← Ch.067 | Ch.069 → |
"Cậu đi đi." Ngọc Phật ăn xong, cất tấm giấy bọc đồ ăn đi, trả hộp cơm lại cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cầm lấy hộp cơm, không nói gì cũng không rời đi, hắn đang nghĩ như thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại. Tính cách của Ngọc Phật và Kim Châm có chỗ giống nhau, đều là người mắt cao hơn đầu, lãnh ngạo tự cao. Trước đây Tả Đăng Phong không hiểu vì sao họ lại có cái tính ấy, nhưng bây giờ đã tiếp xúc với họ, hắn tự đặt mình vào vai họ thì hiểu ra. Những người này tuổi đều còn trẻ nhưng lại có tu vi cao thâm, chứng tỏ đã phải cố gắng và trả giá hơn người thường gấp mấy lần. Họ xem thường người không phải là xem thường tu vi của người ta thấp kém, mà là xem thường bản tính không cầu tiến mà thôi.
"Ngọc Chân Nhân, thực không dám đấu diếm, tôi có việc muốn cầu người." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
"Nói đi." Ngọc Phật nghe vậy chẳng những không kinh ngạc mà lại tỏ ra rất thản nhiên, nếu như Tả Đăng Phong đưa cơm cho cô mà không có mục đích nhờ vả, thì cô mới thấy đó là kỳ quái.
"Người là Huyền Môn Thái Đẩu, người thường không thể gặp được. Tôi sẽ giúp người mua cơm làm việc, chỉ cần người tùy tiện truyền cho mấy chiêu pháp thuật, có được không?" Tả Đăng Phong nói nửa thật nửa giả. Muốn Ngọc Phật không nghi ngờ, cho phép hắn ở lại, thì nhất định phải có một lý do hợp lý. Trong câu này cũng có ba phần là thật, vì Âm dương Sinh Tử Quyết chỉ là nội công tâm pháp, chỉ có cách thức luyện khí, không có chiêu thức, Tả Đăng Phong vốn rất sầu não về chuyện này.
Ngọc Phật ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, không nói gì. Tả Đăng Phong thấy vậy liền cầm hộp cơm đi tới bên phải tảng đá ngồi xuống, Ngọc Phật không nói gì chứng tỏ có lẽ cô đã đồng ý, nhưng với thân phận của cô, cô khinh thường trả lời loại câu hỏi như thế này.
"Đừng ngồi ở đó." Ngọc Phật cau mày.
Tả Đăng Phong tưởng Ngọc Phật muốn đuổi hắn đi, đứng lên nhìn chung quanh mới hiểu. Hai bên cổng Thiếu Lâm tự có hai tảng đá, trông giông giống như hai ông thần giữ cửa.
Tả Đăng Phong cầm hộp cơm tới ngồi ngay chân tường, chạy nhanh cả một đoạn đường dài hắn đã mệt lắm rồi, bây giờ không khí ấm áp làm hắn thấy rất thoải mái.
Trong bụng Tả Đăng Phong có cả một đống vấn đề muốn hỏi Ngọc Phật, nhưng hắn không dám mở miệng, Tính tình Ngọc Phật cực đoan hơn Kim Châm nhiều, lại là phái nữ, Tả Đăng Phong sợ hỏi làm cô giận, sẽ lập tức đuổi đi.
Để tránh cho Ngọc Phật khỏi bực mình, Tả Đăng Phong không nhìn cô mà nhìn về phía khác, mãi cho đến giữa trưa, hai người đều không nói gì, Tả Đăng Phong là không dám nói, Ngọc Phật là không muốn nói, con khỉ bị bắt đã lâu, cô quá lo lắng cho nó nên trong lòng hỗn loạn, chỉ có lo lắng, nếu không phải là một trong Huyền Môn Thái Đẩu thì vành mắt đã đỏ lên rồi.
Giữa trưa, Tả Đăng Phong cầm hộp cơm xuống núi. Ngọc Phật bỏ đi một lát, tuy đã lướt đi rất xa, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nghe được tiếng nước chảy róc rách, âm thanh của huyết khí, dù chỉ là vô tâm, mặt hắn cũng đỏ tới mang tai.
Không lâu sau, hắn mang đủ thứ bao to bao nhỏ trở về. Ngọc Phật cau mày nhìn theo, thấy hắn bắt đầu căng bạt dựng lều.
"Cậu lấy mấy thứ đó ở đâu?" Ngọc Phật rốt cục cũng mở miệng.
"Lều bán ở dưới núi, còn chăn nệm là mới mua." Tả Đăng Phong vừa làm vừa đáp ngắn gọn. Bây giờ hắn phải cố gắng lo cho Ngọc Phật cho tốt, để sau này Kim Châm biết sẽ thấy vui. Đây là cái gọi là đã nhận lời nhờ vả thì phải làm cho chu toàn.
"Rốt cuộc là ai bảo cậu làm như vậy?" Ngọc Phật lại nghi hoặc.
"Đâu có ai, tôi thề." Tả Đăng Phong lắc đầu đáp. Hắn nghĩ, đây là Kim Châm nhờ hắn, chứ đâu phải ra lệnh bắt buộc hắn phải làm.
Người tu đạo đều tin vào lời thề, Ngọc Phật biết Tả Đăng Phong cũng là người tu đạo, chỉ không biết tu vi hiện thời của hắn mà thôi.
Dựng lều xong, Tả Đăng Phong đưa hộp cơm và bọc quần áo cho Ngọc Phật rồi xoay người bỏ đi. Hắn biết nhất định Ngọc Phật sẽ kiểm tra bao quần áo, trong ấy có đồ chuyên dành cho phụ nữ, hắn không muốn làm Ngọc Phật xấu hổ.
Tả Đăng Phong quay lại góc tường ngồi xuống, cố gắng không nhìn về phía Ngọc Phật, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh. Mở bọc quần áo ra, Ngọc Phật dừng lại mấy giây, rồi lập tức bật dậy, nhìn quanh, cô đang tìm xem hắn ở đâu.
Ngọc Phật vọt tới chỗ hắn, đến gần thì dừng lại.
"Sao vậy?" Tả Đăng Phong quay đầu sang hỏi.
Ngọc Phật ngần ngừ một hồi rồi mới hỏi, vì việc này không hỏi không được.
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi sáu." Tả Đăng Phong thành thật đáp.
"Người yêu của cậu là ai giết?"
"Bọn Nhật." Tả Đăng Phong lại dâng trào cảm xúc, cái chết của Vu Tâm Ngữ luôn làm hắn đau lòng.
"Cậu rất tỉ mỉ." Ngọc Phật nói xong xoay người đi. Một người đàn ông từng có người yêu thì hiểu chuyện của phụ nữ cũng là bình thường.
"Hồi ở núi Thánh kinh, sao người lại tặng đậu vàng cho tôi?" Tả Đăng Phong cố tìm cho ra chủ đề để không lộ ra vice Kim Châm đã gặp và nhờ mặt.
"Muốn cho thì cho thôi." Ngọc Phật thuận miệng đáp.
"Sao hồi ở đồng cỏ đông bắc, người lại đánh tôi?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Cậu thật muốn biết?" Ngọc Phật nhướng mày.
"Phải." Tả Đăng Phong nghiêm túc gật đầu.
"Đồng tiền của Kim Châm là pháp khí của Mao Sơn phái, lúc đó bên cạnh cậu có một nữ hồn đi theo, Kim Châm muốn giúp cậu đuổi đi. Tôi thấy nữ hồn kia với khí tức của cậu tương thông, nên đoán ra đó là người yêu đã chết của cậu, mới lấy đậu vàng để thay cho đồng tiền. Sau này gặp lại ở Đông Bắc, không thấy nữ hồn kia đi cạnh cậu nữa, tôi lầm tưởng cậu có bạn gái mới ruồng bỏ cô ấy, không ngờ cuối cùng lại phát hiện ra cậu dương khí quá nhiều, nên cô ấy không thể đi theo được." Ngọc Phật thở dài.
"Tôi không hiểu." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Âm hồn là âm, người sống là dương, bình thường âm hồn không thể đi theo người sống, vì dương khí của người sống sẽ làm cho nó đau đớn, nhưng nếu là hai vợ chồng, khí tức sẽ tương thông, hồn phách có thể đi theo làm bạn với người đó, nhưng nếu người kia lại làm chuyện đó với người khác, sẽ khiến khí tức thay đổi, âm hồn không thể đi theo được nữa." Ngọc Phật giải thích.
"Có phải sau khi chết bốn mươi chín ngày, hồn phách sẽ bị tiêu tán hay không?" đây là vấn đề Tả Đăng Phong quan tâm nhất.
"Thần châu phái ta tuy giỏi về dùng âm vật, nhưng cũng không hiểu rõ về âm hồn, phái Mao Sơn mới là bậc hành gia về mặt này, cậu có thể hỏi họ." Ngọc Phật đáp.
"Âm vật và âm hồn có gì khác nhau?" Đến giờ Tả Đăng Phong mới biết Ngọc Phật là đạo cô phái Thần Châu.
"Âm vật là thật, âm hồn là giả." Ngọc Phật đáp.
Ngọc Phật nói xong xoay người đi ngay, bỏ lại Tả Đăng Phong ngơ ngẩn đứng đấy nghĩ hoài không hiểu.
Vì buổi sáng đã ăn sáng, nên Ngọc Phật không hề động tới hộp cơm, chỉ uống chút nước rồi nằm xuống nghỉ ngơi, cô đến Thiếu Lâm tự đã lâu, chưa hề ăn nghỉ đàng hoàng.
Hai ngày sau, Tả Đăng Phong quả thực là làm một người sai vặt. Ngọc Phật tâm tình đỡ hơn, mới nói chuyện với hắn mấy câu. Từ khi mất con khỉ, cô luôn buồn bực lo lắng nên hai người nói chuyện với nhau cũng không nhiều, Tả Đăng Phong cũng không dám mở miệng hỏi về mười hai địa chi.
Suốt mấy ngày này, hòa thượng của Thiếu Lâm tự cứ nhảy tường ra ra vào vào, xem Ngọc Phật như không khí. Tả Đăng Phong giận lắm, hỏi Ngọc Phật sao không dùng âm vật đánh bọn họ, Ngọc Phật trả lời 'Thiếu Lâm tự là tổ đình của Thiền tông, có Phật Quang bảo hộ, âm vật không đi vào được. '
Sáng sớm ngày thứ ba, trời mưa. Tả Đăng Phong người ngợm dơ bẩn, vẫn luôn duy trì khoảng cách với Ngọc Phật, chỉ có thể đứng núp dưới cửa Thiếu Lâm tự trú mưa. Ngọc Phật không hề gọi hắn vào trong lều trú mưa, Tả Đăng Phong cũng không lấy điều đó làm khó chịu.
Mưa tạnh, Thiếu Lâm tự mở cửa, một đội tăng nhân đi ra tới trước mặt hai người Tả Đăng Phong nhìn hắn. Trong đó có hai hòa thượng đã từng đuổi theo hắn, theo sau là hơn mười tăng nhân cầm giới côn trong tay, một Tả Đăng Phong cau mày, những người này hình như đến đây là vì hắn.
"Sư thúc, chính là người này từng lẻn vào Thiếu Lâm trộm đồ." một hòa thượng chỉ vào Tả Đăng Phong, nói với một hòa thượng mặc áo cà sa vàng.
"Trộm đồ? Bằng chứng đâu?" Ngọc Phật đi tới hừ một tiếng. Cô rất hiểu ý đồ của họ. Tả Đăng Phong đến đây đã vài ngày, nếu đơn thuần hòa thượng muốn đuổi tặc thì đã sớm ra tay. Bọn họ làm khó Tả Đăng Phong nhưng thật sự là muốn dùng chiêu là rút củi dưới đáy nồi. Tả Đăng Phong dựng lều đưa cơm, Ngọc Phật có ăn có uống còn có ở, càng sẽ không đi. Mục đích của Thiếu Lâm tự là đuổi Tả Đăng Phong đi, bức bách Ngọc Phật cũng phải rời đi, đường đường Thiếu Lâm tự mà lại bị một nữ nhân chắn ngay trước cửa, lan truyền ra ngoài thực rất không hay.
"A Di Đà Phật, hai vị sư điệt này của lão nạp chính là nhân chứng." Lão tăng áo vàng hai tay tạo thành chữ thập, mở miệng.
"Còn vật chứng?"
"Kẻ đến Thiếu Lâm trộm đồ, ý đồ bất chính, người đâu, mau tống vị thí chủ này xuống núi." lão tăng áo vàng không trả lời câu hỏi của Ngọc Phật mà nói vậy, chúng tăng lập tức tiến tới xô đẩy Tả Đăng Phong.
"Làm càn!" Ngọc Phật giận tím mặt, phóng ra một đạo linh khí hất văng các tăng nhân. Tả Đăng Phong quan sát thấy linh khí mỗi lần cô phát ra đều dài tới cả ba trượng, giống như Kim Châm.
"Bao che tặc nhân, đả thương đệ tử ta, lão nạp xin lĩnh giáo cao chiêu của đạo trưởng!" lão tăng áo vàng thấy thế lập tức ra tay công kích Ngọc Phật. Ngọc Phật chặn cửa đã lâu, khiến tăng nhân Thiếu Lâm tự rất bực bội, lần này đi ra biểu hiện là đuổi Tả Đăng Phong, nhưng thực ra là muốn trở mặt với Ngọc Phật.
Ngọc Phật chẳng chút sợ hãi, xoay eo tụ thế, tay phải đánh ra nghênh đón bàn tay của lão tăng. Hai bàn tay còn cách nhau vài tấc, lão tăng đã gập người, Ngọc Phật dùng linh khí tấn công người, chẳng bao giờ đụng vào tay ai cả.
"La Hán đường không phải đối thủ của ta, mời thủ tọa Đạt Ma viện ra đây!" Ngọc Phật đánh bay lão tăng áo vàng, xông tới đánh ngã luôn đám tăng nhân, ra tay không chút lưu tình. Cô đã phải chờ ngoài cửa Thiếu Lâm tự quá lâu, trong lòng vô cùng giận dữ.
Đám tăng nhân này chỉ là cấp thấp nhất, đi ra để tìm cớ khai chiến mà thôi, bây giờ đã đạt được mục đích nên không ham chiến, lập tức quay về chùa.
"Tiếp theo sẽ có một hồi ác chiến, tu vi của cậu còn kém, nên đi đi." Ngọc Phật xoay sang nói với Tả Đăng Phong.
"Có người ở đây, tôi sợ cái gì!" Tả Đăng Phong bĩu môi. Hắn ngàn dặm xa xôi chạy đến Thiếu Lâm tự đâu phải chỉ để đưa cơm, trong lòng hắn còn đang mong đánh nhau nhanh lên, chỉ cần hắn động chân tay, là Kim Châm đã mắc nợ nhân tình của hắn.
" Thủ tọa Đạt Ma viện của Thiếu Lâm tự tu vi không kém Thiết Hài. Tôi không chắc bảo vệ được cho cậu, nên cậu phải đi." Nét mặt Ngọc Phật ngưng trọng.
"Đừng nói nữa, muốn đi cũng không kịp rồi." Tả Đăng Phong quay sang nhìn cửa chùa, chép miệng: "Ra tới kìa...
← Ch. 067 | Ch. 069 → |