← Ch.037 | Ch.039 → |
Dịch: Niêu - Biên dịch: Tiểu Đông Phong
Dù Vũ Lâm quân đã tiến hành giới nghiêm phong tỏa ngõ bốn mươi bảy nhưng người dân Trường An vây quanh xem trò càng lúc càng đông, họ hồn nhiên không để ý nước mưa lạnh lẽo đang xối ướt đẫm thân thể mình, hoặc căng thẳng, hoặc bất an, hoặc hưng phấn, hoặc tiếc nuối, mỗi người một tâm trạng khác nhau, họ dồn dập suy đoán nguyên ủy câu chuyện rốt cuộc là thế nào.
Ninh Khuyết cầm ô đứng cách xa đám người, vẻ mặt hắn cực kì bình tĩnh, ánh mắt hắn vô cùng chăm chú, dường như hắn muốn khắc họa vĩnh viễn khuôn mặt đen đúa kia vào trong đầu mình.
Bảy năm trước, khi gặp nhau ở Mân Sơn khuôn mặt ấy đã đen như thế, sao mà đen đến vậy? Đen hơn cả đáy nồi, đen hơn cả Tang Tang, đen hơn cả màn đêm giao thừa, sau bảy năm, chỉ khác một điều là thằng nhóc đen đã biến thành anh chàng đen, thời gian khiến khuôn mặt đó trở nên hơi xa lạ, vì thế trong những giây phút cuối cùng này Ninh Khuyết phải nhìn thật kĩ, nhớ thật kĩ, thật sâu.
Trác Nhĩ bị Vũ Lâm quân khiêng khỏi ngõ bốn mươi bảy, đôi mắt nhắm nghiền của gã đã vĩnh viễn không thể mở ra, dân chúng xung quanh cũng tản dần, Ninh Khuyết và Tang Tang dựa vào nhau dưới ô đi về, nhìn mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng Tang Tang cảm nhận vô cùng rõ ràng sự chết lặng trong đôi mắt hắn, tựa như một cái xác không hồn.
Đóng cửa xong xuôi, Ninh Khuyết ngồi xuống ghế, hắn im lặng rất lâu mới nói khẽ:
- Tối nay ăn mì.
- Được. - Tang Tang trả lời bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nàng ném sách và hộp son phấn sang một bên rồi chạy xuống nhà sau.
Ăn xong bát mì được Tang Tang cố ý bỏ thêm ba quả trứng rán, Ninh Khuyết dường như đã hoàn toàn bình tâm trở lại, thậm chí lúc buông đũa hắn còn nói đùa với nàng mấy câu, nhưng tiếng cười nghe sao mà khô khan gượng gạo.
Khuya, lúc mưa tạnh người yên, Ninh Khuyết ra khỏi cửa, nhìn quanh quất một hồi, xác định không có kẻ nào đang ẩn núp theo dõi trong đêm hắn mới thong thả đi tới bức tường hồi chiều rồi ngồi xuống, đưa tay vuốt từ từ lên mặt tường, cái cảm giác ấm áp của cơ thể thằng cha kia đã tan mất từ lâu, chỉ còn lại sự lạnh lẽo ẩm ướt, hắn không biết thằng cha đó trọng thương sắp chết còn cố chạy đến đây làm gì, muốn nói cho hắn biết điều gì, phải chờ đợi dưới cơn mưa lạnh giá bao lâu, đã suy nghĩ những gì trong khi chờ đợi...
Lúc bàn tay mò đến bề mặt một viên gạch chợt khựng lại, ở góc viên gạch đó có vết máu cũ rất nhạt, ngoài ra còn có những vết nứt rất nhỏ chỗ tiếp giáp, nếu không dùng tay sờ tỉ mỉ rất khó phát hiện ra.
..................................
Quay về cửa hàng, Ninh Khuyết đưa mấy tấm giấy dầu rất mỏng cho Tang Tang, dặn nàng phải cất thật kĩ, sau đó hắn làm một chuyện vô cùng hiếm có: tự đun nước rửa chân rồi chui vào trong đống chăn đệm lạnh ngắt, cũng như những lần trước, Tang Tang chui vào theo, nàng nằm quay về phía đầu giường bên kia, thân co lại như chú chuột con.
- Bảy năm trước, ta và hắn ở cạnh nhau có hơn mười ngày, sau đó lão sư phụ quỷ quái chết tiệt mang hắn đi, mấy chuyện này ngươi không nhớ đâu. Mấy năm nay hắn theo lão quỷ kia mà chẳng học được gì, đến bây giờ cũng chỉ làm chân gián điệp cho bộ quân, cuộc sống rõ ràng chẳng tốt đẹp thành công gì. Dù vẫn liên lạc qua thư nhưng xa cách bảy năm mới gặp, ta thực sự không biết giờ đây hắn là con người thế nào, nếu bảo tình cảm giữa ta và hắn vô cùng sâu đậm thì thật quá giả dối, nói đúng ra giữa ta và hắn chủ yếu là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không, chính xác là ta lợi dụng hắn để dò la tin tức của Hạ Hầu. Nhưng giờ đây hắn cứ khơi khơi mà tiêu tùng như vậy, chẳng phải phiền phức lắm sao, chuyện thôn hắn bị giết sạch sẽ chỉ còn mình ta biết chân tướng, à, tất nhiên là ta không tính ngươi vào rồi, chẳng phải chuyện đó sẽ rơi xuống đầu ta sao? Nhưng giờ đây lưng ta đã gánh theo một đống phiền toái, còn hơi sức tâm tư đâu mà lo toan nữa?
Tang Tang biết hắn đang cần phát tiết tâm trạng hoặc giả tự thuyết phục bản thân nên nàng không tiếp lời mà chỉ im lặng lắng nghe, dần dần rơi vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Ninh Khuyết không sao ngủ được, hắn chăm chăm nhìn vệt nước thấm qua góc nhà rồi đột nhiên bật dậy, khoác áo đi ra sân sau, rút ba thanh đao cũ từ trong đống củi rồi ngồi xuống cạnh bờ giếng, cắm đầu mài đao.
Mài đao xong vẫn chưa thấy buồn ngủ, hắn vào trong nhà đốt đèn, đổ nước mài mực nhúng bút, tùy tiện vớ một tờ giấy trải ra, vung bút lên khiến mực vẩy như cơn mưa buổi ban ngày, hắn tùy tiện viết mấy dòng:
"Ngẫm về sao quá ăn năn, khóc thương bạn cũ nát tan cõi lòng. Tim gan rứt quặn từng cơn, lòng đau như cắt biết nên làm gì. Không về kịp gặp người xưa, càng thương càng giận xót xa phận mình. Cầm thư sao thấy nghẹn ngào, nhớ thương bạn cũ nơi nào đau thay. Tiểu Ninh Tử khấu đầu."
(Cải biên từ Tang Loạn Thiếp của đại gia thư pháp Vương Hi Chi, bản dịch của cô TheJoker, chân thành cám ơn cô đã giúp đỡ)
Ninh Khuyết mặt mày thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh, trông hoàn toàn đối lập với những dòng chữ đau đớn xé lòng trên giấy. Tang Tang không biết bò dậy từ bao giờ, cô thị nữ nhỏ khoác tấm áo đơn đứng bên hắn, yên lặng nhìn những con chữ đó rồi nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
- Những chữ này do một vị tiền nhân viết, ta chỉ phỏng theo thôi. - Ninh Khuyết giải thích - Năm đó phần mộ tổ tiên của vị tiền nhân này bị quật lên, tuy sau đó được sửa lại ngay nhưng ông ta không về được, vì thế mới đau buồn viết mấy câu.
Tang Tang gật gật đầu, nhưng vẻ hoang mang trong mắt cho thấy nàng không hiểu cho lắm, Ninh Khuyết mỉm cười, cũng không giải thích thêm. Hắn từng viết bức tranh chữ nổi tiếng này không dưới mười lần nhưng chỉ tối nay hắn mới thực sự hiểu thế nào là nỗi đau tan nát tim gan, thế nào là cảm giác khiến người ta đứng trước lá thư mà nghẹn ngào không biết nói gì.
.......................................
Sáng hôm sau, mưa ngừng rơi.
Vầng mặt trời được cơn mưa rửa sạch trở nên rực rỡ khác thường, ánh nắng chiếu xuống ngõ bốn mươi bảy yên tĩnh khiến nóc nhà mái hiên, thậm chí cả đoạn tường xam xám đều được nhuộm một màu vàng tươi đẹp. Cánh cửa Lão Bút Trai rộng mở, Ninh Khuyết ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách đọc chơi, thỉnh thoảng hắn lại nhăn trán hoặc cười cười, tiện tay nâng bình trà lên uống một ngụm.
Giữa cuốn sách kẹp một tấm giấy dầu mỏng, những chữ viết không hề bị nước mưa làm nhòe đi hiện lên vô cùng rõ ràng, Ninh Khuyết không đọc sách, hắn đang nhìn tờ giấy này.
Tờ giấy được Trác Nhĩ nhét vào trong tường trước khi chết, phía trên có ghi tên một số người cùng sở tích, thói quen, hành tung của họ, Ninh Khuyết không biết tờ giấy này và cái chết của Trác Nhĩ không hề có liên quan gì với nhau, nhưng hắn biết một điều, nếu muốn cái chết của Trác Nhĩ có giá trị hoặc gã có thể vui vẻ được chút nào đó sau khi chết, Ninh Khuyết cần phải làm điều gì đó.
Trên giấy, cái tên đầu tiên là Trương Di Kỳ.
Trương Di Kỳ là ngự sử theo hầu của Ngự Sử đài, phụ trách giám sát trăm quan, vạch tội kẻ không tuân pháp luật, năm xưa khi còn giữ chức ngự sử giám sát vị Trương ngự sử này từng tham gia điều tra xử lý vụ án tướng quân Lâm Quang Xa phản quốc, mà lúc lão ngồi ghế chủ bộ Ngự Sử đài lại là một trong những quan viên chịu trách nhiệm điều tra án thôn làng bị xóa sổ gần biên giới nước Yến.
Mười ba năm, từ tòng chính bát phẩm thăng lên tòng lục phẩm, không thể nói là con đường làm quan suôn sẻ thuận lợi, nhưng Ninh Khuyết không để tâm đến điều này, hắn chỉ quan tâm chuyện lão đã nhúng tay vào cả hai vụ án năm xưa, đại tướng quân Hạ Hầu có thể mượn cớ giết người, có thể thoát thân khỏi vũng nước đục giết cả thôn, rõ ràng lão đã phát huy tất cả những gì mà một ngự sử có thể phát huy.
Đã như thế, lão hãy chết đi!
← Ch. 037 | Ch. 039 → |