Vay nóng Homecredit

Truyện:Tàn Bào - Chương 064

Tàn Bào
Trọn bộ 457 chương
Chương 064: Chưởng giáo Mao Sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Shopee


"Thập Tam, đi!" Tả Đăng Phong hét to, lập tức thối lui, Thập Tam nghe hắn hét lập tức vọt tới, Tả Đăng Phong chưa lên tới mái nhà nó đã nhảy lên vai hắn, Tả Đăng Phong nhún chân đề khí chạy về hướng đông.

Tả Đăng Phong mượn lực các ở nóc nhà, mái hiên, ban công để chạy, trong tích tắc đã chạy ra khỏi thành, vừa chạy hắn vừa chong mắt tìm Kim Châm. Kim Châm chưa bỏ đi, mà đang chắp tay sau lưng đứng trong rừng cây đợi Tả Đăng Phong.

Đến gần hơn, Tả Đăng Phong thấy nét mặt Kim Châm có tám phần ngạo khí hai phần tức giận. Tả Đăng Phong đã phá trận pháp của hắn, nên Kim Châm rất bực mình.

Lúc này Tả Đăng Phong cũng đang tức giận, rõ ràng Kim Châm cố tình làm khó dễ hắn, nếu hắn không phá thì đã bị nguy trong trận, bị quỷ tử bắn chết rồi.

Khoảng cách hai mươi dặm không xa, Tả Đăng Phong đã vèo tới nơi, dừng lại cách Kim Châm hơn ba trượng. Kim Châm chờ Tả Đăng Phong dừng lại mới chậm rãi nhướng mày nhìn hắn.

Kim Châm nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong nhìn lại, hai người đều không nói gì, thần sắc cả hai cũng chẳng hề mang thiện ý, Thập Tam thấy không khí dị thường nên rời khỏi vai Tả Đăng Phong, nhảy lên một cây đại thụ cách đó không xa, chỗ nó dừng là vị trí công kích Kim Châm tốt nhất.

Kim Châm tuy chỉ mới ba mươi mấy tuổi, nhưng thành danh đã lâu, tính tình trầm ổn, kinh nghiệm lão luyện, chỉ đứng đó chắp tay sau lưng cũng đã tạo thành áp lực rất lớn cho Tả Đăng Phong, đây là khí thế của kẻ có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của mình, chỉ kẻ mạnh mới có.

Kim Châm trầm ổn bình tĩnh, còn Tả Đăng Phong lại đầy kiệt ngạo và sát khí. Tuy hắn học ít không biết gì nhiều, nhưng hắn cũng tin tưởng mười phần vào tu vi của mình.

Kinh nghiệm hắn có một năm này còn hơn nhiều kẻ chỉ rú mình trong đạo quan tĩnh tâm tu luyện ba mươi năm, thời gian dài ngắn đâu có quan trọng! Kinh nghiệm ít hay nhiều mới là mấu chốt!!! Tu vi hắn có bây giờ, trong đó ba thành là vận khí, còn tới bảy thành là hung hiểm lấy hạt dẻ trong lò lửa, không có sư phụ che chở dạy bảo, không có điều kiện yên tĩnh tu luyện, thậm chí pháp môn tu luyện còn là sai, cho tới bây giờ chỉ nhờ vào Huyền Âm trung hòa âm dương để giữ lại mạng sống, tất cả khiến cho Tả Đăng Phong mang tính cực đoan. Hành vi của Kim Châm đã làm hắn giận dữ, hắn chỉ muốn giết Kim Châm.

Tả Đăng Phong tóc dài che mặt, Kim Châm không thấy rõ nét mặt của hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được Tả Đăng Phong đang phát ra sát khí, đây là trực giác đặc biệt chỉ cao thủ mới có, một loại trực giác có thể giúp đoán được thực lực và ý đồ của đối phương. Kim Châm chậm rãi lùi chân phải lại nửa bước, rồi không làm thêm động tác gì khác.

Tả Đăng Phong nở nụ cười vô cùng lạnh lẽo, Kim Châm lùi lại nửa bước, tạo thành tư thế phòng thủ, nói cách khác Kim Châm đã cảm nhận được nguy hiểm, cũng biết nguy hiểm này không thể khinh thường. Điều này khiến Tả Đăng Phong rất vui vẻ.

"Là cậu?!" Kim Châm nghe được tiếng cười của Tả Đăng Phong, hắn nhíu mày.

"Anh nhớ ra tôi rồi à?" Tả Đăng Phong vừa nói vừa luôn để mình trong trạng thái cảnh giác, linh khí điên cuồng vận hành trong kinh mạch, lúc nào cũng có thể tấn công hoặc phòng thủ.

"Tôi từng gặp cậu ở phái Toàn Chân núi Thánh kinh." Kim Châm nói, ngữ khí khẳng định, chỉ dựa vào thanh âm có thể nhớ kỹ một người, có thể thấy người này có một trí nhớ siêu cường.

"Ngươi tại sao phải hại ta?" Tả Đăng Phong chậm lại ngữ khí.

"Trận kia tên là Bát quái Định Dương Trận của phái Mao Sơn, nếu tôi muốn hại cậu sẽ không đem mắt trận trên mái nhà cách mặt đất ba trượng. Trận này tự thu nạp linh khí, tăng uy lực thêm ba thành." Kim Châm nói.

Tả Đăng Phong chẳng biết gì về pháp thuật phái Mao Sơn, nhưng vẫn hiểu được đại khái lời của Kim Châm. Vị trí đặt đồng tiền chỗ xác nữ kia đúng là vị trí bát quái, mà theo lời Kim Châm, mắt trận rất có thể chính là đồng tiền cuối cùng kia.

"Dù uy lực có tăng thêm ba thành, tôi cũng thoát trận được." Tả Đăng Phong hừ một tiếng.

Kim Châm lắc đầu cười khẽ không nói gì. Hắn không nói là vì hắn lớn tuổi hơn Tả Đăng Phong, tính tình lại trầm ổn. Hơn nữa, hắn cũng thừa nhận Tả Đăng Phong là nói thật, mặc dù nếu đồng tiền cuối cùng không phải để mái nhà mà để giữa lầu một thì Tả Đăng Phong làm sao mà phá được trận.

"Tại sao anh bày trận vây khốn tôi?" Tả Đăng Phong thấy hắn không nói, thì truy vấn.

"Nếu như tôi nói là vô ý, tự nhiên ngứa nghề, cậu có tin không?" Kim Châm mở miệng cười nói.

"Thật sự?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhíu mày, ý của Kim Châm chính là bày trận vây hắn chỉ là để muốn tỷ thí một chút mà thôi.

"Cậu tưởng tôi là tay sai của bọn Nhật đúng không?" Kim Châm chậm rãi hỏi.

Tả Đăng Phong nhìn Kim Châm, rồi lắc đầu. Trước đây Kim Châm và Ngọc Phật từng lên núi Thánh kinh chính là để cùng Ngân Quan thương nghị chuyện kháng Nhật. Sau khi Nam Kinh phát sinh thảm án, hắn với Ngân Quan đã đến đó cứu dân chúng, nên Kim Châm tuyệt đối sẽ không làm việc cho Nhật, nên hắn bảo ngứa nghề thì chắc là nói thật.

"Cách biệt chưa bao lâu, quả thật là phải lau mắt mà nhìn." Kim Châm nhìn nét mặt Tả Đăng Phong đoán được hắn đã không còn địch ý, liền đổi chủ đề.

"Để người chê cười." Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ. Lời này của Kim Châm ý nói Tả Đăng Phong tiến bộ thần tốc, Tả Đăng Phong có tính

cảnh giác rất nặng, nên không tin lời hắn.

"Chưa đến một năm thời gian đã tụ khí trùng quan, luyện khí theo võ học và thần thông của phật môn không thể có hiệu quả này, pháp thuật của đạo môn tuy khá hơn, nhưng cũng không thể nhanh đến mức này được." nét mặt Kim Châm lộ vẻ nghi hoặc.

"Tôi tu luyện là một loại pháp thuật đã thất truyền của Xiển Giáo." Tả Đăng Phong nghĩ ngợi một hồi rồi đáp. Kim Châm kháng Nhật chứng tỏ hắn không phải là người xấu, nên không cần phải làm khó dễ với nhau, hơn nữa thông tin của Kim Châm chắc chắn là linh thông chuẩn xác nhất, chính là thứ Tả Đăng Phong đang cần hiện giờ.

Kim Châm gật đầu, nhưng sau một hồi lại lắc đầu, nét nghi hoặc trên mặt càng tăng thêm.

"Tôi nói đều là sự thật." Tả Đăng Phong nghiêm nghị bổ sung.

"Pháp thuật của Xiển Giáo tuy đã thất truyền, nhưng đặc điểm về nó đã được rất nhiều điển tịch của đạo gia ghi lại. Tổ sư Nguyên Thủy Thiên Tôn của Xiển Giáo tu chân là tuân theo tự nhiên, pháp thuật người lưu lại cũng tuân theo đặc điểm này, thì nghĩa là chỉ có pháp môn để tu thành linh khí, chứ không có chiêu thức. Vừa rồi cậu lăng không không sử dụng thân pháp, đây quả là đặc điểm của Xiển Giáo." Kim Châm hơi ngừng lại, "Nhưng pháp thuật của Xiển Giáo xưa nay nổi tiếng là trầm ổn, đâu thể tiến bộ thần tốc như thế."

"Đỗ chân nhân quả thực pháp nhãn như đuốc, thực không dám giấu diếm, tôi luyện khí là theo pháp môn của Xiển Giáo, nhưng phương pháp tụ khí lại theo pháp môn của Tiệt Giáo." Tả Đăng Phong khâm phục học thức quảng bác của Kim Châm từ tận đáy lòng.

"Ha ha ha ha, thì ra là thế, tiểu huynh đệ kiêm tu pháp môn hai giáo, có tu vi thế này thì cũng hợp lý, nếu cậu chỉ tu hành pháp môn của chính thống đạo gia mà được thế này, thì tôi thực vô cùng hổ thẹn." Kim Châm cười cởi mở, nói thẳng, chẳng hề giấu diếm ý nghĩ thực trong lòng. Hắn biết Tả Đăng Phong tu luyện pháp thuật của hai giáo nhưng không hề sinh lòng ganh tị, mà lại vô cùng cao hứng. Hắn cao hứng là vì hiểu Tả Đăng Phong tăng nhanh tu vi là nhờ pháp môn tu hành cao thâm, chứ không phải vì Tả Đăng Phong có tư chất cao hơn hắn.

"Đỗ chân nhân thực là người hiểu chuyện. Nếu Đỗ chân nhân không chê, tôi rất muốn cùng người làm bằng hữu." Tả Đăng Phong im lặng một hồi rồi nói. Kim Châm lúc trước bày trận vây hắn chỉ là vì nổi lòng tranh cường háo thắng, đây là bệnh chung của người tu đạo, chứ không có ác ý.

"Cậu có tư cách này, và ta cũng có ý nghĩ này." Kim Châm mỉm cười gật đầu.

"Đi, tôi mời Đỗ chân nhân đi uống rượu." Kim Châm tuy người đầy ngạo khí nhưng là người thẳng thắn thật lòng, phù hợp với khẩu vị của Tả Đăng Phong, nên hắn ra dấu với Thập Tam trên cây, Thập Tam nhảy xuống, vững vàng đứng trên vai hắn.

"Tiểu huynh đệ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Đạo hiệu là gì?" Kim Châm nhìn Thập Tam liếc, khẽ cau mày, hiển nhiên hắn đã nhìn ra Thập Tam có chỗ bất phàm.

"Hai mươi sáu, tôi không phải là đạo sĩ, tôi tên là Tả Đăng Phong." Tả Đăng Phong thành thật trả lời.

"Tôi lớn hơn cậu mười tuổi, tu tại gia nên giữ lại tính danh, tên là Thu Đình." Kim Châm đưa nắm tay phải ra.

Tả Đăng Phong thấy thế mừng rỡ, vội giơ nắm tay lên đụng vào nắm tay kia. Hòa thượng chào chắp tay trước ngực, đạo sĩ chào chắp một tay, quân nhân chào hai tay ôm quyền, bạn bè chào nhau đụng nắm tay. Đạo sĩ Mao Sơn không kiêng đồ ăn mặn, Kim Châm làm thế này chính là dùng quy củ bằng hữu trong giang hồ để kết bạn với hắn.

"Đỗ chân nhân, tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo anh." Tả Đăng Phong thu tay nói.

"Vậy mời ta đi uống rượu đi, muốn hỏi cái gì?" Kim Châm rất vui vẻ.

"Mời!" Tả Đăng Phong đưa tay mời.

" Lưu Hương lâu thành bắc." Kim Châm nhún người nhảy lên lao về phía bắc, Tả Đăng Phong cũng nhún chân phóng theo.

Khinh công của Kim Châm vô cùng tiêu sái, mỗi lần rơi xuống mượn lực đều rất thoải mái, tư thế rời khỏi mặt đất cực kỳ phiêu dật, nếu gọi Kim Châm là chim bay dạo mây, thì Tả Đăng Phong đang di động phía sau chính là một con sói đang đi săn, tuy thân pháp không đẹp mắt, nhưng tốc độ lại cực nhanh và chuẩn xác, bước chân vững chãi.

Lúc này trong thành đang là giờ giới nghiêm, quỷ tử và lính Trung Quốc đầy đường, nhưng trong mắt Kim Châm và Tả Đăng Phong chúng chỉ là không khí. Lưu Hương lâu là một tòa tửu lâu xa hoa, cả quán đều làm bằng gỗ. Bây giờ là giờ giới nghiêm, Lưu Hương lâu đã sớm đóng cửa, hai người từ cửa sổ lầu ba tiến vào, xuống dưới lầu một khiến cả chưởng quỹ lẫn người làm công đều kinh hãi, run rẩy, trong mắt họ, một thằng ăn mày mang theo mèo chính là một quả bom lớn.

Bom đã tới, vậy thì chỉ có thể hầu hạ cẩn thận để quả bom đừng nổ. Một bàn tiệc rượu nhanh chóng được mang lên, rượu ngon ôm tới hai vò. Tả Đăng Phong tiện tay ném cho chưởng quỹ một thỏi vàng. Không phải hắn muốn chứng tỏ mình giàu, mà vì món ăn trên bàn đều là sơn hào hải vị, rất nhiều món Tả Đăng Phong chưa từng thấy qua, nên nghĩ chắc chắn không rẻ. Hơn nữa cho nhiều tiền cũng có thể phòng ngừa chưởng quỹ và người làm công đi mật báo cho quỷ tử, quấy rầy cao hứng uống rượu của hai người.

Tả Đăng Phong rất vui khi được biết Kim Châm, Kim Châm chẳng những pháp thuật cao siêu, còn hiểu được tất cả đường lối giang hồ, tin tức linh thông, tuy tính cao ngạo nhưng lại quang minh lỗi lạc.

Kim Châm cũng vui vẻ khi biết Tả Đăng Phong. Tuy Tả Đăng mới ra đời, nhưng tu vi lại cực kì khủng bố, có được một cao thủ như vậy trở thành bằng hữu, sẽ rất có lợi cho đệ tử phái Mao Sơn của hắn hành tẩu giang hồ sau này.

Hai người tửu lượng đều cao, mỗi người ôm một vò, thoải mái chè chén, rượu qua ba lượt thức ăn đã qua năm món, Tả Đăng Phong rốt cục không giấu được khúc mắc trong lòng nữa, hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng hắn hỏi câu đầu tiên là dành cho là vấn đề hắn quan tâm.

"Đỗ chân nhân, tại sao hồi ở núi Thánh kinh phái Toàn Chân anh lại cho tôi một đồng tiền? "


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-457)