tên đó trước.
Hắn ưu tiên công kích hai loại người, một là những kẻ kéo súng lên đạn, hai là những kẻ to miệng hô hoán gọi người. Những kẻ hay la hét này thường có tố chất tâm lý yếu, rất dễ bị kích động giơ súng bắn bậy, nên phải giết bọn chúng trước.
Thập Tam công kích những kẻ cố gắng chạy ra xa. Bọn này không phải là chạy trốn, mà là giãn đủ cự ly để nổ súng. Thập Tam chuyên nhào tới cắn cổ, cũng là nhất kích tất sát, không để Tả Đăng Phong phải lo lắng.
Có câu ‘Mãnh hổ nan địch quần hồ’, sau khi Tả Đăng Phong giết được hơn phân nửa, đám lính còn lại bắt đầu nổ súng, tuy không bắn trúng Tả Đăng Phong nhưng cũng làm hắn kinh hãi, phải đẩy nhanh hơn tốc độ công kích, một lúc sau chỉ còn lại mười tên quỷ tử đứng theo hình quạt, súng trong tay nhắm ngay vào hắn.
Tả Đăng Phong cắn răng lôi hết linh lực trong khí hải vào tay phải, phun ra một luồn khí lưu lạnh buốt dài cả mười mét đóng băng tất cả đám quỷ tử còn lại.
Phóng linh khí đến mức mắt thường cũng có thể thấy được như thế này hao tổn linh khí rất lớn, lại phải duy trì liên tục khiến linh khí càng hao hụt nghiêm trọng, nếu gọi khí hải trong đan điền là một cái chén đựng nước, thì hành động này chính là cầm chén nước hắt hết ra ngoài, nhưng trong tình thế sinh tử thế này, hắn phải làm như vậy.
Tả Đăng Phong lập tức cảm nhận được cơ thể đã khô kiệt linh khí, đầu hắn choáng váng. Hắn ăn uống thiếu thốn, thân thể cực gầy, bây giờ không có linh khí chèo chống, tình trạng thiếu máu lộ ra ngay. May là lúc này đã khống chế được địch nhân, nếu không thực không biết hậu quả ra sao.
"Thập Tam, trở về!" Tả Đăng Phong kêu. Thập Tam nghe vậy lập tức bỏ. không đuổi theo tên quỷ tử, chạy về bên cạnh Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy Thập Tam trở về, mới ngồi bệt xuống, bắt chỉ quyết tụ khí để khôi phục linh khí. Đây là lần đầu tiên đánh cùng lúc nhiều kẻ địch đến vậy, thực là quá sức, may mà không gặp phải nguy hiểm, để một tên chạy thoát cũng tốt, để hắn trở về báo tin, nếu bị giết sạch cả, người ta sẽ đâu có biết kẻ ra tay là ai.
Chỉ quyết vô cùng hiệu quả, chỉ sau một lát Tả Đăng Phong đã khôi phục một chút linh khí, đứng dậy nhặt lên một khẩu súng máy bước tới. Hắn lấy súng máy chẳng phải để dùng, mà chỉ là muốn nghiên cứu một chút. Mới đi chưa được mấy bước, Tả Đăng Phong chuyển hướng, tới lấy một chiếc xe máy do bọn quỷ tử mang tới đây.
"Đừng ngồi trên vai ta, ngồi trong thùng xe đi!"
← Ch. 061 | Ch. 063 → |